Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ngày kinh doanh thứ nhất, mới sáng sớm gặp loại chuyện cãi vã này khiến Liễu Sùng ít nhiều có chút chán ghét trong lòng, nhưng mà anh không để tâm, mà trút đậu trong bao nilon ra bóc, hoàn toàn không phản ứng với người phụ nữ bên cạnh vẫn đang ngồi nhỏ giọng chửi rủa.
Người đến chợ sáng càng lúc càng nhiều lên, theo sau sạp của Liễu Sùng là hàng dài người bán rong.
Người người xung quanh Liễu Sùng đều đang buôn bán, ngay cả trước sạp nhỏ người phụ nữ kia cũng có hai ba người mua rau, nhìn qua vô cùng náo nhiệt, duy chỉ có trước sạp Liễu Sùng lạnh tanh.
Người đàn bà kia lớn tiếng tám chuyện với người mua vẫn không quên vênh váo hống hách trừng anh một cái, dáng vẻ hết sức hả giận, tựa như đang bà có tài kinh doanh còn anh thì không.
Liễu Sùng không để bụng, vẫn vùi đầu bóc đậu, biết nhưng làm như không thấy.
Dù anh thể hiện không quan tâm chút nào nhưng trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.
Anh lại không lo lắng về vấn đề tiền vốn, bốn trăm tiền vốn mấy thứ này tuỳ tiện bán cũng có thể bán lại, càng không quan tâm hay lúng túng khi người khác đều bán ra bán vào còn anh ngu ngốc ngồi bóc đậu.
Chẳng qua là Liễu Sùng lo lắng mấy thứ này để sau hôm nay sẽ không còn tươi ngon.
Phải biết hành lá củ tỏi với củ sen không để lâu ngày được.
Nghĩ đến đây đột nhiên anh nhớ tới đồ ông chủ sỉ củ sen đưa cho anh, liền ngó củ sen một chút thì quả nhiên bên ngoài củ sen đã khô tróc da và hơi đen đi, xem ra không tưới không được.
Liễu Sùng vội vàng mang mấy củ sen ở bên ngoài mang xuống nhúng tới, một bên suy nghĩ nên đi mua chai nước suối tới dùng không.
"Cậu nhóc, đậu phộng của cậu này bán như thế nào?" Đang lúc Liễu Sùng cúi đầu bận rộn làm củ sen thì đột nhiên có âm thanh già nua vang lên.
Liễu Sùng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một ông cụ ngoài sáu mươi, trạc tuổi chú Tường cộng thêm mặt mũi hiền hoà, Liễu Sùng bỗng cảm thấy thân thiết, anh vô cùng lễ phép nói "Dạ bác, bốn tệ một cân ạ."
Nhưng vừa mới nói cái già này xong Liễu Sùng không khỏi có chút thấp thỏm, này so với giá vốn tăng gấp đôi, người khác bán bao nhiêu anh cũng không đi dò hỏi qua...!
Lúc anh đang suy nghĩ thì ông cụ cười híp mắt mở miệng nói "Mười lăm đồng bốn cân cậu xem có được không?"
Liễu Sùng không đoán được ông cụ sẽ làm như vậy khiến anh ngẩn ra, sau khi phản ứng lại lập tức vui vẻ đồng ý, kéo túi nilon đổ đậu cho ông, có chút vụng về cầm cân mới học hỏi lên cân, còn hết sức thẳng thắn quay đòn cân cho ông cụ nhìn.
Ông cụ tuỳ tiện liếc cân rồi gật đầu một cái, trả tiền xách đậu phộng đi.
Liễu Sùng nắm nhàu mười lăm đồng, trong lòng vui vẻ không nói nên lời, anh cẩn thận cất tiền vào, vuốt đậu phộng rồi vỗ tay một cái, tiếp tục bóc đậu nành.
Nhưng bóc chưa được mấy hột thì lại có người phụ nữ khoan thoai ăn mặc đẹp không chỗ nào chê tiến tới hỏi giá.
Đối phương một tay cầm một cuốn sổ ghi chép, một tay cầm một xấp tiền giá một trăm và một ít tiền lẻ, sau lưng còn có thiếu niên đi theo xách rau, nhìn điệu dáng hẳn là người mua bổ sung nguyên liệu cho cửa hàng hoặc là sếp sòng.
