“ Lý Vân Lạc, ngươi ra đây cho ta.” Bên này, Thượng Quan Kỳ rốt cuộc chạy quanh doanh trướng đòi tính sổ, dĩ nhiên là vì chuyện hắn đã gác nguyên một đêm cho họ.
Vươn vai, cười đùa cợt, Lý Vân Lạc mới dắt Mặc Vũ đi ra từ sau bức bình phong.
“Kỳ, mắt của huynh làm sao vậy?” Mặc Vũ ái ngại cười, hỏi hắn.
“Nàng đi mà hỏi hắn?” Hắn chỉ tay vào Lý VânLạc
“Hắn, hắn… hắn dám bắt chúng ta thức cả đêm để canh gác” Hắn bất mãn tiếp tục kêu lên.
“Đừng tức giận, lại đây ta xem.” Mặc Vũ xấu hổ nói, dù sao nàng cũng có phần.
“Nàng?” Ánh mắt của Lý Vân Lạc trở nên lạnh lùng.
“Vũ nhi, thôi khỏi, đối với bình dấm chua thì ta nghĩ cái mạng nhỏ này quan trọng hơn.” Dụi dụi mắt, Thượng Quan Kỳ bất đắc dĩ nói.
“Khởi bẩm Vương gia, Dương tướng quân cầu kiến.”
“Cho vào!” Nói xong, nàng nhìn về phía Lý Vân Lạc kiêu ngạo, sau đó ngồi trên ghế.
“Dương tướng quân, những việc bản vương sai ông làm đã xong cả chưa?”
“ Khởi bẩm Vương gia, đây là những tư liệu về quân địch, mời Vương gia xem qua.”Dương Mạc nói xong, giơ ra một quyển sách nhỏ.
“Ngươi”, nàng chỉ vào Lý Vân Lạc, “ Mang lên đây cho bản vương.”
“ Ta?”, hắn tức giận tới cực điểm.
“Ừ?” Nàng tiếp tục đùa giỡn.
Hung hăng lườm nàng, tức tới nghẹn họng, hắn vung tay ném một cái, quyển sách đã nhẹ nhàng rơi trên mặt bàn.
“Haha, haha, buồn cười chết mất.” Thượng Quan Kỳ ôm bụng, cười nghiêng ngả. Lý Vân Lạc ơi Lý Vân Lạc, xem ra chỉ có Vũ nhi mới trị được ngươi.
“Dương tướng quân quả thật rất cẩn thận, xem ra bản vương không nhìn lầm ông. Công lao của ông bản vương sẽ nhớ kỹ, không còn việc gì nữa, ông lui ra đi.” Phất phất tay, nàng cắm đầu đọc, sắc mặt ngưng đọng.
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui!”
“ Vũ nhi, muội đoán không sao chút nào.” Mặc Phong giơ ngón tay cái lên.
Nhận lấy quyển sách, Lý Vân Lạc giở ra đọc, “Tri kỷ tri bỉ, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng! Xem ra lòng dạ của Hoa quốc có không ít, tại đây có rất nhiều nhân tài hiếm có đều là của ta, không thể khinh thường. Trận chiến mấy hôm trước là do chúng ta đùa giỡn chú ý nên mới có cơ may thắng, sau này đừng làm như vậy nữa.” Lý Vân Lạc nói suy nghĩ của mình ra.
Mặc Vũ nhìn Lý Vân Lạc đầy sùng bái, hắn nói không sai, cho dù ở Nguyệt quốc nhưng vẫn nắm rõ như lòng bàn tay cục diện nơi đây. Thượng Quan Kỳ bên cạnh tức giận mở trừng mắt ra, rõ ràng tất cả những chuyện đó là do hắn nói cho hắn ta biết, lại còn giả vờ ra vẻ. Mặc Phong tiến lên vỗ vỗ vai, ánh mắt an ủi nhìn hắn, nhưng dù sao cũng đều nghĩ là bị thương.
“Thuộc hạ tham kiến vương gia” Một bóng đen nhanh như chớp tiến vào quân doanh.
“Ừ, điều tra thế nào rồi.”
“Bẩm Vương gia, phía Hoa quốc bắt đầu vận chuyển lương thảo, dự tính ngày mai là tới quân doanh. Chỗ này là tuyến đường mà họ vận chuyển qua.”
“Ừ, tốt, ngươi lui ra trước đi, tiếp tục theo dõi, khi cần thì báo lại cho ta.”
“Dạ.” Nói xong thì một bóng đen vừa hiện ra đã biến mất.
“Vũ nhi, nàng?” Mọi người nhìn nàng đầy kinh ngạc.
“Chặn đứt lương thảo.” Nàng kiêu ngạo nói.
“Chặn đứt lương thảo đâu có dễ như vậy.” Thượng Quan Kỳ nói ra lo lắng trong lòng.
Nhìn bản đồ một lát, Lý Vân Lạc từ tốn nói: “Vũ nhi đúng là không cho nam nhân chút mặt mũi nào.”
“Lạc, chàng hiểu rồi à.” Nàng vui vẻ chạy tới ôm lấy cổ hắn, hiểu nàng cũng chỉ có Lý Vân Lạc.
Nhận lấy bản đồ, hai người kia cũng mỉm cười: “Vũ nhi, xem ra nàng mắc tâm bệnh rồi, sớm biết vậy ta đã giục Lạc phi ngựa ngày đêm tới đây.” Khép cây quạt lại, Thượng Quan Kỳ chép miệng nói.
Không để ý tới lời nói của Thượng Quan Kỳ, nàng kéo tay Lý Vân Lạc: “Lạc, ta thông minh không?”
“Thông minh” Vuốt vuốt cằm Mặc Vũ, hắn hôn nhẹ lên môi nàng, cuộc đời này có được nàng là may mắn của hắn.
Liếm liếm miệng hạnh phúc, nàng xoay người hô to ra phía bên ngoài trướng: “Dương Mạc!” Tiếng nói kinh thiên động địa.
Dương Mạc còn đang canh giác thì bị âm thanh này dọa, nhanh chóng đội mũ giáp đi vào trong quân doanh, chúng binh sĩ đều dùng ánh mắt thông cảm để nhìn, lão tướng quân đã qua năm mười rồi mà còn bị Vương gia quái thai hành hạ, ngày nào cũng chạy tới chạy lui, thật đáng thương.
“Dạ có thuộc hạ!” Thở hổn hển chạy vào, ông quỳ xuống có vẻ mệt mỏi, không biết chừng một ngày nào đó, Dương Mạc ông không phải hi sinh vinh quang trên chiến trường mà là bị Vương gia hành hạ tới chết.
Bước nhanh tới nâng ông ta dậy, nàng xấu hổ gãi đầu: “Dương tướng quân, xin lỗi đã để ông mệt như thế, là lỗi của bản vương.”
“A…Không sao, không biết Vương gia tìm thuộc hạ có việc gì?”
“Phiền ông chọn ra hai trăm tướng sĩ có được không?” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Chẳng hay Vương gia cần số quân đó để làm gì?” Haizz, cũng khó trách ông hỏi, Vương gia làm việc gì cũng đâu có theo lẽ thường.
“Việc đó ngày mai ông sẽ biết ngay thôi.” Nàng dùng ánh mắt nghịch ngợm nhìn ông ta, Dược Mạc hơi cúi đầu tỏ vẻ sợ hãi.
“Tuân lệnh, thuộc hạ đi chuẩn bị ngay.” Gần như là chạy trối chết, Lạc vương gia đúng là đáng sợ, không biết nháy mắt với ông là có ý gì.
Cười to nhìn Dương Mạc đi ra, nàng xoay người nói với Mặc Phong: “Ca ca, lần này muội muốn phái huynh đi, có được không?” Nói xong nàng còn nói nhỏ bên tai hắn.
“Được.” Mặc Phong ra ngoài không nói gì thêm. “Ta cũng đi, có Lạc ở đây ta nghĩ chắc sẽ không có việc gì.” Nói xong Thượng Quan Kỳ cũng đi ra theo. Nhìn nhau, hai người ôm nhau thật chặt, hạnh phúc không gì sánh được
Danh Sách Chương: