"Ôi? Soái ca, ngươi nói cái gì? Cái gì Phật Liên? Ngươi là muốn tìm hoa sen không nghe nói phía trước không xa có một hồ nước, trong hồ nước có trồng thật nhiều hoa sen, đúng lúc nở ra dễ nhìn, không bằng ngươi lên nơi đó đi nhìn xem?"
Bạch y nhân đứng ở trước mặt nàng, vân phong bất động.
Cách rất gần, Mặc Vân Sơ rõ ràng nhìn thấy tướng mạo bạch y nhân.
Khuôn mặt tuấn tú đường nét rõ nét rõ ràng, môi rất mỏng cũng rất mềm mại, màu da trắng như bạch y, toàn thân lộ ra một vẻ nhìn lên ôn hoà, rồi lại làm cho không người nào có thể tới gần, cực kỳ bạc tình cấm dục.
Nhất là đôi mắt kia, con ngươi cực đen, chỗ sâu đôi mắt nhưng lại vô cùng sáng, như làtrong Tuyết Sơn đỉnh duy nhất một khối chiếu rọi sáng bóng ở phía dưới Thái Dương , thiên địa huyền huyễn, bảy màu lưu quang.
Thế nhưng, lúc đôi mắt này khi đang nhìn nàng, nhưng lại là phi thường nhạt đấy.
Không phải là loại nhạt lạnh lùng kia, mà là cái loại này rời xa phàm trần huyên náo, thế gian lại không có cái gì hỗn loạn hơn cái nhạt đó.
Mặc Vân Sơ đến cái thế giới này, gặp qua nam nhân giỏi nhất, chính là Quân Hàn Uyên, thế nhưng trước mắt tướng mạo cùng khí chất bạch y nhân này hoàn toàn không thua với hắn, trên người hai người là hai loại khí chất kiên quyết bất đồng, nhưng đều vô cùng xuất sắc.
Mặc Vân Sơ mắt sáng lên, "Soái ca, ngươi như vậy nhìn chằm chằm vào ta, là yêu ta sao? Ta tìm bạn trai yêu cầu có thể là rất cao, ngươi có nhà có xe không trong nhà gởi ngân hàng bao nhiêu? Mẹ ngươi khó làm hay vẫn là cha dường như khó làm? Tình nhân nhị nãi lại có bao nhiêu?"
Bạch y nhân rốt cuộc động.
Hắn đưa tay, cách một tấc cự ly dán lên vùng đan điền nàng, một cỗ lực hút cường đại bỗng nhiên từ hắn sạch sẽ trong lòng bàn tay chui ra, Mặc Vân Sơ lập tức cảm thấy tựa hồ có vật gì đó muốn từ trong bụng của nàng bị hút ra, trực tiếp phá thể mà ra.
Trong nội tâm nàng cả kinh, trong đầu truyền đến Phật Liên yêu nghiệt có chút cảm xúc vội vàng.
Chẳng lẽ hắn ở đây hút Phật Liên? !
Cái này vẫn còn được!
Mặc Vân Sơ mặt cười lạnh lẽo, thân thể chợt nhào đến phía trước một cái, toàn bộ người nhào tới trên người bạch y nhân.
Không khí chung quanh tựa hồ bị hắn điều khiển rồi, trở nên như đầm lầy giống nhau, cái bổ nhào này của nàng hầu như dùng tới khí lực toàn thân. Bạch y nhân lông mày nhỏ chợt nhăn lại, lập tức trở tay đem Mặc Vân Sơ đẩy ra.
Cơ hội chính là chỗ này! Mặc Vân Sơ mắt sáng lên, lúc hắn trở tay đẩy nàng ra, một Thường Thanh Đằng bình thường như độc xà từ lòng bàn tay nhanh chóng quấn quanh thắt, rậm rạp chằng chịt hướng trên người bạch y nhân quấn vòng qua.
Không khí ngưng kết đã có một tia khe hở, việc này không nên chậm trễ, Mặc Vân Sơ thân như lưu hành bình thường, nhanh chóng hướng phía xa xa chạy đi.
Nàng biết rõ đây chẳng qua là dây leo bình thường, khống chế không được bạch y nhân quá lâu.
Người kia quá mạnh mẽ, cũng không biết là cao thủ cấp bậc gì, nhưng mà nàng rõ ràng có thể từ trên người hắn cảm giác được áp lực, thuộc về uy áp của cường giả.
Chẳng qua là nàng cho rằng, những dây leo kia ít nhất có thể vây khốn bạch y nhân trong chốc lát, cho nàng chút thời gian chạy trốn, nhưng ai biết ngay cả thời gian một phút đồng hồ cũng chưa tới, trước mắt nàng thân ảnh màu trắng lặng yên không một tiếng động bay tới lần thứ hai.
Vãi! Gia hỏa ở đâu ra,đúng là âm hồn bất tán!
Bạch y nhân không có nương tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cuốn một cái, Mặc Vân ở giữa không trung muốn chạy như điên thì thân thể đột nhiên ngừng lại, từ không trung ngã xuống, té xuống đất.
"Phật Liên ở đâu."
Thanh âm mờ ảo, lần thứ ba vang ở bên tai của nàng, không giống như hai lần trước, lúc này đây, thanh âm bạch y nhân thêm nhiều phần lạnh lẽo.
Mặc Vân Sơ xì một tiếng khinh miệt, tiến vào nhổ ra bùn trong miệng, từ trên mặt đất đứng lên, "Ta nói ta không biết, trên người ta không có hoa sen gì."