Hoàng Chính quát lớn: "Một tên thần côn còn dám đến đây lừa dối! Người đầu, mời tên này ra ngoài!"
Mấy vệ sĩ đi về phía Triệu Lâm Phong, Lý Thiếu Kiệt vội vàng đi lên che trước mặt Triệu Lâm Phong.
“Chú, chú tin cháu một lần đi!"
Hoàng Chính vẫy tay, chỉ vào Triệu Lâm Phong nói: “Nhanh dẫn cậu ta rời đi, nếu không chú sẽ cho cậu ta lăn ra ngoài!"
Bắt hẳn lăn ra ngoài?
Triệu Lâm Phong nở nụ cười lạnh lùng, hản tung hoành chiến trường 5 năm, một doanh nhân cỏn con cũng dám ra oai trên đầu hắn?
“Nếu đã vậy thì tôi sẽ rời đi, hy vọng tổng giám đốc Hoàng sẽ không mời tôi trở lại” Triệu Lâm Phong nói.
Hoàng Chính như nghe thấy chuyện cười, lạnh lùng nói: "Cậu là cái thá gì, có tài đức gì?”
Triệu Lâm Phong đi ra ngoài biệt thự, Lý Thiếu Kiệt đuổi theo.
“Anh Phong, anh Phong, anh đừng đi.. Tôi sẽ thuyết phục chú tôi!"
“Người đâu, lập tức đi mời thần y Triệu ở thôn Quế Hoa đến đây” Hoàng Chính thở dài, nói.
Lý Thiếu Kiệt và Triệu Lâm Phong nghe thấy Hoàng Chính nói vậy đều trợn mắt há mồm.
Lúc này một nữ bác sĩ xinh đẹp, xuất chúng đi ra khỏi biệt thự, Hoàng Chính vội vàng đi lên tiếp đón. ao rồi?”
“Bác sĩ Sở, con gái của tôi sao rồi?”
Hoàng Chính sốt ruột hỏi, đây là đứa con gái duy nhất của ông ta, là bảo bối duy nhất của ông ta.
Bác sĩ mà Hoàng Chính mới đến chính là Sở Thanh Âm!
Sở Thanh Âm thở dài nói: “Tổng giám đốc Hoàng, xin lỗi, tôi cũng bất lực. Còn nhớ bác sĩ Triệu Triệu Lâm Phong mà tôi từng nói không, tổng giám đốc Hoàng có thể cho người đi mời anh ta đến thử một lần”
Hoàng Chính nặng nề gật đầu, nói:"Được, tôi vừa mới cho người đi mời”
'Sở Thanh Âm gật đầu, đi ra ngoài biệt thự.
Hoàng Chính đi trước, đi ra thì nhìn thấy Triệu Lâm Phong và Lý Thiếu Kiệt vẫn còn đứng ở cửa.
“Hai người còn đứng đây làm gì! Nhanh rời đi!”
Hoàng Chính tức giận nói, nhưng Sở Thanh Âm nhìn thấy Triệu Lâm Phong thì rất vui vẻ.
“Triệu Lâm Phong, sao anh lại ở đây!”
Triệu Lâm Phong và Lý Thiếu Kiệt nhìn Hoàng Chính với ánh mắt cổ quái.
Hoàng Chính biến sắc, bác sĩ Sở vừa mới gọi tên nông dân bị ông ta đuổi đi là gì cơ?
“Tổng giám đốc Hoàng, vị này chính là thần y thôn Quế Hoa mà tôi nói”
Sở Thanh Âm vội vàng giới thiệu, Hoàng Chính. không còn gì để nói.
“Bác sĩ Sở, cô xác định chứ?"
Hoàng Chính không thể tin tưởng, một tên dân công chính cống này cũng là thần y?
Nhưng Sở Thanh Âm là tiến sĩ y học duy nhất ở huyện Thanh Khê, Hoàng Chính tin tưởng Sở Thanh Âm sẽ không nói dối.
“Sao vậy? Ông không tin tôi?” Sở Thanh Âm không vui hỏi
“Không phải không tin cô, tổng giám đốc Hoàng không tin tôi, tôi vừa mới bị ông ta đuổi ra ngoài”
Triệu Lâm Phong nói.
“Tôi cũng nói thẳng, nếu bác sĩ Triệu không thể, chữa khỏi cho con gái ông, sợ rằng không ai có thể chữa khỏi cho con gái ông”
Bác sĩ Sở lắc đầu nói.Không ai có thể tra được người bệnh bị bệnh gì, bác sĩ nào đến đây cũng bó tay không biết làm gì, ngoại trừ người có thể sáng tạo kỳ tích như Triệu Lâm Phong!
Sở Thanh Âm thật sự muốn nhìn xem lần này. Triệu Lâm Phong có thể lại sáng tạo kỳ tích hay không!
“Bác sĩ Sở, cô nói thật chứ?”
Hoàng Chính nhíu mày, lời nói chắc chắn của Sở Thanh Âm làm ông ta có chút dao động, nhưng nhìn bộ dáng này Triệu Lâm Phong không hề dính dáng gì đến hai chữ thần y.
“Nói đến nước này mà tổng giám đốc Hoàng vẫn không tin, tôi cũng không còn cách nào khác, tạm biệt”
'Sở Thanh Âm nói. Ở trong mắt cô, thần y tài giỏi thần bí như Triệu Lâm Phong nguyện ý đến chữa bệnh cho con gái của Hoàng Chính chính là phúc lớn của ông ta, Hoàng Chính lại còn chặn đứng Triệu Lâm Phong ngoài cửa, thật sự không biết tốt xấu!
“Bác sĩ Sở, cùng trở về thôi.”
Triệu Lâm Phong cười nói, hẳn đến đây vì nể mặt của Lý Thiếu Kiệt, nếu Hoàng Chính không muốn, Triệu Lâm Phong cũng không miễn cưỡng.
Sở Thanh Âm vui sướng gật đầu, sau lăn từ biệt lần trước, Sở Thanh Âm vẫn luôn chờ mong có thể gặp lại Triệu Lâm Phong, nghĩ mọi cách kéo Triệu Lâm Phong vào cửa nhà họ Sở.
Lý Thiếu Kiệt giữ chặt tay Triệu Lâm Phong, cầu xin nói: "Anh Phong, thái độ của chú tôi không tối, nhưng chị họ tôi vô tội, xin anh hãy cứu chị họ tôi!”
Lý Thiếu Kiệt vừa cầu xin vừa nháy mắt ra hiệu cho Hoàng Chính, trong lòng Hoàng Chính vô cùng rối rắm.
Một mặt, ông ta vẫn cảm thấy Triệu Lâm Phong là thần côn. Mặt khác, ông ta lại bị lời nói của Sở Thanh Âm đả động.
“Lý thiếu, không phải tôi không muốn giúp, tôi đã cố hết sức"
Triệu Lâm Phong đẩy tay của Lý Thiếu Kiệt ra.
“Thần... Thần y Triệu, xin chờ một chút”
Hoàng Chính gian nan mở miệng.
“Tổng giám đốc Hoàng còn muốn làm gì?”
Hoàng Chính gian nan mở miệng: "Xin thần y Triệu cứu con gái của tôi, vừa rồi tôi không coi ai ra gì Tôi thật sự xin lỗi ngài, hy vọng ngài có thể bao dung!”
Hoàng Chính nguyện từ bỏ mặt mũi của mình vì con gái. Nếu thật sự giống như những gì Sở Thanh Âm. nói, Triệu Lâm Phong muốn ông ta xin lỗi kiểu gì cũng được.