• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Nhược sửng sốt rồi lễ phép chào hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn mua hoa à?”

Lệ Nguy Nhi không kiềm chế được sự kích động của mình, hắn kéo tay Mạc Nhược, ôm cô vào lòng: “Mạt Sanh!”

Mạt Sanh lại mơ hồ lần nửa, tựa vào trong lòng Lệ Nguy Nhi, ngẩn người vài giây rồi giãy giụa khỏi ngực hắn: “Tiên sinh, tôi không quen anh. Xin hãy tự trọng!”

“Mạt Sanh, anh là Nguy Nhi, là chồng em đây! Mạt Sanh, em còn sống.” Lệ Nguy Nhi kích động đến mức muốn rơi nước mắt, không chịu thả Mạc Nhược ra: “Tiểu Bảo nói em ở đây, anh còn không tin. Không ngờ em thật sự còn sống. Tốt quá rồi, anh nhớ em sắp chết rồi!”

Mạc Nhược giãy giụa, nhưng Lệ Nguy Nhi ôm cô quá chặt, cô vùng vẫy cả nữa ngày cũng không thoát được, mặt cô đỏ bừng lên: “Tiên sinh, ngài mau thả tôi ra. Nếu ngài còn như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Có phải em còn đang trách anh không, không chịu tha thứ cho anh, anh biết sai rồi, em cho anh một cơ hội chuộc lỗi đi! Đời này anh sẽ không tổn thương em nữa, chúng ta còn có Tiểu Bảo, cầu xin em hãy tha thứ cho anh, được không?” Lệ Nguy Nhi ôm Mạc Nhược, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người cô thì càng tin tưởng cô chính là Mạt Sanh.

Mạc Nhược vùng vẫy cả nửa ngày, cuối cùng cũng có thể hít thở được, cô bình tĩnh nói: “Tôi tên là Mạc Nhược, không phải Mạt Sanh. Chắc chắn anh nhận lầm người rồi.”

“Không, em chính là Mạt Sanh, là vợ của anh!” Lệ Nguy Nhi đuổi theo Mạc Nhược không bỏ.

Mạc Nhược cũng lười để ý tới Lệ Nguy Nhi, thời buổi này còn có người tranh nhau nhận vợ à, Mạc Nhược liếc trắng mắt Lệ Nguy Nhi một cái, cảm thấy rất buồn cười. Mạc Nhược cầm túi xách rồi tránh khỏi Lệ Nguy Nhi, hắn vẩn đuổi theo cô, không xa không rời, Mạc Nhược cũng rất buồn rầu, không phải người đàn ông này là tên cuồng theo dõi chứ?

“Tiên sinh, nếu anh tiếp tục đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Em sống ở đâu, anh đưa em về.” Lệ Nguy Nhi sợ dọa tới cô nên nhẹ nhàng nói.

“Anh đừng đi theo tôi là được. Tôi không phải Mạt Sanh, đừng để tôi nghĩ anh có ý đồ quấy rối.”

Mạc Nhược tranh thủ gọi một chiếc taxi rồi nhanh chóng lên xe trốn.

Lệ Nguy Nhi chăm chú nhìn theo bóng lưng Mạc Nhược, cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Mạt Sanh không quen hắn, cho dù cô không tha thứ cho hắn thì cũng phải có cảm xúc dao động chứ.

Mang theo sự nghi hoặc, hôm sau, Lệ Nguy Nhi lại tới, Mạc Nhược thấy Lệ Nguy Nhi thì áp lực tâm lý đặc biệt lớn: “Sao anh lại tới đây nữa? Tôi đã nói rồi, tôi không phải Mạt Sanh, tôi là Mạc Nhược, không phải vợ của anh đâu. Tôi còn chưa kết hôn mà!”

“Không sao, anh chỉ muốn gặp em một chút và theo đuổi em thôi.” Lệ Nguy Nhi cười nói.

Mạc Nhược khiếp sợ, cô nhếch môi: “Tôi không chấp nhận!”

“Em không chấp nhận cũng không sao, dù gì anh cũng còn thời gian để anh khiến em yêu anh lần nữa.” Lệ Nguy Nhi mặt dày mày dạn không chịu đi.

Mạc Nhược thầm nghĩ người đàn ông này quá kỳ quái! Lần đầu tiên gặp đã kêu cô là vợ mình, lần thì hai gặp lại muốn theo đuổi cô, Mạc Nhược nghi ngờ người đàn ông này có ý đồ xấu, lúc nào cũng đề phòng hắn. Cho dù là cướp tiền, cướp sắc thì cũng không cần phải dây dưa thế này, Mạt Sanh thật sự không hiểu rõ mục địch của Lệ Nguy Nhi.

“Gói hoa này lại đi.” Lệ Nguy Nhi kêu hai nhân viên khác của tiệm gói một đóa hoa hồng đỏ.

Sau khi gói kỹ, Lệ Nguy Nhi trực tiếp đưa tới trước mặt Mạc Nhược: “Tặng cho em!”

“Tiên sinh, anh có nhầm hay không thế! Dùng hoa của tôi để tặng tôi à?” Mạc Nhược không ghét hắn nhưng cũng không có bao nhiêu thiện cảm cả.

“Anh trả tiền, muốn tặng cho em.”

“Tôi không nhận.” Mạc Nhược trực tiếp xoay người, tặng co Lệ Nguy Nhi một bóng lưng.

Con đường theo đuổi vợ còn rất xa, nhưng Lệ Nguy Nhi sẽ không buông tay, ba ngày hai đầu đến tìm Mạc Nhược. Đợi khi Mạc Nhược đã quen thuộc với sự xuất hiện của hắn, Lệ Nguy Nhi lại đưa vũ khí sở trường của hắn ra, đó chính là Tiểu Bảo.

Sau khi tan học, Tiểu Bảo đến tiệm hoa, mềm mại kêu: “Mẹ!”

Đây đúng là một loại vũ khí tốt, Mạc Nhược vừa thấy Tiểu Bảo thì tất cả bất mãn đều biến mất, cô ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Bảo vào ngực: “Sao con lại tới đây nữa?”

“Con nhớ mẹ.” Tiểu Bảo nhõng nhẽo.

Trái tim Mạc Nhược như muốn hào tan, cô hôn Tiểu Bảo một cái, cọ cọ gương mặt bé: “Con đúng là bảo bối khiến người ta thích, mở miệng kêu một tiếng mẹ làm cô thiếu chút nữa hiểu lầm rồi!”

“Vì mẹ là mẹ của con mà! Con là miếng thịt rớt xuống từ trên người mẹ, mặc kệ mẹ có nhớ con hay không, mẹ đều không thể kháng cự được Tiểu Bảo đâu!” Tiểu Bảo cười hì hì.

Lệ Nguy Nhi thấy hình ảnh ấm áp của hai mẹ con thì thở dài một hơi, hắn cho rằng đòi này hắn khó có thể gặp lại Mạt Sanh nhưng không ngờ vẫn còn kỳ tích xuất hiện.

“Đã trễ thế này, bạn nhỏ trong nhà trẻ đều về hết rồi đó. Con không sợ bố mình lo lắng à?” Mạc Nhược hỏi

“Bố con ở đây, bố kêu con tới. Bố nói mẹ không chịu tha thứ cho bố, muốn đuổi bố đi nên kêu con tới giúp đỡ.”Tiểu Bảo chỉ vào Lệ Nguy Nhi nói.

Tim Lệ Nguy Nhi vọt tới cổ họng, con hắn đúng là có mẹ thì bán cha, hắn đúng là nuôi ra một đứa con tốt rồi.

“Đây là con anh à?” Mạc Nhược giật mình, cô cho rằng Lệ Nguy Nhi chỉ chơi đùa thôi, không ngờ Tiểu Bảo lại là con hắn.

“Ừ, là con của chúng ta!” Lệ Nguy Nhi nở một nụ cười đầy cưng chiều.

Mạc Nhược che giấu vẻ khó xử, buông Tiểu Bảo ra, thấy sắp tới giờ tan làm mà hai cha con này còn không đi, cô lại cảm thấy ngượng ngùng.

Lệ Nguy Nhi ra hiệu bằng mắt với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lĩnh hội được nên nói: “Mẹ, đêm này Tiểu Bảo đến nhà mẹ ngủ được không? Con có rất nhiều lời muốn nói với mẹ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK