Mục lục
Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trúc Ninh không biết cá chép vàng ở chỗ nào trong điện Diêm Vương, thế là cậu dứt khoát niệm luôn ở trong lòng: “Người chấp hành Trúc Ninh, thỉnh vào hồ nước trong điện Diêm Vương.”

Trúc Ninh lập tức biến trở về thành bóng lông nhỏ, ánh sáng vàng kim lóe lên khắp người, sau đó ngọc bài màu mực không biết sợ là gì thật sự mang cậu chủ nhỏ của mình trực tiếp rơi thẳng xuống bên mép hồ nước đen sì.

Bên trong điện Diêm Vương cách hồ nước vài bước, Diêm Vương điện thứ ba và mấy tên thủ hạ thân tín đang cùng nhau thầm thì bàn bạc mưu đồ bí mật gì đó.

Âm Ti: “Đại nhân, hiện tại Phán Quan Lý thật sự bị biếm thành tiểu quan lại dưới tay Phán Quan Lục, còn hai tên quỷ mặt xanh thì bị Phán Quan Lục xử mười năm, sau khi hết hạn tù sẽ bị đánh vào súc sinh đạo — Tất cả đều chiếu theo luật Minh Vương.”

Sắc mặt của Diêm Vương điện thứ ba đen tới dọa người, bọn họ nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên Hắc Vô Thường đó! Phe phái Minh Vương chỉ còn lại một mình hắn nhảy nhót tưng bừng, thật đúng là phiền phức.”

Âm Ti nói: “Đại nhân, từ sau khi xử phạt dựa theo luật Minh Vương, tử hồn ở địa ngục giảm đi chín phần mười, bây giờ lại xảy ra việc này, ngay cả Âm Ti chúng tôi cũng không dám tùy tiện đòi hối lộ, nhưng còn hương khói thờ cúng thì sao?”

Lông mày của Diêm Vương điện thứ mười dựng lên: “Dùng ít đi chút chứ sao? Mấy bữa tiệc sau này đổi thành mười món rau một món canh, đuổi năm mươi vũ công trong điện để bọn họ đi đầu thai, ít nuôi ít dùng một chút… Đợi đến khi xử xong tên Hắc Vô Thường thì khôi phục lại mấy thứ này.”

Âm Ti liên tục nói dạ, sau đó do dự hỏi: “Đại nhân, lúc trước Minh Vương và Bạch vô thường đều ở đây nhưng chúng ta không cẩn thận như vậy, bây giờ chỉ còn lại một mình tên áo choàng đen, tại sao phải…”

Nhắc tới chuyện này, lão Diêm Vương càng giận hơn, lão vỗ bàn cái rầm đứng lên: “Hồn phách của tên Minh Vương đó tiêu tán ở Vạn Cốt Uyên, nhưng là do hắn tự nhảy xuống, Hắc Bạch Vô Thường ở dưới bẩm báo với Thiên Đình, chụp mũ mười điện Diêm Vương chúng ta tội giết Vương!”

“Vốn Minh Vương là một chức ảo, mười điện Diêm Vương mới quản lý xử phạt Địa Ngục, việc xích hồn cũng do âm ti quỷ sai của chúng ta phái tới, toàn bộ âm phủ vốn không có chỗ cho Minh Vương nhúng tay.”

“Lúc Minh Vương đề bạt Hắc Bạch Vô Thường từ tỏa hồn lên quỷ sai, ai mà biết bọn chúng có ẩn giấu dã tâm? Cải cách Địa Phủ, hả! Không ăn hương khói thờ phụng, chúng ta ăn cái gì dùng cái gì, chi phí ở điện Diêm Vương từ đâu mà có?”

Âm sai liền vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, đại nhân nói rất đúng! Không phải ai cũng giống Hắc Vô Thường, không một tôi tớ không một vũ công, toàn bộ điện Vô thường chỉ có một mình hắn, ba bữa cơm không có, còn tự mình may áo choàng… Thứ keo kiệt quê mùa.”

Diêm Vương điện thứ ba rất hài lòng với lời mô tả của Âm sai, trong mắt đầy hoài niệm nhìn về phía hồ nước yên ả nằm xa xa ở điện Trung Hoa: “Năm đó Minh Vương tự mình nhảy xuống Vạn Cốt Uyên, chụp cho chúng ta tội danh giết Vương làm cho Thiên Đình tức giận, hạ chỉ biến luật do Minh Vương ban hành thành luật thép.”

“Sau đó Bạch vô thường không tiếc bị giáng chức tiến vào luân hồi, nhưng lại chọn một vài góc nhọn của luật lệ, kiện cáo mười điện Diêm Vương chúng ta không tuân thủ luật lệ của Minh Vương, Thiên Đình mới “gọt” quyền của chúng ta, đề bạt Hắc Vô Thường!”

“Sau đó Hắc Vô Thường lại hợp tác với Mạnh Bà chỉ vì hồn phách của một con bé ngu đần, cấm quỷ sai “còng” hồn mới… Mà Mạnh Bà đó trước kia là người của chúng ta!”

“Điếu ngư chấp pháp! Đào góc tường! Người giả bị đụng*!!!”

*Nguyên văn là Bính Tứ: Thuật ngữ của dân buôn đồ cổ, chỉ việc những kẻ gian thương hay để những món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ bị va chạm, hễ có ai sơ ý làm vỡ là nhảy ra bắt đền. Ngày nay, từ này dùng để chỉ những thành phần hay dàn cảnh tai nạn, thích nhảy ra trước đầu xe ở đường lớn giả bộ bị ô tô va phải hòng moi móc tiền bồi thường từ chủ xe.

Nguồn: https://www.facebook.com/NgheKhucTrungHoa/posts/927088217389762/

Diêm Vương điện thứ ba tức giận đến mức dùng luôn từ ở dương gian mà mình mới học để rống lên, sau đó giận dữ quát: “Bây giờ phải đi tìm con bán yêu còn nhỏ đó. Xông pha chiến đấu, cạp mất nửa cái đầu của quỷ khổng lồ mặt xanh, có con yêu nào hung ác… Thứ, thứ ở hồ nước là cái gì!!!”

Hai con mắt của Diêm Vương điện thứ ba đột nhiên trợn trừng, đưa tay chỉ về phía bóng lông nhỏ đang thò móng vuốt xuống hồ nước: “Đó chính là tiểu yêu cạp mất nửa cái đầu của quỷ mặt xanh? Nó vào bằng cách nào!!! Chẳng lẽ hồ nước của bổn vương cũng trái với luật Minh Vương?”

Lão Diêm Vương bị Điếu ngư chấp pháp của Hắc Vô Thường làm cho sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy hành động khác thường sẽ lập tức nghi ngờ bên kia đang giở trò.

Điện Diêm Vương được canh phòng rất nghiêm ngặt, cái tên tiểu quỷ sai bán yêu kia hao hết trăm cay nghìn đắng mới lẻn vào được, chắc chắn không chỉ vì đi bắt cá. Nhất định là có âm mưu lớn hơn!

Diêm Vương điện thứ ba lập tức quay đầu lại, gấp gáp ra lệnh: “Mau! Mau đi tra luật Minh Vương cho ta, tìm xem có luật nào liên quan tới hồ nước không.”

Âm sai kia nghe xong cũng luống cuống, vội vàng chạy về phía đống sách luật của Minh Vương để trên bàn, lật xoạt xoạt xoạt.

Diêm Vương nơm nớp lo sợ nhìn về phía quả bóng lông trắng như tuyết không biết đang bận làm gì, càng nhìn trái tim lão càng đập như đánh trống: “Đám người các ngươi, bắt cái tên tiểu bán yêu kia cho ta, không được để nó tiếp tục lục lọi, ai biết nó bốc ra được nhược điểm gì!”

Đám Quỷ Tướng cao lớn uy phong đứng gác cổng nghe thế, vẻ hoảng sợ hiện lên trên mặt: “Đại, đại nhân, âm khí của chúng tiểu nhân không đủ, không chịu được nó cắn! Nếu không chúng tiểu nhân xua đuổi nó được không?”

Lão Diêm Vương nổi trận lôi đình: “Xua đuổi cái gì, nhỡ xua đuổi một hồi nó vào luôn trong điện thì sao? Một đám vô dụng, các ngươi thân là Quỷ Tướng mà bảo không đủ âm khí, vậy ai mới đủ âm khí?”

Một đám Quỷ Tướng đồng loạt nhìn về phía lão Diêm Vương, chỉ hướng và chờ đợi trong ánh mắt của bọn họ rõ ràng một cách khác thường.

Năm phút sau, lão Diêm Vương khoác thêm tầng tầng áo giáp, mang thêm bao tay sắt luyện, được tám tên Quỷ Tướng vây quanh một vòng lớn, cùng nhào về phía bóng lông nhỏ từ phía sau hồ nước.

Móng vuốt của bóng lông nhỏ vừa lén lút chộp lấy một con cá con màu vàng kim, ngay khi nhìn thấy cảnh này, cậu lập tức sợ tới mức vô thức giấu móng vuốt: “Chút chít, chút chít chít!!!”

Cậu thét lên co lại thành một cục, hai mắt nhắm tịt trông vô cùng đáng thương.

Trộm cá trong điện Diêm Vương là không đúng, nhưng mình sẽ không cắn người nữa, mình tuyệt đối không được cắn.

Âm khí chung quanh thật đáng sợ nhưng nhạt hơn ác linh áo choàng đen cậu đụng phải vài lần. Chắc chắn điện Diêm Vương là đồng nghiệp của mình, không phải ác linh, mình không được cắn bọn họ…

Ngay lúc lão Diêm Vương cũng đang sợ hãi, nơm nớp lo sợ chậm rãi cầm bóng lông nhỏ lên, định nhìn xem có tìm được nhược điểm gì trên người tiểu yêu này không–

Thì rầm một tiếng, cổng điện Diêm Vương đang đóng chặt đột nhiên bị đá văng!

Hắc Vô Thường bước nhanh vào, khí tức quanh người lạnh đến cực điểm: “Ngươi đang làm cái gì?”

Lão Diêm Vương vẫn đang giữ tư thế xách quả bóng lông, lão cứng người tại chỗ, hết đường chối cãi: “Bổn vương… Bổn vương đang…”

Hắc Vô Thường có thể nhận biết được vị trí của lệnh bài quỷ sai.

Lúc bóng lông nhỏ vừa mới xuất hiện trong điện Diêm Vương, Hắc Vô Thường lập tức giật mình, sau khi cẩn thận cảm nhận vị trí hắn càng gấp gáp hơn.

Lệnh bài quỷ sai có thể mang theo lệnh chủ ra vào Địa Phủ, thậm chí đột phá cấm chế ra vào điện Vô thường, nhưng tuyệt đối không thể đi vào điện Diêm Vương. Thập Điện Diêm Vương khác với Âm Quỷ quan lại bình thường, bọn họ được coi là thần trong giới ma quỷ, cũng có thêm sự bảo hộ từ thần minh Thiên Đình giống như Minh Vương.

Cấm chế bên ngoài điện Diêm Vương không chỉ tạo thành từ âm khí quỷ khí, mà còn có thêm tiên khí thần khí hoàn toàn trái ngược với âm khí bám vào đó. Vì vậy, cho dù quỷ khí được tạo ra từ lệnh bài quỷ sai có tinh khiết đến cỡ nào đi nữa, cũng không đu sức phá vỡ cấm chế của điện Diêm Vương.

Sau khi Hắc Vô Thường cảm giác được vị trí của lệnh bài quỷ sai, phản ứng đầu tiên của hắn là Diêm Vương ghi hận trong lòng chuyện ngày hôm qua, muốn âm thầm diệt trừ quỷ sai dương gian khó giải quyết này, bắt bóng lông nhỏ đến điện Diêm Vương.

Nghĩ đến bóng lông nhỏ nhát gan, cực kỳ có khả năng đã bị Quỷ Tướng Diêm Vương bắt được, Hắc Vô Thường giận không chỗ xả nhưng cũng đồng thời có một nỗi sợ dâng lên từ tận đáy lòng.

Hắn chạy tới điện Diêm Vương nhanh như chớp, quên hết một vài phép tắc dứt khoát đạp cổng điện Diêm Vương bước nhanh vào trong.

Mà quả bóng lông co lại thành một cục nho nhỏ, hai mắt nhắm tịt, đang nằm trong tay Diêm Vương.

(Diêm Vương điện thứ ba: Ta bị oan…)

(Bóng lông nhỏ nhắm mắt thật chặt: Mình không trộm cá con, mình không trộm, mọi người không nhìn thấy mình.)

Diêm Vương điện thứ ba nhìn Hắc Vô Thường đằng đằng sát khí, trong tay bỗng có cảm giác như cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay: “Bổn vương… Bổn vương đang…”

Ầm!!

Cánh cửa vừa mới bị đạp bay vẽ một vòng trên không trung, sau đó rốt cuộc cũng rơi xuống đập vào trong hồ, bọt nước đen thui văng lên tung tóe dính đầy người Diêm Vương.

Hắc Vô Thường nhìn thấy bóng lông nhỏ không sao, lý trí nhanh chóng trở về, hắn nhoẻn miệng thành một nụ cười nhạt lạnh lùng đến cực hạn: “Diêm Vương điện thứ ba, ngươi bắt quỷ sai dương gian của bổn quan đến điện Diêm Vương, là muốn làm gì?”

Diêm Vương điện thứ ba nghe thế sững sờ, ngay sau đó thầm mắng trong lòng: Tên Hắc Vô Thường âm hiểm nhà ngươi, hoá ra ngươi ở đây đợi ta! Điếu ngư chấp pháp gì đó quá thất đức, ta cứ nghĩ tên tiểu bán yêu này lẻn vào điện Diêm Vương là vì muốn tìm nhược điểm của bổn vương, không ngờ là ngươi định mưu hại ta tội mưu sát quỷ sai Địa Phủ!

Thế mà bổn vương lại mắc lừa, ra tay bắt được tiểu yêu này…

Diêm Vương cười khẩy: “Tiểu yêu này tiến vào phủ Diêm Vương kiểu gì, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Hắc Vô Thường hỏi lại: “Nó vào bằng cách nào?”

Diêm Vương nghẹn họng.

Lão nào biết tên tiểu yêu kia đi vào bằng cách nào, đây không phải bí mật tính toán của Hắc Vô Thường nhà ngươi sao, ra lệnh tên tiểu yêu này lẻn vào điện Diêm Vương rồi gài bẫy bổn vương?

Vẻ mặt của Hắc Vô Thường không tốt lắm: “Với ma lực của lệnh bài quỷ sai không thể dẫn dắt lệnh chủ tiến vào điện Diêm Vương, nếu không phải người đứng đầu điện Diêm Vương là ngươi ra tay, quỷ sai dương gian của ta sao vào đây được?”

Diêm Vương điện thứ ba bị chọc cho tức điên, đúng là lão muốn lén lút giết chết tên tiểu yêu này, nhưng chẳng phải lão còn chưa ra tay sao, đây rõ ràng là vu cáo hãm hại, chắc chắn một trăm phần trăm là vu cáo hãm hại!

Diêm Vương điện thứ ba giận dữ: “Ta lão Diêm Vương muốn giết chết tên tiểu yêu này còn cần tự mình ra tay? Bộ ngươi không thấy bổn vương mặc như thế này, còn không phải là vì… Là vì… Sợ nó cắn ta sao.”

Nhìn thấy ao nước đã lặng lẽ kết thành một lớp băng vì âm khí hung tàn lạnh lẽo của Hắc Vô Thường, lão Diêm Vương cũng sợ không thôi, tiếng nói của lão càng lúc càng nhỏ.

Hắc Vô Thường chậm rãi tới gần, gằn từng chữ: “Trả nó lại cho ta.”

Trong lòng Diêm Vương điện thứ ba đang mắng cái tên tiểu bán yêu này hàng trăm ngàn lần, cùng lắm chỉ là một con chó săn của Hắc Vô Thường mà gan lại to bằng trời, dám đối nghịch với bổn vương.

Lần sau gặp lại, cho dù bị tiểu yêu này cắn một cái, cũng phải tiên hạ thủ vi cường, để thứ hư hỏng này nếm chút khổ sở.

Nhưng hành động ngoài mặt thì Diêm Vương điện thứ ba không dám chần chờ, vội vàng cầm quả bóng lông nhỏ bỏ vào tay Hắc Vô Thường.

Rốt cuộc trên mặt Hắc Vô Thường cũng xuất hiện ý cười, hắn đưa tay xoa đầu của bóng lông nhỏ.

Một giây sau, bóng lông nhỏ sợ hãi cực độ cảm nhận được khí tức của ác linh áo choàng đen, cậu mở miệng rộng hết cỡ, quay đầu cạp một cái!

Rắc rắc!!

Diêm Vương: “…”

Quỷ Tướng: “…”

Móng vuốt của bóng lông nhỏ ôm lấy cá con vừa trộm được, cậu thật sự bị dọa cho phát điên rồi, tại sao ác linh lại ở bên cạnh mình, mình phải dọa cho hắn bỏ chạy!

Sau đó — Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!

Trải qua mười mấy phút vật lộn, áo choàng của Hắc Vô Thường đại nhân bị xé nát bươm, hắn ôm quả bóng lông trắng bằng một tay, mặt tối sầm đi ra khỏi điện Diêm Vương.

Đợi đến khi bóng dáng áo choàng đen hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lão Diêm Vương đột nhiên cười to một tràn dài, vui mừng khôn xiết phân phó Quỷ Tướng thủ hạ: “Giữ lại quả bóng lông kia, ai cũng không được làm nó bị thương, muốn xử lý Hắc Vô Thường đều phải dựa vào nó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK