Khoái cảm mãnh liệt chảy khắp cơ thể hai người khi bọn họ kết hợp ma sát lẫn nhau. Nương theo lần va chạm thật sâu cuối cùng của Bạch ngọc, côn th*t đã chạm vào tận cửa tử cung hé mở, dịch trắng sền sệt phun ra, toàn bộ lấp đầy trong tử cung.
Cả người Giang Lâm Vụ co giật, nghẹn ngào lên đỉnh...
Sau khi Bạch Ngọc ôm Giang Lâm Vụ đi tắm rửa lại thân thể thì lại trở về trên giường.
Giang Lâm Vụ bảo hắn hạ tấm màn màu sương bạc xuống chuẩn bị nghỉ ngơi. Bạch Ngọc luôn luôn nghe lời làm theo. Trong lòng hắn sung sướng, nội tâm ám ảnh chấp niệm không thể gặp người khác hiện tại bản thân đã được nói ra quang minh chính đại. Mặc dù hai người vẫn luôn ngủ cùng giường với nhau nhưng ở cung Vụ Ẩn vẫn không giống, có ý nghĩ khác nhau, giống như một giấc mơ viên mãn.
Hai người ở trong thế giới nhỏ bé này, hai người quấn quýt gắn bó, cùng gối mà ngủ, sau này ân ái cùng nhau.
- ------------------------------------
Hai người ngự kiếm đi tới đỉnh núi chính của Huyền Kiếm tông. Chỉ thấy lão chưởng môn đang nằm trên ghế mây, nhàn nhã thưởng thức linh trà, lúc trước Bạch Ngọc tới đưa cho ông ấy một bình linh trà lớn, hơn một năm Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc đi thì vẫn còn uống.
“Ôi? Cam lòng đến bái phỏng rồi?”
Giang Lâm Vụ tươi sáng cười to: “Làm lão gia ngài lo lắng rồi.”
Lão chưởng môn vuốt râu nhìn dáng vẻ hai người hoàn toàn khác với lúc trước khi rời đi. Hơn nữa mấy ngày trước đây tu tiên giới đều truyền ra ngoài ngoài chuyện của Lâm Vụ Tiên Tôn và thiếu gia chủ của Bạch gia yêu nhau, thì đã biết chuyện tốt của hai người đã xong rồi.
Lão chưởng môn nhìn kỹ qua lại Bạch Ngọc. Mặc dù ông ấy biết Bạch Ngọc là đứa trẻ tốt, cũng vui thay cho hắn. Nhưng mặt khác lại có cảm giác Giang Lâm Vụ mới vào đời không lâu đã bị tiểu tử này lừa mất, trong lòng có loại đau đớn con gái bị gả đi.
Bạch Ngọc cúi đầu cung kính hành lễ với lão chưởng môn, thức thời lại dâng lên hai bình linh trà thượng phẩm, vẫn là trà xuân ngào ngạt. Trong lòng Bạch Ngọc thật lòng cảm kích lão chưởng môn, nếu lúc trước không có mấy lời của lão chưởng môn thì hiện tại phỏng chừng hắn và Tiên Tôn vẫn chỉ có thể nhìn nhau từ xa, làm gì có chuyện giống như hiện tại mà ân ái với Tiên Tôn như vậy.
Chẳng mấy chốc, trong lòng lão chưởng môn đã không đau nữa, cười ha ha: “Tên tiểu tử nhà ngươi đúng là tâm cơ!”
“Liên Kiều kia đi trợ giúp ngươi, có cái gì không thích hợp không?”
Giang Lâm Vụ sững sờ, nàng và Liên Kiều cũng coi như quen biết: “Cũng không có gì không thích hợp, vẫn giống như trước. Nhưng mà có chuyện gì?” Mặc dù lúc đó tình huống khẩn cấp, nhưng Liên Kiều thật sự không có gì khác cả, vẫn lấy một kiếm khí thế nuốt núi ăn sông mà đánh một đám tà tu.
Lão chưởng môn vừa nghe, bỗng nhiên cảm thấy quyết tâm lên. Sau đó nghiêm túc nói với Giang Lâm Vụ: “Ngươi còn nhớ trước khi rời đi, các đại môn phái có thi đấu thăm dò bí cảnh không. Bởi vì việc của “Nhập tiên”, cho nên ngươi đã không tham dự.”
Giang Lâm Vụ có nhớ tới trước đây Bạch Ngọc đã sắp xếp và tổng kết mọi việc thì quả thật có một chuyện này: “Nhớ.”
"Lúc đó đám đệ tử của Cát Uyên ở Thuần Quân Phong đều tham gia. Sau đó trong bí cảnh lại có tà tu xâm nhập, làm cho không gian trong bí cảnh bất ổn, rất nhiều người không biết bị truyền đi tới nơi nào, nhưng Mệnh Đăng vẫn còn đó nên không tạo nên khủng hoảng gì lớn. Sau đó có người lần lượt đi ra khỏi bí cảnh, mà Liên Kiều là người trở về muộn nhất.”
“Trước đây sau khi Liên Kiều trở về, không biết tại sao lại có khúc mắc, lại có một ngày bỗng nhiên nổi ý định muốn giết sư đệ của mình, tứ đệ tử của Cát Uyên là Cát Huyền Khinh. Sau đó lại bỗng nhiên té xỉu, tỉnh lại thì mất trí nhớ.”
Giang Lâm Vụ nghe xong thì đầu óc mơ hồ, kinh ngạc nói: “Liên Kiều có khúc mắc? Mất trí nhớ?”
"Sau khi nàng tỉnh lại, không nhớ được chuyện đã xảy ra trong bí cảnh và chuyện mình té xỉu. Cho dù là Cát Huyền Khinh tự mình điều tra, hay những y tu khác cẩn thận xét qua cũng không phát hiện ra chỗ nào dị thường, thần thức và tu vi cũng không bị tổn thương. Cho nên đoán là bởi vì ở bí cảnh nên bị tà khí xâm nhập mà gây nên.”
Lão chưởng môn vuốt râu, vui mừng nói: “Cũng may, đúng là nàng không có việc gì lớn.”
Lão chưởng môn nhìn bóng lưng hai người đi xa dần thì lập tức lấy ra linh trà đặt trong ngăn tủ ra, cũng không tiếc rẻ nữa, lập tức lấy một vốc lớn đi pha trà. Ông ấy biết sau này trà của ông ấy sẽ không thiếu, Bạch Ngọc sẽ chuẩn bị cho ông mai mối là ông ấy một cách thỏa đáng.
Hai người Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc cũng đang nghi ngờ Liên Kiều có khác thường.
“Trưởng lão Cát Uyên của Thuần Quân Phong kiếm thuật trác tuyệt, chính là “Đệ nhất kiếm của tu tiên giới”. Dưới trướng ông ấy có sáu đệ tử thân truyền, kiếm thuật của mỗi người đều tuyệt diệu, mà Liên Kiều sư thúc chính là tam đệ tử thân truyền của ông ấy, Bạch Ngọc cũng đã từng đánh với nàng để học tập, là một nữ tử rất dịu dàng.”
“Đúng là như vậy. Mà tứ đệ tử dưới trướng của Cát Uyên lại là đệ tử có cản trở nên tu hành khó khăn, hắn không luyện kiếm mà là tu y. Nói tới tứ đệ tử này đúng là...” Giang Lâm Vụ đang định nói.
Chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc, Bạch Ngọc và Giang Lâm Vụ nhìn chằm chằm Liên Kiều vừa mới gặp phải.
Nàng đang đi cùng một thanh niên trẻ vô cùng gầy yếu nhưng khuôn mặt đẹp trai, dường như đang tranh chấp cái gì.
Dường như Liên Kiều nói muốn đi địa ngục cực hàn tu luyện, còn nam tử trẻ tuổi kia một tay cầm gói thuốc, một tay khác kiên định ngăn cản nàng. Biểu hiện của hắn cực kỳ căng thẳng, giọng nói nhỏ yếu mà run rẩy: “Sư tỷ mới mất ký ức, trước mắt cứ điều dưỡng ít ngày đã, không nên đi tới những nơi lạnh lẽo!”
Liên Kiều bị ngăn cản bỗng nhiên có một cơn giận dữ không rõ, phóng thẳng tới ngực, còn có chút chút cảm giác buồn nôn muốn phun ra. Nàng cũng không biết Cát Huyền Khinh này bị làm sao, sau khi nàng hôn mê tỉnh lại, sư đệ vẫn luôn không hợp với nàng lại như thay đổi thái độ.
Cái này không cho cái kia không được, ngăn cản luyện kiếm cũng thôi đi, trước đó nàng lên nóc nhà một lát, hắn cũng ngàn ngăn vạn cản nàng lại.
Giống như lần này lén lút đi trợ giúp Lâm Vụ Tiên Tôn không nói cho hắn. Đến khi trở lại hắn vừa kinh hãi lại vừa tức giận, đi tới đi lui xem mạch kiểm tra xem sức khỏe nàng có sao không, hận không thể kiểm tra toàn bộ toàn thân nàng.
Nàng vỗ ngực nghiêm túc nói: “Cát Huyền Khinh, sau khi mất trí nhớ mọi chuyện ta không nhớ rõ. Lúc ta té xỉu đúng là ngươi bên cạnh ta, tuy chúng ta không hợp, nhưng Liên Kiều ta cũng không phải là người sẽ ghi hận ngươi. Ngươi không cần phải căng thẳng và hổ thẹn với ta, mà chăm nom ta như vậy.”
Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc cùng nhìn nam tử trẻ tuổi kia. Hóa ra đây là Cát Huyền Khinh. Chỉ thấy Cát Huyền Khinh kia cao và gầy, cảm giác đôi tay trói gà không chặt, trên mặt tái nhợt vô sắc, một đôi mắt hẹp dài giương lên yêu mị như hồ ly.
Liên Kiều lập tức muốn ngự kiếm mà đi, lại bị Cát Huyền Khinh đột nhiên kéo lại ngăn cản, thân thể hắn gầy yếu, nhưng cánh tay lại hết sức mạnh mẽ che chở Liên Kiều. Liên Kiều buồn bực không rõ, muốn hất tay hắn ra, kết quả làm gói thuốc trên tay hắn bung ra ngoài.
Trên đất vương vãi dược liệu. Bạch Ngọc có chút am hiểu dược lý, nhìn biết một chút, đều là hoàng kỳ, bạch truật, thục địa, các loại rễ gai, đều là thuốc an thai. Vừa nhìn Bạch Ngọc đã choáng váng.
Giang Lâm Vụ đều sợ bọn họ đánh nhau, Cát Huyền Khinh kia mảnh mai gầy yếu không biết có bị Liên Kiều đập cho gãy xương không? Nàng vội vàng ho một tiếng, làm hai người chú ý.
Hai người ngạc nhiên dừng lại, cùng thi lễ: "Lâm Vụ Tiên Tôn."
Giang Lâm Vụ nhớ tới lão chưởng môn nói, cũng sợ Liên Kiều có cái gì đó không ổn. Nàng kéo Liên Kiều lại khuyên nhủ, vỗ tay nàng nói nhỏ: “Kiều Kiều này, ngươi vẫn nên tu dưỡng một thời gian đi, đừng vội tu luyện.”
Hai nữ nhân nói chuyện, hai người đàn ông cũng không khỏi hàn huyên đôi lời.
Bạch Ngọc chắp tay vấn an với Cát Huyền Khinh: “Sư thúc.” Cát Huyền Khinh gật đầu.
Một người hiền hòa xinh đẹp, một người mảnh mai mỹ mạo, đều là vẻ ngoài xuất chúng. Hai người đối diện một chút, vừa nhìn đã thấy sự cố chấp cuồn cuộn trong mắt đối phương. Mà Bạch Ngọc lại nhìn ra vị sư thúc này ẩn sâu hắc ám.
Liên Kiều và Giang Lâm Vụ thân thiết, nghe nàng khuyên nhủ một phen, mơ hồ có chút buông lỏng, mà gần đây nàng luôn mệt mỏi tham ngủ.
Cát Huyền Khinh cẩn thận đỡ cơ thể của Liên Kiều, nhỏ giọng nói: “Sư tỷ trở về thôi, nhìn tỷ cũng không có trở ngại lớn nhưng cũng có chút hao tổn. Tỷ cũng nên đói bụng rồi, lần này ta làm cho tỷ canh gà mái A Giao, rất bổ dưỡng.”
Liên Kiều mệt mỏi tựa trong lòng Cát Huyền Khinh, nghe nhàn nhạt mùi thuốc trên người hắn. Vừa ngửi nàng thật sự cảm thấy có chút đói bụng, gần đây hầu như luôn cảm thấy có chút đói bụng không rõ.
Bạch Ngọc nhìn bóng dáng hai người đi xa, đột nhiên hỏi: “Tiên Tôn, vừa rồi nàng nói tứ đệ tử này làm sao?”
“Hắn lớn lên ở nơi có ma tu, sau đó mới được cứu ra. Lúc hắn mới tới hơi thở quái lạ, tính nết kỳ quái. Nhưng mà Cát Uyên của Thần Quân Phong lấy tính mạng mình ra đảm bảo, khẩn cầu để hắn ở lại Huyền Kiếm tông. Vì thế khi Liên Kiều sư thúc của chàng còn nhỏ đã đau lòng cho sư phụ của nàng mà đánh hắn không ít lần.”
Bạch Ngọc nghe vậy, cúi đầu trầm tư. Hắn là người rõ ràng nhất người cố chấp sẽ bướng bỉnh như thế nào, mặc dù Cát sư thúc kia dối gạt gì đó, hắn cũng không biết khúc mắc giữa hai người, hắn cũng sẽ không tham gia vào chuyện của người khác.
Bạch Ngọc do dự một chút không nói gì, nắm tay Giang Lâm Vụ cùng trở lại cung Vụ Ẩn.
- ------------------------------------
Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc ở Huyền Kiếm tông tiêu dao mấy ngày.
Giang Lâm Vụ tựa vào trong lòng Bạch Ngọc, phóng tầm mắt nhìn ánh tà dương trên núi. Bỗng nhiên Giang Lâm Vụ nói: “Bạch Ngọc, chúng ta đi chu du tứ phương đi?”
Từ nhỏ Giang Lâm Vụ lớn lên trong núi sâu, sau khi đến Huyền Kiếm tông vẫn đóng cửa ít ra ngoài: “Ta đã từng sợ cô độc không có nơi nào thuộc về mình. Đi ra ngoài giống như lục bình dập dờn trong sóng biển, cho nên vẫn luôn không muốn đi ra ngoài, nhưng mà bây giờ ta có chàng. Ta lại muốn chúng ta cùng đi tiêu dao khoái hoạt giống như sư phụ từng nói, đi khắp nơi nhìn sông núi, cũng có ích với tu hành tu tính.”
“Được. Tiên Tôn đi đâu thì ta đi tới đó.”
Nàng và Bạch Ngọc thông báo từ biệt với lão chưởng môn. Lão chưởng môn lập tức nhận lời, ông ấy luôn chủ trương việc tu hành không nên tu khắc khổ, phải thể nghiệm thì mới giác ngộ được tu hành.
Những ngày xưa kia thật sự đã qua đi, hắn và Tiên Tôn ở cùng nhau. Tiên Tôn lớn tiếng nói cho hắn, Giang Lâm Vụ yêu hắn. Bạch Ngọc chỉ cảm thấy hạnh phúc.
Hai người cùng giẫm lên kiếm, tàn ảnh lóe lên nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại mấy lời đối thoại.
"Tiên Tôn, vậy khi nào nàng mới ký khế ước thành thân với Bạch Ngọc?”
“Chính chàng trước đây ở núi Bồng Ấm đã nói sẽ cố gắng tu luyện theo đuổi bước chân của ta, sao nào? Lại muốn đổi ý.”
“Chuyện khác ta có thể đổi ý, chỉ là chuyện ta đồng ý với Tiên Tôn để ký khế ước thành thân là chắc chắn không đổi ý. Đây là Bạch Ngọc tôn trọng và yêu thương đối với Tiên Tôn. Bạch Ngọc sẽ cố gắng.”
"Ha… ta chờ chàng cùng nhau xây dựng một gia đình nhé.”
Danh Sách Chương: