• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với sự cố lần trước, Lý Văn Hiên luôn đề phòng Thượng Quan Vân, đồng thời cũng phái hai người âm thầm bảo vệ Bạch Tuấn Nam. Lần này vất vả biết bao mới có được cậu trong tay, dù thế nào hắn cũng không để đánh mất Bạch Tuấn Nam nữa. 

Nhà cũ của Lý gia.

Lý ba cầm tờ báo ngồi trên sofa, nhìn cái tít giật gân trên mặt báo chính là con trai của mình và Bạch Tuấn Nam bị mình đuổi đi năm ấy, nhất thời tóc bạc trên đầu càng thêm nhiều. Cuối cùng cũng không thể thay đổi được, bỏ đi bỏ đi, mình cũng già rồi, xã hội bây giờ là xã hội của tuổi trẻ.

Lý mẹ ở phòng bếp đang bê cái chén nhìn thấy bạn già ngồi trên sofa với vẻ mặt phiền muộn, lo lắng hỏi: "Ông sao vậy?"

"Cuối cùng cũng không thay đổi được!" Nói xong còn đặt tờ báo để trước mặt của Lý mẹ.

Lý mẹ tò mò đặt chén đồ ăn trên bàn, lau tay vào tạp dề rồi cầm tờ báo ở trên bàn, thấy đứa nhỏ trên mặt báo, liền rơi nước mắt. Đứa nhỏ kia cao và gầy hơn lúc trước, không biết sau khi rời đi, hai mẹ con sống một mình như thế nào. Nghĩ đến đây, Lý mẹ vội vàng gọi điện cho con trai của mình.

Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam hiện giờ đang ở trong phòng làm việc ăn cơm hộp, lúc này nghe được di động vang lên, liền liếc mắt nhìn màn hình rồi cầm di động lên nghe: "Alo?"

"Con trai, Bạch Tuấn Nam đang ở chung với con?"

Nghe nói như thế, Lý Văn Hiên theo phản xạ liếc mắt nhìn Bạch Tuấn Nam ở đối diện, nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.

"Vậy con có thể đưa điện thoại cho thằng bé không?" Nói xong lại nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng ngăn lại: "Không, không ~ còn chưa tới lúc! Con trai, con biết mẹ của Bạch Tuấn Nam ra sao rồi?" Lý mẹ cảm thấy mình có lỗi với hai mẹ con họ, bây giờ cũng không có mặt mũi đứng trước mặt bọn họ. Lúc đó là tại mình lỡ miệng nói ra, mới để cho Lý ba phát hiện chuyện này.

Lý ba lúc này ngồi trên sofa cũng len lén để lỗ tai đặt bên cạnh ống nghe, đối với chuyện trước đây ông cũng hối hận lắm, bao nhiêu năm giao tình với hai mẹ con, nhưng mình vì lợi ích cá nhân, mà làm ra chuyện đó. Lý ba hối hận lắm, nhưng bây giờ ăn năn cũng không có ích gì, chỉ có thể hy vọng bồi thường cho hai mẹ con họ.

Lý Văn Hiên nghe được câu hỏi thận trọng của Lý mẹ, liếc mắt nhìn Bạch Tuấn Nam rồi nhàn nhạt nói: "Bạch Ái Nghĩa đã qua đời."

"Cái gì?" Lý mẹ nghe nói thế thì ngây ngẩn cả người, ngay cả điện thoại rớt xuống cũng không biết.

Lý ba ở bên cạnh cũng kinh động một hồi, sau đó cũng không để ý con trai có để ý mình hay không, liền cầm lấy điện thoại đang treo máy hỏi "Là chuyện khi nào?"

Lý Văn Hiên ở đầu dây bên kia nghe được giọng nói của ba mình, nhất thời mặt lạnh đứng lên. Từ lúc chuyện đó xảy ra, Lý Văn Hiên cũng rất ít về nhà, trừ phi mỗi tháng về nhà hai lần thăm hỏi Lý mẹ, những lúc khác đều ở nhà riêng của mình, bây giờ nghe được giọng nói hấp tấp của Lý ba, ánh mắt khó chịu nói: "Ba năm trước đây, chết vì bệnh ung thư!"

"Bệnh ung thư?" Trong mắt Lý ba là một mảnh mờ mịt.

Lý mẹ lúc này cũng phản ứng lại, nhìn Lý ba trước mặt đã già đi, liền đau lòng đấm lên vai ông nói: "Là tại ông, là tại ông, trước đây cho ông bị mờ mắt, bây giờ thì hay rồi chứ! Con trai không để ý đến ông, thím Bạch cũng qua đời, để xem tôi cũng rời đi, cho ông một mình sống ở đây!"

Lý ba già đi rất nhiều trong nháy mắt, ông không biết còn có cơ hội hối lỗi hay không, đứa nhỏ kia có thể tha thứ cho mình không. Nghĩ đến đây, Lý ba liền cầm điện thoại lên gọi cho Lý Văn Hiên.

Lý Văn Hiên ngỡ ngàng khi vừa nghe được thanh âm trong điện thoại, sau đó nhíu chặt lông mày, vì lúc nãy thấy là số nhà gọi đến nên mới tiếp nhận.

"Alo? Văn Hiên, Tuấn Nam có ở bên cạnh con không? Ba có thể trò chuyện với thằng bé được không?"

Vừa nghe nói như thế, Lý Văn Hiên nhất thời nhếch mép, lạnh lùng nói: "Ba lại muốn sao đây, ba đừng quên, con đã không giống như trước đây mặc cho ba an bài, cho nên con hy vọng ba chấp nhận sự thật!"

Đầu dây bên kia nghe nói như thế im lặng vài giây, lần thứ hai nói thì bên trong tràn đầy thương tâm "Con trai, ba của con đã già rồi, ba sẽ không tranh cãi với con nữa, ba chỉ muốn bù đắp cho đứa nhỏ kia, nên con hãy đưa điện thoại cho nó đi!"

Tay nắm thật chặt ống nghe tràn ngập thanh âm cầu khẩn, cuối cùng Lý Văn Hiên cũng vì những lời cầu xin của Lý ba mà đưa điện thoại cho Bạch Tuấn Nam.

Bạch Tuấn Nam từ lúc đầu đã biết điện thoại của người đối diện là ai, bây giờ thấy Lý Văn Hiên đưa điện thoại cho mình, liền nhíu mày đặt điện thoại bên tai.

Lý Văn Hiên vẫn nhìn chằm chằm sắc mặt của Bạch Tuấn Nam, chỉ cần có một chút gì xấu hắn nhất định sẽ cúp điện thoại, cùng Bạch Tuấn Nam cao chạy xa bay.

Chờ thật lâu mới thấy Bạch Tuấn Nam gác máy, từ đầu đến cuối trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nên khẩn trương hỏi: "Ba tôi nói gì với cậu?"

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lý Văn Hiên, Bạch Tuấn Nam nhàn nhạt nói: "Ba cậu nói cho cậu tuần sau làm lễ cưới!"

Lý Văn Hiên vừa nghe đến lời này thì giận dữ hất đồ ăn trên bàn xuống, lạnh lùng nói: "Không thể nào!"

Bạch Tuấn Nam rõ ràng là bị dọa, cậu không nghĩ Lý Văn Hiên nghe được câu này lại phản ứng mạnh như vậy, nên thắc mắc hỏi: "Văn Hiên ~ cậu không muốn kết hôn à?"

Thấy Bạch Tuấn Nam bị dọa, Lý Văn Hiên bình tĩnh lại một chút. Nghe thấy Bạch Tuấn Nam hỏi, trên mặt nhất thời quả thực tràn đầy sát khí, nghiêm túc nhìn Bạch Tuấn Nam nói: "Nếu ba tôi muốn tôi kết hôn với con gái, tôi nhất định đoạn tuyệt quan hệ với ông ta!"

"Cậu còn muốn kết hôn với cô gái khác?"

"Ai nói tôi..." Lúc này Lý Văn Hiên mới phản ứng được, nắm lấy vai Bạch Tuấn Nam hỏi: "Chẳng lẽ ba tôi muốn tôi kết hôn với cậu?"

Thấy phản ứng của Lý Văn Hiên hiện tại, Bạch Tuấn Nam bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, nói hồi lâu, thì ra hai người không chung một đề tài. Vì vậy chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt nói từng chữ một: "Ba cậu nói, một tuần sau, bảo chúng ta kết hôn, chuyện này cậu đã nghe rõ chưa? Hay là cậu không muốn kết hôn với tôi?"

Lý Văn Hiên nghe thế nhất thời cao hứng đi lên trước hôn liên tục lên mặt Bạch Tuấn Nam "Ai nói tôi không muốn kết hôn với cậu, tôi cảm giác hiện tại mình như nằm mơ, ui ~ sao cậu lại nhéo tôi?" Nói xong liền xoa xoa thắt lưng bị nhéo.

Thấy Lý Văn Hiên bây giờ trở thành chàng trai khờ khạo, Bạch Tuấn Nam liền cười "ha ha ha". Sao cậu lại không biết người đàn ông này còn có một mặt đáng yêu như thế này, thế là liếc mắt nói với hắn: "Cậu không phải nói đang nằm mơ sao? Bây giờ thì biết đây không phải là nằm mơ rồi!"

"Đúng, đúng, không phải nằm mơ, khụ khụ" Sau khi ho khan hai tiếng thì nhìn Bạch Tuấn Nam nói: "Bảo bối, cả đời này tôi sẽ không để cậu hối hận khi gả cho tôi, tôi sẽ luôn luôn bảo vệ cậu, thương yêu cậu, cưng chiều..."

Bạch Tuấn Nam chăm chú nhìn người đàn ông đang nghiêm túc nói từng câu từng lời làm cho mình động lòng, nhất thời hạnh phúc đi lên trước, ôm hắn và ở trong lòng hắn nghẹn ngào nói: "Văn Hiên, tôi cũng muốn cưng chiều và yêu thương cậu!"

Vuốt ve mái tóc mềm mại, Lý Văn Hiên hôn một cái lên đỉnh đầu Bạch Tuấn Nam nói: "Bảo bối, tìm được cậu thật tốt quá!"

Một tuần trôi qua rất nhanh, nhưng trong lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như Thượng Quan gia bị phá sản, và hôn nhân với Thượng Quan Vân cũng kết thúc. Còn có chính là cậu nam sinh Đường Vũ trước đây được mọi người yêu thích, nay đã được hoa khôi Vương Linh thu phục?

"Chúc mừng chúc mừng, chú rễ à, hôm nay mặt cậu đúng là đầy cảnh xuân!" Vương Linh lôi kéo Đường Vũ đi đến trước mặt Lý Văn Hiên, đã lâu không gặp nhau, cái cậu trai mà trước đây mình luôn luôn hâm mộ, nay đã trở nên chín chắn. Vì tình yêu của bản thân mà phấn đấu rất nhiều, nhìn thấy hắn hạnh phúc bên cạnh Bạch Tuấn Nam, Vương Linh thật lòng nghĩ họ đúng là một đôi.

Đường Vũ lúc này cũng nhìn thấy Bạch Tuấn Nam, cảm giác nhìn thấy cậu giống như cái lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, không nghĩ xa cách bao nhiêu năm, cậu cũng thay đổi nhiều lắm. Không còn là cái thằng bé nhút nhát trước đây, không còn là cái thằng bé cúi đầu không dám nói lời nào, cũng không còn là cái thằng bé thấp hèn vì tình yêu.

Lý Văn Hiên đứng bên cạnh Bạch Tuấn Nam thấy Đường Vũ nhìn bảo bối nhà mình, liền kéo Bạch Tuấn Nam ra phía sau và cảnh giác nhìn Đường Vũ anh tuấn trước mặt, nhắc nhở: "Đường Vũ, Bạch Tuấn Nam bây giờ là bà xã của tôi, tôi hy vọng cậu đừng quấy rầy em ấy!"

Đường Vũ buồn cười nhìn Lý Văn Hiên đang nhìn mình cảnh giác, sau đó ôm vai Vương Linh ở bên cạnh nói: "Tôi chưa nói cho cậu biết à? Tháng sau tôi phải kết hôn rồi!"

"Hả?" Bạch Tuấn Nam từ lúc thấy Đường Vũ cũng có chút bối rối, bây giờ nghe y nói sắp kết hôn nhất thời càng dại ra.

Lúc này Chu Minh Kiệt và Tô Tiểu Văn cũng đến, hai người mặc âu phục cùng nhãn hiệu và tay trong tay đi vào, thấy Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam, liền đi đến chỗ bọn họ.

"Chúc mừng chúc mừng, người có tình sẽ thành quyến thuộc, có đúng không Minh Kiệt?" Tô Tiểu Văn nói câu đầu tiên chúc mừng ra vẻ nho nhã, câu sau liền bại lộ bản tính của cậu.

Chu Minh Kiệt nhẹ nhàng nhéo mũi cậu khen ngợi nói: "Không uổng phí tối qua anh đặc biệt dạy dỗ!" Ngẩng đầu thấy hai người bên cạnh, bây giờ mới phát hiện hai người này cũng là bạn cùng lớp hồi trước, liền mỉm cười đưa tay nói: "Chào ~ Đường Vũ" sau đó bắt tay với người bên cạnh nói: "Hoa khôi của lớp vẫn xinh đẹp nhỉ!"

Tô Tiểu Văn lúc này cũng phát hiện hai người họ, nhất thời vui vẻ tiến lên cẩn thận nhìn hai người, kinh ngạc nói: "Hoa khôi của lớp?"

Vương Linh nhìn thấy Tô Tiểu Văn trước mặt vẫn không thay đổi, liền cười "ha ha ha".

Quay đầu nhìn lại Đường Vũ, Tô Tiểu Văn liền mọc ra dấu chấm hỏi trong nháy mắt "Đường Vũ, cậu là thẳng hả?"

Những lời này chắc chắn làm cho những người khác phải suy nghĩ.

Bạch Tuấn Nam và hoa khôi thì trực tiếp cười một trận, Lý Văn Hiên cũng hơi nhếch khóe môi, Chu Minh Kiệt thì lại miễn cưỡng đè huyệt thái dương. Còn Đường Vũ bị nói thẳng thừng như thế, cảm thấy thái dương của mình đang co giật.

Lúc này, Đường Hiên từ bên ngoài đi vào nghe được những lời này, liền nghi ngờ nhìn anh trai của mình "Anh, anh cũng cong?"

"Phụt" Những lời này càng làm ngạc nhiên hơn, cái gì gọi là anh cũng cong, nghĩ đến đây mọi người đều dùng ánh mắt "Lẽ nào cậu cũng cong" nhìn Đường Hiên.

Bây giờ Lý Văn Hiên mới nhớ ra Đường Hiên, đây không phải là thằng nhóc lúc trước ở quán bar sao? Chỉ chỉ Đường Hiên, rồi mới chỉ chỉ Đường Vũ hỏi: "Hai người là anh em?"

Đường Hiên trực tiếp ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Đúng rồi, ảnh chưa nói cho mấy người biết à?" Lúc này thấy Bạch Tuấn Nam ở bên cạnh, nhất thời cao hứng chạy lên trước nắm tay cậu nói: "Tiểu mỹ nhân, cậu cũng đến tham dự đám cưới sao? Tôi nghe nói hôm nay là đám cưới của hai người đàn ông, hay là chúng ta cũng cùng nhau kết hôn đi!" Đường Hiên hoàn toàn không nhìn thấy bảng hiệu ngoài cửa viết tên của Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam.

Thấy động tác và nghe được lời nói của Đường Hiên, Lý Văn Hiên liền kéo bà xã nhà mình ra phía sau và nói: "Cậu cũng đừng quấy rầy bà xã nhà tôi!"

"Bà xã? Anh và cậu ấy kết hôn sao? Không đúng, cái gì gọi là cũng, chẳng lẽ còn có người nào?" Nghe nói như thế, Đường Hiên liền bối rối, vậy là còn có thêm tình địch.

Lý Văn Hiên trực tiếp nhìn về phía Đường Vũ.

Đường Hiên theo ánh mắt của Lý Văn Hiên nhìn về phía anh trai nhà mình, nhất thời sợ ngây người "Không thể nào, anh ~ cả hai ta đều thất tình?"

Thấy bộ dạng ngu ngốc kia, Đường Vũ xoa xoa huyệt thái dương nói: "Là mày mới thất tình, anh mày hiện tại đã thoát rồi!" Nói xong liền nắm lấy tay Vương Linh.

"Gì?" Thấy Vương Linh ở bên cạnh anh mình, Đường Hiên ngẫm nghĩ kể từ nay mình không nên yêu nữa, vì vậy đứng chết lặng ở bên góc tường.

Lúc này Lý ba ở trên sân khấu tuyên bố "Cám ơn sự hiện diện của mọi người ngày hôm nay, hôm nay là ngày con tôi kết hôn, mọi người có thể đến dự là niềm vinh hạnh của Lý mỗ, cho nên mọi người cứ vui chơi thỏa thích!"

Đi tới dưới sân khấu, thấy con trai của mình và Bạch Tuấn Nam vui vẻ ở chung một chỗ vừa nói vừa cười, Lý ba thở dài... bỏ đi bỏ đi, để đám trẻ tự mình làm chủ!

Hy vọng trên thế giới, người có tình sẽ thành thân thuộc!

- ---------------------------- THE END -------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang