Mùi hương lãng đãng trong không khí nghe như mùi xạ hương ấy, cuối cùng cũng đã phiêu tán đi.
Trong màn đêm vô tận, chàng trai tóc đen chậm rãi mở mắt ra.
Tiêu cự của hắn hãy còn hơi tan rã, như thể vẫn đang đắm chìm trong hồi ức mới đây.
_ thì ra, cái gọi là truyện cổ tích, là chỉ cái này ư?
Giang Dĩ Lâm hơi nhếch môi.
「 tíccch... tíccch... 」
「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 15% 」
Đối với cha đỡ đầu mà nói, đây đúng thật là truyện cổ tích dỗ con nít... Cơ mà, đối với một đứa trẻ bình thường, mà lại đi kể truyện về con quỷ đen thùi này, tất sẽ khiến đa số đứa trẻ hãi tới không ngủ nổi luôn.
Hắn chống tay trái, muốn ngồi dậy xuống giường, ngồi lại xe lăn.
Đúng lúc đó... Bên ngoài phòng thoáng có tiếng bước chân.
Giang Dĩ Lâm nghe được một giọng nói trong vắt.
“Thưa ngài, sao ngài vẫn chưa ngủ ạ? Sao ngài lại ở đây?”
Giọng nói ấy như rót mật vào tai vậy, đó là một giọng nữ cực kỳ ngọt ngào, đặt trong đêm tối này, nghe như thể chỉ là thoáng qua rồi lại tan biến ngay sau đó vậy.
Tai Giang Dĩ Lâm hơi giật giật.
_ giọng nói này... Hắn chưa từng được nghe.
Lúc hắn còn đang hôn mê nằm trong bệnh viện, mấy cô hầu gái lần đó đến thăm hắn, hắn không nghe giọng nào giống như giọng này cả.
Nó quá mức đặc biệt, Giang Dĩ Lâm cảm thấy với cái trí nhớ tuyệt vời của mình, hắn sẽ không quên bẵng đi mất âm thanh như thế này đâu.
Hắn hơi nghiêng đầu, thì thấy cánh cửa chỉ khép hờ đằng kia, có một cô thiếu nữ đẩy ra.
Cô nàng mặc một bộ hầu gái Trung cổ, mái tóc màu đay buộc cao đuôi ngựa ở phía bên trái, làn tóc hơi cong thả xuống, cặp mắt xanh lục như phủ một lớp bụi, da dẻ quá mức trắng bệch, hệt như tuyết mùa đông lạnh vậy.
Tay phải cô nàng cầm một cây đèn lồng nhỏ, ánh sáng chiếu lên bên mặt cô, cộng với vẻ đẹp ngọt ngào ấy, đã tăng thêm phần ma mị.
“Thưa ngài... Sao ngài vẫn chưa ngủ thế ạ?”
Cô nàng lặp lại một câu êm ái.
Cô gái trẻ nghiêng đầu, hơi kiễng chân, kề sát Giang Dĩ Lâm hơn.
_ cô ta là ai...?
Tay Giang Dĩ Lâm hơi dừng.
Một thứ cảm giác không thích hợp cực nồng đậm truyền đến, vang dội từ vỏ não hắn.
Vô số ý nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu, chàng trai tóc đen nói với giọng nhàn nhạt.
“Ta hơi khó ngủ, cho nên ra ngoài thư giãn thôi.”
“Thư, thư, giãn?”
Cô gái chớp mắt một cái, biểu cảm của cô hiện lên chút bối rối, sau đó đã hiểu ra rồi, cong lên đôi môi đỏ mọng.
Cô đặt cây đèn lồng nhỏ dưới đất, từ từ đi đến, cúi chào một cái với Giang Dĩ Lâm.
“Thưa ngài, rất có thể ngài không biết em, tên em là Vera, em là hầu gái mới đến vài năm trước ạ.”
Giọng nói nhỏ nhẹ, như thể sắp tan biến vào không khí ngay tại đây.
Ngay sau đó, vào lúc cô nàng ngẩng đầu, bỗng biểu cảm trở nên hung hăng hơn vài phần, gương mặt ngọt ngào của cô nhăn lại, ấy thế mà nhoáng cái đã khôi phục bình thường.
“Ngài như vậy... Không được đâu ạ!”
“Đêm hôm khuya khoắc, bé ngoan nên nằm trên giường, chứ không phải ra ngoài đi lung tung – dù sao ngài vẫn chưa hoàn toàn hồi phục thân thể mà.”
Chân mày thuôn mảnh của cô nàng khẽ nhíu, hệt như đang vô cùng sầu não lắm.
“Nếu như chăm sóc ngài không được tốt, em sẽ thấy cực kỳ khó chịu, thưa ngài.”
Cô gái nói, sau đó đi đến bên cạnh hắn, bỗng nhiên vươn tay, dưới cái nhìn của Giang Dĩ Lâm, mà bế ngang cả người hắn lên.
Vào lúc làm ra hành động này, cô gái trông vô cùng ung dung, cứ như giờ phút này người được cô ôm vào lòng, không phải một chàng trai khoảng chừng 20 tuổi, mà là một con búp bê tinh xảo nhìn là thích vậy.
Giang Dĩ Lâm ngây ra, hắn hoàn toàn không ngờ rằng cô gái thoạt trông yếu đuối thế này, cứ như vẫn chưa thành niên vậy, thế mà sức lại lớn đến thế.
_ sức cỡ này... Đây là sức lực mà một cô bé bình thường có thể có ư?
Hai cánh tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng sờ sờ vòng eo chàng trai, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, như hiện lên nét kinh ngạc vậy.
Cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ.
“Í... Thưa ngài, eo ngài nhỏ hết sức như thế này, đúng là khiến người ta cảm thấy khó tin mà.”
“Không phải vì lý do ngài hôn mê quá lâu đâu ạ, ngài thật sự gầy đi rất nhiều đấy.”
Cô nàng cúi đầu thật thấp xuống, cặp mắt xanh thẫm đối diện với Giang Dĩ Lâm.
Cô thiếu nữ hơi mỉm cười nói, “Em nghĩ... Nếu mà ngài mặc một chiếc váy bó sát mình ấy, chắc chắn sẽ rất đẹp luôn.”
_ im miệng.
Giang Dĩ Lâm toan nói gì đó, lại phát hiện mình không thể mở miệng ra được.
Trạng thái như thế này rất quái lạ, giống như khi hắn vừa mới bước vào phó bản này, cái cảm giác, cảm giác không thể nhúc nhích được, nằm trong tay người khác một cách dễ dàng ấy vậy.
Bàn tay chàng trai tóc đen như hết hơi đặt lên vai thiếu nữ, cô gái thấy thế thì hài lòng, ôm quý ngài của cô đặt về xe lăn.
Cô thiếu nữ có mái tóc màu đay ngân nga một giai điệu rất lạ, vừa đẩy hắn đi, chầm chậm đi về hướng phía căn phòng trước đó của Giang Dĩ Lâm.
“Bất kể thế nào... Ngài vẫn nên đi ngủ sớm một chút, thưa ngài.”
Cây đèn lồng vẫn nằm im lìm tại chỗ, tiếng bước chân của thiếu nữ chậm rãi vang lên, ngọn sáng yếu ớt kia cũng ngày càng xa dần họ.
Bóng tối bao trùm lấy đôi mắt Giang Dĩ Lâm.
“Soàn soạt soàn soạt…”
“Soàn soạt soàn soạt…”
Hình như có một cái bóng đen, đi vào cùng với họ.
“Soàn soạt soàn soạt…”
“Soàn soạt soàn soạt…”
Giang Dĩ Lâm cử động cái cổ, quay đầu lại nhìn thử, thì phát hiện có vẻ là âm thanh phát ra khi làn váy của cô gái ma sát.
“Soàn soạt soàn soạt…”
Tiếng ấy vẫn chưa dứt.
Đến phòng rồi, Vera cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm chàng trai lên, và đặt lên giường.
Cô gái nhỏ nhắn đáng yêu ấy, dém góc chăn cho phẳng rồi, với nụ cười ngọt ngào trên môi như lúc ban đầu.
“Ngủ ngon, thưa ngài.”
“Chốc nữa có mà vẫn ngủ không được ấy, thì nhất định cũng phải ngoan ngoãn nằm trên giường đó, nếu không là, nguy hiểm sẽ tới.”
Giọng điệu của cô nàng êm ái hệt như đang khuyên nhủ người yêu vậy, nói rồi thì quay đầu đi, rời khỏi căn phòng.
Tầm mắt Giang Dĩ Lâm dừng một chút.
Hắn rốt cục cũng nhận ra... Cô gái ấy có gì khác trước và sau khi băng qua hành lang kia rồi.
_ âm thanh khi nãy, không phải là do làn váy.
Cái đuôi ngựa thật cao của cô nàng ban đầu nằm ở bên trái, bây giờ bằng một cách quái lạ mà nằm ở bên phải.
Giống như một cách đột ngột, thay đổi một cái đầu khác vậy.