Vương Dao Dao khe khẽ động đậy muốn ngồi dậy, lại chợt hốt hoảng. Chỉ thấy xiêm y bên dưới của nàng dính đầy máu, máu còn dây ra cả đệm giường, thậm chí trên y phục của biểu ca cũng có vài đốm đỏ sẫm.
Vương Dao Dao sợ hãi cực độ, không biết phải làm sao. Vừa lúc này, Lý Quân Ngọc cũng bị đánh thức, hàng mi dày như cánh bướm khe khẽ động đậy, sau đó đôi mắt sâu thẳm tựa mặt hồ thu phẳng lặng chầm chậm mở. Chàng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã thấy tiểu thê tử nhào vào lòng mình òa khóc, nói:
“Phu quân, Miên nhi sắp chết rồi! Miên nhi chảy rất nhiều máu!”
Lý Quân Ngọc giật mình, đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy một màu đỏ sẫm của máu. Kiếp trước, khi nàng quyết tuyệt nhảy xuống lầu cao, trong mắt chàng cũng chỉ có thể trông thấy một màu đỏ lạnh người. Từ đó, Lý Quân Ngọc luôn bị ám ảnh bởi sắc đỏ, và máu.
Không.
Hết thảy kiếp trước đã trở thành một cơn mơ, bây giờ trong mắt Miên nhi chỉ có một mình chàng, nàng không có oán hận chàng, cũng không có ngày đêm tơ tưởng tên nam nhân khác.
Chàng khép mắt lại, nắm chặt tay đến độ móng tay cắm vào da thịt tứa máu, bắt buộc bản thân trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dịu giọng trấn an:
“Ngoan, ngoan, không sao đâu, đừng lo lắng.”
Chàng cẩn thận quan sát khắp người nàng một lượt, cũng không thấy có chỗ nào bị thương. Đêm qua rõ ràng chàng vẫn chưa nỡ ra tay với nàng, vì vậy đây cũng không phải lạc hồng. [1] Vậy chỉ có thể là...
“Miên nhi không bị sao hết, đó chỉ là dấu hiệu thể hiện nương tử của ta đã trưởng thành rồi, không có gì nguy hiểm cả.” Lý Quân Ngọc mặt không đổi sắc, vô cùng bình tĩnh xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của nàng, chậm rãi giảng giải.
Kiếp trước, chàng bấy giờ vẫn chỉ là một thiếu niên chưa trải sự đời, trông thấy tiểu biểu muội chảy nhiều máu như vậy liền lo lắng hoảng loạn. Nhưng mà sống qua một kiếp, chàng sao lại còn không biết đó là gì.
Vương Dao Dao vẫn còn chưa hết lo âu, ngẩng đầu lên nhìn chàng, hỏi lại:
“Thật sự không sao?”
Lý Quân Ngọc khẽ mỉm cười, trấn an:
“Thật, vi phu không lừa nàng.”
Nếu đổi lại là người khác, khó tránh cười nhạo sự ngây thơ của nàng, nhưng Lý Quân Ngọc lại vô cùng nghiêm túc, từ đầu chí cuối chưa từng tỏ vẻ buồn cười. Chàng hiểu rõ, sở dĩ nàng ngô nghê như thế, là vì không có mẹ ở bên cạnh dạy dỗ những chuyện cần biết, vì vậy chỉ càng thêm thương nàng, sao nỡ cười cợt.
Lý Quân Ngọc ôm Vương Dao Dao đứng dậy, gọi Hạ Trúc và Đông Mai vào, bảo họ thay đệm chăn, chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm rửa sạch sẽ.
Hạ Trúc liếc nhìn một vết máu đỏ sẫm trên y phục của cô gia, thầm lo lắng. Phải biết đa số nam nhân đều cho rằng quỳ thủy [2] là thứ ô uế, có người còn không chịu ngủ cùng giường với thê tử trong những ngày ấy, nói gì đến...
Thế nhưng, Hạ Trúc quan sát chàng, lại không hề thấy chàng có vẻ gì tức giận hay ghê tởm vết máu trên người, chỉ bình thản sai người mang đến một bộ y phục mới, thay bộ đã bẩn kia ra cho hạ nhân đem đi giặt như thường lệ, cũng không có căn dặn vứt bỏ bộ đồ đó. Trong lúc Vương Dao Dao tắm rửa, chàng xuống bếp chuẩn bị nước đường đỏ.
Hạ Trúc thấy vậy, vội nói:
“Cô gia, việc này để nô tỳ làm là được rồi, ngài...”
Lý Quân Ngọc khẽ cười, nói:
“Không cần đâu, cô qua chỗ Miên nhi, xem nàng có gì cần sai bảo hay không. Thiếu phu nhân vẫn còn trẻ con, phiền cô giúp ta giải thích rõ cho nàng hiểu, tránh cho nàng lo lắng.”
Ngừng một chút, chàng nói tiếp:
“Cô cùng với Đông Mai theo Miên nhi đến Lý phủ, lương của nhất đẳng nha hoàn ở Lý phủ không hậu bằng Vương phủ, theo lý mà nói nha hoàn theo gả đến đây cũng nhận cùng một mức ấy. Nhưng hai người đã ở cạnh Miên nhi từ nhỏ, nàng luôn xem hai người như tỷ muội, ta cũng không thể bạc đãi. Thôi thì thế này, mỗi tháng sau khi nhận lương từ quản gia, hai người hãy đến gặp Thanh Thư, nhận thêm năm lượng nữa. Chỉ cần chăm sóc cho thiếu phu nhân thật tốt, Cầm Vận cư tất không để hai người chịu thiệt.”
Hạ Trúc vui mừng, vội cúi người, nói:
“Đa tạ cô gia.”
Nàng ta lòng mừng khấp khởi đi ra ngoài, đến cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu len lén nhìn bóng người ngọc thụ lâm phong đang loay hoay trong kia. Người ta đều nói, quân tử tránh xa nhà bếp. Nhưng mà vị quân tử lên được thư phòng, xuống được trù phòng, ôn nhu săn sóc, nhỏ nhẹ hòa nhã, lại càng khiến xuân tâm của thiếu nữ rung động. Tương lai chàng lên kinh ứng thí, sau này ắt sẽ là quan lão gia, biết đâu chừng còn là Trạng Nguyên lang, Bảng Nhãn lang gì đó. Hạ Trúc hầu hạ kề cận bên Vương Dao Dao, tất nhiên có thể đoán biết tiểu thư và cô gia chưa viên phòng, có lẽ là vì tiểu thư còn nhỏ, cô gia thương xót nàng nên chờ thêm ít lâu. Nhưng mà cô gia đã qua nhược quán, đương độ tráng niên, có thể chịu được những ngày sống như khổ hạnh tăng này bao lâu chứ? Theo lẽ thường, nha hoàn theo tiểu thư gả đi có thể được thu làm thông phòng. Hạ Trúc lại xinh đẹp và khôn khéo hơn Đông Mai, nàng rất có tự tin có thể được cô gia sủng ái, đợi tiểu thư lớn lên một chút, bản thân nàng lúc ấy hẳn đã có được con cái, cho dù có thất sủng, cũng còn có thể trông cậy vào con trai. Năm xưa nàng ta vốn ở chỗ của Đại tiểu thư, nhưng lại tìm đủ mọi cách lo lót để có thể đến hầu hạ bên người vị Nhị tiểu thư nhỏ tuổi, chính là vì ngày này.
Hạ Trúc cúi đầu, hai má đỏ bừng, quay người bước ra khỏi phòng bếp.
Tất nhiên, nàng ta không thể nhìn thấy cái nhếch môi cười lạnh của vị cô gia kia.
------.------
Vương Dao Dao sau khi được Hạ Trúc và Đông Mai phổ cập kiến thức xong, trong lòng vừa ảo não vừa xấu hổ, cảm thấy không có mặt mũi để nhìn biểu ca. Huống hồ, bụng của nàng cứ đau âm ỉ từng trận, khiến nàng chỉ muốn nằm rúc ở trên giường trùm chăn lại, không muốn chui ra.
Lý Quân Ngọc bưng bát đường đỏ vào, đã thấy tiểu thê tử nằm cuộn lại như một cái kén trên giường. Chàng đặt bát nước đường xuống, ngồi bên mép giường, khẽ gọi:
“Miên nhi, ngồi dậy uống bát này đi.”
Từ trong “cái kén” vọng ra một tiếng đáp lời:
“Miên nhi không uống thuốc đâu, không uống thuốc đâu!”
Lý Quân Ngọc khẽ cười, vươn tay đào nàng ra khỏi chăn, nói:
“Không phải thuốc, đây là đường, rất ngọt, không đắng.”
Vương Dao Dao rất tin tưởng chàng, nghe nói vậy liền ngoan ngoãn cầm bát lên uống.
Chàng nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán nàng lên, khẽ hỏi:
“Có phải bụng rất đau không?”
Vương Dao Dao ủy khuất gật gật đầu, rồi lại chợt nhớ ra gì đó, xấu hổ đỏ bừng mặt, lắc lắc đầu.
Lý Quân Ngọc vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng cho nàng, ôn tồn nói:
“Cô nương ngốc, việc này có gì mà phải xấu hổ. Hơn nữa, chúng ta là phu thê, giữa phu thê với nhau, không có gì xấu hổ, cũng không có gì phải giấu giếm, nhớ chưa?”
Bàn tay của chàng thật ấm áp, nhè nhẹ xoa như vậy khiến cơn đau âm ỉ dưới bụng cũng dịu đi ít nhiều. Vương Dao Dao tựa đầu vào vai chàng, lim dim mắt như mèo con được vuốt ve, khẽ “ưm” một tiếng, đáp:
“Miên nhi nhớ rồi.”
------.-----
Buổi tối.
Đêm mười sáu, trăng vẫn tròn vành vạnh. Vương Dao Dao bị Lý Quân Ngọc đào ra khỏi chăn êm nệm ấm, phải ra sân cùng ngắm trăng thưởng trà với chàng. Nàng dật dựa nằm trong lòng biểu ca, đưa mắt nhìn lên vầng trăng sáng lành lạnh trên trời cao, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến câu thơ của Tô Thức: “Cao xứ bất thắng hàn.”
Người ta truyền rằng, trên cung trăng có một nàng Hằng Nga tiên tử, vốn là thê tử của Hậu Nghệ, uống nhầm tiên đơn nên mới bay lên trời cao, trở thành thần tiên. Chẳng biết rằng, ngàn năm vạn năm ở nơi thiên cung nguyệt điện, Hằng Nga có khi nào cảm thấy quạnh quẽ, luyến nhớ những ngày tháng dưới trần gian chăng?
Lý Quân Ngọc đàn xong một khúc nhạc, quay đầu nhìn lại, thấy nàng đang ngơ ngẩn nhìn lên trời cao, bèn nhéo nhéo chóp mũi của nàng, hỏi:
“Miên nhi đang nghĩ gì?”
“Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian.” [3] Nàng bất giác thì thầm.
Lý Quân Ngọc khẽ cười, nói:
“Thật ra, trời cao chưa hẳn là vô tình, có điều, cái tình của trời, nhân gian không thể hiểu được.”
Vương Dao Dao còn chưa kịp hiểu, đã thấy chàng lấy ra một cái phong linh rất đẹp.
Nàng reo lên:
“Đẹp quá!”
Lý Quân Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve hai mảnh ngọc trên phong linh, khẽ nói:
“Mảnh ngọc trắng là ta, mảnh ngọc hổ phách là nàng. Sau này chúng ta có con, sẽ làm thêm những mảnh khác nữa, cùng treo lên đây. Nhà của chúng ta sẽ giống như những mảnh ngọc trên phong linh này vậy, mãi mãi quây quần bên nhau.”
Vương Dao Dao mỉm cười, gật gật đầu.
Nàng đưa mắt nhìn theo chiếc phong linh đang được biểu ca treo lên cao, trong đầu bỗng vang lên một tiếng ca êm ái:
“Nơi xa có ngọn núi
Trên núi có một gốc cây
Một gia đình cùng sống trong ngôi nhà ấy
Vô cùng, vô cùng, vô cùng hạnh phúc.”
Chỉ nguyện, năm tháng tĩnh hảo, kiếp này bình an.
------.------
*Chú thích:
[1] Lạc hồng: máu xử nữ
[2] Quỳ thủy: từ chỉ kỳ kinh nguyệt
[3] Múa may đùa bóng lạnh, sao tự tại bằng trần gian?