Ánh cũng không ngờ Nhạn đi chạy bộ về sớm vậy, kế hoạch bị vỡ lở nên đành phải chuyển sang phương án dự phòng, Ánh doạ nếu Nhạn tố cáo Ánh thì cả thế giới sẽ biết A Đỏ bị bệnh, căn bệnh mà không một thằng đàn ông nào muốn mắc phải. Ánh còn đưa ra dẫn chứng vô cùng thuyết phục là trong suốt thời gian làm người yêu, Đỏ rất ít khi thân mật với Ánh. Chuyện này Nhạn đâu có lạ, nương Nhạn từng bảo nam tử mà lắm nữ nhân củ cải sẽ nhanh bị thối lắm. Nhạn càng nghĩ càng xót Đỏ, trong lòng bộn bề lo lắng chẳng để ý tới việc đội xung kích đã vào phòng từ lúc nào.
Nhạn bị bắt sống, đúng lúc Như đi ăn sáng về, sốt ruột hỏi Nhạn nếu có oan khuất thì cứ trình bày. Nhưng Nhạn không giải thích gì thêm mà chỉ nhận tội luôn. Nghe Nhạn tường thuật sự tình chi tiết, mặt Đỏ nhăn đến mức không thể nhăn hơn, cau có hỏi Nhạn.
-"Chỉ vì thế mà nương chấp nhận nghỉ học?"
-"Chứ sao nữa? Ta tính hết cả rồi, việc học thì có thể học cả đời, nhưng củ cải của A Đỏ chỉ có một, không chữa trị sớm sợ về sau hối cũng không kịp a. Lần này về bản ngày ngày ta sẽ theo A Giàng lên núi, biết đâu lại tìm được vị thuốc quý giúp củ cải của Đỏ hồi sinh."
Nhạn mếu máo trình bày, Đỏ cố nén cười hỏi dò.
-"Nhỡ không tìm được thì sao?"
-"Thì xin con nuôi a."
Đến nước này thì Đỏ nhịn không nổi, hắn cười ngất. Trên đời làm gì còn ai bản lĩnh hơn A Nhạn của hắn? Dám chấp nhận làm kẻ ăn trộm chỉ để bảo vệ danh dự cho hắn, bị người ta đổ oan cũng không khóc, chỉ khóc chỉ vì thương hắn. Đỏ đưa Nhạn tới nhà mình, khi chỉ có hai người trong phòng kín, Đỏ mới thành thật tâm sự.
-"Củ cải của Đỏ vẫn ổn, nhưng quả thật thời gian vừa qua A Đỏ có bệnh nên không chạm được vào đàn bà."
-"Vậy Đỏ bị bệnh gì?"
-"Là bệnh nặng. Không có thuốc chữa."
-"Đừng bi quan quá, cứ mạnh dạn nói ra rồi ắt có cách giải quyết."
-"Bệnh...bệnh..."
-"Có bệnh thì vái tứ phương, Đỏ ngại ngùng cái gì?"
Nhạn cáu, Đỏ cười tủm ghé tai Nhạn, buồn tủi đáp.
-"Bệnh cuồng Nhạn á. Nhạn xem chữa như nào?"
Cái mồm dẻo như kẹo kéo hại Nhạn muốn vả yêu cho một cái. Nhưng giờ hắn mạnh rồi, hắn cho Nhạn vả thì Nhạn mới được vả, còn không hắn phản xạ rất nhanh, có thể bắt lấy tay Nhạn bất cứ lúc nào, còn dùng chính tay hắn khoá chặt tay Nhạn đằng sau lưng. Nhạn hiếu thắng giằng co với Đỏ, giằng không nổi, ngược lại còn khiến cúc áo của mình bung tứ tung. Nhạn thẹn chín người, hắn mặt dày rúc đầu vào khe rãnh ấy, nơi kia vẫn đang được che chắn bởi lớp áo nịt rất dày, vậy mà sao Nhạn đã thấy nóng ran? Lưỡi hắn như con rắn nhỏ lướt từ phần da thịt nơi mép áo tới xương quai xanh thanh mảnh rồi trườn lên cổ Nhạn, ra sức quấn quít. Một nụ hôn của hắn là một lần tim Nhạn run rẩy, và trong khoảnh khắc nào đó, Nhạn đã hoàn toàn chắc chắn lời Ánh là vô căn cứ.
Ánh lừa Nhạn, Nhạn có thể bỏ qua. Nhưng xúc phạm danh dự nền ông của Đỏ thì Nhạn nuốt không có trôi. Nhạn hừng hực vùng dậy lao về ký túc xá, đá một chưởng cánh cửa bật mạnh vào thành tường, Duyên đang húp mì tôm ho sặc sụa, Như méo mặt vì canh cua đổ lênh láng ra chiếc khăn đang đan dở tặng Vũ. Ánh cũng hơi run run, hớt hải ôm đồ vào nhà tắm, chưa kịp khoá trái cửa đã bị Nhạn lôi ngược trở lại. Lấy giường Như làm địa bàn, dùng len của Như làm dây trói, chỉ trong chốc lát Nhạn đã hoá Ánh thành con tằm trong kén. Nhạn ngồi vắt chân chữ ngũ ở chiếc ghế đối diện, e hèm thông báo.
-"Lát nữa ta sẽ báo cáo với bác quản lý ngươi chính là kẻ trộm."
-"Nói suông ai tin? Bằng chứng đâu?"
Ánh vênh mặt thách thức, Nhạn hất hàm bảo.
-"Đây, bằng chứng đây, trước mặt ta, chính ngươi. Tự đi xuống thú tội."
-"Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở."
Vẫn kiêu gớm, Nhạn mất kiên nhẫn quát.
-"Duyên đâu, Ánh khát nước rồi! Ngươi mau húp nốt bát mì tôm rồi vào đi tè cho ta!"
Vẻ mặt Nhạn cực nghiêm túc khiến Ánh sởn gai ốc, chẳng còn cách nào khác đành đem Cao Bá Vương ra làm bùa hộ mệnh. Không ngờ còn khiến Nhạn điên hơn, máu nóng dồn đỏ hết hai bên má, Nhạn xông vào cù cho Ánh một trận thừa sống thiếu chết. Chưa bao giờ Như thấy Ánh cứ vừa cười ha hả xong lại khóc lóc thê lương thống khổ đến thế. Như thèm khát được giỏi võ giống Nhạn ghê, có võ là có tất cả, tới lúc đó Như sẽ không bao giờ bị thằng Vũ bắt nạt nữa, ngược lại hễ thằng Vũ bố láo bố toét Như sẽ trói nó như trói một con lợn và sai khiến nó như một con nô tỳ. Thật sướng!
Giống cái cách Nhạn điều khiển Ánh đây này, ngoan như cún gọi điện xin lỗi Vương rồi cun cút đi đầu thú, bị đình chỉ học một kỳ nhưng không dám oán than nửa lời. Ánh cũng không nói với ba mẹ mà vẫn ở lại thành phố kiếm việc làm thêm. Đi làm đã mệt chết người thì chớ, tối về thi thoảng gặp Vương Nhạn đùa nhau chỉ muốn bốc hoả. Rõ ràng Ánh nhắm Vương trước mà lại bị Nhạn hớt tay trên. Nhạn cứ đợi đấy, cục hận này Ánh nhất định sẽ trả lại cho Nhạn, rồi Nhạn sẽ phải nhục nhã gấp một trăm lần nỗi nhục mà Ánh phải chịu ngày hôm nay, nếu chỉ nhục nhã gấp chín mươi chín lần, Ánh thề không làm người.
Ánh dồn sức chăm chút bản thân, rất nỗ lực trong công cuộc thả thính mới câu được một anh giai ngon nghẻ, tuy hơi móm nhưng được cái "nhà mặt phố, bố làm bảo vệ". Quan trọng nhất là anh bao nuôi được Ánh, ba anh lại làm bảo vệ thân tín của một nhân vật rất có máu mặt, có thể giúp Ánh rửa hận. Đợi đến một ngày tháng năm, trước hôm Nhạn đi thi chung kết võ thuật thành phố, Ánh chọn mười em giai to cao lực lưỡng nhất cho đón Nhạn ngay trên đường đi tập võ về, với khát khao sẽ tước đi thứ quý giá nhất của Nhạn, khiến cho Nhạn phải uất ức tới mức về bản ăn lá độc tự vẫn.
Theo căn dặn của Ánh, các em cẩn thận đưa Nhạn ra căn nhà hoang trên bãi bồi ven sông, cách ngoại thành hai mươi cây số. Đêm đó, mười một giờ không thấy Nhạn đâu, Như gọi cho Vũ, hắn kêu Vương đi giao hàng vừa mới về, khả năng cao là Nhạn không ở cùng Vương. Đợi thêm một tiếng nữa tới mười hai giờ đêm thì mọi người bắt đầu lo lắng, phân nhau ra tìm Nhạn. Bị hoảng loạn nhất có lẽ là Vương, hắn lênh đênh ngoài biển nhiều ngày, về tới nơi còn chưa kịp nghỉ ngơi thay áo quần đã lôi đàn em đi lùng sục bốn phương tám hướng. Trời càng về khuya hắn càng thấy run, một giờ sáng, hai giờ sáng rồi tới ba giờ sáng, Nhạn vẫn mất tích không tăm hơi.
Đầu óc hắn căng thẳng cực độ, hắn cầm khư khư chiếc điện thoại của Nhạn mà bọn đàn em tìm được bên vệ đường, nắm thật chặt, chỉ mong có thể cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại của Nhạn. Nhưng không, chiếc điện thoại giờ cũng lạnh toát rồi. Hắn sợ, hắn rất sợ khi tìm được người thì Nhạn cũng sẽ lạnh toát như vậy. Mới tối qua Nhạn còn nhắn tin kêu nhớ hắn, mong hắn về với Nhạn, vậy mà nay hắn về rồi lại chẳng thấy Nhạn đâu. Nhạn không phải dạng con gái thích làm màu dỗi hờn để bạn trai phải đi tìm, Nhạn như này nghĩa là xảy ra chuyện lớn rồi. Tất cả các bệnh viện đều không có tin tức, chỉ có khả năng Nhạn bị bắt đi. Nhưng là ai bắt Nhạn? Trước giờ hắn đâu chỉ gây sự với một hai người? Hắn đoán sao được đây? Bên cạnh Cường vẫn lái xe đưa Vương đi lại một lượt các địa điểm đáng nghi, Vương thì cố gắng trấn tĩnh sạc điện thoại cho Nhạn. Máy đầy pin khởi động lại, Vương nhấn vào xem clip mới nhất Nhạn quay, nhìn điệu bộ dễ thương của Nhạn hắn chợt cười buồn.
-"A Đỏ ơi ta nè, ta đây nè, ta nhớ A Đỏ chết đi được a. Tuần trước ông nội còn đón ta qua chơi a, ông nội biết ta sắp thi chung kết võ thuật nên dạy ta mấy món lợi hại ghê lắm. A Đỏ về mau về đi để ta quật chết A Đỏ a."
Là clip quay làm nũng Đỏ nhưng chưa kịp gửi đi. Hình như Nhạn đang bấm chế độ dừng để về ký túc xá quay thêm. Đỏ nhớ Nhạn nên cứ xem đi xem lại. Cái môi chu nè, cái má hồng hồng nhìn cưng ghê đó. Đỏ xem đến lần thứ ba chợt khựng người, không phải vì Nhạn, mà vì những tên to khoẻ đáng nghi phía xa xa lén lút đi theo Nhạn. Chỗ Nhạn quay đông người nên bọn chúng không tiện ra tay, nhưng chỗ chiếc điện thoại này bị rơi là ở góc khuất, có lẽ Nhạn bị bắt đi ở chính góc đó, và người bắt Nhạn ắt hẳn không ai khác ngoài lũ khốn nạn kia. Đỏ ngay lập tức gửi hình ảnh cho đàn em, chỉ sau nửa tiếng đã có kết quả, không thể ngờ lại là người làm việc dưới trướng của anh Lộc, cháu họ của ông nội hắn, nói cách khác, anh họ hắn. Người ra lệnh nghe đồn là con trai bảo vệ thân cận của anh, hình như bị bạn gái sai khiến, bạn gái là ai thì Đỏ đã biết, nhưng Đỏ không có thời gian xử, bởi từ khi nhận được địa chỉ Đỏ đã đá Cường ra khỏi xe, mình hắn dồn hết tốc lực lao đi.
Hắn tới căn nhà hoang lúc bốn rưỡi sáng, trời mưa lớn nên nước sông dâng cao ngập xâm xấp mặt nhà. Màu nước trong vắt hoà với màu máu đỏ quạch, người con gái hắn yêu thương nhất áo rách tả tơi nằm thoi thóp cạnh mé cửa. Tim Đỏ đau thắt, hắn đau đến mức tay chân run lẩy bẩy, hắn bước tới xốc Nhạn dậy, nhưng Nhạn lại sợ hãi đẩy hắn ra.
-"Là ta mà, A Nhạn, là ta."
-"Ngươi...ngươi...tránh ra đi a...ta...ta không xứng..."
Nhạn một mực cự tuyệt hắn, hắn tiến một bước Nhạn lùi một bước. Người Nhạn phờ phạc tả tơi đâu còn sức, nếu muốn hắn có thể khống chế Nhạn dễ không, nhưng hắn xót Nhạn nên không nỡ.
-"A Nhạn, ngoan, lại đây với ta."
Mặc cho hắn nói hắn rất nhớ Nhạn, Nhạn nhất định không cho hắn chạm. Gương mặt tím tái của Nhạn như dao lam cứa qua tim hắn, mắt hắn đỏ quạch, nước mắt không kìm được mà rớt xuống. Trong phút chốc Nhạn như hoá thành một người khác, tươi cười lao vào ôm hắn.
-"Đẹp dễ sợ a! A Đỏ thường ngày đã đẹp, nay rơi lệ nom như tiên nữ a. Đẹp chết đi được. Ta biết ngay mà, ta đoán không sai a."
Đỏ tạm thời bị sốc, Nhạn nhí nhảnh kể lại chuyện hôm qua bị đánh ngất bất ngờ từ phía sau rồi đưa tới đây. Đến đêm bọn chúng qua tạt nước lạnh vào mặt Nhạn, có mấy tên háo sắc cầm dao rạch rách áo của Nhạn. Nhạn điên lắm nhưng vẫn phải ngọt nhạt mồi bọn chúng, kêu phải cởi trói cho Nhạn thì Nhạn mới phục vụ các anh chu đáo được. Mấy thằng trông Nhạn nhỏ con nên khinh, chủ quan cắt dây thừng. Khổ cho bọn chúng, chân tay chị Nhạn vừa rảnh thì chị đã như con cọp cái nhảy lên cho mỗi thằng một chưởng. Chị có võ ông nội anh Đỏ dạy nên chị đếch sợ bố con thằng nào hết, mình chị chấp mười đứa, đấm đá chán chị còn nhanh tay cướp lấy con dao, lợi dụng thân hình nhỏ con thoắt ẩn thoắt hiện rạch đũng quần của từng đứa một.
-"A Đỏ nhìn chiến công của ta a!"
Nhạn chỉ tay vào vách tường, bấy giờ Đỏ mới để ý, mười thằng thì cả mười bị trói, đứng cùng một tư thế, bên trên mặt mũi sưng tấy rớm máu, bên dưới không mảnh vải che thân phải dùng tay làm lá chắn.
-"Đứng thẳng lên, cẩn thận hỏng củ cải a."
Nhạn doạ, bọn kia toát mồ hôi hột, ngoan ngoãn nghe lệnh. Nhạn cười tít mắt quay sang kể lể với Đỏ.
-"Có mấy thằng không đủ dây thừng để trói nên ta phải cắt mấy dây leo dại trói tạm. Xong ta đang định về thủ đô thì trông thấy Đỏ tới a, ta nhớ cái bộ phim Hàn xem tuần trước có nữ chính bị bắt cóc xong nam chính đến cứu rồi khóc tu tu hay ghê lắm, thế nên ta nằm lăn luôn ra đất giả bộ bị thương tổn để Đỏ có cơ hội khóc cho nó lãng mạn a."
-"Nhạn!!!"
Đỏ tức nghẹn rồi mà Nhạn vẫn tưng tửng.
-"Chưa đủ a? Hay Đỏ thích theo kịch bản phim Trung? Giờ ta cởi trói cho bọn kia rồi ta ngất lịm, Đỏ u uất chạy tới đánh bọn nó tơi tả, vừa để phục thù cho ta, vừa thể hiện được bản thân Đỏ có sức mạnh phi phàm của nam chính ngôn tình. Đánh xong rồi Đỏ mới đau xót chạy tới xốc ta dậy, ôm ta về sau đó thống khổ ghé tai ta thủ thỉ, A Nhạn thương yêu, cho dù kiếp sau nàng chỉ là một nhành hoa nhỏ, ta vẫn nguyện hoá thuốc trừ sâu để bảo vệ nàng."
Mấy đứa kia nghe tới đánh tơi tả thì tái xanh mặt mày, chị Nhạn thì vừa tưởng tượng vừa cười gian còn anh Đỏ điên muốn tăng xông. Lần trước chỉ sau ba ngày hắn đã giật mình phát hiện bị Nhạn chơi vụ Nhạn hiện hồn về, bắt hắn bỏ hết người yêu. Khi đó hắn hứa sẽ không bao giờ để Nhạn qua mặt nữa, ai ngờ còn chưa đem trâu xuống nhà Nhạn, đã bị xơi nguyên một chuồng lừa. Hắn lo cho Nhạn là thế mà Nhạn nỡ lòng nào trêu đùa cảm xúc của hắn. Nhạn có biết thời khắc nhìn Nhạn nằm đó, lồng ngực hắn quặn thắt tưởng chừng muốn nổ tung?
A Đỏ điên lắm, điên thực sự luôn. Hôm đó hắn cho đàn em về rước Nhạn chứ không thèm đưa Nhạn về thủ đô. Nhạn mất một đêm đánh nhau bầm dập nên thi võ thuật chỉ giành được giải nhì thôi. Tính Nhạn thích xếp đầu nên Nhạn buồn ghê lắm, mà Nhạn đã buồn thì cần có người giải khuây. Mỗi lúc trong lòng khó chịu Nhạn lại tìm Ánh, kêu Ánh bóp chân hầu Nhạn. Căn bản A Cường đã nhắn tin cho Nhạn biết kẻ chủ mưu nên Ánh không dám cãi nửa lời, nguyện lấy thân làm nô tỳ chuộc tội.
Nhưng Nhạn vẫn không vui, tại suốt từ tháng năm tới lúc hết học kỳ hai Đỏ không thèm gặp Nhạn, không thèm xem cả tin nhắn. Ngày cuối cùng trước khi về bản, Nhạn quyết định dậy từ bốn giờ sáng, qua nhà A Đỏ nhìn một cái cho đỡ nhớ, định rằng nếu hắn chưa ngủ sẽ ôm trộm hắn nữa. Nhạn vừa tới cổng thì gặp Nồng Minh Nặc, hắn cũng về bản hôm nay, định qua gửi thịt bò gác bếp cho A Đỏ trước khi nghỉ hè, món mà Đỏ thích ăn nhất. Tất nhiên hắn đâu có biết, thịt hắn gửi trước giờ một nửa vào bụng tên Cường, một nửa vào bụng quản gia và đàn em, A Đỏ đâu có ăn miếng nào. Mọi khi A Minh chỉ treo thịt ngoài cổng thôi, nay thấy A Nhạn đi vào hẳn trong nhà hắn lại nổi máu ghen, hầm hầm đi theo.
Suốt chặng đường lên phòng Đỏ, Minh và Nhạn không nói với nhau câu nào cả, cho tới khi cánh cửa kia mở ra, chứng kiến Đỏ đang ôm một ai đó trong vòng tay rộng lớn của mình, cánh môi hai người còn quấn chặt, cả Minh và Nhạn đều bất chợt quay sang nhìn nhau rớt nước mắt.
-"A Đỏ không cần ta nữa!"
-"A Đỏ cũng không cần ta nữa!"
A Minh và A Nhạn tủi thân nghẹn ngào. A Đỏ thật xấu, A Đỏ dám trêu đùa tình cảm của A Minh và A Nhạn. A Đỏ cậy là trai thủ đô nên bắt nạt trai gái dân tộc. A Đỏ đừng có mà hòng, A Đỏ gây tổn thương cho Minh Nhạn một thì Nhạn Minh sẽ trả A Đỏ gấp mười, thậm chí một trăm lần.
-"Nhưng trả thù như nào cơ?"
A Nhạn mếu máo hỏi, A Minh suy tư hồi lâu rồi cầm tay A Nhạn tuyên bố.
-"Phớt lờ hắn, làm cho hắn không bao giờ có được chúng ta."
-"Phải làm thế nào để hắn không bao giờ có được chúng ta?"
Không gặp hắn nữa? Không được, Nhạn còn xuống thủ đô học, Minh tuy học xong rồi nhưng công việc buôn bán dưới này đang thuận lợi, qua hè sẽ vẫn xuống kinh doanh, biết đâu lại có lúc duyên phận tình cờ. Làm cách nào đó để hắn nhìn thấy hoa nhưng không ngửi được hoa...cho hắn chết thèm đi...ấy chính là...làm cho hoa có chủ. Minh và Nhạn nhìn nhau, dường như hiểu ý nhau, cả hai cùng gật đầu đồng thanh.
-"Chúng ta cưới nhau!"
Phải, chỉ khi cưới nhau, A Đỏ mới không bao giờ có được chúng ta nữa. Việc đã quyết, A Minh cùng A Nhạn nhắn tin báo hỷ với A Đỏ rồi dắt tay nhau ra Giáp Bát, lên chiếc xe của A Tư về bản Lan Hồ Điệp. Tạm biệt thủ đô thân yêu, tạm biệt A Đỏ, nay ta đã chia xa rồi, cay lắm, quên sao được A Đỏ cùng ai kia?