Trên màn hình trong nhà ăn ban đầu chính là cảnh các cậu bé mặc áo choàng trắng hát thánh ca Giáng sinh.
Theo phụ đề trong video, đây là đầu thiên niên kỷ thứ hai sau Công nguyên, dàn hợp xướng thiếu nhi người Anh đeo cánh thiên thần biểu diễn bài "Carol of the bells".
Bạch tuộc gợi ý rằng họ nên dùng thời gian rảnh rỗi để tìm một trò giải trí nào đó cho bản thân, giúp giải tỏa thần kinh căng thẳng quá mức.
Ví dụ, lúc ăn sáng, bọn họ có thể phát một số video của Trái Đất trên màn hình để bắt đầu ngày mới với tâm trạng thoải mái.
Vì tinh thần lực đang dao động của đồng đội, Cố Trường An chấp nhận kiến nghị này.
Hôm nay quyền chọn lựa là của Chamberlain thượng tá, bây giờ là tháng mười hai, thời điểm gần giáng sinh, khỏi đoán cũng biết Chamberlain sẽ chọn gì - cứ cách ba ngày, nhà ăn lại ngập tràn lời ca hợp xướng.
Đoàn hợp xướng thiếu nhi hát không khó nghe, nhưng mà thánh ca có chút hoành tráng, lấy làm nhạc nền cho bữa sáng có hơi quá.
Cố Trường An đi đến trước màn hình, vì tôn trọng, mà cũng vì sợ họ thấy chán, không lập tức tắt nhạc đi, thay vào đó, anh chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất, sau đó tắt đi hình ảnh, lấy số liệu giám sát của mình ra.
"Đây là số liệu giám sát theo thời gian thực từ lúc GCA95872 lên tinh hạm."
Anh tự gọi mình bằng GCA95872.
Như thể đang phân tích một trường hợp lạ chẳng liên quan đến bản thân mình.
Sắc mặt ba người còn lại hoàn toàn khác nhau, nhưng tất cả đều tiếp tục im lặng.
Cố Trường An bình tĩnh giải thích, "Loại Địa Cầu ngày 4 tháng 11 năm 1971, lúc 00:07:07, Conquest rời Loại Địa Cầu lên đường.
Tại thời điểm khởi hành, GCA95872 gặp phải ảo giác ở tai phải, ảo giác này về sau lặp lại nhiều lần."
"Cùng xuất hiện với tình trạng ảo giác chính là việc các số liệu của GCA95872 liên tục tăng lên một cách kỳ lạ.
Trong đó, ở hành tinh mục tiêu đầu tiên của nhiệm vụ, cũng chính là hành tinh Death, số liệu tăng lên đỉnh điểm, rõ ràng cao hơn hẳn số liệu bình thường của con người."
Ba người đồng thời nhớ lại hình ảnh chấn động ngày ấy - Cố Trường An nhảy lên cao, tay cầm sáu mũi tên ánh sáng, từ trên trời giáng xuống, chém quái vật khổng lồ dị dạng làm đôi.
Con quái vật khổng lồ vượt xa trí tưởng tượng của con người, sức tấn công quá mạnh, khiến bọn họ không thể chiến đấu vẫn để lại nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ ngay cả sau khi đã chết.
Mà Cố Trường An ngày đó, biểu hiện sức mạnh hơn hẳn con người, cũng làm tất cả bọn họ chấn động.
Cái loại chấn động này, hơi giống với việc cảm động khi được bảo vệ, khi được cứu sống, nhưng cũng hơi giống bản năng sợ hãi đối với một sinh vật quá mức mạnh mẽ.
Mấy ngày sau đó, Cố Trường An đối xử với mọi người vẫn như bình thường, vẫn là đại tá hiền lành, kiên định của bọn họ.
Mặc dù lúc đó bọn họ có sợ hãi, nhưng lúc đó Cố Trường An làm vậy cũng là để bảo vệ và cứu sống bọn họ.
Anh mạnh mẽ hay dịu dàng thì anh vẫn giống y trước đây, vẫn vì bọn họ bỏ qua tình trạng bất thường của mình, vẫn tiếp tục thói quen lối sống bọn họ hình thành từ sau khi khởi hành, cứ như thể chẳng có gì xảy ra ở hành tinh Death cả.
Bởi vì yêu anh, Seryozha nhanh chóng vượt qua cú sốc, mấy ngày nay lúc ở cùng nhau còn cố ý không nghĩ đến chuyện nói về cái này với Cố Trường An.
Cậu không sợ, nhưng cậu càng ngày càng lo.
Còn Chamberlain và Don, cả hai đều mất ngủ, chứng minh việc trốn tránh này chỉ là lừa mình dối người.
Bọn họ cũng không vì sợ hãi mà trốn tránh, thực ra mãi không nói gì chính là vì bọn họ đều tin vào Cố Trường An.
Mà trong đó, Chamberlain còn có một chút sùng bái tín ngưỡng đối với đại tá của mình.
Bọn họ đều là quân nhân ưu tú, nếu xuất hiện vấn đề nan giải, bọn họ cuối cùng sẽ lựa chọn dũng cảm đối mặt.
Cho nên, lúc Cố Trường An chủ động giải thích, thật ra mỗi người ở đây đều thở phào một cái.
Chamberlain đặt một câu hỏi từ lĩnh vực chuyên môn của mình, "Có thể dữ liệu giám sát thời gian thực bị sai sót do bị trường hấp dẫn của hành tinh Death can thiệp, hoặc do ảnh hưởng của quái vật?"
Bạch tuộc dùng hai xúc tu ôm ngực.
"Đừng có mà vu oan cho ta!"
Cố Trường An liếc mắt nhìn nó.
Bạch tuộc thu nhỏ về bên ngoài màn hình.
Cố Trường An lắc đầu, "Khả năng sai sót rất nhỏ, hơn nữa, các cậu đều đã tận mắt thấy, nếu thân thể GCA95872 không xuất hiện cái gì bất thường, anh ta cũng không có khả năng đánh bại quái vật kết hợp kia."
Don nói, "Đại tá, nếu anh không cảm thấy có gì không khỏe, chỉ đơn giản là mạnh lên, chúng ta cũng không cần nói cái này thành chuyện gì xấu.
Có lẽ là phóng xạ vũ trụ ảnh hưởng đến con người, có thể là phóng xạ của hành tinh Death, phóng xạ của quái vật...!đều có khả năng gây ra mà."
"Chúng ta là quân nhân, đâu phải nhà khoa học, nhiệm vụ của chúng ta đâu phải theo đuổi câu hỏi vì sao, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tìm kiếm tinh hạm mất tích.
Cơ thể của anh thay đổi bất thường, chỉ cần không làm anh bị thương, thế thì cái này chỉ có lợi chứ không có hại với nhiệm vụ tìm kiếm của chúng ta.
Mà anh cũng không cần để tôi nhắc anh rằng lúc ở hành tinh Death anh đã cứu mỗi người bọn tôi một cái mạng đâu."
Seryozha âm thầm gật đầu, quyết định không cảm thấy ghét Don như trước nữa.
Cố Trường An thấy anh lên tiếng vì mình, mỉm cười, lại nói, "Don thượng tá, chuyện này có phải chuyện xấu hay không thực ra dựa vào việc về sau GCA95872 sẽ trở thành dạng gì.
Thay đổi của GCA95872, tạm thời là có lợi mà không có hại, nhưng sở dĩ tôi thành thật với các cậu như vậy, đúng là bởi vì thấy các cậu sợ hãi GCA95872, cũng là vì đề phòng GCA95872 sẽ làm các cậu bị thương trong tương lai."
Chamberlain muốn mở miệng lại bị Seryozha cướp lời.
Cậu bé luôn luôn hiền lành ấm áp trước mặt Cố Trường An giờ đây lần đầu tiên cứng rắn nói, "Đại tá, xin anh đừng tự gọi mình là GCA95872, anh không phải là một vấn đề chúng ta cần xử lý, anh là đại tá của bọn em, là quan chỉ huy tối cao của nhiệm vụ lần này, là Alpha đầu đàn chúng ta đều đồng ý."
Lời của Seryozha làm Cố Trường An đang cảm động bỗng có chút bối rối.
Alpha được bọn họ tán thành...!ư?
Anh rõ ràng là Omega.
Một Omega mạnh mẽ đến mức không được coi là con người trong tiềm thức của đồng đội.
Cái này thật đúng là một kiểu phân biệt kỳ thị đáng buồn cười.
Don và Chamberlain cũng đồng ý.
Cố Trường An tỉnh táo lại, đối với ánh mắt chờ mong của Seryozha, thấp giọng nói, "Cảm ơn các cậu đã công nhận."
Seryozha cố ý dùng ánh mắt bị tổn thương nhìn anh, tỏ vẻ, rõ ràng có mỗi cậu nói, bọn họ chỉ hùa theo thôi.
Cố Trường An không thể không mỉm cười.
Chamberlain hắng giọng, mở miệng lại bắt đầu bằng một câu rất thần học "Đại tá, chúng ta từ lâu đã sa đọa giữa bản tính sói và tính người, chỉ còn là một thứ sinh vật cẩu thả bị Chúa khước từ."
Seryozha mặc kệ, mà Cố Trường An thì trán đã đầy mồ hôi.
Don cố tình đảo mắt xem thường Chamberlain.
Chamberlain cũng mặc kệ Don, sắc mặt hắn nghiêm túc, lưng thẳng, đôi mắt cuồng nhiệt niềm tin, như thầy tu đang thuyết pháp, tiếp tục, "Chúng ta không thể chiến thắng sự xấu xa của bản chất con người, mù quáng trước sự đau khổ của những người khác giới, vì sự sống còn của nhân loại, chúng ta áp bức nhau, hy sinh nhau, mà dường như chúng ta cũng có đủ lý do để làm thế."
"Thanh niên Alpha trai tráng không ngừng hi sinh trên chiến trường, Beta ở trên chiến trường hay nơi lao động đều bị áp bức, Omega bị thuần hóa theo khuôn mẫu, phải chịu những hạn chế về thể chất và tinh thần.
"Nền văn minh Trái Đất rực rỡ huy hoàng một thời, trong quá trình phát triển sau này, sức lao động đã vượt quá hạn chế cơ thể, dùng trí tuệ để có cuộc sống tốt hơn, hai giới tính dần trở nên bình đẳng.
Thế mà, nhân loại trên Loại Địa Cầu, lẽ ra càng phải tiên tiến hơn, sau khi phân hóa giới tính ABO, lại thành lập một chế độ bất bình đẳng như bầy sói."
"Bản tính sói cho chúng ta thú tính, cấp bậc mạnh yếu cũng được củng cố sau khi phân hóa để bảo đảm cân bằng của Loại Địa Cầu.
Là Alpha thì sẽ được mặc định là mạnh mẽ, là người bảo vệ; là Beta thì mặc định bị coi là người cung cấp thức ăn; là Omega thì mặc định là yếu đuối, là người thực hiện nghĩa vụ sinh sản."
"Kỳ động tình chính là biểu hiện rõ ràng của thú tính, mà tôi sợ hãi đại tá là anh, cũng là bản năng của sói trưởng thành sợ hãi đối với sói đầu đàn."
"Nhưng tại sao con người lại trở nên như vậy? Chúng ta đã mất hàng nghìn năm để thoát khỏi những giới hạn về thể chất và giới tính, và dưới sự ban phước của Chúa, tiến từng bước tới nền văn minh, đề cao lòng tốt của con người.
Tuy nhiên, khi chúng ta bước vào thời đại Ngân hà, chúng ta vẫn chưa từ bỏ cái ác của chính mình, vậy mà lại còn rơi vào ngục tù của thú tính trong một đêm."
"Đây mới là sự bất thường lớn nhất, đây chắc chắn không phải ý định của Người."
Cho đến bây giờ, ngoại trừ niềm tin tín ngưỡng mạnh mẽ của hắn, tất cả những gì Chamberlain nói đều được tất cả mọi người có mặt đồng ý.
Nhưng những lời tiếp theo của Cố Trường An làm anh muốn vứt hết tất cả sự bình tĩnh hiền hòa của mình.
Chamberlain nhìn Cố Trường An, nói bằng một giọng bình tĩnh mang theo cuồng nhiệt quỷ dị, "Đại tá, tôi nghĩ, anh chính là đáp án của Chúa ban cho chúng ta, là sự tiến hóa, là Đấng cứu thế thực hiện ý muốn của Chúa và hoàn tất sự phán xét cuối cùng cho Chúa."
Toàn bộ nhà ăn rơi vào im lặng.
Cố Trường An cảm thấy xấu hổ, Seryozha cảm thấy ngu xuẩn, Don cảm thấy tên này đúng là thiếu đánh.
Cố Trường An cẩn thận chỉ ra, "...Chamberlain thượng tá, tôi là người theo thuyết vô thần."
Chamberlain thượng tá rất đau lòng, kiên định nói, "Ngài chưa hoàn toàn thức tỉnh, tôi không trách ngài."
Tôi không phải, mà tôi cũng sẽ không.
Khóe miệng Cố Trường An run rẩy.
Tuy không bị đồng đội xa lánh là chuyện tốt, nhưng bị coi là Messiah thì đúng là quá lắm rồi.
Mà Chamberlain thượng tá có thể nói ra cái chuyện hoang đường xấu hổ như vậy, đúng là không nên nghi ngờ khả năng tiếp thu của hắn chút nào.
Don lười biếng mở miệng, "Đại tá, tôi xin báo cáo Chamberlain thượng giáo là một kẻ cuồng tín, tôi nghĩ rằng anh ta không đủ tư cách để tiếp tục nhiệm vụ tìm kiếm, nên bị trục xuất khỏi tinh hạm ngay lập tức."
Chamberlain lập tức phản bác, "Tôi cũng đâu phải loại người dã man vô lý, cậu nói đùa như thế chẳng buồn cười chút nào cả."
"Anh cứ nhất định một người theo thuyết vô thần chính là Messiah, hơn nữa lại còn phủ nhận lựa chọn tôn giáo của người đó," Don chỉ ra.
"Thế này mà anh còn không tính là dã man vô lý? Không buồn cười à, tôi cảm thấy buồn cười lắm.
Hahaha, đấy, tôi cười rồi đấy."
Thái dương Chamberlain nổi gân xanh, cực kỳ bình tĩnh phủ nhận, "Hai cái đấy khác nhau."
Don khiêu khích, "Chỗ nào khác nhau? Tôi thấy đều giống tuốt."
"Được!"
Cố Trường An nhanh chóng ngăn lại hai người đã chuẩn bị xắn tay áo đánh nhau.
Lúc đầu anh đã định nghiêm túc nói chuyện này, thế mà, nhìn tình huống bây giờ, không biết tại sao mình lại tràn đầy cảm giác bất lực, nói, "Quay lại việc chính.
Nếu cuối cùng GCA...!nếu cuối cùng tôi đe dọa đến nhiệm vụ tìm kiếm, đe dọa tính mạng của các cậu, làm ơn hãy ngay lập tức coi tôi là kẻ thù, dùng hết khả năng giết tôi.
Dưới tình huống xấu nhất, tôi trao cho các cậu quyền bí mật liên hệ với Địch thượng tướng, không cần để ý đến việc làm lộ nhiệm vụ tìm kiếm, trước tiên hãy báo cáo tình huống của tôi, cũng chuyển lời là, tôi đề nghị quân đội Liên minh Loài người liệt tôi vào mối nguy hiểm số một, toàn lực triển khai tiêu diệt tôi."
Nguy hiểm số một?
Toàn lực tiêu diệt?!
Ba người theo bản năng muốn phản đối, nhưng Cố Trường An không cho bọn họ cơ hội ngắt lời, tiếp tục nói, "Nhưng trước đó, tôi vẫn là quan chỉ huy tối cao của nhiệm vụ lần này, tôi là hậu thuẫn của các cậu, sẽ toàn lực bảo vệ các cậu.
Tôi chỉ cần các cậu dũng cảm và trung thành tin tưởng tôi trước sau như một."
"Đây là mệnh lệnh."
Cái này làm cả ba đều ngậm miệng.
Cố Trường An khép gót chân, hướng về phía đồng đội thực hiện một quân lễ, "Hy vọng chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm, an toàn trở lại điểm xuất phát."
Ba người lập tức đứng lên, đáp, "Vâng!"
Cố Trường An gật đầu, dịu dàng nói, "Cảm ơn tất cả mọi người đã hợp tác."
Don bất đắc dĩ, "Đại tá, anh đã bao giờ nghe qua câu flag không thể đặt* chưa?"
Vẻ mặt Cố Trường An mờ mịt.
(*) flag: nói về việc khi một người nói ra một cái gì đó thì hiện thực thường xảy ra theo hướng ngược lại, kiểu bị vả mặt ấy:v
—
Don đang ngồi ở phòng điều khiển chính.
Anh không ngủ được, định đi lại một chút.
Lúc ra khỏi cửa, anh thấy một con sói lớn màu trắng đang ngậm một chiếc lược lớn trong miệng đứng trước cửa phòng đại tá, dùng móng vuốt cào nhẹ vào cửa.
Không dám bị đồng đội được cho là Alpha mạnh nhất Tiên phong doanh cho vào sổ đen, Don nhanh chóng trở về.
Đến tận lúc sói trắng vui vẻ đi vào phòng ngủ của đại tá, rồi lại còn dùng chân sau đá một cái vào cửa cho nó đóng lại, Don mới dám đi ra.
Nhiệm vụ cơ mật không được thêm tiền lương, thế thì cũng không phát trợ cấp cho những người độc thân đau khổ đâu nhỉ?
Bạch tuộc gần đây rất chán, A Cố bị Seryozha cướp mất, Chamberlain thì không thèm quan tâm nó, nếu có nói chuyện với nó cũng là tìm số liệu xử lý công việc, nên còn mỗi Don thỉnh thoảng sẵn sàng nói chuyện với nó một hai câu.
Bạch tuộc lướt vào màn hình, giả vờ đáng yêu, lấy lòng hỏi, "Mất ngủ ư? Muốn xem đá bóng không?"
Don nhún vai, "Không định xem."
Bạch tuộc muốn tìm đề tài nói chuyện, uốn éo đi uốn éo lại, khó khăn hỏi, "Vì sao ngươi thích Maradona?"
Diego Maradona, mặc dù được mệnh danh là vua đá bóng, cầu thủ bóng đá vĩ đại nhất thế kỷ XX, đã dẫn dắt đội tuyển quốc gia Argentina đến World Cup, đồng thời nhận giải Quả bóng vàng cho riêng mình, nhưng lại kiêu ngạo, không biết kiềm chế, đời sống khá là hỗn loạn.
Ngay cả lúc ở World Cup, hắn cũng có những lúc bắt được bóng xong cố tình giấu bóng lừa gạt người khác, sau đó lại còn khoe khoang mình là "bàn tay của Chúa" chuyên thực hiện việc xấu.
Trừ khả năng đá bóng đỉnh cao của mình, hắn có vẻ như chẳng có ưu điểm nào đáng để người khác thần tượng.
Don đưa ra câu trả lời, chẳng cần suy nghĩ, "Anh ta được nhiều người yêu thích một cách điên cuồng, nhưng anh ta cũng bị nhiều người ghét điên cuồng.
Anh ta đạp lên quy tắc, làm theo ý mình; bản thân anh ta cũng chính là sự điên rồ.
Anh ta có một loại sức sống mãnh liệt, vương quốc hỗn loạn đó đã cho anh ta sức mạnh của hỗn độn ác ma."
"Thế này cũng đáng để hâm mộ ư?" Bạch tuộc nghiêng đầu, "Ta tưởng thần tượng của nhân loại là một người mọi mặt đều đáng kính trọng, một người có phẩm cách đáng noi theo chứ?"
Don nhàm chán đá đá đài điều khiển, "Ngươi có biết lựa chọn cá nhân có ý nghĩa thế nào không? Chamberlain sùng bái Chúa của anh ta đến thế, Chúa của anh ta có ích gì?"
Bạch tuộc ngay lập tức ngửi thấy mùi drama, "Vì sao ngươi lại ghét Chamberlain đến vậy?"
Don phủ nhận mãnh liệt, "Ta đâu có ghét anh ta!"
Bạch tuộc nhìn anh, vẻ mặt hoàn toàn là "ngươi không cần lừa ta".
Tầm mắt Don không cẩn thận dừng lại ở trên màn hình sáng đã biến đổi thành cửa sổ.
Bên ngoài là vũ trụ bao la, sao xung theo quy luật có chút lóa mắt.
Nhìn từ đây, Conquest và nó dường như xa lắm, không thể gần lại được, như thể có đi mãi đi mãi cũng không tới.
Don rũ mắt, cười, "Vì sao không thể ghét anh ta? Cuộc sống có nhiều thứ đáng ghét đến thế: thạch dinh dưỡng khó ăn, giọng điệu giả tạo, chuyện xưa vớ vẩn.
Nhất là, cái loại hoàng tử chiến thắng rồng này, không phải vì hoàng tử ghét tín ngưỡng của rồng, mà thực ra là, hoàng tử cuồng tín, chỉ sợ rồng không đủ thành kính...!Cái chuyện lộn xộn vô nghĩa này đã diễn ra thế nào? Chẳng lẽ không đáng ghét sao?
Câu trả lời của anh nhảy một cái rõ xa, bạch tuộc suy nghĩ hồi lâu, dùng xúc tu gãi gãi đầu, toàn thân như thạch trà xanh đông lạnh run lên, hỏi, "Ai là hoàng tử?"
Don đi về phòng ngủ, ngủ.
Bạch tuộc lại hỏi Chamberlain, người vừa mới trở về từ phòng huấn luyện, đang đứng ở cửa sập trốn Don, "Ai là hoàng tử?"
Chamberlain cũng đi về phòng ngủ, ngủ.
Liên tiếp bị lơ, bạch tuộc giận dữ lăn lộn trên màn hình.
Chẳng lẽ ngược đãi bạch tuộc không phạm pháp ư?
—
Cố Trường An đang chải lông cho Seryozha.
AI hỗ trợ của cậu đang đặt trên mặt đất, màn hình được phóng đại nhiều lần để con sói này có thể dễ dàng dùng móng vuốt thao tác.
Trên màn hình hiện ra hai chữ "Tự làm" xiêu xiêu vẹo vẹo to đùng.
Hai chữ này là Seryozha vừa trả lời câu hỏi của Cố Trường An - lược lớn thế này lấy từ đâu ra?
Thật ra sói lớn cũng không cần chải lông, bởi vì hình thái sói là hiện thân của tinh thần lực.
Tuy rằng đây cũng là cơ thể thật sự, nhưng lông cũng sẽ không bị rối, nhưng mà, được chải lông vẫn rất thoải mái, như thể đang được massage tinh thần vậy.
Cố Trường An nghiêm túc chải một lúc lâu.
Anh chải qua một lượt ở đầu, sau đó lặp lại, sau đó lại chải hai bên, nếu Seryozha không ngại ngùng lộ bụng ra chắc anh cũng sẽ tiếp tục chải xuống dưới nữa mất.
Cố Trường An đành quay lại phần đầu.
Cảm giác thoải mái như một tia điện nhỏ chạy dọc sống lưng, sói lớn nhẹ run lên, đuôi ngoe nguẩy vòng lấy chân giường, lưỡi thè ra liếm mũi, kêu lên một tiếng.
Quá thoải mái.
Cố Trường An cười nhẹ.
Đáng yêu thật.
"Liêu Sa," Cố Trường An xoa xoa bộ lông sói mỏng manh mềm mại, "Biến trở về được không? Chúng ta tâm sự một chút."
Sói trắng biến mất, trước mặt anh ngay lập tức xuất hiện một chàng trai cao lớn đang ngồi.
Mới vừa đụng chạm thân mật với đại tá qua chiếc lược, Seryozha kiềm chế nội tâm đang làm mấy tiếng sói tru, ngây thơ hỏi, "Anh định nói chuyện gì?"
"Cậu nói xem, ở trường hợp nào thì một người sẽ quên một lúc rất nhiều cái tên?".
Danh Sách Chương: