Hôm nay An Tần cùng Đức Tần ở Thừa Càn cung nghe các tổng quản bẩm báo, nghe bẩm xong chuyện công thì An Tần gọi cung nữ: “Đem lá trà mà Vinh chủ nhân tặng lên đây, mời Đức chủ nhân dùng thử.”
Đức Tần cười, nói: “Trà và điểm tâm ở chỗ tỷ tỷ thật tinh tế.”
An Tần đáp: “Mấy thứ này đều do Đông Quý phi sai người mang tới, tỷ cố ý để lại cho muội muội nếm thử đấy.”
Khi mọi người đang uống trà rồi thử điểm tâm, nói dăm ba câu về lục cung thì Đức Tần chợt nhớ đến một chuyện. “Hôm qua muội đi thỉnh an Thái hậu, tình cờ gặp một người, nghe nói là vị Đáp ứng mới được sắc phong, nàng ta cũng rất xinh đẹp, chỉ là không biết vì sao mà chọc giận đến Thái hậu, bị người phạt quỳ ở hành lang. Đang giữa tháng Giêng, tiết trời lạnh giá, còn có gió bắc thổi, đến lúc muội thỉnh an xong đi ra vẫn thấy nàng ta quỳ ở đó.”
An Tần không khỏi bĩu môi. “Còn có thể là ai chứ! Chính là đứa tên Lâm Lang làm loạn đến trời long đất lở kia. Hoàng thượng vì nó mà tức giận bừng bừng, nghe nói đến thẻ tên cũng quăng hết xuống đất. May mà đến giờ đã bỏ được rồi.”
Đức Tần không hiểu gì, nói: “Muội không hiểu, nếu đã cho nàng ta địa vị thì tại sao lại nói là bỏ được rồi?”
An Tần nghĩ đến chuyện này lại thấy vô cùng thoải mái, cười nói: “Thì nó có địa vị đáp ứng rồi đấy, nhưng mấy ngày gần đây Hoàng thượng không lật thẻ tên nó lần nào, còn không phải đã bỏ được rồi hay sao? Cũng chỉ trách nó hồ đồ ngay từ đầu, Thái hậu thấy nó ngứa mắt, không thích nó.”
Đức Tần than thở: “Cũng thật đáng thương.”
An Tần đáp: “Trái tim muội muội quá mềm yếu nên mới thấy người ta đáng thương. Nó như thế là đáng đời, trước kia làm mọi chuyện để quyến rũ người ta, bây giờ có kết cục như vậy là còn may đấy.”
Đức Tần là người nhân hậu, nghe An Tần nói những lời cay nghiệt như vậy thì trong lòng không đồng ý nên chuyển sang tán gẫu những chuyện khác, một lúc lâu sau mới đứng dậy đi về cung của mình.
An Tần tiễn nàng đi khỏi thì quay lại nói với cung nữ bên cạnh: “Đúng là một người thật thà. Hoàng thượng vẫn luôn khen nàng ta thuần hậu, xứng đáng với chữ “đức”.”
Cung nữ kia cười, đáp: “Trong cung này chẳng có ai thông minh hơn chủ nhân. Lúc trước người có nói, đứa Lâm Lang này là chưa đến lúc thôi, sẽ có lúc có người trừng trị nó, quả nhiên là như vậy!”
An Tần đáp: “Hoàng thượng chỉ lặng lẽ cho thả Vân Sơ đi, coi như cho qua. Theo ta thấy, chiêu cờ này tuy nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn thành công, người đứng đằng sau mới là lợi hại.”
Cung nữ kia cười, nói: “Không biết là ai đã thay chủ nhân xả nỗi bực này?”
An Tần cười. “Là ai cũng được, dù gì lần này ai cũng vui vẻ, huống hồ chẳng dính dáng gì đến chúng ta, không như chuyện ban chỉ đợt trước khiến chúng ta bỗng dưng chịu tiếng xấu thay người khác. Bây giờ nhắc đến ta còn thấy bực mình, đều do đứa nha đầu đó hại cả. Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng hạ được đứa nha đầu kia. Đợi vài ngày nữa Hoàng thượng xuất cung đi Củng Hoa, kịch hay còn ở phía trước.”
Ngày Nhâm Tý, ngự giá rời kinh, dừng chân ở cung điện thành Củng Hoa, phái nội đại thần đi tế mộ Chiêu Huân Công Đồ Lại. Hôm đó thời tiết nắng ấm, Hoàng đế ăn xong bữa chiều ở hành cung thì dẫn theo thái giám thân cận đi dạo bên ngoài điện. Đến chân tường phía nam chợt nghe thấy tiếng reo hò ồn ào, y không khỏi dừng bước, hỏi: “Ở đó đang làm gì thế?”
Lý Đức Toàn liền sai người đi hỏi, xong bẩm: “Bẩm Hoàng thượng, là các thị vệ ngự tiền đang so tài bắn cung.”
Hoàng đế nghe xong liền đi về phía trường bắn, các thị vệ ngự tiền nhìn thấy ngự giá từ xa liền đồng loạt quỳ xuống. Hoàng đế nhìn người đang quỳ ở hàng đầu, là trang phục thị vệ nhị đẳng, dưới mũ giáp sắt là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, chính là Nạp Lan Dung Nhược. Y bỗng thấy khó chịu, lạnh nhạt nói: “Tất cả đứng lên đi!”
Mọi người tạ ơn rồi đứng dậy. Hoàng đế nhìn những chiếc bia bắn tên cách đó mấy chục bước chân, nói: “Dung Nhược, khanh bắn cho trẫm xem!”
Dung Nhược đáp một tiếng “vâng”, cầm mũi tên lắp vào cung, hít một hơi sâu, giương cung bắn trúng hồng tâm. Cả đám người không ngừng hô: “Hay!”
Trên mặt Hoàng đế không có chút cảm xúc, chỉ sai bảo: “Đem cung tên của trẫm đến đây!”
Ngự cung của Hoàng đế có chỉ vàng quấn trên cán sơn màu đỏ, hai đầu làm từ sừng tê giác trắng. Dây cung được bôi keo trong, mềm mại và dẻo dai. Cây cung này nặng hơn so với những cây cung bình thường. Hoàng đế cầm mũi tên gắn lông trắng mà Lý Đức Toàn dâng lên, đặt lên cung, kéo dây cung rồi nhắm trúng hồng tâm. Mọi người đều nín thở. Bờ môi y thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo khó phát hiện, chỉ trong giây lát liền biến mất, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào cung tên nên chẳng ai để tâm tới. Dây cung phát ra tiếng “phựt”, mũi tên của Hoàng đế đã rời khỏi cung.
Nghe tiếng rít của mũi tên xé gió trong không trung, sau đó là một tiếng “cạch”, và nối tiếp là hai tiếng nứt lách tách. Hóa ra mũi tên của Hoàng đế đã tách đuôi mũi tên của Nạp Lan, thuận thế xuyên qua thân mũi tên, chẻ dọc nó ra làm vô số mảnh nhỏ rồi cắm sâu vào hồng tâm. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến ngẩn người, một lúc sau mới vang lên những tràng reo hò như sấm.
Nạp Lan cũng thốt lên: “Hay!” Đúng lúc Hoàng đế nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như băng khiến hắn chợt giật mình. Lúc ngẩng đầu nhìn lại, hắn có chút nghi ngờ liệu có phải mình vừa hoa mắt chăng? Vẻ mặt Hoàng đế vẫn như ngày thường, y nói: “Mấy ngày nay không đụng tới cung tên, may mà cũng không quá tệ. Đại Thanh chúng ta vốn giành được giang sơn vạn lý từ trên lưng ngựa, xưa nay coi trọng cưỡi ngựa, bắn cung.” Y lạnh nhạt nhìn Nạp Lan. “Dung Nhược, khanh thay trẫm quản lý Tứ viện.” Nạp Lan ngẩn người, cuối cùng đành dập đầu đáp một tiếng “vâng”. Từ thị vệ lên chức quản lý Tứ viện, tuy trên danh nghĩa là được thăng chức nhưng từ nay lại phải ra ngoại thành nuôi thả ngựa, cách xa cung cấm ngự tiền. Xưa nay Hoàng đế đối đãi với hắn rất tốt nên lúc này Nạp Lan cũng không nghĩ nhiều.
Đúng lúc này, từ phía xa xa có một con ngựa phi tới, phóng vào từ cửa bên hông. Từ xa đã nhìn thấy chiếc ô lớn chín khúc cán vàng của ngự giá, người trên ngựa vội vàng ghìm cương ngựa, nhảy xuống, chạy một mạch đến cách ngự giá vài trượng thì quỳ xuống hành đại lễ, vừa thở hổn hển vừa nói: “Nô tài thỉnh an Hoàng thượng!”
Bấy giờ Hoàng đế mới nhận ra đây là tổng quản thái giám của Thái hoàng thái hậu – Thôi Bang Cát. Lúc này đang là tháng Giêng, thời tiết lạnh giá mà trán hắn lại đầy mồ hôi, có lẽ là do phi ngựa một mạch từ kinh thành đến đây. Lòng Hoàng đế bỗng chùng xuống, hỏi: “Thái hoàng thái hậu vẫn khỏe chứ?”
Thôi Bang Cát đáp: “Thái hoàng thái hậu vẫn khỏe ạ!” Bấy giờ Hoàng đế mới bất giác thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe tên Thôi Bang Cát kia nói tiếp: “Thái hoàng thái hậu phái nô tài đến đây bẩm báo với Hoàng thượng, Vệ chủ nhân xảy ra chuyện rồi!”
Hoàng đế ngẩn người rồi mới phản ứng lại, là đang nhắc đến Lâm Lang, giọng nói của y chuyển thành thản nhiên: “Nàng ta thì có thể xảy ra chuyện gì? Một vị đáp ứng nhỏ bé cũng phiền đến Thái hoàng thái hậu phải phái ngươi đến.”
Thôi Bang Cát dập đầu thật mạnh, đáp rằng: “Bẩm Hoàng thượng, Vệ chủ nhân sảy thai rồi.”
Lời như chưa nói hết đã nghe “phịch” một tiếng, là ngự cung của Hoàng đế rơi trên nền đất. Dường như y chưa nghe thấy gì, hỏi lại: “Ngươi nói gì?” Thôi Bang Cát đành nhắc lại một lần nữa, chỉ thấy vẻ mặt Hoàng đế dần thay đổi, trở thành trắng xanh như không còn giọt máu. Hoàng đế bỗng quay đầu, hỏi: “Ngựa của trẫm đâu?” Lý Đức Toàn thấy mắt Hoàng đế nổi lên đầy tơ máu thì trong lòng hoảng loạn, vội vàng sai người dắt ngựa đến. Lúc Hoàng đế nhảy lên ngựa, hắn mới sợ hãi ôm chặt lấy chân y. “Hoàng thượng, nhất định không được! Nhất định phải thông báo cho đại doanh hộ tống canh phòng dọc đường mới có thể khởi giá!”
Hoàng đế chỉ quát một tiếng: “Cút ra!” Thấy Lý Đức Toàn đến chết cũng không buông, Hoàng đế ngoảnh đầu, vụt một roi thật mạnh lên tay hắn. Lý Đức Toàn đau đớn, theo bản năng thả lỏng tay, Hoàng đế liền phóng ngựa lao vút đi.
Lý Đức Toàn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Hắn quát to, sai người đi bẩm báo lĩnh thị vệ nội đại thần thống lĩnh hộ giá. Tổng quản thị vệ ngự tiền nghe ngóng thấy có biến đã chạy đến đúng lúc, vội vàng dẫn người lên ngựa, đích thân đuổi theo. Khuyên can Hoàng đế không được, mấy chục người ngựa đành cấp tốc đuổi theo hộ giá, phi thẳng một mạch về kinh.
Đến kinh thành, chín cổng ngoài thành đều đã đóng, tổng quản ngự tiền thị vệ xuất trình con dấu, lệnh mở cổng thành. Lúc này đại đội người ngựa Kiêu Kỵ doanh, Tiền Phong doanh hộ tống mới đuổi đến nơi, vây quanh ngự mã của Hoàng đế cùng phi vào trong thành. Tiếng vó ngựa rầm rập, vang dội như sấm rền, nhưng trong lòng Hoàng đế lại là một mảng trống rỗng. Đường sá bị phong tỏa một cách vội vàng, hai bên đường vang lên tiếng “lạch cạch” phát ra từ những tấm ván cửa của các cửa hiệu đang vội đóng. Ngựa phi như bay, mới đó đã trông thấy bức tường màu đỏ của cung cấm cao ngất, xa xa là ánh đèn trên thành lầu Thần Vũ môn.
Đại giá hồi cung từ Thần Vũ môn, tuy là không đúng phép tắc nhưng lĩnh thị vệ nội đại thần cũng chỉ biết tuân lệnh. Đến khi ngự giá vào nội thành, hắn mới dần bình tĩnh lại. Quan lại không thể vào nội cung nên đều quỳ xuống rồi xin lui ở Thuận Trinh môn, Hoàng đế chỉ mang theo vài cận vệ vào cung, ngồi lên kiệu rồi đi về hướng Từ Ninh cung.
Thái hoàng thái hậu nghe nói Hoàng đế hồi cung thì có chút ngạc nhiên, ngẩn người một lúc mới thở dài một hơi. Người nói với người hầu ở bên cạnh: “Tô Mạt Nhĩ, mấy năm nay thái bình vô sự, cuối cùng thì chuyện chúng ta lo lắng đã tới rồi.”
Tô Mạt Nhĩ im lặng không đáp. Giọng nói của Thái hoàng thái hậu bỗng có chút lạnh lẽo: “Thuận Trị năm thứ mười bốn, Đổng Ngạc thị sinh hoàng tử thứ tư, thế tổ tự nhận là hoàng thái tử, chưa được bao ngày đã chết non, cuối cùng lại truy phong Hòa Thạc Vinh thân vương.”
Tô Mạt Nhĩ đáp: “Xin Thái hoàng thái hậu yên lòng! Hoàng thượng anh minh, quyết đoán, nhất định sẽ không như thế.”
Thái hoàng thái hậu yên lặng hồi lâu rồi thở dài, nói: “Cũng chỉ hy vọng như vậy.”
Ngoài cửa có tiếng vỗ tay vọng tới, thái giám đi vào bẩm: “Bẩm Thái hoàng thái hậu, Hoàng thượng đã trở về.”