Quả nhiên, tiểu tư bên người Tiêu Vãn chạy đến chỗ Thẩm Bạch Cảnh khóc lóc kể lể.
"Vương gia, không biết Tiêu trắc quân nói gì làm chính quân giận, chính quân giận dữ phạt Tiêu trắc quân quỳ ở nơi đầu gió hai canh giờ, Vương gia, xin ngài cứu trắc quân của bọn ta, Vương gia." Tiểu tư than thở khóc lóc, y như là chủ của hắn chịu uất ức dữ lắm.
"Dung Hoa đâu?" Thẩm Bạch Cảnh đứng dậy lo lắng hỏi.
Tiểu tư kia sửng sốt, không ngờ Thẩm Bạch Cảnh sẽ hỏi Dung Hoa trước, "Nô tài...!Không biết."
"Gì đây, Vương gia tìm ta à?" Dung Hoa cười cười, khoan thai đi tới.
"Ngươi không sao là được rồi, ta lo ngươi đứng hứng gió lâu quá sẽ nhiễm phong hàn." Thẩm Bạch Cảnh cười nói, kéo tay Dung Hoa, thấy không lạnh thì mới yên tâm.
"Vương gia, trắc quân..." Tiểu tư không cam lòng chen vào nói.
"Nếu mạo phạm chính quân, đúng là nên bị phạt, phạt cảnh cáo đi." Thẩm Bạch Cảnh bình tĩnh nói.
Tiêu Vãn cố ý quỳ nơi đầu gió vì muốn Thẩm Bạch Cảnh đau lòng, lấy được chút bênh vực, không ngờ là quỳ một phát hai canh giờ thật, Thẩm Bạch Cảnh cũng chẳng lại đây nhìn một cái, thậm chí còn chẳng làm gì Dung Hoa.
"Trắc quân..." Tiểu tư cẩn thận đỡ Tiêu Vãn lên, quỳ lâu nên chân hắn cứng đờ ra.
Tiêu Vãn cắn răng, chưa bao giờ y bị đối xử như thế, trước giờ, dù Thẩm Bạch Cảnh biết đây là thủ đoạn nhỏ để tranh sủng nhưng hắn cũng vui vẻ phối hợp, đàn ông nào chẳng thích được người khác tìm cách lấy lòng? Nhưng lúc này đây, Tiêu Vãn có dự cảm, Thẩm Bạch Cảnh thay đổi rồi.
"Ngươi tự đi gặp Đào Chu, nói cho hắn biết, trung thu đến, ta sẽ tìm cách để Vương gia bỏ lệnh cấm túc hắn, chuyện còn lại phải xem bản lĩnh của hắn." Tiêu Vãn nói, hắn không thể so với Đào Chu, lớn lên từ hẻm pháo hoa, thủ đoạn gì cũng dám dùng, còn hắn thì không thể xé nát hình tượng.
"Vâng."
Sở Hạc Dương rất bất ngờ về Thẩm Bạch Cảnh, y biết đối phương ham thích cái mới, đa tình lại bạc tình, tuy chưa từng bạc đãi người của hắn, nhưng chưa từng thấy hắn thiên vị ai như thế.
"Vị điện hạ này thật đúng là không đơn giản, vậy mà lại làm cho ngươi hồi tâm." Trước khi Sở Hạc Dương rời đi thì nhỏ giọng nói với Thẩm Bạch Cảnh.
Thẩm Bạch Cảnh cười, hắn dùng cả một đời để nhìn rõ tình cảm, ban đầu hắn chỉ muốn bồi thường cho Dung Hoa, nhưng sau lại dần dần phải lòng y.
"Chính quân, không có gì muốn nói sao?" Thẩm Bạch Cảnh về phòng thấy Dung Hoa đang đọc sách, cười ngồi vào bên cạnh y rồi hỏi.
Dung Hoa không nghe ra ý trêu ghẹo, y khẽ nhíu mày, rõ ràng Đông Lưu không hiểu ý của y, mua toàn chuyện xưa của tài tử giai nhân về.
"Hả?" Dung Hoa gấp sách lại, nhướng mày nói.
"Không có gì." Thẩm Bạch Cảnh cười khẽ, hắn còn nhìn ra được mánh khóe nhỏ kia, sao Dung Hoa lại không nhìn ra cho được, còn tính kế ngược lại, có lẽ y có ý muốn thử hắn, nhưng chuyện này cũng không cần nói rõ, ngầm hiểu trong lòng là được, hắn sẽ khiến Dung Hoa trút bỏ lớp vỏ bên ngoài từng chút một, lộ ra phần mềm mại bên trong.
"Sao đột nhiên lại muốn đọc thoại bản?" Thẩm Bạch Cảnh thấy thoại bản bị đặt sang một bên, cầm lấy xem một cái rồi thuận miệng hỏi.
"Không, Đông Lưu mua, không có gì thú vị." Dung Hoa có hơi chột dạ, cũng may Thẩm Bạch Cảnh không chú ý nhiều, cũng chẳng ai ngờ được, Dung Hoa công tử như thiên tiên thoát tục lại muốn đọc sách cấm.
Chuyện của Tiêu Vãn cũng chỉ là bước nhạc đệm đối với hai người, không hề để trong lòng, nhưng lại khiến Tô Quan Phong quyết định làm một việc.
"Chính quân, Tô thị tòng cầu kiến."
"Mời." Dung Hoa đang nghịch bàn cờ, y có ấn tượng với Tô Quan Phong, là người rất lễ phép với y ngay từ lần đầu gặp..
Danh Sách Chương: