Nhưng đến hôm nay đã qua nửa tháng, Lục tiên sinh giống như đã quên mất chuyện này, mỗi ngày đều dẫn theo Khương cô nương đến cấm địa sau núi.
Từ Diễm có chút trầm mặc, ngay cả Thiều Nương cũng không thể tuỳ tiện đặt chân vào cấm địa sau núi, Khương cô nương mới đến, vậy mà lại có thể đi vào, có thể thấy nàng cùng Lục tiên sinh quan hệ tuyệt đối không bình thường.
Khác với các huynh đệ Lâm Hổ, hắn không phải thổ dân của trại Thanh Phong. Cha mẹ của hắn là gia phó của Lục tiên sinh, vì lẽ đó hắn biết rất nhiều vấn đề mà dân trại không biết.
Ví dụ như cấm địa sau núi, bên trong không phải là bãi tha ma giết người vứt xác của nhóm thổ phỉ của phụ thân Thiều Nương, mà là chỗ ẩn náu của Thanh Vũ Vệ, thủ hạ của Lục tiên sinh, cũng là mục tiêu của hắn cho tới nay.
Thanh Vũ Vệ là ám vệ của Lục gia, chuyên bảo hộ an nguy của người Lục gia, lúc trước Lục tiên sinh có thể đến được Tương Châu, cũng là bởi vì có Thanh Vũ Vệ bảo hộ, mới không bị cẩu hoàng đế bắt được.
Bên trong Thanh Vũ Vệ mỗi người đều là cao thủ, huynh trưởng của hắn chính là thủ lĩnh của Thanh Vũ Vệ, thay Lục tiên sinh chưởng quản Thanh Vũ Vệ, hắn cho là mình cũng sẽ gia nhập Thanh Vũ Vệ, nhưng Lục tiên sinh lại nói tính cách của hắn không thích hợp gia nhập Thanh Vũ Vệ, một mực không chịu gật đầu đáp ứng.
Hiện tại Lục tiên sinh mang theo Khương cô nương đi gặp Thanh Vũ Vệ, chính là thừa nhận nàng là người Lục gia, hắn và Lục tiên sinh đó chính là địa vị khác nhau một trời một vực, Khương cô nương vốn là chán ghét hắn, hiện tại có Lục tiên sinh, hắn càng không có cơ hội.
Từ Diễm đang lúc ủ rũ, trước mắt đột nhiên xuất hiện nam nhân áo đen mặt không thay đổi, ánh mắt hắn sáng lên, kinh hỉ nói: "Đại ca, ngươi tại sao trở lại?"
Từ sau khi đại ca trở làm thủ lĩnh Thanh Vũ Vệ, cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, càng không tuỳ tiện trở về nhà, hôm nay đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ là Lục tiên sinh tìm hắn có việc?
Từ Khuyết liếc mắt nhìn đệ đệ của mình một cái, mở miệng nói: "Lục tiên sinh tìm ngươi có việc, bảo ngươi sáng sớm ngày mai đến sau núi."
Từ Diễm hưng phấn nói: "Chẳng lẽ Lục tiên sinh cuối cùng cũng cho phép ta gia nhập Thanh Vũ Vệ?"
Từ Khuyết dừng một chút, không để lộ ra tình hình thực tế, chỉ nói: "Nhớ kỹ, đến sớm một chút, đừng nhớ nhầm canh giờ, ta đi trước."
Từ Diễm cảm xúc bành trướng, cả người đều có tinh thần, "Đại ca yên tâm, ta tuyệt sẽ không nhớ nhầm giờ."
Từ Khuyết khẽ vuốt cằm, quay người rời đi, thân hình ẩn vào bóng đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Diễm ăn mặc chỉnh tề, kiềm chế tâm tình kích động, trời còn chưa sáng liền đến cấm địa sau núi, nhìn thấy huynh trưởng đã chờ ở bên ngoài cấm địa, chưa kịp kêu lên một tiếng, liền thấy hắn quay người hướng về phía trong sơn động đi vào, lãnh đạm nói: "Đi theo."
Từ Diễm thu hồi biểu lộ phấn chấn, đi theo sau lưng huynh trưởng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám hết nhìn đông tới nhìn tây.
Rất nhanh đã đến nơi tận cùng bên trong sơn động, Từ Khuyết sau khi đưa người tới, yên lặng hành lễ, liền quay người nhảy lên phía trên hang núi, tìm nơi ẩn nấp, ôm kiếm chú ý đến xung quanh.
Từ Diễm chắp tay, cung kính nói: "Ra mắt công tử."
Lục Vô Hạ nhìn hắn, khẽ vuốt cằm, ngữ khí ôn hòa nói: "Từ Diễm, ngươi vẫn còn chờ mệnh lệnh của ta cho phép gia nhập Thanh Vũ Vệ, nhưng ta từ đầu đến cuối vẫn chưa đáp ứng, hôm nay ta có một chuyện trọng yếu hơn muốn giao cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"
Từ Diễm lớn tiếng nói: "Xin công tử phân phó."
Lục Vô Hạ hài lòng nói: "Tốt! Kể từ hôm nay, ngươi không còn là nô bộc của nhà ta, mà là người hầu của Khương công tử, đời này chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của một mình Khương công tử."
Từ Diễm ngước mắt, do dự nói: "... Khương công tử?"
Lục Vô Hạ chỉ chỉ bên cạnh, "Người đang ở nơi đó."
Từ Diễm lúc này mới chú ý tới người đang nằm trên giường êm bên cạnh, trong tay còn nắm một cây chủy thủ lộng lấy ánh ra khí lạnh, câu được câu không nghe hắn và Lục tiên sinh nói chuyện.
Đạo thân ảnh này, hắn không thể quen thuộc hơn được, rõ ràng là người làm hắn đêm không thể say giấc, Khương cô nương!
Từ Diễm kinh ngạc nói: "Khương cô nương, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Khương Trầm Vũ mặt không thay đổi ngẩng đầu, thanh âm lạnh buốt, "Đừng ánh mắt buồn nôn kia của ngươi nhìn ta."
Từ Diễm: "..."
Lục Vô Hạ cười nói: "Được rồi, Hành Chu, Từ Diễm hắn cũng không biết thân phận chân thật của ngươi, đừng cùng hắn so đo. Mau thay quần áo, khôi phục hình dáng nguyên bản của ngươi, chúng ta cũng nên xuất phát rồi."
"Lại nói, lần trước ngươi chỉ cho ta xem chân dung của ngươi, ta còn chưa nhìn thấy bộ dáng nam nhi của ngươi." Trong con ngươi của hắn tràn đầy hứng thú.
Khương Trầm Vũ nhìn hắn, từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc nước, đổ vào chậu nước bên cạnh, sau đó dùng nước rửa mặt. Nước trong chậu dần dần trở nên đục ngầu, còn khuôn mặt của hắn từ nét nữ tính cũng dần lộ ra một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan cứng rắn.
Cùng là một gương mặt đó nhưng lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác nhau, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là một nam nhân. Sắc mặt hắn vẫn trắng xanh lạnh lùng như cũ, nhưng sống mũi cao, môi mỏng khẽ nhếch, làm cho người nhìn có cảm giác cao cao tại thượng.
Hắn hoạt động gân cốt một chút, thân hình đột nhiên trở nên thẳng tắp cao lớn, hầu kết nhô lên, cho dù ai trông thấy, cũng không thể liên hệ tới bộ dáng nữ tính của hắn trước đây. Không biết hắn nghĩ đến cái gì, Triệu Hành cầm lấy bút vẽ lông mày, khuôn mặt lạnh lùng cầm bút vẽ hai đầu lông mày nhỏ nhắn cong cong đổi thành đôi mày kiếm. (Mei: tôi thật sự ám ảnh với cái trò làm màu khắp nơi của anh Triệu)
Lục Vô Hạ sững sờ, cười ha ha.
Khương Trầm Vũ lạnh lùng nhìn hắn, "Ngậm miệng, không cho phép cười."
Lục Vô Hạ ôm quyền che miệng, ho nhẹ một tiếng, quay sang Từ Diễm nói: "Ngươi bây giờ đã biết, nhớ rằng chuyện này không thể để lộ ra cho người ngoài, Khương công tử chính là người thân của ta, ngươi phải trung thành với Khương công tử như trung thành với ta, ngươi có thể làm được việc này hay không?"
Thân phận thực sự của Hành Chu tạm thời không tiện để lộ ra, vẫn phải chờ đến ngày thành công, lúc đó để cho người bên cạnh biết cũng không muộn.
Từ Diễm ngốc tại chỗ, vẫn không thể tiêu hóa được chuyện này, Khương cô nương đẹp như tiên nữ nhưng thật ra là một nam nhân?
Nghe được lời của Lục Vô Hạ, hắn rốt cục mới lấy lại được tinh thần, quỳ xuống trên mặt đất, tâm tình phức tạp nói: "Xin tuân lệnh công tử!"
Khương Trầm Vũ quét mắt nhìn hắn, ngược lại không hề nói gì.
Sắc trời mờ ảo, một đoàn người lặng lẽ rời khỏi trại Thanh Phong, không làm kinh động đến người dân trong trại đang ngủ say. Lúc Khương Văn Âm tỉnh giấc, ánh nắng đã xuyên thấu qua cửa sổ, nàng duỗi lưng một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì, mặc quần áo đứng lên, đẩy cái cửa sát vách, nhìn thấy bên trong trống rỗng, nặng nề thở dài một hơi.
Mỹ nhân tỷ tỷ đi thật sớm, cũng không lên tiếng chào nàng một câu, những ngày này sớm chiều ở chung với mỹ nhân tỷ tỷ đã quen, hiện tại tỷ tỷ đi rồi, nàng lại có chút không quen.
Cũng may còn có Cẩm Nương cùng Tiểu Đào cùng nàng nói chuyện, Khương Văn Âm dứt bỏ phiền muộn rất nhanh, mỗi ngày đều vui chơi giải trí, nghe Cẩm Nương buôn truyện bên trong trại, sau đó nằm dưới cửa sổ phơi nắng.
Thu mập nhỏ lại lớn lên một chút, càng giống cái quả sổ, nhưng phản ứng đã nhạy bén hơn rất nhiều, không còn ngốc như khi còn bé.
Nó ngồi ở bên cạnh Khương Văn Âm, con mắt mở tròn căng, không nhúc nhích.
Khương Văn Âm để tay trên đầu của nó, nhẹ nhàng chải lông cho nó, cầm quyển thoại bản 'hồ ly tinh' cùng thư sinh nghèo trong tay, đọc đến say sưa ngon lành, nhất là nội dung bên trong có rất nhiều hương diễm thuyền hí, còn miêu tả cả tư thế.
Cẩm Nương bưng một đĩa hạt dưa tới, hiếu kỳ nói: "Tiểu Khương cô nương, ngươi đang xem cái gì thế, có thể kể ta nghe với không?"
Khục, loại sách này cũng không thể cho tiểu hài tử xem, Khương Văn Âm khép sách lại, lột hạt dưa cho Thu mập nhỏ ăn, sau đó hỏi Cẩm Nương: "Ngươi sao lại rảnh rỗi tới tìm ta, không cần qua hỗ trợ nhà Tiểu Đào sao?"
Ca ca của Tiểu Đào sắp thành thân, hiện tại đang chuẩn bị tân phòng và tiệc rượu ngày thành thân, Cẩm Nương bị Lâm cô cô bảo đi giúp đỡ, hai ngày nay đều không đến tìm Khương Văn Âm.
Thấy nàng không chịu kể truyện xưa cho mình nghe, Cẩm Nương cũng không tức giận, nàng hai tay chống cằm nói: "Lúc này còn thong thả, ta đi ra tìm ngươi chơi một chờ một lúc nữa mới phải về."
Khương Văn Âm: "Ngươi có vẻ giống như không quá vui?"
Cẩm Nương thở dài nói: "Lục tiên sinh vẫn chưa trở lại, cũng không biết có đi qua của hôn lễ của ca ca của Tiểu Đào không, cả nhà Tiểu Đào đều muốn để Lục tiên sinh chủ trì cuộc hôn lễ này."
Khương Văn Âm lại bóc thêm một cái hạt dưa, "Vì sao nhất định phải để Lục tiên sinh chủ trì hôn lễ?"
Cẩm Nương: "Bởi vì Lục tiên sinh là người được kính trọng nhất trong trại, ngài ấy biết viết chữ vẽ tranh, còn biết y thuật, còn đã từng cứu trại chúng ta."
Khương Văn Âm: "Đã cứu trại của các ngươi?"
Cẩm Nương: "Ta cũng chỉ nghe Tiểu Đào tỷ tỷ kể, lúc trước ở trên đỉnh núi Vương Hổ ngay sát bên cạnh có một ổ thổ phỉ, trại chủ của bọn hắn nhìn trúng Thiều Nương tỷ tỷ, muốn đoạt Thiều Nương tỷ tỷ về làm phu nhân, thuận tiện chiếm lĩnh trại chúng ta, là Lục tiên sinh đánh đuổi trại núi Vương Hổ."
Không nhìn ra, Lục Vô Hạ nhìn như một tên thư sinh yếu đuối, lại văn võ song toàn, thế mà có thể đánh bại được cả một ổ thổ phỉ.
Cẩm Nương đột nhiên quay đầu hỏi: "Tiểu Khương cô nương, ngươi có nhớ tỷ tỷ ngươi không?"
Khương Văn Âm nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Có một chút."
Cẩm Nương: "Ta nhớ Lục tiên sinh, Thiều Nương tỷ tỷ cũng thế."
Khương Văn Âm sờ sờ đầu của nàng, "Bọn hắn sẽ trở về rất nhanh thôi, đừng buồn."
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài vang lên một trận khua chiêng gõ trống, còn có dân trại hô lớn: "Thổ phỉ núi Vương Hổ lại tới, mọi người mau cầm vũ khí!"
Khương Văn Âm: "..."
Nàng quay đầu nhìn về phía Cẩm Nương, yếu ớt nói: "Ngươi có phải có một loại kỹ năng, gọi là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến."
Cẩm Nương một mặt mờ mịt, " trại chủ núi Vương Hổ không phải tên là Tào Tháo."
Khương Văn Âm: "Không có gì."
Nàng nhìn Cẩm Nương không nhúc nhích, hiếu kỳ nói: " thổ phỉ núi Vương Hổ tới, ngươi cũng không sợ sao?"
Cẩm Nương khoát tay một cái nói: "Bọn hắn không đánh lại được chúng ta, mỗi lần đều bị người của Lục tiên sinh đánh đến kêu cha gọi mẹ."
Khương Văn Âm: "Nhưng mà lần này Lục tiên sinh không có trong trại."
Cẩm Nương: "..."
Hai người liếc nhau, đứng lên vội vã chạy về hướng cửa ra vào trại, mới vừa đi không được mấy bước, đột nhiên lại nghe được có người hô: "Không tốt, bọn hắn tập kích từ phía sau núi!"
Cẩm Nương lại lôi kéo Khương Văn Âm chạy về phía sau núi, chờ lúc hai người chạy đến thở hồng hộc đến nơi, người trong trại đã đang đánh nhau với thổ phỉ núi Vương Hổ. Vấn đề chỉ là thổ phỉ núi Vương Hổ đánh lén, mà dân trại ở phía sau núi lại không nhiều, bọn họ rất nhanh rơi vào thế hạ phong.
Khương Văn Âm đưa mắt nhìn, thấy thổ phỉ núi Vương Hổ cầm theo đao lao đến, nàng đấy Cẩm Nương về phía bên cạnh, nhặt một cây gậy lên, chiến đấu với thổ phỉ núi Vương Hổ.
Khoảng thời gian này nghỉ ngơi luyện tập, nàng hoàn toàn có thể một mình đối phó với một tên thổ phỉ, đối phó với hai ba tên cũng được, nhưng thổ phỉ sau núi số lượng đến rất nhiều, cùng nhau xông lên, Khương Văn Âm có chút chống đỡ không được.
"Nha đầu thối, ta xem ngươi có bao nhiêu lợi hại!" Thổ phỉ bị nàng đánh từ bên đường xách đao tiến lại.
Khương Văn Âm bị hai tên thổ phỉ bao vây, không kịp trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại đao chậm rãi hạ xuống từ đỉnh đầu mình, ở trong lòng nghĩ xong đời.
Đúng lúc này, một cục đá đột nhiên bay trúng tay cầm đao của tên thổ phỉ, thổ phỉ bị đau, tay buông lỏng làm đao rơi xuống đất.
Khương Văn Âm một cước đá văng tên thổ phỉ bên cạnh, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy một người đội mũ rộng vành, cầm trường kiếm trong tay, thân hình nam nhân cao lớn gia nhập chiến đấu, tay nâng kiếm giết trở vào, thổ phỉ núi Vương Hổ lần lượt ngã xuống mặt đất.