• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vân Nhi

Mang số tiền tài bất nghĩa nặng trịch trở lại khách sạn, nghĩ tới một khi người ta phát hiện ra nhà của Sử tướng quốc bị trộm, nhất định sẽ trở thành vụ án lớn, có thể sẽ bị đóng cửa thành, hai người không dám ngủ ngay, mà ngồi tĩnh tọa cho đến khi trời sang. Chờ cửa thành vừa mở ra, hai người liền thu thập hành lý ngụy trang tang vật ra khỏi thành.

Ra ngoài thành, hai người đem vật phẩm quý giá giấu ở một nơi an toàn, sau đó Niệm Từ cùng Lão Ngoan Đồng gom đá chất lại thành đống, bày thành mê cung trận đơn giản, người bình thường đi tới nơi này sẽ giống như đi vào mê cung, sẽ theo đường cũ mà quành trở về. Dọn dẹp mọi thứ xong, hai người đổi một bộ quần áo khác rồi trở vào thành, chẳng qua là lại biến thành một người khác vào trọ khách sạn, lần này thân phận của hai người chính là hai vợ chồng trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi đến nương nhờ họ hàng.

Một lần nữa hai người vào trà lâu kia ngồi thám thính tin tức, chẳng biết tại sao một chút tiếng gió cũng không có nghe thấy, một trạng thái yên tĩnh y hệt như mấy ngày vừa qua.

“Niệm Từ, tại sao trong thành lại không có quan binh lục soát?”- Lão Ngoan Đồng thấp giọng hỏi.

“Khả năng thứ nhất là còn chưa có phát hiện, nếu không chính là do số lượng mất mát quá lớn, nên không tiết lộ ra ngoài, vụng trộm điều tra. Bất kể là như thế nào, trước khi rời khỏi Lâm An chúng ta phải làm một vụ lớn nữa”- Niệm Từ hiền dịu giúp hắn rót trà nói.

Bất kể đây có phải là yên tĩnh trước mưa bão hay không, Niệm Từ cũng muốn giải quyết dứt khoát, hạ nhục nhuệ khí vây cánh của Sử lão đầu, sau đó sẽ đi về phía bắc.

Từ trà lâu đi ra ngoài, hai người lại chia nhau đi đến các tiệm dược liệu mua những dược liệu cần thiết để làm thuốc mê, sau đó trở về khách sạn chuẩn bị cho hành động cuối cùng của họ ở đây. Nếu tính toán chuẩn bị rời đi, Niệm Từ không muốn mình phải chịu cảnh lắc lư trên đường, nên dặn dò Lão Ngoan Đồng đi mua chiếc xe ngựa, tránh để họ phải hao tổn khí lực vận dụng khinh công quá nhiều.

Màn đêm lần nữa phủ xuống, hai người đã thay xong y phục dạ hành chuẩn bị hành động.

“Đại ca, tối nay động tác của chúng ta phải nhanh một chút, để chạy được nhiều nơi hơn. Dù sao quan viên ở đây phần lớn ở rất gần nhau, chúng ta tranh thủ một lưới quét sạch vây cánh của lão tặc đó”- Niệm Từ nói.

“Tốt lắm, vậy có đi tới nhà họ Tần không?”

“Đi! Ta nhất định phải thay Nhạc Gia dạy dỗ bọn họ một chút”- Từ nhỏ nàng đã nghe danh Nhạc Phi mà lớn lên, nàng hận Tần Cối kinh khủng. Suy nghĩ một chút, nàng lấy mặt nạ dịch dung ra, trên mặt nạ của mình và đại ca vẽ lên một ít máu chảy, lấy hai cái khắn trải giường gói kỹ mang theo bên người.

“Sau khi xong chuyện sẽ đi Tần Phủ, dọa bọn chúng chơi một chút cũng vui.”

Rất nhanh chỉ thấy hai bóng dáng bay lên nóc phòng, hướng về nơi xa chạy đi.

Nhà đầu tiên là nhà họ Tiết, hắn được coi là tâm phúc của Sử Di Viễn, đã cáo mượn oai hùm hơn mười năm nay. Vìthời gian hết sức vội vã, hai người không cẩn thận lục soát, trực tiếp theo bố cục kiến trúc đã quen thuộc chạy thẳng tới thư phòng của chủ nhân, tính toán thấy cái gì lấy cái đó, nếu như chưa thỏa mãn sẽ trực tiếp đi vào bên trong, vơ vét tiền riêng của vợ bé ông ta.

Ngoài ý muốn của bọn họ, gian thư phòng này tìm mãi vẫn không phát hiện ra được mật thất. Niệm Từ sờ sờ thấy dưới đất bên dưới bàn đọc sách có một cái nút, đứng dậy cẩn thận gõ thì phát hiện phía tường đối diện giá sách truyền đến thanh âm thùng thùng, bên trong trống rỗng. Cẩn thận bảo đại ca tránh ra, phòng ngừa có tên đánh lén đả thương người, nàng cũng ngừng thở, từ từ ấn tay vào cái nút, giá sách không tiếng động chuyển sang một bên, xuất hiện một ám thất đen ngòm.

“Đại ca, huynh ở đây canh chừng, muội đi vào xem thử!”

Móc dạ minh châu ra, Niệm Từ cẩn thận tiến vào ám thất. Ám thất này không lớn, cũng không có chứa bao nhiêu tài bảo. Chẳng qua là ở trên bàn viết có để một hộp gấm. Nàng nhẹ nhàng đi qua, rút ra thanh trủy thủ vừa lấy được, mở nắp hộp ra. Bên trong là một phong thư cùng với mười mấy viên trân châu lớn nhỏ, màu sắc mượt mà, đại khái nhìn qua chính là ngọc trai phương đông rồi.

Nhẹ nhàng lấy phong thư ra, nàng xem xong nội dung trong thư, phát hiện người Mông Cổ đã cùng với tên họ Tiết này hợp tác với nhau. Họ dùng mười mấy viên minh châu này mua chuộc hắn, để hắn bán tin tức cho đại quân Mông Cổ. Niệm Từ nhìn xong, đem minh châu bỏ vào túi, cầm thư đi ra, không lên tiếng đem thư đưa cho Lão ngoan đồng xem, hắn nhanh chóng xem xong nói:

“Muội muội, thật là để muội nói đúng rồi! Người Mông Cổ muốn đánh chúng ta, chúng ta phải nói cho người ta biết nha!”

“Nếu như có thể đem thư này đưa ra ngoài thì tốt hơn. Bất quá muội đoán ở biên quan mọi người cũng đã phát hiện ra rồi”- có thể nói là Quách Tĩnh và Hoàng Dung cũng đã đến Tương Dương rồi, nói cách khác thì khoản tiền đầu tiên cũng rất nhanh phải đưa đến đó.

“Muội đã lấy luôn mấy viên minh châu rồi, chờ trên đường đi chúng ta sẽ bán luôn lấy tiền”- Niệm Từ chỉ vào bên hông mình nói.

“Muội cứ xem rồi làm đi, ta không hiểu những chuyện như vậy”.

Hai người sợ đêm dài lắm mộng, nhanh chóng đi tới nhà tiếp theo. Đến gần giờ Sửu thì hai người đã bái phỏng nhà họ Thịnh, Chương, Lý cùng gia đình họ Hồ, thậm chí tiến vào trong nội viện, vui vẻ nhận lấy không ít ngân phiếu cùng với châu báu. Những đồ thật sự mang đi không được thì họ sẽ dùng biện pháp cũ, dìm xuống giếng để sau này quay lại lấy.

Vòng vèo qua lại cuối cùng họ cũng tới được Tần phủ tiếng xấu lừng lẫy, chỉ thấy cửa phủ không lớn, cũng không phô trường. Phi thân chạy đến hậu viện, họ đi tới nội viện của chủ nhân tương đối rộng rãi, ẩn thân ở chỗ tối tăm. Đem bọc quần áo trong tay lấy ra, Niệm Từ đem hai cái ra trải giường ra, nàng cắt một lỗ vừa phải trên chiếc khăn trải giường vừa đủ đút đầu vào, lại sẵn tiện vẩy một ít bột màu đỏ lên trên loang lổ như vết máu. Đem đầu tóc đánh cho tán loạn, phủ vào trước mặt.

Tới phòng ngủ của chủ nhân trước, nàng lấy khói mê ra thổi vào chút ít, mượn dược tính tạo nên không khí u mê. Chờ một lát, nàng dùng chủy thủ mở cánh cửa ra. Theo như đã bàn tính trước, hai người duỗi thẳng cánh tay, hai chân thẳng băng, nhảy tưng tưng vào trong phòng.

“Tần Cối ~~~~ Trả mạng cho ta ~~~~~”- Học dáng vẻ ác quỷ mà nàng đã xem trên phim rất nhiều lần, thanh âm của Niệm Từ âm trầm truyền đến.

Ẩn ẩn nàng nhìn thấy có hai người đang nằm trên giường, bên trong không hề động đậy, có thể thuốc mê quá mạnh, nên đã làm bọn họ hôn mê. Tên nam nhân nằm ngoài giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lại lực bất tòng tâm.

“Các ngươi, các ngươi là ai? Đến nhà ta để làm gì?” -Khí thế của hắn vẫn còn rất lớn.

“Ta là Nhạc Bằng Cử ~~~ hắn là Nhạc Vân ~~~ Tần Cối ở đâu ~~~~? Tần Cối ở đâu ~~~~~?” -Lão Ngoan Đồng cũng giật giật mình kêu loạn.

“Nhạc.. Nhạc nguyên soái? Nhạc tiểu tướng quân?”- Thanh âm của nam tử có chút khàn khàn.

“Tần Cối ~~~~”

“Ta… Ta không phải là Tần Cối! ta là con cháu của hắn. Sau khi ngài qua đời mười ba năm, hắn đã chết rồi, bị Hiếu Tông hoàng đế gọi là “Đại gian thần”. Hiếu Tông hoàng đế đã vì ngài sửa lại án oan giải tội, phục hồi chức quan cũ cho ngài, lấy lễ để cải táng ngài. Ta biết tổ tông ta đã có lỗi với ngài và người nhà của ngài, chúng ta là con cháu vẫn luôn áy náy nha!”- Vẫn không thể động đậy, nhưng đường đường là nam nhi mà nói chuyện lại rơi lệ đầy mặt, bộ dáng thật là đáng xấu hổ.

“Tần Cối lấy ba chữ “Mạc tu hữu”* để gán tội danh hành hình ta, tư thông Kim Quốc, gây họa cho triều đình, hãm hại người vô tội. Tại sao lại có thể khôi phục vương tước cùng quan chức chứ! Ta không phục ~~~~ Ta không phục ~~~~!”

“Đây đều là chủ ý của Sử tướng quốc! Tần gia chúng ta cũng biết thẹn, cũng biết thẹn mà!”

“Hiện tại người Mông Cổ so với Kim Quốc còn hung mãnh hơn đang muốn xâm phạm ~~~ họ Tần các người có phải lại muốn thông đồng với ngoại bang, đem bán giang sơn Đại Tống của chúng ta đi không?”

“Không có nha, không có! Chúng ta sinh ra là con dân Đại Tống, chết đi là quỷ của Đại Tống! Có một Tần Cối đã đủ khiến Tần Gia chúng ta ô danh vạn năm rồi! Ta tình nguyện chết đứng chứ không muốn sống quỳ nha!”- Tần Cự chém đinh chặt sắt nói.

“Tốt! Ta tin ngươi ~~~~ Vân nhi, đem thư đưa cho hắn!!!” Niệm Từ tiếp tục nói quỷ âm.

Lão Ngoan Đồng thi triển nội lực đem thư phóng đến, bay vào rơi đến trên giường.

“Nhớ kỹ những lời ta nói ~~~ Ta cùng vô số người bị Tần Gia hại chết đang nhìn ngươi ~~~~~ nhìn ngươi ~~~~” -Thừa dịp Tần Cự cúi đầu cầm lá thư lên, hai người vận khinh công bay ra ngoài, dùng nội lực đóng cửa phòng lại.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” -Nàng vác bọc áo quần lên vai chuẩn bị rời đi.

“Cứ như vậy mà đi? Như vậy quá tiện nghi cho hắn”- Lão Ngoan Đồng cho là còn chưa dạy dỗ đủ.

“Hắn và Tần Cối không giống nhau. Nếu huynh dùng một đao giết hắn thì ngược lại chính là giải thoát cho hắn. Yên tâm đi, vì muốn rửa sạch sỉ nhục của gia tộc, hắn sẽ vì dân chúng Đại Tống cúc cung tận tụy!”

Sự thật chứng minh Niệm Từ không sai, sau khi đọc thư xong, Tần Cự cảm thấy sự tình liên quan trọng đại. Vốn dĩ hắn thế lực không lớn, căn bản sẽ không có người tin tưởng, hắn cầm lấy thư, mang theo hai con trai Tần Tuấn, Tần Dã đi đến biên quan. Quân Mông Cổ xâm phạm thì hắn dùng toàn lực chống cự, thành bị thất thủ, hắn liền đem tiền bạc cùng lương thảo đốt hết, không lưu lại cho quân địch một chút lương thực nào, sau khi chết đi được phong làm Nghĩa Liệt Hầu. Hai con trai hắn Tần Tuấn, Tần Dã cũng theo cha lấy thân đền nợ nước.

*có lẽ có (thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK