Kỷ Vân Hân một đêm không ngủ, ngày hôm sau nàng liền khoác y phục xuống tầng dưới, đi được tới cầu thang thì nghe đến âm thanh của lão gia tử nhà này: "Liễu di a, sáng sớm nên hấp thêm vài cái bánh bao."
Âm thanh cười của Liễu di vang lên: "Đã sớm hấp lên rồi, ta biết, Vân Hân thích ăn cái này, ngài a, chính là miệng mồm nói năng chua ngoa nhưng tâm lại mềm, nói mặc kệ nàng, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới nàng đây."
Kỷ Tùng Lâm mặt mày cứng nhắc: "Ai nhớ tới nàng."
Liễu di đi tới bên cạnh hắn, cười híp mắt nói: "Hôm qua là ai phân phó chúng ta buổi tối làm vài món mà Vân Hân thích ăn, không phải là ngài sao? Hôm nay sáng sớm lại chạy xuống đây, này không phải nhớ thì là cái gì? Mà ta nói, ngài nên thử cùng Vân Hân tâm sự thật tốt với nhau, dù gì cũng là người thân máu mủ ruột thịt với nhau, ngài cũng là vì muốn tốt cho nàng, nàng sẽ hiểu."
"Đứa trẻ kia." Kỷ Tùng Lâm thở dài: "Nào sẽ hiểu."
Hắn vừa dứt lời thì Kỷ Vân Hân đứng ở cầu thang trên tầng kêu lên một tiếng: "Gia gia."
Kỷ Tùng Lâm cùng Liễu di quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Vân Hân mặc áo khoác đứng ở tầng trên, tóc dài thả xuống lỏng lẻo rơi ở phía sau lưng, đầu hạ thấp xuống, che khuất một nửa khuôn mặt, không thể thấy rõ được vẻ mặt của nàng, trên mặt Kỷ Tùng Lâm có chút lúng túng, hắn nghiêm mặt ho khan: "Mới dậy sao."
Kỷ Vân Hân mang dép lê đi xuống tầng dưới, đi tới bên người Kỷ Tùng Lâm thấp giọng nói: "Ừm."
Liễu di thấy thế vội nói: "Cái kia không còn gì nữa, ta đi làm điểm tâm, hai ông cháu các ngươi cứ tâm sự thật tốt đi."
Nét mặt già nua của Kỷ Tùng Lâm vẫn không tự nhiên, ánh mắt hắn liếc qua Kỷ Vân Hân, thấy nàng không có phản ứng gì nói rằng: "Hiếm khi thấy ngươi dậy sớm như vậy, muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Kỷ Vân Hân gật đầu: "Được."
Một già một trẻ đi ra khỏi phòng khách, đã rất rất lâu Kỷ Vân Hân không có cùng Kỷ Tùng Lâm đi dạo ở trong sân Kỷ gia, nói đến là bởi vì công việc bận rộn, thứ hai là bởi vì nàng không muốn về nhà, hai người đi tới trước một cành cây được cột chặt vào ngày hôm qua, Kỷ Tùng Lâm đứng lại nói: "Có phải ngươi còn hận ta đúng không?"
Kỷ Vân Hân nghiêng đầu nhìn vào mắt Kỷ Tùng Lâm, thấy trên tóc hắn đã mọc lốm đốm những sợi tóc bạc, những nếp nhăn ở trên trán rất sâu, không cười thì có vẻ khá nghiêm túc. Từ nhỏ nàng đã rất kính nể Kỷ Tùng Lâm, cũng coi hắn như là một tấm gương của chính mình, khi đó ngay cả khi đi ngủ nàng cũng mơ thấy chính mình đã trở thành một người giống Kỷ Tùng Lâm, không sợ ánh mắt của người khác, kiên trì làm chính mình, nàng vẫn đang cố gắng, nhưng nàng thất bại rồi.
Kỷ Vân Hân môi đỏ khẽ nhúc nhích, muốn nói không hận hắn, cho dù có thật sự oán hận hắn đi chăng nữa, đến mức chính mình phải nói hận hắn, thì nàng cũng không nói nổi.
Kỷ Tùng Lâm thấy nàng không có trả lời, hai tay hắn đặt về phía sau, cúi đầu lại đi về phía trước, mở miệng nói: "Ngươi oán hận ta cũng đúng, Yên Yên cũng có thể oán hận ta, cái đoạn hôn nhân trước kia, nếu như không phải ta kiên trì ép buộc, các ngươi cũng sẽ không đi tới tình trạng của ngày hôm nay."
Một trận gió rét thổi tới, mang theo mùi tanh của bùn đất, Kỷ Vân Hân nói: "Gia gia."
"Sau khi các ngươi ly hôn ta đều đã suy nghĩ rất nhiều." Kỷ Tùng Lâm như mới vừa tỉnh giấc sau một giấc mộng dài, rất bình thường nói: "Có lẽ ta không nên nhúng tay vào chuyện của các ngươi, con cháu tự có phúc của con cháu, là ta hiểu rõ đạo lý này quá muộn màng."
Nửa đời của hắn đều cống hiến hết mình cho công ty, quen làm các loại tự mình quyết định, Kỷ Vân Hân khi đó mới vừa về nước, hắn cứ dựa theo suy nghĩ của chính bản thân mình, muốn cho nàng những gì tốt nhất, cũng muốn cho Yên Yên một kết quả tốt nhất, hắn tin tưởng quyết định của chính mình sẽ không sai, thế nhưng hắn đã quên, lần này thứ hắn quyết định không phải là hợp đồng, mà chính là hai con người, hai con người sinh động có tư tưởng có cảm tình, cho nên cục diện mới phải biến thành như thế này.
Kỷ Vân Hân cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu nói: "Gia gia, ta cũng có lỗi."
Lúc trước nàng không nên cho rằng thỏa thuận như vậy liền có thể ngăn cản được Giản Yên, làm cho nàng thay tâm đổi ý, cũng không nên bởi vì bực bội trong lòng mà đối xử lạnh nhạt với Giản Yên như vậy, nếu như lúc trước nàng lựa chọn đối xử với Giản Yên tốt hơn một chút, có thể tất cả những chuyện này đều sẽ không phát sinh.
Nhưng ý trời thì khó mà biết trước được, bây giờ nói những lời này, đã là quá muộn màng.
Kỷ Tùng Lâm gật gù: "Là chúng ta đều sai, Yên Yên là một đứa trẻ tốt, nàng chịu phải oan ức lớn như vậy cũng chưa từng oán giận ngươi, cũng không có oán giận ta, Vân Hân a, ta biết ngươi hiện tại vẫn không có khả năng yêu thích Yên Yên, ta cũng không có trông mong gì nhìn các ngươi có thể trở lại làm bạn bè như trước đây, chỉ là sau này Yên Yên đến Kỷ gia của chúng ta, ta hi vọng ngươi đừng xem nàng là người ngoài, cứ coi nàng như là một người em gái đi, Tiểu Hàm nói cho ta biết nàng đã kí hợp đồng với Kinh Nghi rồi, nếu đã ở cùng trong một công ty, ngươi quan tâm nàng nhiều hơn một chút."
Quan tâm nàng nhiều hơn một chút?
Nhưng nàng hiện tại không cần sự quan tâm của ta.
Kỷ Vân Hân không có hé môi, phía sau truyền đến âm thanh của Kỷ Hàm: "Gia gia, tỷ, vào ăn điểm tâm thôi."
Hai người quay đầu, Kỷ Tùng Lâm thở dài ra một tiếng, hắn nói: "Ngươi đi trước đi, ta muốn đi một mình."
Kỷ Vân Hân nhìn sống lưng của hắn không có thẳng tắp trở lại, bước qua sát bên người người nàng, phía sau lưng hơi còng, những sợi tóc sau gáy hoàn toàn bị nhuộm trắng, bước đi bước tiến không vững vàng, có chút tập tễnh, bóng lưng có vẻ cô đơn tịch liêu. Nàng nhớ tới mấy lần trước khi nàng về nhà, vô tình đi vào trong vườn, luôn luôn có thể nhìn thấy được Giản Yên đứng ở bên người của Kỷ Tùng Lâm, có khi thì hai người cùng nhau tản bộ tán gẫu, có khi thì hai người lại cùng nhau chăm sóc cây cối, cười cười nói nói, bầu không khí vô cùng hòa hợp, cảnh tượng trước mặt cùng ký ức trùng lên nhau, nàng nhíu đôi mày thanh tú lên.
Kỷ Hàm bước nhỏ bước đi đến bên người Kỷ Vân Hân, nhỏ giọng nói: "Tỷ, gia gia làm sao vậy?"
Kỷ Vân Hân hoàn hồn: "Không có chuyện gì, trở về thôi."
Kỷ Hàm nói: "Vậy để ta đi gọi gia gia?"
Kỷ Vân Hân lắc đầu: "Đừng tới, gia gia muốn đi một mình."
Kỷ Hàm mộc mộc đáp lại: "Được."
Hai người trở về phòng khách, Kỷ Thủy Tuyền cùng Đỗ Nhạn đã ngồi ở trên bàn cơm, Đỗ Nhạn nhìn thấy Kỷ Vân Hân hỏi: "Tối hôm qua ngủ không được sao?"
Dù đã có lớp trang điểm nhưng vẫn có thể nhìn thấy được vành mắt đen ẩn ở bên dưới, Kỷ Vân Hân gật đầu: "Ngủ không được."
Kỷ Hàm cười hề hề tiến đến bên tai nàng nói: "Không phải là bởi vì tối hôm qua không có chị dâu ở bên người, nên mới không có ngủ được a?"
Kỷ Vân Hân quay đầu lạnh lùng nhìn vào mắt nàng, Kỷ Hàm trung thực ngồi xuống, không quậy phá nữa.
Ăn xong điểm tâm Kỷ Tùng Lâm vẫn chưa trở về, Đỗ Nhạn cùng Kỷ Thủy Tuyền căn dặn Kỷ Vân Hân và Kỷ Hàm hai câu liền thả cho các nàng đi làm, dọc theo đường đi Kỷ Hàm còn đang nói rõ chuyện chương trình với nàng.
"Tỷ, cân nhắc một chút thôi, thật sự sẽ không tốn quá nhiều thời gian của ngươi, ta bảo đảm."
"Liền tham gia đi mà, xem như là đang tài trợ cho em gái của ngươi a, ngươi xem, ngươi từ nhỏ đến lớn đều không có giúp ta một chuyện gì, một điểm cũng không xứng chức!"
"Tỷ. . ."
Kỷ Vân Hân làm mặt lạnh lái xe: "Câm miệng."
Khóe môi Kỷ Hàm giật giật, cuối cùng không nói gì thêm, an tĩnh ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, đến công ty thì nàng buồn bực xuống xe, đóng mạnh cửa xe một cái, ngay cả một câu tạm biệt cũng đều chưa nói với Kỷ Vân Hân liền nghênh ngang rời đi, Kỷ Vân Hân nhìn bóng lưng của nàng rời đi thì dựa lưng vào trên ghế, chuông điện thoại vang lên, là Phó Cường gọi đến, Kỷ Vân Hân liền nhận điện thoại, nghe được đầu dây bên kia nói: "Kỷ tổng, hội nghị chuẩn bị bắt đầu vào lúc tám giờ rưỡi, ngài có cần ta đi đón ngài không?"
Kỷ Vân Hân ngồi ở trong xe, ánh mắt từ gương chiếu hậu nhìn thấy túi xách được đặt ở hàng ghế phía sau, nàng nói: "Không cần, ta lập tức đến."
Phó Cường tắt điện thoại đi, mấy phút sau liền nhìn thấy Kỷ Vân Hân mang theo túi xách đi vào, hắn liền bước theo ở sau lưng.
Kỷ Vân Hân đi vào văn phòng, từ trong túi xách lấy máy tính bảng ra, ngón tay chạm phải một vật gì đó cứng rắn ở bên trong, vẻ mặt nàng hơi đổi một chút, cuối cùng nói: "Đi ra ngoài trước đi, ta lập tức đi ra."
Phó Cường cúi đầu đi ra ngoài, Kỷ Vân Hân đem máy tính đặt lên trên bàn, lại tìm kiếm cái vật cứng rắn khi nãy vô tình chạm vào, cuối cùng lấy ra ngoài, là bút ghi âm, nàng cân nhắc vài giây sau đó cầm điện thoại lên gửi cho Giản Yên một dòng tin nhắn: Giản tiểu thư, ngươi có đánh rơi một đồ vật ở chỗ của ta, ngươi lúc nào có thời gian rãnh rỗi thì nói với ta, ta đưa lại cho ngươi.
Giản Yên nhận được tin nhắn của Kỷ Vân Hân trong lúc đang thu dọn hành lý, đồ vật của nàng không nhiều, đến ở cùng với Cố Thái cũng chỉ có thêm vài bộ quần áo, vì lẽ đó cũng không có gì để thu thập, mới vừa thu dọn mọi thứ đều thỏa đáng xong liền nhìn thấy điện thoại lấp lóe thông báo, nàng mở màn hình ra xem, là Kỷ Vân Hân gửi tin nhắn cho nàng.
——Giản tiểu thư, ngươi có đánh rơi một đồ vật ở chỗ của ta, ngươi lúc nào có thời gian rãnh rỗi thì nói với ta, ta đưa lại cho ngươi.
Giản Yên đem điện thoại mình nhìn đi nhìn lại hai lần, rồi lại nhìn chằm chằm tên Kỷ Vân Hân hai lần, xát thực không có chỗ nào sai sót, không có nhận nhầm người sau đó mới nhíu đôi mày thanh tú lên, đánh rơi một đồ vật ở chỗ của nàng, đồ vật nào? Là lúc trước mình ngồi trên xe nàng thì đánh rơi sao? Giản Yên cấp tốc tìm tới túi xách của mình, xem tới xem lui đến mấy lần cũng không thấy thiếu thứ gì, nhưng Kỷ Vân Hân lại không phải là loại người ăn nói lung tung, nếu như nàng không có đánh rơi đồ vật gì, Kỷ Vân Hân sẽ không chủ động liên hệ với nàng, Giản Yên suy nghĩ rồi trả lời: Ngài đang ở công ty sao? Ta đi tới lấy là được.
"Ta phải họp, vẫn là ngươi gửi cho ta cái thời gian đi."
Giản Yên nhìn thấy dòng này thì gãi đầu một cái, tin nhắn của Tô Tử Kỳ cũng cùng lúc gửi đến: Yên Yên, xong chưa?
Ngày hôm nay nàng muốn chuyển theo đoàn phim đi thuê khách sạn, Giản Yên suy nghĩ rồi gửi cho Kỷ Vân Hân câu trả lời: Sau hai giờ chiều ta đều có thời gian, ở khách sạn Định Thịnh.
Kỷ Vân Hân nhìn thời gian cùng địa điểm sau đó tắt điện thoại đi, nàng đẩy cửa bước ra, trợ lý cùng thư ký đã đừng đợi sẵn ở bên ngoài, Phó Cường nói: "Kỷ tổng, đều đã chuẩn bị kỹ càng."
Trên mặt các thư ký đều nhất quán nghiêm túc làm việc, Kỷ Vân Hân lướt ngang qua từ mấy người bên cạnh, mấy người còn lại ở trong phòng thư ký tụ lại với nhau.
"Tối hôm qua có xem phỏng vấn không?"
"Là phỏng vấn của [ Nhất Mộng Bán Sinh Trường ] đúng không?
"Đúng đúng, là trong buổi đấy, Kỷ tổng làm sáng tỏ mối quan hệ của nàng cùng Lê tiểu thư."
"Đừng nói là làm sáng tỏ mối quan hệ, những câu nói kia của Kỷ tổng đã bị người qua đường xếp vào trích lời ngay thẳng nhất của năm, quá thẳng thắng."
"Thẳng thắng cũng tốt, ta vốn là cảm thấy không có gì, các ngươi không nên nói nàng có quan hệ."
Tại lời đồn ở trước mặt, trước đó người người đều là xú thợ giày, sau đó là Gia Cát Lượng, các thư ký đem Kỷ Vân Hân lúc thường ngày tiếp xúc cùng với Lê Vi Khanh ra cân nhắc từng chút một, mới phát hiện hai người thật sự như lời Kỷ Vân Hân nói, không có nửa điểm ám muội gì với nhau, lời đồn trước kia điên cuồng truyền ra ở trong công ty cứ như thế mà bị phá tan đi.
Kỷ Vân Hân ngồi trong phòng họp, Kinh Nghi vào cuối năm nay ngoại trừ khai phá vài hạng mục còn có chúc mừng sinh nhật hằng năm của Kinh Nghi, đã thành công định ra kế hoạch, chỉ là chưa bắt đầu tuyên truyền. Sự kiện chúc mừng sinh nhật hằng năm là thuộc một chuỗi series phim, mỗi dịp vào cuối năm sẽ chiếu một bộ, đã làm được bốn năm, cũng xem như là sự kiện thương hiệu của Kinh Nghi, danh tiếng rất tốt, ngày hôm nay hội nghị được mở ra chính là để Kỷ Vân Hân quyết định phương án tuyên truyền.
Bộ series này tổng cộng có sáu bộ, năm nay là bộ thứ năm, tương đương với phần kết, giám đốc ban tuyên truyền cảm thấy không nên dựa lại phương án tuyên truyền lúc trước, đều đã tới phần kết của chuỗi series, nhất định phải làm khác biệt so với tất cả mọi người một chút, thế nhưng phó giám đốc lại cho rằng, bốn năm trước đều đã tuyên truyền như vậy, hơn nữa hiện tại chuỗi seria này cũng được công chúng đón nhận rộng rãi, không cần tuyên truyền cũng sẽ có rất nhiều người qua đường ghé vào rạp chiếu phim, hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí tiền bạc vào chỗ này. Hai phe đều kiên trì nhất quyết không buông, để Kỷ Vân Hân quyết định, toàn bộ phòng họp rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Kỷ Vân Hân, giám đốc cùng phó giám đốc cũng đã hoàn thành xong phần phát biểu ý kiến của chính mình, chờ Kỷ Vân Hân quyết định chọn cách nào, nhưng làm sao mà người kia vẫn luôn trầm mặt cúi đầu, không nói một lời.
Phó Cường thấy mọi người nhìn sang thì nhỏ giọng nhắc nhở: "Kỷ tổng."
"Kỷ tổng."
Kỷ Vân Hân hoàn hồn: "Hả?"
Phó Cường nhỏ giọng nói: "Ngài nên nói chuyện."
Kỷ Vân Hân gật đầu, mở mắt ra nhìn về phía giám đốc cùng tổng giám đốc, dưới con mắt sốt sắng của bọn hắn nhàn nhạt mở miệng: "Đem đề nghị của các ngươi lập lại một lần nữa."
Giám đốc cùng phó giám đốc: . . .
Hội nghị kết thúc cũng đã hơn chín giờ, mọi người từ trong phòng họp đi ra, thư ký bị Phó Cường lôi sang một bên: "Vừa rồi Kỷ tổng đờ người ra, ngươi có thấy không?"
Thư ký nghĩ thầm trong lòng mắt ta cũng không có mù, hắn nói: "Phí lời."
Phó Cường vò đầu: "Gần đây Kỷ tổng thật sự quá khác thường, là công ty có chuyện lớn gì xảy ra sao?"
Thư ký nhún vai một cái: "Không phải sang năm công ty muốn mở thêm một chi nhánh nữa sao, có khả năng là bởi vì chuyện này?"
Vẻ mặt Phó Cường nghi hoặc nói: "Ta luôn có cảm giác không phải là bởi vì chuyện của công ty, ngươi nói thử xem, có khả năng là bởi vì việc tư không?"
Thư ký không nhịn nổi liền bật cười, hắn là một nhân viên kì cựu của Kinh Nghi, trước kia hắn theo Kỷ Thủy Tuyền, sau khi Kỷ Vân Hân đến công ty thì hắn liền lên làm tổng bí thư, bình thường đều đi theo bên người Kỷ Vân Hân.
"Việc tư?" Thư ký lắc đầu: "Bất kì ai cũng có thể có việc tư, nhưng riêng Kỷ tổng thì nàng lại không bao giờ có việc tư."
Cuộc sống riêng tư của nàng sạch sẽ đến mức làm cho người ta giận sôi sùng sục, thường ngày ngoại trừ công việc thì vẫn luôn là công việc, bên người cũng không có bạn bè nào, nếu không phải như vậy, Lê Vi Khanh làm sao có khả năng bị đồn thành bạn gái nàng? Là bởi vì bên người Kỷ Vân Hân hầu như không có xuất hiện những người khác.
Phó Cường cũng cảm giác suy nghĩ của chính mình có chút vô căn cứ, hắn vừa quay đầu: "Làm việc làm việc."
Sau khi Kỷ Vân Hân trở về văn phòng liền bắt đầu xử lý công việc, mỗi tổ quản lý đều đã đem những đại hạng mục mà tổ mình đảm nhận làm báo cáo trình lên trên, chỉ còn có mỗi hạng mục [ Tuần trăng mật ba mươi ngày ] này là chậm chạp không có động tĩnh gì, dựa theo thời gian đã sớm được định ra, cuối năm liền muốn bắt đầu ghi hình, nhưng hiện tại phần khách mời lại có người không mời được, nhìn chỗ trống trong danh sách mà bọn họ đưa tới, ánh mắt Kỷ Vân Hân liền nặng nề.
Tới bữa trưa Phó Cường đi vào hỏi nàng vẫn dùng cơm như cũ hay sao, nàng vẫn luôn dùng cơm ở trong văn phòng, Kỷ Vân Hân vừa mới chuẩn bị gật đầu thì lại chần chừ vài giây, nhìn Phó Cường nói: "Ta và các ngươi cùng nhau đi căng tin ăn cơm đi."
Phó Cường kinh sợ đến mức cằm đều muốn rơi xuống đất!
Kỷ Vân Hân đến công ty đã được mấy năm, nhưng vẫn chưa bao giờ tiến vào trong căng tin, ánh mắt của nhân viên Kinh Nghi nhìn thấy nàng đến đây thì như nhìn thấy người ngoài hành tinh ghé thăm, dồn dập kinh ngạc: "Kỷ, Kỷ tổng?"
"Thật sự là Kỷ tổng a, nàng làm sao lại đến đây?"
"Không biết!"
Kỷ Vân Hân phát hiện ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng ngẩng đầu lên nhìn ngược lại, ánh mắt bình tĩnh, chỉ là ánh mắt của nàng nhìn lướt qua nơi này liền giống như nơi này bị làm phép, toàn bộ đều cấm khẩu, toàn bộ căng tin đều tràn ra một loại yên tĩnh kì quái, ngay cả nhân viên căng tin cũng không hiểu tại sao lại bắt đầu sốt sắng lên.
Thức ăn của Kinh Nghi cũng không tệ lắm, thế nhưng Kỷ Vân Hân lại không có khẩu vị, nàng ngồi ở gần cửa sổ, đôi lúc sẽ nhận lấy ánh mắt quan sát của nhân viên, nàng cảm giác ý đồ chính mình đi đến căng tin này ăn cơm, thực sự là quá mức rảnh rỗi, cũng có cái gì khác trước đâu, thậm chí trong thời gian này, nếu như nàng dùng cơm ở trong văn phòng thì đã có thể ăn xong và bắt đầu làm việc, Kỷ Vân Hân đặt đũa xuống nói: "Các ngươi ăn đi, ta ăn xong rồi."
Phó Cường nhìn nàng hầu như không có đụng đũa tới món ăn nào nói: "Kỷ tổng, có muốn ta đặt cho ngài một phần ăn riêng không?"
Vẻ mặt Kỷ Vân Hân vẫn như thường đứng lên: "Không cần."
Nàng nói xong thì giẫm giày cao gót rời đi, căng tin vừa rồi còn câm như hến trong nháy mắt lại trở nên ồn ào.
"Kỷ tổng đến căng tin ăn cơm."
"Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi nếu như đến sớm hơn một chút thì chắc chắn ngươi cũng không tin được. . ."
Kỷ Hàm đi đến căng tin thì nhìn thấy các nàng ngồi cùng một chỗ líu ra líu ríu thảo luận với nhau, nàng khó hiểu nói: "Các nàng đang nói cái gì vậy?"
Lâm Mộc nói: "Lão Đại, các nàng nói buổi trưa hôm nay Kỷ tổng đã đến căng tin ăn cơm."
Kỷ Hàm nghĩ đến rồi cong khóe miệng: "Cho nên?"
Lâm Mộc giải thích: "Thì khó mà tin nổi a, Kỷ tổng đến công ty lâu như vậy, cũng chưa từng bước chân vào trong căng tin, đương nhiên ai ai cũng đều hiếu kỳ a."
Chuyện này mà cũng hiếu kỳ thì có gì tốt, Kỷ Hàm lắc đầu một cái biểu thị chính mình cũng bó tay, Lâm Mộc lắm mồm nói: "Đúng rồi lão Đại, Kỷ tổng đồng ý tham gia chương trình sao?"
Không đề cập tới cái vấn đề này cũng tốt, vừa nhắc đến liền khiến Kỷ Hàm sinh khí, nàng đều đã nói ra điều kiện như vậy, chị nàng lại còn thờ ơ không động lòng? Thực sự đúng là đầu gỗ mà, thật sự đúng là Mộc Đầu Nhân mà! Không có tim không có phổi! Kỷ Hàm mạnh mẽ phỉ nhổ Kỷ Vân Hân sau đó ngón tay nhấn nhấn trên màn hình điện thoại, làm bộ giả vờ đang thương lượng nói: "Còn đang thuyết phục đây."
Lâm Mộc có chút nôn nóng: "Nhưng mà thời gian ghi hình sắp đến rồi a."
Lúc trước các nàng kí hợp đồng với các nghệ sĩ, khách mời đều có một khoảng thời gian nhất định, trước khi sang năm liền kí hợp đồng ghi hình kỳ một, nhưng mà nếu như trước khi sang năm đều không có ghi hình được, dẫn đến thời gian liền bị kéo dài, khẳng định lại muốn tốn nhiều tiền hơn, Kỷ Hàm vô cùng bực bội nói: "Ta biết, đừng nói nhiều."
Lâm Mộc nhìn nàng như vậy cũng không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng.
Kỷ Hàm cầm hộp cơm ngồi ở trên băng ghế của căng tin, nàng suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Kỷ Vân Hân: "Tỷ, chào buổi trưa a."
Kỷ Vân Hân vừa mới mở văn kiện ra liền nhận được tin nhắn của nàng, nhíu mày vài giây trả lời lại: Có chuyện gì cứ nói thẳng.
Kỷ Hàm nghiến răng nghiến lợi nhìn vào màn hình điện thoại, vẫn một mực gõ gõ bàn phím: Cũng không có chuyện gì, là chuyện của chương trình chúng ta, ngươi cân nhắc một chút có được hay không?
Kỷ Vân Hân nhìn thấy hai chữ chương trình nàng liền cầm lấy danh sách đang để ở một bên khác, nhìn chằm chằm mặt chữ [ Tuần trăng mật ba mươi ngày ] trên tờ giấy, nhìn rất lâu, cuối cùng một tay chống lên trán, xoa xoa ấn ấn. Cái tên Giản Yên ở trong cái danh sách này vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến không ngờ lại xuất hiện, đặc biệt đến nàng không cảm thấy nàng đang dùng ngòi bút vẽ lên, một vòng, rồi lại một vòng.
Cửa phòng làm việc vang lên, Phó Cường hô: "Kỷ tổng."
Kỷ Vân Hân giương mắt: "Vào đi."
Nàng đem cái tên Giản Yên trong danh sách vẽ thành một cục, ném vào trong thùng rác, Phó Cường vừa vào cửa liền nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của nàng, hắn cung kính nói: "Vừa rồi nhìn thấy ngài không ăn được đến hai đũa thức ăn, ta đặt cho ngài một hộp cơm ở nhà hàng trước kia ngài thường dùng."
Kì thực Kỷ Vân Hân không đói bụng, nhưng nàng cũng không đến nỗi đuổi đi lòng tốt của Phó Cường, nàng gật đầu nói: "Đặt xuống đi."
Phó Cường đem cơm nước đặt ở trên bàn trà, vẫn như thường ngày mà mở cái nắp ra cho nàng, đặt ra một đôi đũa sạch, chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ mới chuẩn bị đi ra ngoài, Kỷ Vân Hân gọi: "Đợi một chút."
Phó Cường quay đầu: "Kỷ tổng còn có dặn dò gì sao?"
Kỷ Vân Hân nói: "Có phải chiều nay ta sẽ có hai cuộc họp?"
Phó Cường không cần suy nghĩ liền nói: "Đúng, ngài sẽ có hai cuộc họp vào lúc một giờ và ba giờ."
"Nói với Trần tổng một chút, để hắn thay ta dự họp."
Tuy rằng Phó Cường có chút nghi hoặc nhưng nguyên tắc của một trợ lý chuẩn mực chính là không được nhiều chuyện việc của bà chủ, hắn gật đầu nói: "Được, ta lập tức liên hệ với Trần tổng."
Kỷ Vân Hân an bài xong sau đó phất tay một cái, sau khi Phó Cường rời khỏi đây nàng đi tới bên bàn trà, tuy rằng không cảm thấy ngon miệng nhưng vẫn là nên ăn một chút, cuối cùng nàng không có gọi Phó Cường tới mà là chính mình tự thu dọn hộp cơm đã dùng xong, bước ra khỏi văn phòng.
Phòng thư ký không có ai, lúc nghỉ trưa các nàng đều sẽ nằm ở trong phòng nghỉ ngơi, Kỷ Vân Hân đi qua hành lang không một bóng người, đi tới phía cuối, nàng cầm lấy túi rác trong tay ném xuống sau đó xoay người, trước mặt có hai người thư ký đang đi tới gần, các nàng cung kính hô: "Kỷ tổng."
Kỷ Vân Hân gật đầu một cái, lướt ngang qua người các nàng, đi tới chỗ khuất tầm nhìn trên hành lang thì nàng vựa vặn nghe được có người đang nói chuyện.
"Xảo Xảo ngoan, tết đến mẹ không trở về được, Xảo Xảo cùng ba ba đi sang nhà bà ngoại đón tết có được hay không?"
"Nghe lời, mẹ phải làm việc, làm việc mới có thể mua đồ ăn ngon cho Xảo Xảo a."
"Ừm, Xảo Xảo để ba ba nghe điện thoại."
Kỷ Vân Hân không để ý tới cuộc nói chuyện phía sau của nàng, đột nhiên nghe được nàng cất cao âm thanh lên: "Ngươi đây là có ý gì, cái gì gọi là chỉ có một mình ta bận rộn? Ngươi cho rằng ta muốn sao? Trước khi sang năm lại có hai cái hạng mục lớn hạ xuống, ta muốn nghỉ phép cũng không nghỉ phép được a!"
"Xin nghỉ? Làm sao xin đây? Ngươi đừng làm khó ta có được không? Bà chủ của chúng ta chính là ngay cả bản thân nàng trong một năm cũng không nghỉ. . ."
Một năm cũng không nghỉ?
Nàng ở trong mắt của nhân viên chính là một người máy đối với công việc hà khắc không có nghỉ lấy một ngày sao?
Kỷ Vân Hân trầm mắt đi vào trong phòng làm việc, xung quanh đều rất yên tĩnh, nàng nhìn chằm chằm vào những đường sóng nhảy lên nhảy xuống liên tục trên màn hình máy tính, một tay chống cằm, bên tai lại vang lên lời nói mà Đỗ Nhạn nói với nàng, lời nói mà Kỷ Hàm nói với nàng, lời nói mà vừa rồi vô tình nghe được ở trên hành lang, còn có giọng nói mà buổi tối hôm qua, nàng nghe được ở trong bút ghi âm.
Kỷ Vân Hân suy nghĩ một chút sau đó đứng dậy, từ trên bàn cầm lấy túi xách cùng chìa khóa xe, bước vào thang máy.
Giản Yên ngồi ở trên xe nghe được Tô Tử Kỳ căn dặn: "Khoảng thời gian này ta phải đi tìm tài nguyên cho ngươi, tạm thời sẽ không ở trong đoàn phim, ngươi có việc gì cứ trực tiếp gọi điện liên hệ với ta, đúng rồi, có muốn ta xin cho ngươi một người trợ lý hay không?"
Bình thường nghệ sĩ mới xuất đạo sẽ không có trợ lý, công ty sẽ xem xét có cần thiết hay không cùng với sau này nghệ sĩ đó sẽ phát triển như thế nào, sau đó mới phân phối trợ lý, thợ trang điểm đi theo bên người. Giản Yên mới vừa phục xuất trở lại, tất nhiên sẽ không có, nàng nghe được lời nói của Tô Tử Kỳ liền lắc đầu nói: "Không cần, hiện tại ta đều đi theo đoàn phim, liền ở tại nơi này, chuyện trợ lý không cần gấp."
Tô Tử Kỳ nhìn nàng hiểu chuyện như vậy cười nói: "Yên Yên, ta phát hiện ngươi trưởng thành lên rất nhiều."
Giản Yên cầm kịch bản: "Cũng đã trải qua khá nhiều khổ cực rồi mà, với lại ta chính là một người có tài."
Trong lúc hai người vừa nói vừa cười thì xe đã đến khách sạn, Tô Tử Kỳ giúp nàng lấy hành lý xuống xe đưa vào trong phòng khách, trước dặn dò sau căn dặn, nói nhiều lần nếu như có việc gì thì cứ gọi điện thoại, còn nếu không có chuyện gì thì buổi tối cũng phải gọi điện báo cáo tình hình với nàng, Giản Yên giả vờ khều khều lỗ tai nói: "Tô tỷ, ngươi thật dông dài a."
"Không phải là vì ngươi đây mới vừa phục xuất sao, ta không yên lòng, bằng không ta ở lại đây bồi ngươi một tuần?"
Giản Yên xua tay: "Thật sự không cần, bên kia Cố đạo diễn bọn họ còn rất quan tâm ta, hơn nữa La biên kịch cũng ở tại nơi này, nếu như thực sự có chuyện gì, ta sẽ đi tìm nàng, ngươi đừng lo lắng."
Tô Tử Kỳ gật đầu: "Nói cũng đúng."
Có La Tinh ở đây, nói đúng hơn là ai cũng không thể bắt nạt được Giản Yên, nàng yên tâm nói: "Vậy ta đi trước."
Giản Yên phất tay: "Đi đi, ta tiễn ngươi."
"Đừng đừng đừng." Tô Tử Kỳ đẩy nàng trở lại về phòng: "Ngươi đi thu thập hành lý đi."
Giản Yên đứng ở cửa vẫy vẫy tay tạm biệt Tô Tử Kỳ, đợi đến khi Tô Tử Kỳ rời đi sau đó nàng mới trở ngược lại về phòng, căn phòng này điển hình là một căn phòng dành cho khách VIP, mọi thứ trong đây đều đầy đủ hết, tận cùng bên trong còn có một cái căn bếp nhỏ, trang trí rất ấm áp, lấy sắc ấm làm chủ đạo, rèm cửa sổ được kéo ra một nửa, ánh mặt trời chiếu vào nhảy đến trên giường, ấm áp, Giản Yên đối với điều kiện sinh hoạt trong cái căn phòng này đều vô cùng hài lòng, sau đó nàng gửi cho Cố Thái một cái tin nhắn, mới vừa đặt điện thoại xuống liền nhìn thấy màn hình lấp lóe thông báo sáng lên, nàng còn tưởng rằng là Cố Thái trả lời lại, nhưng không ngờ lại là tin nhắn của Kỷ Vân Hân.
——Ta đến rồi.
Đơn giản, thẳng thắn, quả nhiên là phong cách của Kỷ Vân Hân, Giản Yên không có chần chừ cầm lấy điện thoại lên gọi đi một cú điện thoại.
"Kỷ tổng." Cuộc gọi được bắt máy, Giản Yên hỏi: "Ngài đang ở chỗ nào?"
Kỷ Vân Hân ngồi ở trong xe mắt nhìn vòi phun nước ở bên ngoài nói rằng: "Trước cửa, ngươi ở tầng mấy."
"Tầng ba." Giản Yên nói xong liền muốn đánh miệng mình một cái, nàng nói rằng: "Vẫn là ta nên đi xuống dưới đấy."
"Không cần." Kỷ Vân Hân mở cửa xe nói: "Ta đi lên là được."
Giản Yên không có phản bác lại, ngày mai mới là ngày mà toàn bộ đoàn phim dời vào trong khách sạn, ngày hôm nay là nàng chuyển vào đây trước, cũng không có nói với ai, vì lẽ đó nếu bước ra ngoài sẽ có khả năng bị người khác nhìn thấy được, còn không bằng nằm đàng hoàng ở trong phòng chờ Kỷ Vân Hân đến, suy nghĩ đến đây Giản Yên liền đem số phòng nói cho nàng biết, Kỷ Vân Hân thấp giọng đáp lại sau đó cúp máy, mang túi xách đi vào bên trong khách sạn.
Hành lang tầng ba vắng vẻ, không có một ai, Giản Yên ở trong một căn phòng phía cuối hành lang, Kỷ Vân Hân đi tới trước cửa vừa mới chuẩn bị gõ cửa, tay nàng liền đứng lại ở giữa không trung rồi thả xuống, kéo kéo vạt áo, cúi đầu nhìn lại bản thân mình vài lần, xác nhận không có vấn đề gì sau đó nàng mới gõ cửa, căn bản là Giản Yên đã đứng chờ ở cửa, nghe được tiếng gõ cửa theo bản năng liền mở cửa ra, Kỷ Vân Hân còn chưa kịp nói gì thì Giản Yên đã nói: "Vào nhanh."
Ngữ khí khá hung dữ, Kỷ Vân Hân sững sờ ở trước cửa, Giản Yên lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy được liền lôi kéo tay áo của Kỷ Vân Hân, kéo nàng vào trong phòng, cánh cửa ầm một tiếng đóng lại, Giản Yên thở phào một hơi, xoay người nhìn Kỷ Vân Hân nói: "Xin lỗi a Kỷ tổng, ta là sợ bị người khác nhìn thấy được."
Sợ bị người khác nhìn thấy được.
Lúc trước nàng hận không thể nói cho cả thế giới biết nàng đã kết hôn, hai người bọn họ có một mối quan hệ với nhau, nhưng hiện tại lại sợ bị người khác nhìn thấy được, cái cảm giác khó chịu quen thuộc ở trong ngực lại xông tới, Kỷ Vân Hân còn chưa nói gì liền nghe được chuông điện thoại của Giản Yên vang lên, ngay cả Giản Yên cũng giật mình, nàng đi tới bên bàn trà cầm lấy điện thoại lên: "Ừm."
La Tinh mang theo hoa quả cùng đồ ăn vặt đi ở trên hành lang, nàng cười nói với đầu dây điện thoại ở bên kia: "Ngươi đến khách sạn rồi chứ? Có đang làm gì không?"
Giản Yên chần chờ vài giây: "Đã đến rồi, còn đang thu thập hành lý."
Giọng nói của La Tinh càng thêm ý cười: "Ta biết ngươi đã đến rồi, vừa rồi có gặp phải Tô tỷ, ta có mua một chút hoa quả cùng đồ ăn vặt, ngươi ra mở cửa có được không?"
Vẻ mặt Giản Yên liền cứng ngắc lại, nàng quay đầu, mắt nhìn về phía cánh cửa rồi lại nhìn vào mắt Kỷ Vân Hân, cực kì chậm rãi nói: "Ngươi đang ở đâu?"
La Tinh đứng ở trước cửa phòng nàng, đưa tay ra một bên gõ cửa một bên nói với người trong điện thoại: "Ta đang đứng ở trước cửa phòng của ngươi."
Giản Yên nhất thời hít một hơi thật sâu không có thở ra! Trợn mắt lên! !
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Yên: Xong xong xong, ta muốn muốn cho nàng núp ở chỗ nào tốt hơn.
Kỷ Vân Hân: Ta liền như thế người không nhận ra sao? ? ?
Giản Yên: Đúng, ngươi chính là như thế người không nhận ra.
Kỷ Vân Hân: . . .
Tùy cơ ba mươi tiền lì xì sao sao tách, rùa đen cầu một làn sóng dịch dinh dưỡng.
Cảm tạ.
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Lời editor muốn nói:
Yên Yên nên mua thử vài tờ vé số a, biết đâu qua một đêm có thể trở thành phú bà.
Danh Sách Chương: