Rốt cuộc Lạc Hy dùng dằng đòi xem trong túi giấy của cô có gì, vừa nhìn thấy chiếc đầm hoa mỹ, mắt Lạc Hy sáng lên, ướm lên người mình rồi tặc lưỡi:
-Chiếc đầm này bóp eo lại hẳn là hợp với em chị nhỉ?!
Lạc Mẫn lười trả lời, cũng lười tranh giành. Cô chỉ thuận theo cho khỏi um nhà. Dù gì thứ đẹp đẽ này cũng không thuộc về cô, cả người đàn ông đó cũng vậy! Kiếp này cô sẽ khôn ra mà không tranh giành gì với người khác nữa!
…
Ngày chủ nhật cũng đã đến.
Bước qua phòng lễ tân thực sự dễ hơn cô tưởng. Lạc Mẫn cô nhớ kiếp trước chỉ cần cô đứng phía dưới xin họ lên phòng 15B này thì họ phản ứng đầu tiên là nói cô đợi chút rồi sau đó điện đi hỏi chủ nhà. Nhưng nay cô vừa tới chưa kịp nói lên đâu là họ đã cười tươi còn bảo là Nguyễn Trọng Nam có gởi lại thẻ phòng cho cô. Còn chúc cô có một ngày vui vẻ với ánh mắt vô cùng ái muội…
Lạc Mẫn đứng trước cửa nhà của Nguyễn Trọng Nam mà trống ngực đập cứ liên hồi. Đây là lần đầu cô bước vào phòng người khác, và càng là lần đầu tiên bước vào với tư cách một tên trộm!
Nhưng ước muốn thoát khỏi hắn thúc đẩy cô gái nhỏ mở cánh cửa gỗ kia!
Lạc Mẫn nhanh chóng bỏ cặp táp xuống mà vào phòng làm việc của hắn. Quả nhiên ngăn nắp, chỉ có điều là lạnh lẽo, y hệt như cảm giác chủ nhân của nó mang đến cho cô.
Lạc Mẫn đi một vòng, đập vào mắt cô chỉ toàn là những bản vẽ mẫu thiết kế quần áo cho mùa sau, hoặc là những dự án đầu tư vào nơi nào đó. Phía dưới luôn có chữ ký ngoằn nghèo khó đọc!
Theo trí nhớ của mình, Lạc Mẫn tìm đến bàn làm việc của hắn, tìm đến ngăn kéo thứ ba bên phía tay trái, đúng ý cô tìm ra một sấp tài liệu đặt trong bìa giấy cứng cẩn thận. Việc này là cô dựa theo trí nhớ lúc trước. Hắn luôn sắp xếp những thứ quan trọng trong ngăn kéo này. Nhưng mở nó phải là mật khẩu số. Lạc Mẫn suy nghĩ một hồi rồi nhập vào số ID của công ty Nguyễn Trọng Nam làm chủ trên thị trường. Nào ngờ nhập mãi cũng mở không ra! Cô càng lúc càng đau đầu. Cứ ấn liên tục, tiếng tách tách vang lên gần cả giờ đồng hồ mà mật khẩu vẫn chưa đúng, không lẽ cô đành bỏ cuộc ở đây!
Đang suy nghĩ bỗng điện thoại cô rung lên từng hồi. Vội vàng bắt máy, cô giật cả mình mà không xem số hiện trên màn hình. Giọng nói quá đỗi quen thuộc với cô vang lên:
-Em đang làm gì đó?!
-Tôi… Tôi đang làm bài tập. Anh… Anh đang làm gì?! _ Lạc Mẫn máy móc trả lời, còn trái tim cô thì như theo từng lời nói dối mà vang lên từng nhịp.
-Sao em lại thở mạnh vậy?! Bài tập gì?! Khó lắm sao?! Cần anh giúp không?!
-Không… Không cần đâu. Do tôi hơi mệt!
Nếu người thật sự cần giúp có lẽ là Nguyễn Trọng Nam lúc này! Vì hắn đang rối với một đống tài liệu trước mặt, nhưng nói thật cứ khi trời về đêm hắn lại nhớ viên thịt nhỏ đầu bên kia vô cùng. Chẳng hạn như lúc này đây, nói chuyện với cô trên tay cầm hình cô, hắn mới cảm thấy bản thân có được phần nào thỏa mãn.
-Em giữ gìn sức khỏe đó. Anh về kỳ này em có muốn đầm hay kẹo bánh không?
Vừa nói hắn vừa xoay xoay cây bút bạc trên tay rồi tưởng tượng ra gương mặt hồng hào của cô từ từ ngậm vào từng viên chocolate ngọt lịm. Nhưng đối với hắn lúc này, có lẽ cơ thể trắng mập đó là ngọt nhất!
-Không cần đâu. Anh nghỉ ngơi sớm. Tôi tắt máy đây!
-Khoan! Anh muốn nghe giọng em. Nói chuyện với anh một tý đi, được không?! _ Giọng trầm thấp của người đàn ông nghe như có vài phần nài nỉ.
-Tôi… Tôi không biết nói gì cả.
-Hát cho anh nghe đi.
…
Nguyễn Trọng Nam như một đứa trẻ cứ hết yêu cầu cô hát rồi lại bảo cô nói chuyện! Đến khi cô nói câu: “Nhớ về sớm.” Hắn mới buông tha cho cổ họng của cô mà lưu luyến tắt máy.
Tắt máy bỗng trong đầu Lạc Mẫn nảy lên một ý tưởng có hơi điên cuồng. Cô run run từng hồi mà nhập tên mình vào.
…
May quá! Không mở ra!
Nhập thử ngày sinh của mình vào…. Thật sự mã khóa được mở ra! Không khí xung quanh mát lạnh nhưng mồ hôi của lại Lạc Mẫn thi nhau chảy! Nguyễn Trọng Nam làm cho cô cảm giác bản thân mình lúc này đang thật sự rất quan trọng với hắn. Làm cho cảm giác tội lỗi của Lạc Mẫn như tăng thêm. Rõ ràng đoạn thời gian lúc trước hắn đối với cô chỉ có khinh ghét, tại sao lại dùng ngày sinh của cô…
Nhưng sau ngày hôm nay cô sẽ “ngửa bài” với hắn. Ván bài này quyết định sự tự do và tương lai của cô, nên cô liều! Chỉ cần đậu đại học dù có về tỉnh học cô cũng phải rời xa thành phố Bạch Trì! Cô và Nguyễn Trọng Nam kiếp này không thể hít thở dưới cùng một bầu trời! Và có lẽ cô cũng nên có lời giải thích rõ ràng với Tiểu Ngũ, kết thúc “sự thích” ngây thơ của cả hai, mong cậu sẽ có cuộc sống tốt… Và cô cũng vậy! Sống tốt và tránh xa Nguyễn Trọng Nam!!!
Bên trong là thẻ ngân hàng với chủ thẻ đứng tên là hắn kèm theo một loạt sấp giấy đầy chữ, những chữ tiếng anh khó hiểu. Với vốn kiến thức nhỏ bé của mình loay hoay một hồi Lạc Mẫn mới hiểu sơ sơ đây là sấp tài liệu về dự án trong năm năm tới của công ty mà thôi!
Vậy thì hắn có thể giấu những thứ đen tối của bản thân ở nơi đâu chứ?!
Lạc Mẫn lật liền tay sấp giấy đến gần cuối mới thấy có những tờ giấy ghi bằng Hán tự trông rất kỳ lạ. Trên đó còn có một số mặt hàng thực phẩm, nhìn vào khoảng giá cùng tên người nhận cô đoán đây là việc nhập hàng trái phép!
Vội vàng lục xem trong những ngăn tủ kia còn những tờ giấy nào tương tự hay có nội dung bất hợp pháp hay không, nhưng lục mãi vẫn chẳng ra trừ ba tờ giấy cô đang cầm trên tay!
Lục mãi không tìm ra, Lạc Mẫn nhanh chóng thu ba tờ giấy này đem đến máy photocopy mà sao chép ra ba bản liền rồi để vào túi mình ngay. Sau đó cô xóa dữ liệu máy và sắp xếp mọi thứ lại như cũ.
Trước khi rời khỏi nhà cô còn nhìn quanh mọi thứ xem có ổn chưa, sau đó nụ cười thoải mái cuối cùng cũng hiện lên môi Lạc Mẫn.
Nguyễn Trọng Nam, xem như chúng ta huề nhau.
…
Trên đường về nhà, Lạc Mẫn thấy một đám người tụ tập lại hình như là đánh một cô gái, mà còn là nam sinh đánh nữ sinh! Hay nói đúng hơn là một đám học sinh trông dáng vẻ hung dữ đang định rat ay đánh người! Còn cô gái đó vừa thấy cô chạy ngang thì liền khóc kêu lên:
-Chị ơi, chị cứu em với!
Lạc Mẫn cứ cảm thấy mọi việc dường như có gì đó không ổn. Cô đang định giải thích thì giọng của thằng nhóc dẫn đầu đám nam sinh đó nói:
-Ah! Thì ra đây là chị nó! Đánh chị nó cho tao! Con này xúi em nó đánh bạn gái tao nè!
Rồi cả đám ùa vào giựt túi xách của Lạc Mẫn rồi còn có người đạp xe Lạc Mẫn, cô chưa kịp trở tay thì bị xô một phát té xuống đường. Thằng nhóc dẫn đầu tóc vàng ban nãy định nắm lấy tóc Lạc Mẫn thì giọng nói sau lưng cô vang lên:
-Mấy đứa mày là ai?! Đến khu này gây sự đã xin phép tao chưa?!