Người phụ nữ đầu tiên ngồi xuống lựa lựa lật qua lật lại đống hành tỏi, nhìn khá hài lòng liền hỏi giá Liễu Sùng.
Hành hai tệ hai, tỏi là một tệ tám, Liễu Sùng báo giá lần lượt là bốn tệ rưỡi và bốn tệ, giống với hành anh mua lần trước, còn mua với giá năm tệ.
Đối phương thuận tiện hỏi giá một chút, Liễu Sùng cũng dễ trả giá, liền lấy bốn tệ cả hai loại bán cho bà, người phụ nữ ngược lại cũng sảng khoái, lấy mỗi thứ bốn cân.
Chợ buổi sáng càng ngày càng sôi động, ước chừng bởi vì khai trương, công việc buôn bán của Liễu Sùng lục đục đông lên, củ sen và rau câu lần lượt được mở hàng, giá cả cũng tương đối hợp lý, chẳng bao lâu nữa sau sạp vốn lạnh tanh phía trước bị vây quanh bởi một đám người mua thức ăn, thậm chí có người chen vào phía sau để mua vì quá đông.
Nhiều người đến độ Liễu Sùng không buông cân xuống được, tiền nhận lấy không kịp xem, bị người đưa tiền tới thối tiền lui cũng đủ làm Liễu Sùng luống cuống tay chân, kinh doanh tốt đến đáng sợ.
Phía trước xe ba gác có rất nhiều người, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến những người bán hàng rong bên cạnh.
Liễu Sùng cố gắng hết sức để mọi người không cản trở người đàn ông trung niên bên cạnh, đến nỗi người mới vừa tranh cãi với anh, anh cũng không muốn nói nhiều.
Trước sạp người phụ nữ không có mấy người, sắc mặt càng ngày càng thê lương, rõ ràng có bán trùng một hai loại với Liễu Sùng nhưng bán buôn chênh lệch như vậy, lại bị khách bên sạp anh chắn sạp mình tự nhiên không vui.
Vì vậy bà nói với ông cụ hỏi củ sen bà nhưng lại ngó quá củ sen bên Liễu Sùng "Ông, ông mua của tôi ăn có thể yên tâm, củ sen người khác trắng sáng như vậy bởi vì vẩy thuốc đó, của tôi không có đâu."
Ông cụ nghe vậy nhìn củ sen của bà định ngồi xổm xuống thì thấy có một bà dì đến nâng ông dậy, kéo ông đi ra sau rồi vừa đi vừa thì thầm vào tai ông "Củ sen của bà ấy vừa đen thùi lùi còn chảy nước, không ngon đâu, chúng ta mua của cậu nhóc này đi ông.
Củ sen của cậu ấy cũng khô ráo, tôi nhìn không giống vẩy thuốc đâu." Vừa nói xong liền đi hỏi Liễu Sùng giá củ sen.
Người phụ nữ cắn răng nghiến lợi trừng bà dì kia, cầm bình nước lên tưới nước cho củ sen.
Liễu Sùng buôn bán thuận lợi, người đến người đi, ông bà cụ mua hai cân củ sen cảm thấy anh bán rất nhiệt tình, còn lễ phép nữa, thấy đậu phộng anh bán là đậu phộng vỏ đỏ, vì vậy cười tít mắt mua một cân đậu phộng với đậu nành.
Nhưng trong lúc vô tình bị những người khác đẩy đến trước sạp người phụ nữ.
Người phụ nữ đang tức giận không có chỗ trút thì thấy bà dì lớn tuổi cướp mối của mình đang chặn sạp hàng của mình, nên đưa tay ra đẩy bà dì ra, như hung thần hét lên dữ dội trong ánh mắt khó hiểu của người kia "Bà cản như vậy sao tôi buôn bán? Mua sạp nào thì đứng sạp đó đi.
Rộng như vậy mà không đủ để bà đứng hả, đừng cản trở tôi buôn bán!"
Ông cụ với bà dì bất mãn nhìn về phía người phụ nữ, nghe lời này của bà thì tức hơn, không ngờ bà dì cũng không dễ chọc, chỉ thẳng vào mặt người phụ nữ bán rau kia hét "Chặn thì sao! Tôi liền chặn đấy! Có bản lĩnh thì đừng bán ở đây nữa! Chỗ buôn bán, tôi thấy bà tới chơi đồ hàng thì có!"
"Bà quản tôi đang chơi đồ hàng hay đang buôn bán! Tôi bày bán rau ở đây bà cản trở làm gì, phiền bà đừng có đứng trước mặt tôi!"
"Tôi đứng đó, tôi cứ đứng đó! Bà làm gì được tôi!" Bà dì ưỡn ngực hiên ngang bước tới, căn bản không sợ người phụ nữ kia.
Ồn ào khiến mọi người xung quanh trong nháy mắt nhìn theo, Liễu Sùng nhìn về phía hai phe không khỏi đau đầu.
Vừa bận rộn cân cân tính tiền còn phải bớt thời gian lên tiếng khuyên bảo bà dì, mà mấy cô mua rau xung quanh biết chuyện xảy ra, có chút bất mãn hành động của người phụ nữ liền khuyên "Cản thì cũng cản có chút, chuyện có gì lớn đâu, cần gì phải làm ầm lên như vậy.
Cổ mua xong là đi liền mà, có thể cản bao lâu chứ?"
"Cũng không phải sao, gì mà đừng đứng ở trước mặt tôi, mấy người bán rau chặn vỉa hè thì được, còn đứng một lúc thì không được ha?"
"Buôn bán mà, dĩ hoà vi quý, đừng cãi nhau đừng cãi nhau."
以和为贵 – Dĩ hòa vi quý: là sống chan hòa, yêu thương, nhường nhịn lẫn nhau, cần biết cư xử hòa nhã tiết chế "cái tôi" của mình để không làm mất hòa khí.
Nhất thời có nhiều ý kiến trái chiều, đại đa số cũng nghiêng về phía ông cụ, dù sao thì người phụ nữ kia nói chuyện khó nghe quá.
Người phụ nữ thấy ai cũng trách móc ngược lại mình, nhất thời điên lên hét "Không cần mấy người quản!"
Những người đi đường cũng lười quan tâm bà, ngược lại qua khuyên bà dì.
Bà dì hừ một tiếng, cùng người bạn già của mình tiếp tục mua thức ăn, những cô thím mua đồ xong cũng rối rít đứng dậy rời đi.
Người phụ nữ kia sắc mặt âm trầm, đặt mông ngồi xuống ghế nhựa sắp xếp lại rau, nhưng không hiểu sao vẫn cáu kỉnh, đập đồ trong tay vào sọt, tức thở hổn hển.
Ầm ĩ một trận buôn bán của người phụ nữ bị ảnh hưởng, mà buôn bán của Liễu Sùng càng ngày càng tốt.
Từ các cô gái trẻ tuổi đáng yêu đến các cô dì lớn tuổi, chỉ cần nhìn thấy Liễu Sùng liền không ngoại lệ mà tiến tới hỏi giá, mặc dù bán chút rau nhưng không ảnh hưởng một chút nào đến khí chất tốt đẹp và hình tượng đẹp trai của Liễu Sùng.
Đến lúc chín giờ sắp tan chợ sáng, anh chỉ còn lại mấy khúc củ sen cùng với một nửa thúng đậu nành để bán.
Liễu Sùng thừa dịp không có khách lấy tiền trong túi căng phồng của mình ra đếm, cộng thêm tiền lẻ anh bỏ vào trước đó thì tổng cộng khoảng bảy trăm đồng.
Tính sơ chút thì đuổi kịp chợ sáng bán không chỉ đủ tiền vốn mà còn lời gần hai trăm tệ!
Trong một bữa sáng lại có thể kiếm được hơn hai trăm tệ! Xem ra ngày mai có thể lấy nhiều hàng hơn một chút, đến chợ Đông Dương bán, nói không chừng có thể kiếm được gần ba bốn trăm! Trong lòng Liễu Sùng vô cùng kích động, càng cố gắng rao hàng mình bán, cuối cùng trước khi quản lý đô thị đuổi tới đã bán sạch củ sen, còn lại mấy cân đậu nành thì dứt khoát không bán, đạp xe về nhà.
Trình Ương vừa chuẩn bị bữa sáng xong chuẩn bị gòi Liễu Sùng thì ngoài cửa vang lên tiếng tra chìa khoá vào ổ, sau đó Liễu Sùng mở cửa đi vào.
Trình Ương có chút bất ngờ "Sao anh lại về?"
"Bán xong nên về." Liễu Sùng đổi giày đi tới cạnh cậu "Đây là đậu nành còn dư lại, cho em nấu đó."
Trình Ương vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhận lấy đậu nành nhìn nhìn "Thế là bán hết rồi? Anh kiếm được bao nhiêu?"
Liễu Sùng cười nói "Hơn hai trăm tám mươi tệ.
Sao, không tồi chứ?"
Trình Ương sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới sáng sớm có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, luôn cảm thấy có chút vi diệu "Sao kiếm được nhiều như vậy, anh không đùa em đó chứ?"
Liễu Sùng thấy dáng vẻ khó tin của cậu không kìm được duỗi tay sờ mặt cậu, phát hiện tay mình bẩn liền thu tay về cởi túi đưa cho cậu, dịu dàng nói "Đùa em làm gì, em đếm đi, anh cầm theo năm trăm làm vốn, bây giờ thì gần tám trăm tệ đi, bán ở chợ sáng rất tốt.
Một là nhóm người quá bận bịu lấy gần hai trăm cân hàng hóa cũng chỉ kiếm được bấy nhiêu, so với những người khác thì tám mươi cân kiếm được hơn hai trăm còn kém xa."
Trình Ương ôm chặt túi tiền của Liễu Sùng, từ giọng điệu hời hợt của anh biết được nó không dễ dàng gì, tâm tư đã sớm không nằm trên việc kiếm được bao nhiêu tiền, cậu vươn tay nắm lấy đôi bàn tay bởi vì gỡ cầm đậu phộng mà tay dính đầy đất hơi thô ráp, nói "Anh vẫn chưa ăn sáng nhỉ? Em nấu mì đang chuẩn bị mang cho anh đây, đi ăn trước đi."
Liễu Sùng ừ một tiếng, đưa tay khoác vai Trình Ương đi vào bếp rửa tay ăn cơm.
Sau khi ăn mì xong Liễu Sùng rửa sạch đậu nành, nhặt bỏ những đậu hư cho vào nồi luộc chín, sau đó đi tắm và ở nhà bồi Trình Ương, nhân tiện đồng ý yêu cầu muốn anh nói chuyện ngày hôm nay, duy chỉ không nói chuyện người phụ nữ gây chuyện kia, đỡ cho Trình Ương lo lắng.
Sau một ngày bán thử, Liễu Sùng càng có tự tin vào công việc kinh doanh này, ngày nào anh cũng dậy đúng giờ để lấy hàng, làm mấy ngày liên tục rút ra được không ít kinh nghiệm.
Bất luận là mặc cả, cân đo hay lấy hàng đều tiến bộ thần tốc, như thể anh sinh ra để làm công việc này vậy.
Mỗi ngày có thể thu vào vài trăm tệ, tùy vào việc anh lấy hàng bao nhiêu, ra giá ra sao.
Có lúc chạy kịp chợ sáng bán tốt thì có thể về nhà, có lúc gặp trời mưa thì bán buôn kém đi.
Cách đây không lâu đến ngày Quốc khánh 11/11, lượng người đi chợ sáng nhất thời giảm một nửa, bán ở chợ sáng chỉ đủ vốn, số hàng còn lại phải xách thúng đi bán bên ngoài chợ rau.
Đi theo một đám người bán hàng bị quản lý thành phố đuổi chạy khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ còn hàng, dù vậy tiền lời mỗi ngày của anh cũng không dưới hai trăm, dù sao cũng lấy nhiều hàng.
Ông trời có vẻ ưu ái hai người về phương diện này, phương diện tiền bạc đã được giải quyết, nhưng nhìn thấy bụng của Trình Ương đã hơn sáu tháng, Liễu Sùng không khỏi thầm lo lắng.
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Hoà đường trắng với nước vẩy vào củ sen, làm như vậy củ sen sẽ trắng mềm hơn, không dễ bị thâm đen..
Danh Sách Chương: