Khi đó cô còn tự nhủ với chính mình, vẻ ngoài của người đàn ông này là giả dối.
Cô vẫn luôn tìm kiếm vẻ mặt chân thật của anh, đến bước cuối cùng lại thiếu một chút nữa.
Nếu cô không nói ra lời đó thì tốt rồi.
Chỉ là cô không nghĩ rằng anh sẽ tìm được.
Biết được kết quả như vậy, Chiêu Đệ cảm thấy có chút xấu xa lại có chút bất đắc dĩ.
Cô không biết tình yêu của mình dành cho anh còn lại nhiều hay ít, có thể giúp cô chống đỡ tương lai phía trước của hai người hay không?
Nhìn thấy được trước mắt anh dính lấy cô không buông.
Bắt đầu từ tối hôm qua sau khi Chiêu Đệ về đến chung cư liên tiếp nhận được hơn 20 cuộc gọi của anh.
Chiêu Đệ, có phải anh nằm mơ không.
Chiêu Đệ, em đã hứa với anh rồi đúng không.
Chiêu Đệ, có khi nào ngày mai mặt trời vừa mọc thì trái đất tận thế, chúng ta vừa làm lành đã phải chia lìa hay không.
Chiêu Đệ....
Cuối cùng cô không chịu nổi nữa phải tắt nguồn điện thoại.
Nửa đêm Vân Tranh qua gõ cửa nhà cô.
Chiêu Đệ bị đánh thức, nhìn qua mắt mèo thấy anh thì trong lòng lập tức nổi giận.
"Anh bị cái gì vậy? Em đang ngủ."
Vân Tranh bị cô mắng tự nhiên biết mình đuối lý, "Vậy em ngủ tiếp đi, anh ngủ trên sô pha không quấy rầy em."
Cô để mặc anh muốn làm gì thì làm, trở về phòng ngủ khóa trái cửa.
Hai người giống như quay trở về những năm tháng ở chung trước kia.
Có điều khác biệt chính là anh bắt đầu tôn trọng suy nghĩ của Chiêu Đệ, chỉ cần cô không vui anh có thể thấp thỏm không yên cả nửa ngày.
Mỗi ngày tiếp theo anh đều đặn đưa đón cô đi làm, anh cũng cho cô đủ không gian cá nhân.
Có khi Chiêu Đệ vui vẻ sẽ cùng anh đi ra ngoài dạo một chút, hoặc là cùng chạy bộ.
Vân Tranh cảm thấy như anh đang từ từ bước vào cuộc sống của cô, Chiêu Đệ cho anh chìa khóa phòng làm anh vui vẻ đến đuôi muốn vểnh lên trời, giống như được vua ban kim bài miễn tử.
Mỗi ngày của hai người đều trôi qua một cách bình đạm, Chiêu Đệ cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất tốt.
Sau khi rời giường, Vân Tranh sẽ đeo tạp dề nấu bữa sáng, còn quét dọn phòng khách.
"Chỗ này của em rất sạch sẽ, anh không cần quét." Chiêu Đệ vừa mới thức dậy còn mặc áo ngủ, mắt hơi nhập nhèm.
"Em đi ăn sáng đi." Anh cất chổi, mặt mày vui vẻ.
Chiêu Đệ gật đầu, trở về phòng thay quần áo.
Từ khe cửa chưa khép lại, Vân Tranh có thể thấy được hai bầu ngực to đang nảy lên, qυầи ɭóŧ màu tím nhạt ôm lấy động đào nguyên.
Cô mặc áσ ɭóŧ, cân chỉnh lại ngực, chỉnh dây áo, mặc quần jean, xong còn mặc một cái áo ngắn trễ vai màu sắc rực rỡ, chải mái tóc dài, trong miệng đang ngậm dây chun, một lát sau đã cột xong một cái đuôi ngựa cao.
Anh nhìn cô mặc quần áo, trang điểm thì phía dưới đã cứng không chịu được.
Chiêu Đệ đi đánh răng, Vân Tranh thấy cái áo ngắn của cô đang ôm sát vòng một, nhìn như sắp rớt ra, theo động tác đánh răng của cô không ngừng nhún nhảy.
"Em mua đồ size nhỏ sao?" Anh lơ đãng hỏi.
Chiêu Đệ lấy nước súc miệng, "Em rất khó mua được đồ vừa người, nếu mua vừa eo thì bó ngực." Cho nên cô mới chăm chỉ tập luyện, có ngực lớn thì eo và cánh tay phải nhỏ mới đẹp, nhưng mà cô tập lâu rồi, cánh tay có thon hơn nhưng bụng vẫn còn thịt mặc dù không nhiều lắm.
Xem ra cô không có duyên với áo dây rồi.
Chiêu Đệ yên lặng ăn bữa sáng còn Vân Tranh nhìn thấy cặp ngực đồ sộ kia thì như bay mất hồn.
Chiêu Đệ từ sau khi xác nhận quan hệ với anh vẫn không có biểu hiện gì quá nhiệt tình, giống như lúc trước, chỉ có điều anh cảm nhận được cô không có bài xích với anh.
"Em có phải về Thanh Châu nữa không?"
Chiêu Đệ ngưng đũa, "Em dạy ở đây luôn." Nếu cô mà về thì anh nhất định sẽ tìm trăm phương nghìn kế quấy phá cô.
Trước đó cô có báo ông chủ Lâm, nói cô tình nguyện dạy ở đây.
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, thật ra ông muốn cô ở An Thành làm một con mèo chiêu tài, vì năng lực của cô rất mạnh, khả năng giảng dạy rất tốt, nhất định sẽ thu hút không ít học viên.
Cô cũng nói chuyện một hồi lâu với Sở Mặc, cuối cùng nói với anh cô sẽ không về Thanh Châu nữa.
Sở Mặc lặng thinh một hồi, cuối cùng chỉ nói chúc cô hạnh phúc.
Vân Tranh không che giấu được sự vui vẻ, chỉ cần cô bằng lòng ở lại đây thì hai người sẽ có nhiều thời gian ở chung với nhau hơn.
Ăn xong bữa sáng, Chiêu Đệ định gom chén đi rửa nhưng Vân Tranh không cho, anh kêu cô đi nghỉ ngơi đi.
Cô nhìn sườn mặt nghiêm túc của anh, "Em không biết có thể tiếp tục với anh được bao lâu nhưng em muốn thử một lần."
Vân Tranh nhìn cô, "Chiêu Đệ, anh sẽ cố gắng, dù sao trước đây cũng là anh sai, anh không miễn cưỡng em, nhưng hy vọng em đừng đẩy anh ra."
Chiêu Đệ gật đầu.
Làm xong việc nhà, Chiêu Đệ lấy vì tiến tính đi ra ngoài.
"Hôm nay em không có lớp sao?"
"Không có, khóa mùa hè đã kết thúc nên em được nghỉ một tuần." Công việc của bọn họ tuy rằng rất mệt, mỗi ngày đều phải đi làm, nhưng học sinh nghỉ bọn họ cũng nghỉ, mỗi ngày chủ nhật đều có thể nghỉ ngơi, ngoại trừ các lớp người lớn thì thời gian còn lại là tự do.
"Anh đi với em." Vân Tranh nắm tay cô.
"Hôm nay anh không đi làm sao?" Cô nhớ trước đây anh rất bận.
"Không cần, có ba anh ở đó mà." Anh sẽ không nói cho cô biết gần đây anh chưa đến trung tâm lần nào, đều là ba làm thay anh.
Anh không có tâm tình đi làm, lại bị cô tổn thương hết lần này đến lần khác nên Bạc Viễn cảm thấy anh chướng mắt, bảo chừng nào anh ổn định tinh thần rồi đi làm tiếp.
"Vậy đi thôi.".