• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ôn Ngọc tiến đến gần.

Vẻ mặt vốn dĩ cứng ngắc, lúc này đều buông lỏng...!
"Tất cả động vật đều bị bỏ thuốc, ta cũng vậy, ngủ thẳng tới trưa tỉnh dậy mới phát hiện Tiểu Vọng Vọng cùng Tam nhi không thấy đâu.

Có người vào ôm hài tử đi, ta cũng không biết."
Biểu tình của Ngôn Vọng rất khó coi, cũng thực khủng bố, là vẻ mặt tràn đầy lo lắng cùng phẫn nộ của một phụ thân vừa đánh mất hài tử.

Mà lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Ôn Ngọc, chính là tám phần không tin tưởng.

Tay hắn đang run lên, Ôn Ngọc nghĩ có lẽ giây tiếp theo Ngôn Vọng sẽ đánh y.

Dù sao thì, hài tử cũng là dưới mí mắt Ôn Ngọc mà mất tích...!
Ngôn vọng vẫn siết chặt nắm đấm.

Buông hài tử đang mặc y phục của Ngôn Giác xuống: "Đây là ai?"
"Cháu gái của lão Lâm làm vườn.

Mặc kệ là ai đã mang Tam nhi đi, trong phủ Tướng quân, nhất định phải có Quận chúa." Vẻ mặt trấn định của Ôn Ngọc sớm đã sụp đổ, lúc này cúi thấp đầu, ánh mặt ngập tràn hoảng loạn: "Biết rõ động tĩnh trong phủ Tướng quân, cũng biết ngươi sẽ không bị thuốc ảnh hưởng, chọn thời gian ngươi vắng mặt ra tay, còn có khả năng ôm hài tử đi lại tự nhiên trong phủ Tướng quân..."
Ngôn Vọng nhìn thần sắc của Ôn Ngọc, xem ra vẻ mặt lãnh đạm khi nãy đều là ngụy trang, hiện tại lo lắng cùng sợ hãi mới là thật.

"Ngươi cho rằng là người trong phủ Tướng quân làm?" Tâm can Ngôn Vọng rất loạn.

Nhưng là nhìn thấy thân thể Ôn Ngọc run đến lợi hại, bất giác hắn đến gần ôm lấy Ôn Ngọc, không nghĩ tới toàn thân người nọ lại lạnh như tảng băng.

"Chuyện của Lưu Hoa lần trước, ngươi xử lý thế nào?" Ôn Ngọc được Ngôn Vọng ôm vào lòng mới ấm áp chút, thầm nghĩ Ngôn Vọng tốt xấu gì vẫn rất yêu thương Tam nhi, hiện tại y cũng sẽ không phải một mình đối mặt.

"Ta để ả hồi cung..." Ngôn Vọng đầu óc quay cuồng.

Bàn tay vẫn là nhẹ nhàng xoa vuốt tấm lưng lạnh ngắt của Ôn Ngọc.

Trong phòng lửa than hừng hực cháy, bất quá đối với người đã lo lắng cả ngày nay, chắc hẳn gian nan nhiều lắm.


Ôn Ngọc tựa ở trong lòng Ngôn Vọng, như bị hư thoát* nói: "Ta chỉ nói với Lý quản gia muốn cháu gái của lão Lâm đến bồi Tam nhi vài ngày, những chuyện khác đều không đề cập tới.

Ta hỏi không tiện lắm, dễ khiến người khác nghi ngờ, ngươi đi hỏi thử, hôm nay sau khi ngươi rời khỏi phủ có người nào gặp qua Lưu Hoa hay không?"
*Hư thoát: là một căn bệnh với các triệu chứng tiêu biểu như hạ đường huyết, mất nước, hơi thở yếu ớt, thần trí không tỉnh táo...!
"Được...Ngươi...Chúng ta đi ăn trước, phải ăn no, mới có khí lực tìm Giác nhi trở về...Muốn đụng đến hài tử của ta, mặc kệ là kẻ nào, đều phải chết." Cánh tay Ngôn Vọng ôm người nọ càng thêm siết chặt.

Hắn không phải không biết, Ôn Ngọc vừa rồi là nghi ngờ hắn.

Tương tự, thời điểm hắn ôm lấy nữ hài kia cảm giác được không phải Giác nhi, người đầu tiên hắn hoài nghi chính là Ôn Ngọc.

Là người cùng mình đầu ấp tay gối hằng đêm.

Một phần nghi kỵ kia, bi thương thay, vẫn không biết là đối phương hay là chính bản thân mình...!
Hai người trầm mặc ăn cơm, Ngôn Vọng kéo Ôn Ngọc vô hồn ngồi xuống nhuyễn tháp, chậm rãi sắp xếp lại toàn bộ sự việc.

Người nào đó mang Ngôn Giác đi, nếu quận chúa bị phát hiện là nam, như vậy Ngôn Vọng và Ôn Ngọc chính là khi quân phạm thượng.

Tư Đồ Kỳ tuyệt đối sẽ không miễn tội chết cho bọn họ.

Buổi sáng Lưu Hoa quả thật có đến phủ Tướng quân.

Nói là muốn vào lấy y phục trước đó để quên, bởi vì hạ nhân trong phủ từ trước đến này đối với ả đều rất khách khí, tự nhiên cũng sẽ để cho ả tiến vào phủ, cuối cùng người nọ là rời đi như thế nào quản gia hỏi một vòng cũng không ai biết.

...!
Hôm nay ở trên triều, Tư Đồ kì hạ chiếu thư, phục hồi chức vị cho Úy Nhất.

Thái úy vẻ mặt ngập tràn bất mãn, các đại thần đồng loạt quỳ xuống thỉnh Hoàng đế suy nghĩ lại.

Tư Đồ Kỳ mặt không chút biểu tình, nói: "Các ngươi muốn giống Giám sát ngự sử Tào Kỳ Thụy bị trẫm phạt trượng đến chết, vậy thì tiếp tục quỳ.

Một đám phế vật các ngươi nếu muốn buộc tội Thừa tướng, vẫn là nên ra sức đem chứng cứ giả làm chân thật một chút.

Trẫm ở chỗ này mỗi ngày nhìn các ngươi, từng người từng người không ngừng dâng lên tấu chương, vừa dài dòng lôi thôi lại vừa có nhiều sơ hở...Các ngươi không thấy mệt mỏi, bất quá trẫm nhìn vào đều cảm thấy các ngươi làm quan quả thật rất mệt mỏi.

Trẫm tháng giêng nhàn rỗi đến không có việc gì làm, nên đã đem hết thảy tấu chương của các ngươi xem qua, cũng phê hết, những chỗ có mâu thuẫn cũng đánh dấu rõ ràng, đều phải xem đi xem lại cân nhắc rất nhiều lần, thiết nghĩ lần tới phải giết chết ai cũng nên bỏ tâm cân nhắc chút.

Ngay cả nguyên quán của thí sinh gian lận kia, thế nhưng vơ đại vài ba bản tấu chương ra so sánh cũng không đồng nhất, Thái úy vất vả cực nhọc lung lạc các ngươi thật sự là uổng phí khí lực mà..."
Tư Đồ Kỳ vung tay lên, bảy tám thái giám liền đem ra hàng trăm bản tấu chương đưa tới trước mặt bách quan trong triều.

Tất cả đều là tấu chương buộc tội Úy Nhất mấy ngày qua.

Tư Đồ Kỳ cẩn thận quan sát biểu tình của Thái úy cùng Đại tướng quân.

Hai người kia hiện tại như cũ đứng thẳng, một người sắc mặt không tốt, một người thì bình tĩnh lạnh lùng.

Tư Đồ Kỳ trong lòng đối với Ngôn Vọng có vài phần tán thưởng.

Chí ít người này có thể hiểu rõ tính khí Hoàng đế hắn, về phần đám ăn hại kia, vừa nhận được chút lợi ích từ Thái úy liền không biết Hoàng đế là ai nữa rồi.

Vệ Trung Hiền tất nhiên là tức giận.

Ngày đó gã phát động mọi người tùy tiện dâng lên một bản tấu chương, Hoàng đế liền nhốt Úy Nhất giam vào phủ Thừa tướng.

Tới nay đã gần hai tháng.

Lúc ấy, gã đã trăm phần trăm xác định Tư Đồ Kỳ khẳng định sẽ đem toàn bộ thau nước bẩn hất lên người Úy Nhất, tự tẩy trắng chính mình.

Vì thế liền lợi dụng quan hệ thừa dịp xông lên, thao túng quần thần cùng nhau thu thập tội trạng, muốn lập tức lật đổ Úy Nhất.

Nhưng chuyện không ngờ nhất chính là, tất cả số tấu chương mà gã đinh ninh Hoàng đế không có khả năng đọc hết đều được hắn đọc qua từng bản một.

Gã tùy tay cầm lên một bản tấu chương được thái giám đưa tới trước mặt, mở ra xem --- Tư Đồ Kỳ quả thật nhàn rỗi tới mức, những chữ viết sai đều bị hắn dùng mực đỏ khoanh tròn, hơn nữa phía dưới còn viết một câu: "Lại có chữ sai, phạt nửa năm bổng lộc".

Thái úy chợt rùng mình.


Xem ra Hoàng đế khi đó xử lý Úy Nhất thật ra cũng chỉ để gã thả lỏng cảnh giác, sau đó lại tát cho gã một bạt tai.

Hiện tại bạt tai này quả nhiên kêu to vang dội.

Thái úy tự biết Tư Đồ Kỳ những ngày qua thuận theo đủ loại đề nghị của gã, kỳ thật đều là trêu đùa gã mà thôi, hiện tại ở chỗ này trải bài, là muốn nhắc nhở bách quan trong triều, hắn mới là Hoàng đế thật sự, đừng có tung hô nhầm người nhầm chỗ.

...!
"Hoàng thượng, cho dù chứng cứ chứng minh Thừa tướng mưu phản cùng tiết lộ đề thi khoa cử có sơ hở, nhưng việc Úy Nhất dâm loạn hậu cung là thật.

Ngày đó, thần nhìn thấy..."
Lời còn chưa nói xong, đã bị Tư Đồ Kỳ tươi cười rạng rỡ lập tức cắt ngang: "Ôi, ngay cả trẫm còn không biết chính mình có hậu cung, như thế nào lại bị Thái úy ngươi phát hiện Thừa tướng đến hậu cung dâm loạn? Trẫm và Thái tử nguyện ý cùng ai thân cận, chẳng lẽ còn phải báo cáo với ngươi hay sao? Trẫm nhìn thấy Thừa tướng tâm tình sẽ vui vẻ, nhìn thấy ngươi lại nghĩ muốn đánh người, vậy chẳng lẽ trẫm nhìn y thêm vài lần, Thừa tướng liền bị cho là hồ mị hoặc chủ? Thật nực cười." Tư Đồ Kỳ bước xuống long ỷ đi đến trước mặt Thái úy, vô lại cười: "Tương lai trẫm còn muốn lập y làm hậu nữa cơ, không biết Thái úy đến lúc đó có phải lại muốn liên hợp quần thần phản đối hay không? Phiền toái lần sau nhớ rút kinh nghiệm, đừng tiếp tục dâng lên các loại tấu chương thiểu năng như thế này làm bẩn mắt trẫm."
"Thần không dám." Thái úy nghiến răng nghiến lợi nói: "Thần còn có một chuyện muốn khải tấu."
"Trẫm nhìn cả đám các người lâu như vậy, hiện tại mệt lắm rồi.

Bãi triều."
Tư Đồ Kỳ lười để ý kẻ khác, xoay người tự mình rời khỏi.

Đại thần khắp triều xuyên suốt buổi nói chuyện của Hoàng đế cũng chỉ có thể yên lặng liếc mắt nhìn nhau, cầm chắc tấu chương của mình trên tay, ảo não lui xuống...!
Ôn Ngọc nghe xong chuyện xảy ra trên triều, trong đầu liền có chung một suy nghĩ với Ngôn Vọng.

Tam nhi phần lớn là đang nằm trong tay Thái úy.

"Nếu như Tam nhi thật sự nằm trong tay Vệ Trung Hiền, vậy ngày mai gã nhất định sẽ làm khó dễ." Ôn Ngọc xanh mặt, có chút yếu ớt nói.

"Đêm nay ta sẽ gọi Tề Võ trở về, sau đó đem tin có hài tử mất tích đồn thổi ra ngoài...Công chúa lo nghĩ chu toàn...Cả nhà lão Lâm, ta cũng sẽ thu xếp ổn thỏa..." Ngôn Vọng nhìn thấy Ôn Ngọc mệt mỏi cực độ thế nhưng không quên tìm một hài tử đến làm thủ thuật che mắt.

Cũng không biết thuốc mê y đã ăn phải trước đó có tác dụng phụ gì hay không.

Suy cho cùng, hắn vẫn là lo lắng cho Ôn Ngọc.

Ngôn Vọng hết sức ôn nhu nói: "Ta cùng ngươi đi ngủ một lát, cũng đã mệt mỏi rồi."
"Không, ta không ngủ được.

Bọn họ sẽ không làm gì tổn hại đến Tam nhi chứ? Hài tử này, mới năm ngoái còn ngã bệnh nặng như vậy, không nên lại bị người khác giày vò..." Mỗi lần hài tử xảy ra chuyện đầu óc y đều sẽ rối bời.

Đợi cả ngày cũng không thấy hồ ly trở về chứng tỏ Tiểu Vọng Vọng cũng bị bắt đi.

Ôn Ngọc mỗi lần nhắm mắt, trong đầu lại không ngừng hiện lên những chuyện không hay, tâm tư lúc này đúng là loạn đến không chịu được.

"Tam nhi của chúng ta phúc lớn mệnh lớn, bệnh nặng như vậy cũng có thể vượt qua.

Thái úy chắc chắn không dám làm gì hài tử, Tam nhi tốt xấu gì cũng là Quận chúa.

Thái úy mong muốn địa vị của Thừa tướng, mà thái độ của ta lại trung lập, còn có vẻ nghiêng về phía Úy Nhất, gã chính là muốn bắt lấy điểm yếu của phủ Tướng quân, ép ta giao ra hổ phù mà thôi..

"
Ngôn Vọng dứt khoát bế Ôn Ngọc lên, đi đến bên giường.

Lại hôn lên môi y: "Ta cùng ngươi ngủ một lát, Tề Võ còn phải mất một lúc lâu mới tới...Ngươi trước tiên bồi dưỡng tinh thần đầy đủ, ngày mai, còn có rất nhiều vở kịch phải diễn..

"
Ngôn Vọng cùng y nằm xuống, nghiêng người ôm lấy Ôn Ngọc.

Hai người mấy ngày nay đều ngủ không ngon, Ngôn Vọng cũng đã lâu không có ôm y.

"Ngôn Vọng..." Ôn Ngọc rất mệt, nhưng vẫn không muốn ngủ.

"..."
"Đáng lẽ ta đã chết từ lâu rồi.

Nếu không phải chết dưới đao của Hoàng huynh, thì là chết dưới đao của ngươi.

Thời gian qua nếu không có Tam nhi bên cạnh, ta mỗi ngày đều chỉ như đang chờ chết mà thôi...!Ngươi để cho ta sống thêm hai năm, ta thật sự rất cảm kích ngươi.

Ngoài ra, cũng không còn gì khác.


Ở trước mặt ta, ngươi đừng gò bó bản thân nữa, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên có được không? Mặc kệ tương lai đi đến đâu, Ôn Ngọc ta đều rất cảm kích Tướng quân ngươi..."
Ôn Ngọc bị người nọ ôm từ phía sau, nghĩ đến hài tử, hai mắt đỏ hoe: "Ta vừa sinh ra đã được xem là nữ nhân, từ nhỏ ở trước mặt người khác đều sẽ học theo nữ hài tử mà nói chuyện.

Lâu ngày, chính ta cũng không biết nguyên lai bản thân là thứ gì nữa...Sau khi được gả vào phủ Tướng quân, vẫn như cũ không đổi, ta vẫn phải tiếp tục diễn.

Diễn vai Công chúa vui vẻ, diễn vai thê tử hạnh phúc của Ngôn Vọng ngươi, diễn vai phu nhân tốt của phủ Tướng quân...Liên tục diễn suốt hai mươi mấy năm, ta mệt mỏi rồi...Nếu ngươi muốn cái mạng của ta, hay muốn lợi dụng ta, bất kể là gì ta cũng nguyện ý, ta sẽ không bỏ trốn, đến lúc đó ngươi chỉ cần báo trước với ta một tiếng là được...Ta đánh không lại ngươi, cũng sẽ không chống cự...Trước mặt mọi người, ta cùng ngươi diễn, sau lưng họ, để cho ta nghỉ ngơi đi...Ngươi đáp ứng ta đối đãi Tam nhi thật tốt.

Có được không?"
...!
Người nằm trong vòng tay Ngôn Vọng càng thêm run rẩy, thanh âm cũng nghẹn ngào.

Lời nói uất nghẹn trong lòng từ lâu, rốt cục đều nói ra.

Cánh tay Ngôn Vọng dần nới lỏng.

Thân thể ấm áp phía sau lưng Ôn Ngọc, cũng dần tách ra, có tiếng màn che được vén lên, sau đó là tiếng Ngôn Vọng bước xuống giường.

Ngôn Vọng không đứng gần, chỉ sợ tâm tư của mình bị Ôn Ngọc nghe thấy.

Trong lòng cuồn cuộn dậy sóng, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm, lạnh như băng nói: "Ngôn Vọng ta chung quy sẽ không quên mối thù sát thê.

Ngươi và ta...Thời gian qua, đúng như ngươi nói, đều là diễn kịch...Ta sẽ không làm khó dễ ngươi.

Ngươi nếu không muốn diễn, vậy thì không cần phải diễn.

Vô luận tương lai có như thế nào, Ngôn Vọng ta tuyệt đối sẽ không đem tính mạng Giác nhi ra đùa giỡn.

Cho dù Ngôn Vọng ta là đang đùa với lửa, sau cùng cũng nhất định bảo toàn Giác nhi, còn có những mạng người vô tội khác trong phủ Tướng quân..."
Lời nói ra hùng hồn mạnh mẽ.

Bước chân rời đi cũng trầm ổn hữu lực.

Ôn Ngọc đưa lưng ra ngoài, từ từ nhắm lại hai mắt.

Y còn có thể trông mong Ngôn Vọng nói gì hơn nữa đây?
Chẳng lẽ mong hắn nói với y, rằng hắn đã buông bỏ mọi thù hận, thật lòng yêu y, sẵn sàng bất chấp tất cả cùng y sống đến đầu bạc răng long?
Cuộc sống Ôn Ngọc muốn, Ngôn Vọng chung quy không có khả năng đáp ứng.

Mà thù hận trong lòng Ngôn Vọng, Ôn Ngọc chung quy không có biện pháp tiêu trừ...!
Hai người họ, trải qua hai năm phu thê ân ái, cũng chỉ dùng một câu "Đều là diễn kịch", liền qua loa giải quyết xong...!
Ôn Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khối ngọc thạch ôn nhuận đeo trước ngực, cảnh tượng ngày trước người nọ đeo ngọc thạch lên cổ cho y lúc này không ngừng vụt qua trong đầu.

"Đây là linh thú của tộc Ti Tiên ở Trường Nhạc.

Ý tứ đa tử đa phúc, trường mệnh bách tuế..."
Ôn Ngọc khẽ nỉ non, nắm chặt ngọc thạch, nhắm mắt, dòng chất lỏng ấm nóng không tiếng động chảy xuống...!
Cũng tốt, nói ra hết rồi, y cũng thoải mái chút...!
Ôn Ngọc bỗng nhớ tới trên người Tam nhi cũng đeo một khối ngọc thạch giống hệt...Thành tâm cầu khẩn ông trời phù hộ.

Hài tử này, sẽ khỏe mạnh lớn lên, tương lai còn có thể nhớ rõ Ôn Ngọc là ai, cũng sẽ đa tử đa phúc, trường mệnh bách tuế...!
Thời điểm ý thức dần trở nên mơ hồ, Ôn Ngọc giống như cảm nhận được có bàn tay quen thuộc chỉnh lại mái tóc của y, còn nhẹ nhàng đặt lên trán y một nụ hôn...!
Người nọ thì thầm: "Ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy, ta muốn bảo hộ ngươi cả đời bình an, trường mệnh bách tuế...".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK