• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi Hoa Ngọc Khanh theo Âu Dương Quốc Vĩ, đã là hơn hai tháng.

Lần trước cành thiên niên dã sơn nọ cho mẫu thân làm thuốc dẫn xin ý Âu Dương Quốc Vĩ đã nhờ người đưa về La Phù Sơn, gần nhất nghe người trong nhà nói, bệnh của mẫu thân có chuyển biến rất tốt đẹp, đại thể đã gần như khỏi rồi. Hoa Ngọc Khanh nghe xong rất cao hứng, luôn muốn về thăm nhà, nhưng lại không nỡ rời khỏi Vĩ ca, trong lòng thực sự rất khó xử. Người trong nhà biết nàng trong khoảng thời gian này đều ở cùng đồ nhi của "Ba Thánh Chí Tôn" Lão Nhân, cũng không nói gì, dùng sao bọn họ đều đã có hôn ước từ nhỏ, cũng tùy ý bọn họ mà thôi, hay nói cách khác, chính là nhận rồi Âu Dương Quốc Vĩ đứa con rể này. Người trong võ lâm dù sao không giống mấy kẻ đọc sách nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, chỉ cần mọi người lưỡng tình tương duyệt, dù sớm hay muộn ở cùng một chỗ là có quan hệ rồi.

Âu Dương Quốc Vĩ thấy Hoa Ngọc Khanh muốn về, tuy nói cũng rất luyến tiếc, nhưng cân nhắc nàng từ nhỏ chưa từng rời khỏi nhà, cũng có lòng bảo nàng quay về xem sao, dù sao trông nhà nàng còn có phụ mẫu gia gia a. Nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ nàng trên đường xảy ra chuyện, mà mình lại không thể phân thân đưa nàng đi. Dù sao cũng muốn đi bái kiến "La Phù Kiếm Tiên" Hoa lão tiền bối, để Ngọc Khanh chuyển lời, nói chờ lúc rảnh rỗi lập tức sẽ đi bái phỏng, chính thức hướng phụ mẫu nàng cầu hôn. Hoa Ngọc Khanh nghe xong phương tâm thực sự vừa thẹn vừa mừng, ai không muốn phong phong cảnh quang quang đi xuất giá chứ.

Sau đó Âu Dương Quốc Vĩ chọn hai huynh đệ trong bang võ công cũng không tệ lắm, theo nàng trở về, có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng. Hai người huynh đệ nọ đều biết nàng là phu nhân bang chủ rất sủng ái, thực sự là vừa cao hứng vừa lo lắng, vui vẻ chính là có thể đến gần phu nhân, nếu làm không tệ, trước mặt bang chủ có thể được nói tốt rồi, nhưng lo lắng chính là, vạn nhất xảy ra vạn nhất xảy ra chuyện gì bất trắc, chả phải mình chuốc lấy đại phiền phức sao. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Sau khi Hoa Ngọc Khanh đi rồi, Âu Dương Quốc Vĩ vẫn tâm thần không yên, Mỹ Mỹ và và Phỉ Phỉ biết hắn đang lo lắng nhớ mong Ngọc Khanh muội, mỗi ngày đều hết sức ôn nhu an ủi hắn, hy vọng có thể giúp hắn hồi phục lại hảo tâm tình.

Hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ ngày Hoa Ngọc Khanh đi.

Âu Dương Quốc Vĩ đang trong luyện võ trường Châu Giang bang chỉ điểm kiếm pháp cho mấy huynh đệ trong bang, đột nhiên, một huynh đệ hộ tống Hoa Ngọc Khanh về nhà lảo đảo xông vào. Âu Dương Quốc Vĩ vừa thấy cái bộ dáng chạy vào của hắn, trong lòng có một loại cảm giác chẳng lành, tim một trận chấn động mãnh liệt, thân hình lay động, đã đến bên người kia:

"Triệu Hồng! Chuyện gì xảy ra? Phu nhân làm sao?" Mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt như phún hỏa. Bộ dạng thật khiến người nhìn thấy đều run sợ.

"Bang chủ, tại hạ đáng chết! Phu nhân bị " Thiên Thủ Quan âm " Hồng Nương Tử của Phi Hổ bang cướp đi rồi." Huynh đệ tên Triệu Hồng kia quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ nói.

"Cái gì?" Âu Dương Quốc Vĩ nổi giận đùng đùng.

Đúng vậy, bản thân sao lại quên mất, lần trước diệt trừ Phi Hổ bang đúng là còn một "Thiên Thủ Quan m" Hồng Nương Tử lọt lưới, không tưởng được lại bắt đi Hoa Ngọc Khanh, ả muốn làm gì đây? Thay bang chủ bọn họ báo thù sao? Hay là có mục đích gì khác? Âu Dương Quốc Vĩ trong đầu loạn thành một đoàn.

Lúc này Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ nghe được tin báo đã chạy đến, nhìn thấy tình hình này, Mỹ Mỹ tiến lên nói: "Vĩ ca, đừng vội, hỏi Triệu Hồng một chút xem chuyện gì xảy ra, rồi chúng ta lại nghĩ cách, nói không chừng sự tình chưa hỏng đến như vậy."

"Được, Triệu Hồng, ngươi đứng lên nói xem là chuyện gì xảy ra?" Âu Dương Quốc Vĩ vừa nghĩ, đúng rồi, thế nào mình vừa nghe thấy Hoa Ngọc Khanh gặp chuyện không may liền hoang mang lo sợ chứ? Lập tức cưỡng chế sự tức giận nói với Triệu Hồng đang quỳ trên mặt đất.

Thì ra, lần này Hoa Ngọc Khanh về nhà, trên đường bình an vô sự, chưa đến hai ngày, đã tới Bác La. Rời khỏi nhà đã gần ba tháng, lúc bên người Vĩ ca còn không thấy sao, lúc này ly khai Vĩ ca rồi, mắt thấy còn hơn trăm dặm nữa là tới nhà, trong lòng lại nổi lên niềm nhớ mong sâu sắc dành cho người thân. Thực sự nỗi nhớ nhà a.

Buổi trưa hôm đó, đúng lúc tới một cái trấn nhỏ, bọn họ liền dừng lại, tìm một quán ăn nhỏ ven đường ăn trưa.

Ba người vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp gọi món ăn, từ cửa chợt vào một nhóm người, dẫn đầu chính là "Thiên Thủ Quan m" Hồng Nương Tử. Hoa Ngọc Khanh bọn họ đều không nhận ra Hồng Nương Tử, thành ra không có lưu ý. Chỉ quan sát người vào ăn một chút.

Chỉ thấy Hồng Nương Tử nhìn qua khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, mặc một bộ y phục màu trắng, mi liễu, mắt phượng hàm xuân, mũi cao thẳng, mặt trái xoan đúng chuẩn, da thịt trong suốt như, trong trắng lộ hồng, dáng vẻ cao gầy, trước ngực song phong run rẩy tựa sắp nảy ra ngoài đến nơi. Tuyệt đối là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Ai biết được "Thiên Thủ Quan m" Hồng Nương Tử trực tiếp đi tới trước mặt Hoa Ngọc Khanh cười khanh khách nói: "Ngươi là Hoa Ngọc Khanh sao? Chính là phu nhân của " Thiểm Điện Truy Hồn Kiếm " Âu Dương Quốc Vĩ, phải không?"

"Ngươi là ai? Ta không nhận ra ngươi. Ngươi muốn gì?" Hoa Ngọc Khanh không khỏi đề cao cảnh giới.

"Ta chính là " Thiên Thủ Quan âm " Hồng Nương Tử của Phi Hổ bang, nghĩ không ra sao?" Hồng Nương Tử vẫn cười khanh khách.

"Ngươi chính là " Thiên Thủ Quan âm " Hồng Nương Tử?" Lúc diệt trừ Phi Hổ bang "Thiên Thủ Quan m" Hồng Nương Tử thành cá lọt lưới, Hoa Ngọc Khanh cũng có biết. Trong lòng cả kinh, tay nhịn không được rút nhuyễn kiếm giắt tại thắt lưng ra.

"Không cần khẩn trương, ta nếu muốn động thủ thì các người vẫn còn mệnh hay sao?" Hồng Nương Tử nói xong, dùng nhãn thần ý bảo Hoa Ngọc Khanh xem hoàn cảnh chung quanh.

Vừa dứt lời, người ả dẫn theo đã vây chặt ba người Hoa Ngọc Khanh vào giữa, ngoài ra Hoa Ngọc Khanh, hai người Triệu Hồng còn bị đao kề lên cổ. Không phải nói Triệu Hồng hai người võ công kém, mà là động tác của người quá nhanh, còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta chế trụ. Nhưng bọn hai người hắn trên mặt đều có biểu tình cương nghị, chỉ cần phu nhân muốn động thủ, bọn họ sẽ liều mạng đấu đến cùng cho phu nhân có cơ hội chạy thoát, bọn họ tin tưởng, dù cho họ chết, bang chủ cũng sẽ báo thù cho họ.

Hoa Ngọc Khanh quan sát một chút, biết nếu thật sự động thủ cũng khẳng định chiếm không được tiện nghi, nàng cũng sẽ không tùy tiện lấy sinh mệnh hai huynh đệ ra đùa, lập tức bất đắc dĩ hỏi:" Ngươi muốn làm gì? Biết rõ ta là phu nhân của Âu Dương Quốc Vĩ, ngươi còn dám động vào ta sao?" Trong lời nói không hề lo lắng. Nàng đối với tính tình và võ công của "Thiên Thủ Quan m" Hồng Nương Tử quả thực một điểm không biết.

"Thiên Thủ Quan m" Hồng Nương Tử cười khanh khách nói: "Ta chính là muốn tìm " Thiểm Điện Truy Hồn Kiếm " Âu Dương Quốc, Xem hắn có bao nhiêu lợi hại, làm thế nào có thể một kiếm giết hại bang chủ chúng ta. "Thiểm Điện Truy Hồn Kiếm "u Dương Quốc Vĩ hiện tại là nhân vật phong vân rất lớn trong võ lâm, hơn nữa còn có tiếng yêu quý phu nhân, không biết sao "Thiên Thủ Quan m" Hồng Nương Tử còn dám trêu vào phu nhân của hắn, lẽ nào ả chán sống rồi, không muốn sống nữa.

Hoa Ngọc Khanh đang tính toán Hồng Nương Tử bắt mình, áp chế Âu Dương Quốc Vĩ có mục đích gì, Hồng Nương Tử lại nói:" Ngươi để người người mang theo quay lại một người, truyền cho " Thiểm Điện Truy Hồn Kiếm " Âu Dương Quốc Vĩ một câu, nói Hồng Nương Tử ta ở trước " Hoành Viễn sơn trang " chờ hắn, trong vòng ba ngày hắn nếu không đến, thì đừng trách ta không khách khí." Hồng Nương Tử khẩu khí không nghi ngờ gì nữa.

Cứ như vậy, Hoa Ngọc Khanh không thể làm gì khác hơn là bảo Triệu Hồng quay về quay về. Triệu Hồng lập tức vô cùng lo lắng vội vã quay về, trên đường không nghỉ, sau khi chuyển hết lời, liền mệt quá mà hôn mê.

Nghe đến đó, Âu Dương Quốc Vĩ trầm ngâm không nói, xem ra "Thiên Thủ Quan m" Hồng Nương Tử tựa hồ không làm gì bất lợi đối với Hoa Ngọc Khanh, ả muốn gì đây?

"Vĩ ca, việc khác trước tiên không cần nghĩ nữa, chúng ta lập tức đi tìm Hồng Nương Tử, để tránh đêm dài lắm mộng. Ngọc Khanh có nguy hiểm." Mỹ Mỹ nghĩ đến cái ước ba ngày của Hồng Nương Tử, khẩn trương mở miệng nói.

Phỉ Phỉ tiếp lời:"Đúng vậy, lập tức đi nha."

Bởi Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ đều muốn đi theo, các nàng lo cho Ngọc Khanh muội, thấy tỷ muội các nàng tình thâm, Âu Dương Quốc Vĩ liền dẫn các nàng theo, bay như tên bắn hướng "Hoành Viễn sơn trang"...

Quyển 2: Diễm tình chi lữ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK