• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Mạch đỡ lấy Tần Hảo, thấy kinh hoảng trong mắt nàng càng ngày càng đậm, trong lòng không đành lòng: "Chuyện ngày đó ta còn chưa điều tra rõ, chờ điều tra xong lại nói cho nàng biết."

"Vậy chàng, cũng là bị bắt cưới ta sao?" Tần Hảo khẩn trương siết chặt hai tay, bất an nhìn nam nhân đi đứng không tiện trước mặt.

Sau giờ ngọ trên núi chỉ còn mấy người bọn họ, bên suối này ngoài hai người ra không có người thứ ba.

Tần Hảo hỏi xong liền lo lắng, Diệp Mạch quả quyết lắc đầu: "Cưới nàng, là lựa chọn của bản thân ta! Nếu không phải nàng gả đến đây, ta nhất định sẽ không cưới nữ tử Tần gia!"

Tâm tình Tần Hảo sung sướng không giải thích được, vừa rồi khi biết được thân sinh phụ thân của nàng đem nàng bán cho Lư Dương Hầu phủ, trong lòng nàng bất an là vì mẫu thân cùng một đôi đệ muội còn ở tại Tần gia.

Nàng đã thành người của Lư Dương Hầu phủ, nhưng còn mẫu thân, Vận tỷ nhi và Hứa ca nhi đều còn tại Tần gia. Nếu phụ thân thật sự không muốn thấy bọn họ tốt, vậy nàng nên nhắc nhở mẫu thân!

Tần Hảo ngồi xổm xuống, đầu nhẹ nhàng tựa lên đầu gối Diệp Mạch, giọng nghẹn ngào nói: "Phu quân, ta gả đến đây đã mấy tháng, trong lòng từ bất an đến yên tâm, ta biết tất cả đều là do chàng. Thời điểm đội ngũ đưa dâu khởi hành ta rất sợ, ta không biết người ta phải gả là người như thế nào nữa. Đến trước cửa Hầu phủ, chàng trước giúp ta hóa giải xấu hổ Diệp Châu mang đến, sau lại khắp nơi bảo vệ ta chu toàn. Mặc kệ chàng tin hay không, nhưng ta thật sự tin tưởng chàng, mười mấy năm nay, trừ tổ mẫu và mẫu thân ra, chàng chính là người ta tin tưởng nhất."

Khóe môi Diệp Mạch mỉm cười, mắt nhìn nữ tử im lặng nằm trên đầu gối.

Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lưng nữ tử, giống như trấn an, giống như vô cùng thân thiết: "Nàng là thê tử của ta, chuyện của nàng chính là chuyện của ta, việc này ta đã nhờ biểu ca đi điều tra. Cho dù kết quả như thế nào, ta đều hy vọng nàng có thể trước sau như một tin tưởng ta."

Tần Hảo khẽ gật đầu, biên độ rất nhỏ, nhỏ đến mức Diệp Mạch phải nhờ vào cảm giác trên đầu gối mới biết được.

Không khí bên suối an bình, Tần Hảo đẩy Diệp Mạch vào ngồi trong bóng râm. Nàng đem quả phúc bồn tử và dâu tằm hái được trên đường rửa sạch đặt trên tảng đá sạch sẽ, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của mình trên mặt nước, Tần Hảo ngượng ngùng rửa sạch mặt.

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Diệp Mạch, sắc mặt của nàng càng đỏ bừng. Mới vừa rồi nói những lời đó với Diệp Mạch, nếu không phải bị tin tức này kích thích, sợ là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nói ra được.

* * *

Lư Dương Hầu phủ, hậu sự của Trầm Quân Như được tuần tự diễn ra. Diệp Huy vốn dĩ không muốn lo liệu, trực tiếp tìm một chỗ an táng. Nhưng ngại vì bà ta là mẫu thân của bốn đứa nhỏ, không thể làm lớn nhưng vẫn phải để cho mấy hài tử đưa tiễn.

Diệp Cung là bị người tìm được từ trên giường, lúc tìm được quần áo không chỉnh tề. Vừa nghe tin Trầm Quân Như đã chết, sợ tới mức chân nhuyễn ra ngay tại chỗ.

Lư Dương Hầu đối với Diệp Cung vẫn nghiêm khắc, cho nên những chuyện vô liêm sỉ Diệp Cung làm ra đều do Trầm Quân Như và Lật Dương Bá phủ giúp giải quyết. Hiện giờ Trầm Quân Như đã chết, Lật Dương Bá phủ bị đoạt tước vị, những chuyện hắn làm, nhất định sẽ bị Lư Dương Hầu biết được.

Tất cả tiếng khóc trong linh đường đều bị kiềm nén, bởi vì Hoàng Thượng đã biếm Trầm Quân Như làm thứ dân. Hơn nữa bà ta là bởi vì gây ra chuyện mà chết, ngay cả Lật Dương Bá phủ cũng bị đoạt lại tước vị.

Người ở kinh thành hoặc nhiều hoặc ít ở sau lưng nghị luận việc này, Diệp Huy tất nhiên không có khả năng sẽ ở loại thời điểm này còn để người ta tới cửa tế điện, tang lễ rất đơn giản, để cho mấy huynh muội Diệp Cung túc trực bên linh cữu mấy ngày, rồi sau đó tìm chỗ chôn.

"Diệp Mạch đâu?" Diệp Cung hung tợn trừng mắt quan tài tối đen kia: "Diệp Mạch đi nơi nào? Chuyện này nhất định cùng hắn có quan hệ! Hắn vu hãm Lật Dương Bá phủ, vu hãm mẫu thân, người cũng đã chết rồi, hắn ngay cả lộ diện cũng không dám sao?"

Diệp Châu bụm môi thống khổ hét lên: "Hắn không trở về, sau khi hắn xuất môn đã không trở về. Tùng Cảnh Viện canh gác nghiêm ngặt, căn bản không ai có thể bước vào. Nhị ca, chúng ta làm sao bây giờ? Mẫu thân đã chết, chúng ta về sau phải làm sao bây giờ?"

So với việc Diệp Cung và Diệp Châu, Diệp Trăn và Diệp Lục bình tĩnh hơn nhiều. Diệp Trăn không kiên nhẫn giữ chặt Diệp Châu nói: "Tỷ trừ khóc sướt mướt ra còn có thể làm cái gì? Trước kia nương thương yêu tỷ nhất, nuông chiều tỷ đến không có đầu óc như vậy! Hiện giờ cái chết của mẫu thân rõ ràng là có vấn đề, đem nước mắt của tỷ thu hồi vào, ngẫm lại cho kỹ làm thế nào báo thù cho nương."

"Ngươi là đứa bất hiếu!" Diệp Châu phất Diệp Trăn ra: "Ta vì mẫu thân khóc vài tiếng thì làm sao? Bà ấy là thân sinh mẫu thân của ta! Bà ấy đã chết, ta lẽ ra nên túc trực bên linh cữu khóc nức nở!"

Diệp Lục thâm trầm nhìn một đống hỗn độn: "Đủ rồi! Các người chỉ nhìn thấy mẫu thân mất, có từng nghĩ bà ấy vì sao mà chết hay không? Hoàng Thượng là thánh minh chi quân, nếu không có chứng cớ, sẽ tùy ý giáng chức Lật Dương Bá phủ sao? Nương hại chết người, nên bà ấy một mạng đền một mạng cũng là có lý! Các người nói Đại ca làm sai, nhưng huynh ấy báo thù cho mẫu thân của mình lại có cái gì sai? Nhị ca, huynh không phải muốn tìm Đại ca tính sổ sao? Vậy Đại ca có phải cũng nên vì mẫu thân huynh ấy mà tìm nương tính sổ hay không?"

Diệp Cung độc ác trừng mắt Diệp Lục. Sau khi Diệp Lục được sinh ra, Trầm Quân Như vẫn trước sau như một sủng ái Diệp Cung. Cho nên cho tới bây giờ hắn cũng không đem đệ đệ Diệp Lục này để vào mắt. Ai có thể ngờ rằng, Diệp Lục lại được dưỡng thành sai lệch, cánh tay khủy tay đều quay về phía Tùng Cảnh Viện!

"Diệp Lục, ngươi điên rồi phải không? Người ở Tùng Cảnh Viện với ngươi chính là cùng cha khác mẹ, ta mới là thân huynh trưởng của ngươi. Ngươi hiện tại không hỗ trợ còn chưa tính, ngươi còn muốn ra mặt thay Diệp Mạch? Người mười tháng hoài thai sinh ngươi ra họ Trầm, không phải là Cố Văn Ngọc."

Diệp Lục tính tình nguội lạnh, nhưng hắn phân rõ thị phi đúng sai.

Lời nói của Diệp Cung ở trong mắt hắn rõ ràng chính là ngụy biện tà thuyết. Lật Dương Bá phủ đã bị giáng chức, ai đúng ai sai là Hoàng Thượng phán định. Không phải ai to tiếng và giận dữ hơn mới có thể thắng!

Diệp Lục không muốn cùng Diệp Cung ở linh đường nổi lên xung đột, dù sao bọn họ là thân huynh đệ cùng một mẹ. Hắn hướng về bài vị của Trầm Quân Như bái ba cái thật sâu, nhìn Diệp Cung tức giận trừng mắt nhìn mình, mặt không chút thay đổi rời đi.

"Nhị ca, chúng ta không thể trông cậy vào hắn. Lúc trước nương luôn muốn huynh cưới công chúa, nhưng hiện giờ huynh đã đính hôn, công chúa lại cùng Diệp Mạch có quan hệ tốt, muội nghĩ không bằng chúng ta trực tiếp bỏ qua công chúa. Vị trí thế tử vốn là thuộc về huynh, huynh nhất định phải trở thành Thế tử của Lư Dương Hầu phủ. Ngày sau chờ huynh ngồi lên vị trí Lư Dương Hầu, mới có thể cho mẫu thân chính danh." Ánh mắt Diệp Châu nóng bỏng nhìn chằm chằm Diệp Cung, vị trí thế tử tuyệt đối không thể rơi vào tay Diệp Mạch.

Kỳ thật, Diệp Huy chưa bao giờ nghĩ đến phải để lại vị trí thế tử này cho Diệp Mạch. Mấy năm nay, hắn thỉnh phong thế tử đều là thỉnh cho Diệp Cung, chưa bao giờ thỉnh phong cho Diệp Mạch.

Thứ nhất, hắn không xác định Diệp Mạch rốt cuộc là con của ai. Thứ hai, so với Cố Văn Ngọc, ít nhất hắn thật tâm có yêu Trầm Quân Như, cho nên hắn muốn lưu vị trí thế tử cho Diệp Cung hoặc là Diệp Lục.

Diệp Huy ngồi trong thư phòng, lại lần nữa viết sổ con thỉnh phong, hắn chuẩn bị một mình nói chuyện này cùng Hoàng Thượng.

* * *

"Diệp Mạch là đích trưởng tử của ngươi, dựa theo quy củ, vị trí thế tử Hầu phủ là của hắn." Hoàng Thượng lật xem sổ con, không ngước nhìn.

Diệp Huy đứng ở giữa, hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ suy sụp: "Hoàng Thượng, nếu thân mình Mạch ca nhi kiện toàn (khỏe mạnh), thần nhất định thỉnh phong cho nó thế tử vị. Thần không ngờ gia đình lại xảy ra chuyện như thế này. Mấy hôm nay thần suy nghĩ rất nhiều, biết lúc trước chính mình đã làm sai. Cho nên, thần muốn giao hết thảy trong phủ cho Mạch ca nhi, duy chỉ có tước vị Lư Dương Hầu này, thần muốn lưu cho Cung ca nhi. Bốn huynh muội Cung ca nhi, nếu không có tước vị này, sau khi thần chết không biết có thể bảo vệ chúng hay không."

Hoàng Thượng cười như không cười nhìn Diệp Huy: "Ngươi cảm thấy Diệp Mạch sẽ không đối xử tử tế với bốn người Diệp Cung? Trẫm ngược lại cảm thấy Diệp Mạch không hiếm lạ đối nghịch cùng bốn người bọn họ. Mấy năm nay hắn đi đứng không tốt, có năng lực vẫn xuất chúng nhất trong mấy đứa con của ngươi. Ngươi mang sổ con này về đi, trẫm coi như chưa thấy qua. Về sau, nếu như năng lực của Diệp Cung hoặc Diệp Lục có thể vượt qua Diệp Mạch, ngươi lại đến thỉnh phong, trẫm sẽ đồng ý!"

Không năng lực còn muốn lấy tước vị, thiên hạ làm sao có nhiều bánh nướng như vậy?

Tâm tư Hoàng Thượng chuyển tới chuyện Tấn quốc, bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp: "Sứ thần Tấn quốc ba tháng sau sẽ tới, việc này trẫm giao cho Thái Tử, bảo Diệp Cung đi theo Thái Tử học tập, nếu hắn có thể làm tốt chuyện này, trẫm sẽ đồng ý hắn trở thành Hầu phủ Thế tử!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK