• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

Toà nhà giảng đường của Chấn Hoa nằm phía trước giao lộ thứ hai, từ xa đã có thể trông thấy. Trần Kiến Hạ dừng bước, xoa mặt một cái. Kì thực gió đã sớm thổi khô nước mắt, chỉ cần cử động nhỏ cũng cảm thấy đau.

"Không cần tiễn mình nữa đâu, tới nơi rồi." Trần Kiến Hạ ngẩng đầu khẽ nói.

Lý Nhiên quay mặt sang, cũng không hề khách sáo: "Không muốn để giáo viên quản lí nhìn thấy mình à? Thế thì cậu tự về đi."

Cô không nhìn vào mắt của cậu, vội vã lướt qua cậu rảo bước.

Sự tủi hờn và kích động của ban nãy giống như những vệt nước mắt khô, bị gió thổi khô, đông cứng lại trên khuôn mặt, chỉ càng khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn, chẳng thà đừng khóc nữa cho xong.

Chẳng thà đừng nhắc tới, chẳng thà đừng thăm dò.

Dù cậu cũng thích cô, thì có thể ra sao cơ chứ? Sẽ hẹn hò yêu đương thật sự ư? Bố mẹ và giáo viên sẽ đánh chết cô.

Trần Kiến Hạ khựng lại, muốn nhìn biểu cảm của cậu, thế nhưng cuối cùng vẫn cứng đờ người không ngoái lại, còn bắt đầu chạy bước nhỏ chạy về phía tờ đề điền trống Tiếng Anh trên mặt bàn tầng trên.

Sau đó cô nằm bò lên bàn ngủ gục. Nửa đêm tỉnh dậy, chiếc đồng hồ điện tử trên mặt bàn đang chỉ 1 giờ 20 phút. Máy sưởi trong căn phòng nhỏ hoạt động quá mạnh, khiến người ta rất dễ cảm thấy buồn ngủ. Cô ngáp dài một cái, dụi dụi mắt ngã xuống giường, rúc vào ổ chăn cởi quần áo, vắt từng cái một lên thành ghế, sau đó cuộc tròn người lại thành một khối, vùi cả đầu vào trong chăn.

Lý Nhiên có nhớ tới đoạn truy hỏi kì quặc đó hồi tối của cô không? Có khi nào đột nhiên hiểu ra tâm tư của cô hay không?

Nếu thế thì đúng là rất mất mặt.

Trần Kiến Hạ nhắm mắt lại. Ngủ thôi, khi tỉnh dậy, sẽ tiếp tục là Trần Kiến Hạ nhạt nhẽo mà trong sạch đó.

Ngày hôm sau thức dậy, nhìn thấy trên màn hình di động có một tin nhắn của Lý Nhiên, là một câu hỏi: "Rốt cuộc là cậu sao thế?"

Lần này Trần Kiến Hạ né tránh rất điêu luyện, cô xoá rồi lại gõ, gõ rồi lại xoá, cuối cùng cũng nặn ra được một câu trả lời bình thản phóng khoáng: "Ngày hôm qua xin lỗi nhé. Mọi người đều rất tò mò về chuyện liên quan tới hoa khôi, mình cũng muốn biết thêm một chút, ai bảo mình lại quen biết mỗi cậu cơ chứ! Về sau mới nhận ra làm thế đúng là không để ý tới cảm nhận của cậu, mình cảm thấy rất xấu hổ, bởi thế liền khóc. Cậu giữ bí mật giúp mình nhé, xin lỗi."

Ấn nút "Gửi" xong, Trần Kiến Hạ có một cảm giác kì lạ.

Dường như cô đã trưởng thành hơn một chút, có thể trơn tru viết ra một đoạn giả dối, thành thục, lịch sự, thậm chí còn biết dùng sự chân thành để lấp liếm những thất thố của bản thân. Có vẻ vài tháng va chạm với bọn Vu Ti Ti gần đây cũng có tác dụng, những bài học nhận được không phải là vô ích.

Thế nhưng thẳm sâu bên trong nội tâm vẫn là sự khó chịu, giống như không biết mình đã mất đi thứ gì. Trần Kiến Hạ lần đầu tiên dùng những lời lẽ trôi chảy đối đáp với bên ngoài, gửi cho Lý Nhiên, gửi cho người duy nhất trong Thành phố xa la mà cô từng không cần phải nói dối.

Mà Lý Nhiên quả nhiên không trả lời nữa.

Tháng 11 và 12 đều trôi qua đầy khó khăn. Học sinh giống như những con vịt bị làm sạch lông, ném vào nồi nước, u ám không thấy đáy. Cả một tháng không có ngày nghỉ lễ nào, ngày ngắn đêm dài, những cơn gió lạnh buốt khiến người ta chỉ muốn nhốt mình trong phòng, ngồi trước máy sưởi lên men một loại tư vị không thể nói thành lời. Thứ duy nhất được xem là "giải trí" chỉ có hai chuyện: bài thể dục giữa giờ đã được đổi thành chạy bộ, và hội thi hát mùng 9 tháng 12.

Lớp (1) và lớp (2) là hai lớp chọn đứng đầu toàn khối, vẫn luôn ngấm ngầm cạnh tranh với nhau. Lớp (2) vì thành tích bình quân trong đợt thi sát hạch, thi giữa kì đều kém lớp (1) một chút, bởi vậy mà cực kì cố gắng trong hội thi hát. Mỗi lần tới tiết tự học, học sinh lớp (1) đều có thể nghe thấy tiếng đủ loại nhạc cụ đang hoà tấu bên lớp (2) cách vách, vô cùng ồn ã.

Điểm trung bình ai cao ai thấp, e rằng chỉ có một mình lớp (1) và lớp (2) quan tâm. Loại sự kiện phải lộ diện mặt mũi như hội thi hát này, mới là cơ hội để toả ánh hoà quang rực rỡ trước toàn bộ học sinh cả khối. Trong buổi họp lớp, Vu Ti Ti năng nổ nhiệt tình, nói Đông nói Tây, không ngờ cuối cùng cũng thực sự tìm ra được một ban nhạc, thậm chí còn là keyboard, guitar bass và dàn trống! Lớp (2) lập tức không vui, nước bọt của những trận cãi vã chỉ chó mắng mèo văng đầy hành lang.

Ngày thứ hai họp lớp, mấy bạn học biết chơi nhạc cụ đều đem hết đến. Tiết tự học, Trần Kiến Hạ nằm bò trên bàn nhìn bọn họ cẩn thận mở hộp đựng nhạc cụ ra, cắm dây điện, lên dây đàn, cả bục giảng như biến thành một chiếc động bàn tơ.

"Cậu có biết chơi nhạc cụ gì không?" Nhân lúc hỗn loạn, cô hỏi Dư Châu Châu.

"Từng học qua Cello."

Đôi mắt Trần Kiến Hạ sáng bừng: "Thế vì sao không mang tới?"

Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn cảnh tượng hỗn loạn phía trước bảng đen: "Không phải loại nhạc cụ nào cũng có thể kết hợp với nhau."

Kiến Hạ nở nụ cười có chút ngưỡng mộ: "Mình không hiểu về vấn đề này lắm. Đến hát mình còn không làm được cho ra hồn. Chưa từng học qua bất kì thứ gì cả."

Thế nhưng em trai đã từng học. Em trai từng học violin nửa năm, vẽ kí hoạ hai tháng, thư pháp một tháng. Trần Kiến Hạ chưa từng học qua thứ gì. Cách nói của mẹ là, em là con trai, hiếu động, ngồi không yên, học mấy thứ này có thể giúp nó áp chế bớt tính cách.

Vì sao phải dùng những thứ tốt đẹp này để áp chế tính cách của cậu? Trực tiếp đánh đòn không phải là được rồi ư?

Trần Kiến Hạ của tuổi 17 nhớ lại sự thiếu kiên trì của bản thân lúc nhỏ. Kì thực cô cũng hiểu rõ, nếu tới lượt mình, sợ rằng sẽ rơi vào kết cục học được nửa tuần thì bỏ dở giữa chừng, song chí ít cũng được xem như đã từng thử sức. Con người sống trên đời luôn luôn tranh cướp, không phải thứ mà họ tranh cướp chính là cơ hội hay sao?

Dư Châu Châu đã ngủ gục trên mặt bàn, khuỷu tay chọc vào túi bút, cơ hồ sắp đẩy nó rơi xuống đất đến nơi, Kiến Hạ vội vàng giúp cô ấy kéo nó lại về vị trí.

Cô rất cảm kích, về sau Dư Châu Châu chưa từng một lần hỏi qua kết quả cuộc gặp mặt giữa cô và Lý Nhiên, tựa như đoạn đối thoại bên bệ cửa sổ của hai cô gái cũng chưa từng tồn tại. Kiến Hạ cảm thấy mình lại lĩnh hội thêm được một chút kiến thức, hoá ra không cần phải trở thành bạn bè với tất cả mọi người. Giữ một chút khoảng cách, có thể chừa lại cho bản thân một không gian để gặm nhấm sự bối rối.

Giữa giờ luyện tập huyên náo, Lăng Tường Xuyến lại tới tìm Sở Thiên Khoát. Cả lớp lại lần nữa chìm vào im lặng, sau khi hai người đó đã rời đi, âm thanh hỗn loạn như bùng nổ.

Lục Lâm Lâm quay đầu lại nói với Kiến Hạ: "Này, cậu có phát hiện ra lần nào cũng là cô ấy tới tìm lớp trưởng của chúng ta không, lớp trưởng chúng ta chưa từng đi tìm cô ấy."

Trần Kiến Hạ sớm đã nghe thấy cách nói này bắt nguồn từ Vu Ti Ti. Mào đầu luôn là "Này, cậu có phát hiện ra...", người nghe tuỳ ý hồi tưởng, rồi vội vã gật mạnh đầu. Bởi thế khi mọi người nhìn thấy Lăng Tường Xuyến lần nữa đều có chút "vui vẻ khi thấy người khác gặp hoạ", Sở Thiên Khoát một thân chính khí đường hoàng phóng khoáng được nữ sinh lớp (1) say sưa bình luận, mỗi chút xa cách đều bị xem là chứng cứ tự mình đa tình của Lăng Tường Xuyến.

Trần Kiến Hạ thay Lăng Tường Xuyến cảm thấy rất bất bình. Bọn họ nào có hay biết, thực ra Sở Thiên Khoát xem Lăng Tường Xuyến là một người bạn đặc biệt. Nghĩ tới đây, Kiến Hạ đột nhiên cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân: không ngờ cô còn có thể suy nghĩ cho Lăng Tường Xuyến, trong khi Vu Ti Ti chỉ có thể ôm trái tim tràn đầy sự đố kị đi gây tổn thương cho người khác. Cô đúng là rất cừ.

Giữa tiếng guitar bass và tiếng trống, Trần Kiến Hạ tràn trề tinh thần mở quyển "Đề thi tiêu biểu" ra bắt đầu làm đề. Vì Lăng Tường Xuyến, sâu thăm trong tâm trí một cái tên khác lại đang thét gào. Thế nhưng cô vờ như không nghe thấy.

Cuộc thi hát "12-9", lớp (1) rút thăm được số 1, lớp (2) rút được số 2, đều thuận lợi thể hiện xong màn biểu diễn. Kể ra cũng kì lạ, bản tính của lớp (1) trầm lặng là vậy mà lại hoà tấu bằng guitar bass và trống, trong khi lớp (2) vốn dĩ hoạt bát lại toàn lựa chọn những loại nhạc cụ cổ điển đưa lên sân khấu. Ở phần ca khúc cách mạng bắt buộc chỉ hát qua loa, thế nhưng tới phần ca khúc tự chọn, lớp (2) bất ngờ "bùng nổ". Bọn họ đồng loạt cởi quân trang đỏ xuống, bên trong là áo phông ngắn tay vàng sáng, giơ tay lên cao cùng vỗ, bắt đầu hát bài "Yêu" của nhóm Tiểu Hổ Đội.

Lăng Tường Xuyến đã uốn tóc xoăn, buộc gọn lên cao, đuôi tóc mềm mại buông dài, đung đưa theo mỗi cử động, giống như một... chú ngựa vừa xinh đẹp vừa thoát tục? Hay là phượng hoàng? Trần Kiến Hạ miên man suy nghĩ, rốt cuộc vẫn không thể hoàn thành phép so sánh thầm trong đầu này. Trên áo phông của Lăng Tường Xuyến có in một trái tim đỏ, không giống với tất cả những người khác, vừa hát vừa bước lên từ trung tâm hàng đầu tiên, đứng ở nơi cao nhất đối diện với toàn bộ khán giả bên dưới, khuấy động mọi người cùng vỗ tay theo, sau khoảnh khắc đã làm sôi động cả bầu không khí. Những người khác cũng thay đổi đội hình theo cô ấy, nhịp bước theo tiết tấu nhạc.

Thua rồi, không cần dùng đến thành tích cũng đủ biết là đã thua rồi. Dẫu cảm giác tự hào tập thể có mạnh hơn nữa, trong trái tim mỗi người cũng đều tồn tại một cán cân. Các học sinh của lớp (1) vừa trở về khán đài, còn chưa kịp thoát ra khỏi cảm giác vui sướng vì phần biểu diễn thuận lợi thì đã bị tạt cho một xô nước lạnh.

Trần Kiến Hạ biết cả cuộc đời này mình sẽ không thể nào giống như Lăng Tường Xuyến, tự tin thoải mái đứng trên sân khấu, nở nụ cười rạng rỡ làm tâm điểm.

Cô ấy thật xứng đáng được thích biết bao. Trần Kiến Hạ xót xa nghĩ.

Sở Thiên Khoát ngồi bên tay phải của cô, không giống với những người khác, khoé môi cậu vẫn mang ý cười, không giận dữ vì sự thất bại của lớp (1), mà cũng không vui mừng hay sững sờ vì Lăng Tường Xuyến, tựa như cậu không hề quen biết bất kì ai, chỉ đơn giản là đang thưởng thức buổi biểu diễn.

"Mình biết có rất nhiều người thích cô ấy." Ví dụ như Lý Nhiên.

Một câu vô thức của Trần Kiến Hạ đã thu hút sự chú ý của Sở Thiên Khoát. Cậu nở nụ cười không rõ ý nghĩa, nói: "Hẳn là vậy."

"Còn cậu?"

Câu hỏi thẳng thừng này khiến Sở Thiên Khoát bị sặc nước bọt. Cậu cười khổ lắc đầu: "Lần trước không phải mình đã từng nói với cậu rồi ư, chúng ta..."

"Thực sự là không hề thích cô ấy một chút nào?"

Sở Thiên Khoát thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Kiến Hạ, nhẹ giọng hỏi: "Cậu làm sao thế?"

Bản thân Kiến Hạ cũng không biết ý nghĩa của những câu nói này nằm ở đâu. Sở Thiên Khoát không có tư cách gì để đưa Lăng Tường Xuyến đang đứng trên sân khấu đi, mà cũng không có cách nào để mang hình ảnh của Lăng Tường Xuyến trong trái tim Lý Nhiên đi. Dù trái tim Lý Nhiên trống rỗng, thì có thể ra sao cơ chứ? Không lẽ Trần Kiến Hạ đành phải trốn tránh lời hăm doạ đánh gãy chân của bố mẹ, sau đó lén lút yêu đương cuồng nhiệt trong bí mật?

Những đạo lí này cô đều hiểu.

Vô cùng hiểu là đằng khác.

Thế nhưng vào lúc cô hiểu được những đạo lí này, lại chẳng hề ngờ được rằng, thích một người lại khiến cảm xúc thất thường, khó khống chế bản thân đến vậy. Cô ghen tỵ, cô không thể tự giải thoát, cô xót xa trong lòng. Đạo lí cũng không thể cứu rỗi nổi cô.

Lớp xếp thứ ba đang chờ những tràng pháo tay dành cho lớp (2) kết thúc để lên sân khấu. Trần Kiến Hạ lặng lẽ mở quyển từ đơn đặt trên đùi ra, vùi đầu học thuộc, cho tới tận khi lớp thứ ba hát xong, xuống khỏi sân khấu, không biết là ai vụng về đá phải chiếc ghế đẩu, ngã rầm một cái khiến bên dưới rộ lên một trận cười, Trần Kiến Hạ mới ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Người xui xẻo đang được bạn học đỡ dậy kia, không ngờ lại là Lý Nhiên. Cậu tức giận đá chiếc ghế đã ngáng chân mình, rồi còn cợt nhả làm một động tác tay trêu chọc ban giám khảo đang ngồi ở hàng đầu, bị mấy bạn nam bạn nữ vội vã kéo cậu xuống khán đài.

"Đây là lớp nào thế?" Trần Kiến Hạ hỏi.

"Hình như là lớp (16)." Dư Châu Châu ngồi bên trái cũng đang làm đề, đầu không ngẩng lên.

Kiến Hạ buồn bã. Lý Nhiên đã dẫn cô đi ăn nhiều lần lắm rồi, mời cô đi chơi, dỗ dành cho cô vui vẻ, nhưng cô thậm chí đến cả việc cậu học lớp nào cũng không biết. Trong tiềm thức của cô, dường như cậu không thuộc về Chấn Hoa, mà dựng lên một chiếc lồng đơn độc, bên trong chỉ nhốt một tù nhân duy nhất là chính bản thân.

Đúng là một cách suy nghĩ đầy tính chủ quan. Lý Nhiên không chỉ là học sinh của Chấn Hoa, mà còn là nhân vật nổi tiếng của trường cấp Hai Sư Đại, là quần thần dưới gấu váy của Lăng Tường Xuyến, quan hệ với mọi người trong lớp nhìn cũng có vẻ vô cùng tốt đẹp. Ánh mắt Trần Kiến Hạ dõi theo lớp (16), nhìn bọn họ cười hi hi ha ha ôm vai bá cổ đi về phía mấy hàng ghế dưới cùng của khán đài rồi ngồi xuống. Có một bạn nữ vỗ vào lưng Lý Nhiên, Lý Nhiên quay lại cốc đầu cô ấy một cái, rồi hai người cùng nói nói cười cười, cho tới tận khi giáo viên chủ nhiệm xuất hiện cảnh cáo.

Đôi mắt Trần Kiến Hạ nhói đau.

Cũng rất tốt. Cô cắn môi, dừng lại ở đây thôi, đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa, nên sớm tỉnh mộng. Rất tốt, thật sự là rất tốt.

Cô nghiến chặt răng nhìn chằm chằm cuốn sách trên đùi. Sau một lúc, Dư Châu Châu liền đặt một gói giấy lên trang sách của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK