Hắn nở nụ cười nhẹ. Bản thân không ngại, dù sao ngày mai cũng là thứ bảy, tìm thời điểm thuận lợi là có thể đem xe về, nhưng hôm nay là ngày gì đây, không phải lái xe, chẳng lẽ sẽ được Nữ vương điện hạ thân chinh đến đón sao?
Kết quả, hắn vẫn nhắn qua một tin: Tôi đang lái xe a.
Tên kia lạnh lùng gửi sang một câu: Tôi sẽ ở trước tiệm ăn dưới lầu chờ cậu.
Hắn bĩu môi, biết thừa tên gia hỏa vô tâm vô phế đã quên mất hôm nay là ngày gì rồi.
Cậu dám ăn trước! Hắn hung tợn gửi đi những chữ này, nới lỏng ca-ra-vát, không ngại còn đang ở trước mặt mọi người, thản nhiên rời khỏi văn phòng.
Mắt trông thấy vị tổ trưởng trẻ đã làm gương tan sở sớm, đám thanh niên nam nữ chẳng cách nào ngồi yên thêm nữa, cũng lập tức đứng lên thu dọn đồ đạc. Ông chủ đáng đánh, rõ ràng là công ty chuyên đầu tư ra thị trường nước ngoài, lại còn cố tình nói cái gì mà giữ gìn phong tục Trung Quốc, hôm nay không nghĩ lễ!
Thời điểm chiếc Chevrolet Camaro rời khỏi bãi đỗ xe, lập tức thu hút vô số ánh mắt dõi theo. Hắn vỗ vỗ cái trán, vẫn chẳng cách nào quen được với cái màu hết sức huênh hoang này, nếu không phải vì cái tên đã lớn đầu kia còn mê mẩn phim Transformers ấu trĩ, hắn nhất quyết sẽ không bao giờ đụng đến mấy chiếc xe có kiểu dáng màu sắc thế này, còn phải trả cao hơn một trăm so với hàng vạn chiếc khác.
Bất quá, tâm tình buồn bực chợt nhớ đến ánh sáng lấp lánh rọi ra từ đáy mắt đối phương lúc ngồi trong chiếc xe này, toàn bộ cảm giác khó chịu lập tức bay biến chẳng còn sót lại tí gì. Người ta nói cái gì mà hồng nhan họa thủy (người đẹp là mầm mống tai họa), Thôi Ninh Nhạc chợt nghĩ, tên kia cũng có thể liệt vào trường hợp này đi.
Nhưng mà lúc này, cái kẻ hồng nhan họa thủy kia chẳng những không có lấy một tia chân tình, còn mất kiên nhẫn thúc giục trong điện thoại: “Chết đói, chết đói rồi, nhanh lên đi! Đã bảo không cần lái xe qua đây! Cậu xem, cậu biến cái con Chev của người ta thành tốc độ kiến bò rồi kìa!”
“Cậu đang làm gì vậy?” Thôi Ninh Nhạc vừa tức vừa buồn cười. Bình thường vẫn cố không để tên này chịu đói, còn chuyên môn nhét thêm cho cậu đủ loại đồ ăn vặt để mang đến văn phòng, nếu không lầm, hiện tại kho đồ vặt kia hẳn còn vài thứ bỏ bụng được đi.
“…Chơi game.”
Thôi Ninh Nhạc cảm thấy chính mình ở cùng người này nhiều năm như vậy, đối với những khuyết điểm của đối phương đã không còn đủ sức để tâm nữa. “Tối qua chẳng phải đã chơi đến mười hai giờ đêm sao? Mau tắt máy đi, tôi lập tức tới.”
“Tối hôm qua là chơi bằng PS3, hiện tại đang chơi quét mìn. Cái tên Darren, cư nhiên ngày hôm qua đã phá mất kỷ lục của tôi, hôm nay ông đây thế nào cũng phải báo thù bằng được.” Tên kia không chút chú ý mà trả lời, điện thoại đầu bên kia vừa truyền tới tiếng click chuột làm nổ mìn.
Bất đắc dĩ cười nhẹ.
Thời điểm còn đợi đèn đỏ chuyển xanh, Thôi Ninh Nhạc nhấn giọng, ra lệnh: “Mười phút nữa sẽ đến dưới lầu, xuống muộn thì cuối tuần này cậu giặt quần áo đi.”
“Thôi Ninh Nhạc, đừng như vậy mà! Tôi… A!” Tiếng kêu rên thật bi thảm, chứng tỏ đầu bên kia vừa xảy ra thảm kịch gì đó, sau cùng điện thoại bị gác máy.
Rõ ràng đã là tên đàn ông hai mươi tám tuổi, lại vẫn giống như đứa nhỏ không chịu lớn, Thôi Ninh Nhạc thầm oán giận, nhưng trong lòng cũng mâu thuẫn không muốn đối phương lớn lên.
Chỉ cần vẫn giữ bộ dạng xù lông như ngày trước, bề ngoài luôn là Lô hoa kê, dù cho nhiều khuyết điểm đến đâu, cũng có thể bỏ qua được.
Mớ đèn xanh đèn đỏ chớp tắt nhiều hơn dự kiến, hại hắn suýt chút nữa thì muộn, xe còn cách khu chung cư một khoảng, Thôi Ninh Nhạc đã bắt gặp bóng dáng người thanh niên nọ từ phía xa xa, tay cầm di động xem xét gì đó.
Chiếc áo khoác nỉ màu kaki mặc trên người, thoạt nhìn có vẻ đầy sức sống, lại thêm bề ngoài xuất sắc cùng khí chất cao ngạo, khiến gần như toàn bộ đám phụ nữ, trên đường đều không nhịn được phải liếc nhìn một cái, nhưng chẳng dám cả gan tiếp cận.
Bản thân Triệu Thư Ngôn vốn chưa bao giờ ý thức được ấn tượng trong mắt mọi người về mình vào lần đầu tiên gặp gỡ luôn là vẻ kiêu ngạo tựa như một bông hoa Cao Lĩnh. Cho dù đã dung nhập vào xã hội, nhưng bản thân vẫn là một kiến trúc sư chỉ biết vùi đầu vào thiết kế, không bao giờ cố gắng xu nịnh, cũng bởi tài hoa của cậu đã đủ để các đối tác luôn phải tôn trọng. Cho dù sinh hoạt hiện tại cần nhiều đến giao tiếp, nhưng bởi bản chất trạch đã ngấm sâu trong máu, cho nên cậu vẫn luôn duy trì chính mình trong cái vòng luẩn quẩn nhỏ hẹp cũng đủ thỏa mãn.
Xe dừng lại ngay trước mặt, Triệu Thư Ngôn ngẩng đầu, vẻ mặt đạm mạc. Chưa từng để lộ ra cảm xúc nóng bỏng dành cho tình nhân, mặt cậu vẫn là biểu cảm bất biến, thậm chí có khi sẽ khiến người tưởng lầm cậu đang giận dỗi. Thôi Ninh Nhạc chủ động mở cửa xe cho Triệu Thư Ngôn, chờ người kia vừa ngồi vào, liền đem túi nước nóng đưa cho cậu: “Mặt có lạnh lắm không? Chẳng phải đã nhắc hôm nay dự báo nói nhiệt độ sẽ hạ thấp, dặn cậu mang thêm khăn choàng cổ rồi mà?”
Triệu Thư Ngôn lập tức đem túi nước nóng áp lên mặt, biểu cảm liền thả lỏng xuống: “Trong cơ quan có cô bé mặc không đủ ấm nên đem cho người ta mượn rồi.”
Thôi Ninh Nhạc vừa tức vừa buồn cười: “Chẳng lẽ lần tới tôi nên nhắc cậu đem theo hai cái hử?”
“Ba cái cũng chẳng đủ dùng, phụ nữ ngày nay giống như chẳng sợ chết, thà rằng ăn mặc như đang trong mùa hè, chứ không muốn choàng thêm một cái áo khoác.” Cậu thả người tựa vào đệm nhung êm ái, giống như con gà rúc vào trong ổ.
“Cậu biết hôm nay là ngày gì chứ?” Thôi Ninh Nhạc liếc đối phương một cái.
“Giáng Sinh?”
“Christmas Eve.” Biết ngay tên này chẳng biết cách phân biệt Christmas Eve hay Giáng Sinh mà.
“Chà, là ngày lễ của ông già Noel nha. Đều là người Trung Quốc, quan tâm làm gì mấy ngày lễ dương lịch kiểu này.” Triệu thiếu gia vốn là người cực kỳ yêu truyền thống dân tộc lại bắt đầu bất mãn, “Thời điểm Chúa Jesus sinh ra, nhà Hán Vũ Đế của chúng ta đã oai hùng biết bao nhiêu, Quan Âm Bồ Tát của chúng ta…”. “Bồ Tát là của Ấn Độ.” Thôi Ninh Nhạc muốn thổ huyết. Triệu thiếu gia liếc hắn một cái, sửa lại: “Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Đế, còn có Tôn Ngộ Không đều đã tồn tại mấy ngàn năm, luận theo đạo lý, chẳng lẽ không thể mạnh hơn vị kia sao? Hắc, nếu Giáng Sinh ông ta có đến Trung Quốc tặng quà, cũng là nên cưỡi trên ngựa đi.”
“…Cậu xác định không thừa nhận Giáng Sinh?” Thôi Ninh Nhạc nhướn mày.
“Không thèm! Mới qua Đông chí, Tết Nguyên Đán âm lịch sẽ tới mau thôi, thêm Giáng Sinh làm gì chứ…” Đang say sưa nói, ánh mắt cậu chợt dời tới gói quà trên tay Thôi Ninh Nhạc, miệng bất giác ngừng lại, nhìn chằm chằm người ở đối diện, rồi cười giảo hoạt vì đã đoán ra được kia là thứ gì: “…Hàng từ Nhật Bản đi?”
“Đúng.”
“… Hình tròn, còn phản quang nữa?”
“Vài cái.”
“…Thôi Ninh Nhạc, quà Giáng Sinh hả?”
Kẻ đang lái xe cười đến suýt chút nữa lạc cả tay lái.
Phải chăng chính hắn đã quá chiều chuộng tên này? Vì cái gì mãi chẳng thấy cậu trưởng thành lên, ngược lại bản tính càng ngày càng trẻ con?
Thôi Ninh Nhạc trấn tĩnh lại, đem hộp quà ném cho đối phương, rất nhanh liền nghe thấy thanh âm reo mừng của cậu. Này là bản game số lượng có hạn hắn vất vả lắm mới tìm mua được trên mạng, liền tiện tay đặt hàng hết hơn ngàn tệ, so với mấy hàng xa xỉ phẩm khác, cũng không tính là rẻ hơn.
Thôi Ninh Nhạc rõ ràng đã quên mất hôm qua còn xem bản thân với game giống như tình địch, mà hôm nay chính hắn còn tự nuôi thêm một mớ tình địch mới nữa.
“Triệu Thư Ngôn, cậu trả lễ cho tôi thế nào đây?” Rắn hổ mang quyết không để bản thân chịu thiệt, hạ chiếu thư đòi quà đáp lễ.
“Đêm nay tôi mời.” Người kia cũng tự chứng tỏ bản thân rất quả cảm.
Biết mà, từ trước tới giờ hắn vốn chưa từng trông cậy cái vị Lô hoa kê kia có thể tự giác dâng mình lên. Thôi Ninh Nhạc đành thở dài: “Không đến phiên cậu mời khách đâu, đêm nay đã lên kế hoạch trước sẽ cùng đám người Phó Hiểu Xuân liên hoan rồi.”
“Tiểu Xuân?” Triệu Thư Ngôn có phần kinh hỉ: “Tên kia ở nước ngoài đã trở về?”
“Còn cả Lưu Đông nữa.”
“Chà, tên tiểu tử kia còn chưa bị chỉnh chết a.”
…Phân biệt đối xử quá đi.
Nhà hàng châu Âu phong cách cực xa hoa vốn không phải chỗ phù hợp để liên hoan, mà Triệu Thư Ngôn cũng chịu không nổi loại hình cao sang vờ vịt, nhã nhặn kia. Thôi Ninh Nhạc cũng biết rõ tâm lý này của cậu, bởi vậy quyết định chọn quán lẩu.
Bên trong đã có vài người đang ngồi, tên đàn ông đang hăng say nói chuyện vừa trông thấy Triệu Thư Ngôn, lập tức đứng lên, phấn khởi chạy đến ôm cậu một cái. Triệu Thư Ngôn lui về sau hai bước, lách sang một bên, đi đến trước mặt vị nữ nhân duy nhất ngồi phía sau, cười hì hì hỏi: “Tết Âm lịch tổ chức đám cưới ở đâu?”
Sự im lặng của đối phương khiến Lưu Đông nổi gân xanh: “Cậu có lương tâm không hả? Hả? Tiểu tử cậu không thích mấy ngày lễ Dương lịch thì không tính đi, mắc gì còn xúi lão bà người ta lùi hôn lễ từ Giáng Sinh đến tận Tết Âm lịch! Cậu có biết tôi đặt tiệc gần như ổn thỏa, lần này thiếu chút nữa là bị cậu chỉnh chết rồi!”
“Cậu trách tôi cái gì? Tôi chỉ cảm thấy, là một nữ nhân, không nên để ngày quan trọng nhất của đời mình trùng vào kỷ niệm ngày sinh của một người đàn ông mà thôi.” Triệu Thư Ngôn đẩy Hứa Tiêu ra làm bia chắn màn tấn công của người kia.
“Em nghe lời Thư Ngôn.” Từ một tiểu mỹ nữ, Hứa Tiêu nay đã lột xác thành một đại mỹ nữ phong tình vạn chủng, nhìn thẳng vào mắt anh chàng.
Tất cả mọi người đều biết cô nàng này đáy mắt lóe sáng là vì lý do gì. Lưu Đông vô cùng đau đớn kêu lên: “Tiêu Tiêu, Thư Ngôn sễ không tổ chức tiệc cưới trong nước đâu, em đừng lại trông mong việc được làm phù dâu.”
Hứu Tiêu cười đến là dịu dàng mê người: “Chuyện này đâu phải do họ Triệu kia quyết định.”
Thôi Ninh Nhạc đứng một bên, phối hợp cười lên nhưng vẫn không nói gì.
Chẳng rõ hai kẻ này từ khi nào ký kết liên minh, Triệu Thư Ngôn ngẩn người: “Tiệc cưới gì chứ?”
“Thư Ngôn tổ chức đám cưới? Khi nào vậy?” Ngay lập tức có kẻ hưng phấn đặt câu hỏi. Chính là cậu thanh niên mang gương mặt xinh đẹp, dịu ngoan, cho dù đã hai mươi tám tuổi, vẫn nhìn vô cùng non nớt thiếu mất khí thế của kẻ trưởng thành.
“Nghe nói là Tết Nguyên tiêu.” Người thanh niên ngồi bên cạnh lên tiếng, gương mặt lộ ra vẻ sắc bén, chỉ cần tiếp xúc thoáng qua cũng biết đây là một nhân vật lợi hại, nhưng ánh mắt y khi đặt trên người chàng thanh niên có gương mặt trẻ con lại vô cùng dịu dàng. Cặp đôi này dĩ nhiên là Phó Hiểu Xuân và Trần Lăng.
“Này, tôi như thế nào lại không biết! Rốt cuộc là ai quyết định!” Triệu Thư Ngôn trợn tròn hai tròng mắt, dùng tia nhìn bắn phá qua một lượt tất cả những kẻ đang ngồi trong phòng: “Lão tử còn chưa có giấy chứng nhận kết hôn, đâu ra tiệc cưới đây!” Vốn tưởng rằng lần này chỉ đơn giản là một bữa họp mặt bạn bè bình thường, ai ngờ đâu bản thân lại hóa ra nhân vật chính, chàng thanh niên chưa có bất kỳ chuẩn bị tinh thần nào cuối cùng biến thành thẹn quá hóa giận.
Thôi Ninh Nhạc cuống quýt ôm chầm lấy bờ vai cậu, trấn an Lô hoa kê đang bùng nổ: “Tiệc cưới lần này của tụi mình, dù có giấy hôn thú hay không chăng nữa, mục đích bất quá chỉ là muốn kiếm về chút khoản tiền mừng thôi mà, là kế hoạch từ lâu lắm rồi đấy.”
“Cái này chẳng buồn cười chút nào!” Triệu Thư Ngôn trừng hắn: “Tết Nguyên tiêu mời rượu?! Cậu định mời ai? Ở chỗ nào? Chỉ là mời rượu thôi sao? Mời được họ bao nhiêu đây, làm sao thu hồi được tổn thất bỏ ra hử!”
“Tết Nguyên tiêu chúng ta sẽ mời rượu ở quán bar mới khai trương của Trần Lăng, mời tất cả khách đến quán trong ngày hôm đó, dựa theo lưu lượng khách thường lui tới mà tính, thế nào lại không lấy về được mấy vạn tệ sao?” Thôi Ninh Nhạc không nhanh không chậm, đem kế hoạch của bản thân thuật lại cho mọi người ở đó, “Tất cả chi phí cho địa điểm tổ chức cùng tiệc liên hoan sẽ do Trần Lăng chịu, toàn bộ tiền mừng thu được thuộc về chúng ta.”
Triệu Thư Ngôn ngây người hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “Được a.”
Bốn tên còn lại cũng đồng dạng ngơ ngẩn, sau đó trăm miệng một lời cùng phun ra một chữ “Khỉ”. Lưu Đông vô cùng đau đớn than lên: “Hai người rốt cuộc có phải Đại kiến trúc sư mỗi năm kiếm được ba mươi vạn không vậy! Chỉ vì cái lợi trước mắt cực nhỏ kia mà đem hạnh phúc của mình ra buôn bán thế hả!”
Thôi Ninh Nhạc trả lời: “Cái này gọi là chia sẻ hạnh phúc nha.”
Hứa Tiêu hai mắt tỏa sáng lấp lánh: “Chiêu này thật không tồi nha. Đồng chí Lưu Đông, anh cư nhiên không biết tận dụng tài nguyên gì cả!” Lưu Đông lệ rơi đầy mặt, bất giác nhớ tới tiệc cưới mỗi bàn trăm tám của mình.
Phó Hiểu Xuân cười đó: “Sư phụ cưới được vợ hiền nha!” Vừa nói xong, cậu chàng cũng suýt chút nữa lãnh luôn chiếc đũa được Triệu Thư Ngôn phóng qua.
Chỉ có nhân vật chủ lực bỏ tiền Trần Lăng là dở khóc dở cười: “Điện hạ, ngài đừng quên quán bar này cũng có 30% cổ phần của mình nha.” Bản thân y chắc chắn không cách nào thu được lợi nhuận rồi, chẳng lẽ vị cổ đông kia cũng không sợ chịu ảnh hưởng sao?
“Chỉ một ngày không thu được lợi nhuận, chẳng lẽ sẽ ảnh hưởng đến lượng thu vào của tôi sao?” Triệu Thư Ngôn ngạo mạn liếc đối phương một cái.
Thôi Ninh Nhạc tiếp tục thay cậu giải đáp: “Không lỗ nhất định sẽ tăng sau, trước tiên là đánh giá tâm lý bát quái của những người mới biết, ngược lại còn kích thích được lưu lượng khách đến quá bar, có thể ảnh hưởng đến lượng thu vào ở nửa tháng còn lại, qua đến tận tháng sau. Đồng thời, cứ coi như làm tuyên truyền miễn phí đi.”
Không hổ dành là vị kiến trúc sư vĩ đại, có thể đem kiến thức toán học vận dụng vào công tác!
Xác nhận xong kế hoạch ngon lành kia, Triệu Thư Ngôn liền đem vấn đề muốn tổ chức tiệc cưới gì đó ném ra sau đầu, quay sang tra hỏi vị đồ đệ mới về nước không được bao lâu của mình: “Có mang về được vài anh Tây ga lăng đẹp trai không hử?”
Thân phận hiện tại của Phó Hiểu Xuân đã khác xa ngày trước, sau khi tốt nghiệp, cậu chàng lập tức đầu quân cho công ty của cha mình, qua ba năm liền nhảy đến vị trí quản lý nghiên cứu phát triển, nghiễm nhiên được ngầm là người thừa kế chiếc ghế tổng tài trong tương lai, thân thế so với đám người còn lại ở đây đã cao hơn một bậc. Có một quãng thời gian trước, vì phải nghiên cứu thị trường ở các quốc gia tư bản, cậu ta buộc phải sang châu Mỹ công tác nửa năm, trước khi đi còn không có tiền đồ ôm dính sư phụ, khóc lóc kể khổ, nói dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng phải giúp mình quản cái tên gia hỏa Trần Lăng không được đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trần Lăng vốn vô tội hết sức, y chẳng qua là ông chủ của hai cái gay bar chuyên phục vụ anh em đồng chí, lại thêm tính cách bề ngoài hòa nhã cùng ngoại hình có chút giống 0, liền khiến Phó Hiểu Xuân ăn phải mấy thùng dấm chua vì đám ong bướm vây quanh.
Triệu Thư Ngôn cười lạnh một cái, kéo đầu đồ đệ mình, chẳng để cho đối phương chút mặt mũi nào liền nói: “Phó quản lý, trước mắt phải đem mớ nước miếng yêu đương của đám nam nữ chung quanh cậu dọn dẹp cho sạch sẽ đi, đừng để tôi bắt gặp thêm tình cảnh Trần Lăng vì chiến tranh lạnh với cậu mà ngủ lại trong quán bar.”
Lúc này, mặt Phó Hiểu Xuân đã ửng đỏ: “Tớ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh ấy! Là anh ấy tự lẩm cẩm hiểu lầm đó chứ!”
“Thôi Ninh Nhạc nhà tôi chưa từng hiểu lầm tôi nha.” Lô hoa kê cũng biết rõ bản thân có số đào hoa.
“…Đó là… Đó là…” Phó Hiểu Xuân nghẹn hết nữa ngày, mới thành thật nói: “Anh ấy tức giận là vì lúc đấy tớ lợi dụng cơ hội áp đảo anh ấy…”
Phu phu cãi nhau, thật sự đến con chó cũng sợ!
Phó Hiểu Xuân đang cầm đĩa rau đưa qua cho Trần Lăng thì bị hỏi gì đó, vội vàng phân trần: “Tuyệt đối không có nha! Dân Tây không thích loại hình giống như tớ đâu! Còn dám coi tớ như con gái, tớ đánh cho đến chết!” Nói xong, cậu chàng còn chú ý nhìn tới ánh mắt của Trần Lăng. Nhưng đối phương từ đầu đến cuối đều thờ ơ, đang thảo luận chi tiết tiệc cưới với Lưu Đông.
Phó Hiểu Xuân, hai mươi tám tuổi, mỹ thanh niên khuôn mặt non nớt, phiền não lớn nhất trong cuộc đời cậu ta chính là, dù có cao thêm, sự nghiệp thành công, Taekwondo cũng đã đến đai đen. Kết quả, địa vị trên giường của mình vẫn cần vắt hết óc mà giải quyết.
Mà Lô hoa kê kia cũng ở trong trường hợp tương tự, cho nên cậu chàng không thể đem người kia ra để tham khảo.
Phó Hiểu Xuân lén hỏi Thôi Ninh Nhạc, phát hiện khóe miệng đối phương hơi nhếch cao, nụ cười có phần hiểm ác tựa loài rắn: “Bình thường đối với tình nhân nuông chiều là tán tỉnh. Nhưng về địa vị, phải giành lấy.”
Trong nháy mắt, hình tượng Kỵ sĩ đại nhân của người này lại biến thành gian thần lạm quyền Nữ vương điện hạ. Phó Hiểu Xuân chợt rùng mình một cái.
So với bốn kẻ phu phu tiền đồ rộng mở kia, Lưu Đông đã từng chịu đựng qua giai đoạn vào đời đầy gian lao. Gia cảnh anh chàng vốn bình thường, cùng lắm so với mặt bằng chung có thể khá giả hơn chút đỉnh, cho nên hết thảy sự nghiệp đều phải dựa vào cố gắng của bản thân, còn thêm khoản dành dụm tiền cưới vợ, đương nhiên áp lực vô cùng lớn. Vì muốn kiếm nhiều tiền một chút, anh chàng tự thân mở công ty, tất thảy hạng mục công việc đều ôm vào người, ba năm qua cơ hồ không có ngày nào tan tầm đúng giờ. Nếu không phải lão bà của chàng ta là một trạch nữ, xem chừng đã sớm chạy mất.
Mà đại mỹ nữ Hứa Tiêu vốn cũng không phải người khuất phục số phận bản thân, cho dù trong nhà đã sớm dành cho nàng một vị trí công tác trong chính phủ, nhưng cuối cùng người này lại quyết tâm theo đuổi kế hoạch tương lai của riêng mình, hiện tại là một nữ kiến trúc sư thường thường mới nổi.
Ngày hôm nay, cuộc sống của sáu người bọn họ đã tương đối ổn định, ai còn muốn nhắc tới mấy năm lao lực cùng khổ sở trước đây kia chứ?
Hai mươi tám tuổi, chính là cái tuổi một con người phải gánh vác trách nhiệm lập nghiệp, cống hiến cho quốc gia, mặc kệ thành công hay không, đều là một giai đoạn mới của cuộc đời.
Bọn họ vốn thật may mắn, phải chăng bởi vì phía sau vẫn luôn có những người tâm đầu ý hợp để dựa giẫm?
Mà cũng chẳng rõ vì sao, trong cái thời đại đầy rẫy chuyện ngươi lừa ta gạt, bọn họ có thể may mắn tìm được những tấm chân tình đơn thuần, ấm áp thế này?
Ngày đó, Lưu Đông từng viết một câu thế này trên thiệp cưới: Cảm ơn vì gặp được các cậu.
Đó có thể nói đây là lời cám ơn chân thành nhất từ đáy lòng. Cảm ơn vì gặp được các cậu, quen nhau thuở mười tám, không chê bai, không xa cách, cùng nhau trải qua giai đoạn mới lớn còn nhiều ngây ngô, lại ngông cuồng, muốn khóc mà không dám ở trước mặt kẻ khác rơi lệ, bên nhau đến tận bây giờ, để rồi có thể cười thỏa mãn.
Tối đó, Lưu Đông lại uống rượu.
Người nọ rơi nước mắt nói ra những lời đã giấu sâu trong đáy lòng từ rất lâu rồi, bởi bản thân vẫn cho rằng, là một người đàn ông, vốn không cần tùy tiện bày ra tình cảm của mình, không thể chua xót dễ dàng nhận thua so với kẻ khác.
Hứa Tiêu ngồi bên cạnh, giống như mấy tên anh em kia, cũng ôm lấy bờ vai đối phương, hai hốc mắt đỏ bừng.
Bọn họ đã không còn là thiếu niên, tuổi thanh xuân tựa như con sông chảy xiết, chỉ có thể chôn chân một góc, nhìn dòng nước lao đi.
Một ngày nào đó, bọn họ sẽ mang khuôn mặt hằn nếp nhăn, cùng ngồi lại, nhớ về dáng dấp ngày đầu mới quen.
Ngày ấy, Phó Hiểu Xuân vẻ mặt vô tội, bất đắc dĩ nói: “Thực xin lỗi, tớ điền sai số phòng ký túc xá.”
Ngày ấy, Lưu Đông cầm một túi táo lớn, liến thoắng: “Nhà tôi trồng rất nhiều táo, ai chà, bộ dạng cậu nhìn đẹp quá nha!”
Ngày ấy, Thôi Ninh Nhạc có phần xa cách chào: “Xin chào, tôi là Thôi Ninh Nhạc, bạn cùng phòng mới của cậu.”
Ngày ấy, Hứa Tiêu đáy mắt lóe sáng reo lên: “Các cậu đã thỏa mãn giấc mộng bấy lâu nay của tôi!”
Ngày ấy, Trần Lăng chật vật mắng: “Nhìn cái gì!”
Và rồi, Triệu Thư Ngôn luôn mang theo nét cười đến vô tâm vô phế, đứng nơi đó, ngược chiều ánh sáng, đáp lại rằng: “Ừm, tôi tên là Triệu Thư Ngôn!”
Khi đó, bọn họ thế nào tưởng tượng đến bộ dạng mười năm sau của chính mình?
Bất quá, may mắn có các cậu.
Cho dù đứng nơi ngược chiều ánh sáng, tôi vẫn có thể nhận ra bộ dáng của cậu.
Giáng Sinh vui vẻ, những người bạn của tôi.