Quân Mộ Ngọc cảm thấy hơi khát nước, nhìn qua liền thấy Huyền Du nằm ngủ kế bên mình, y sợ mình làm ồn đến hắn nên không dám phát ra tiếng động. Cố gắng nhịn đau mà chống tay phải ngồi dậy.
Huyền Du không ngủ, cảm nhận được người bên cạnh đã tỉnh hắn liền mở mắt ra. Thấy y muốn chống tay ngồi dậy liền lập tức ngồi dậy đỡ lấy y.
Quân Mộ Ngọc được một bàn tay vững chãi đỡ dậy, liền hơi ngước mắt nhìn lên: "ta làm ngươi thức giấc sao?"
Huyền Du lắc đầu, hắn leo xuống giường rót nước rồi quay lại đút cho y: "ta không có ngủ, ngươi uống chút nước đi."
Quân Mộ Ngọc an phận để hắn cầm ly nước đút cho mình, sau đó liền hỏi: "Trận chiến đã xong rồi sao?"
Huyền Du leo lên giường, đặt cốc nước xuống cái bàn kế kế bên rồi đỡ y tựa vào người mình, nói: "ừm, đã xong rồi, Nam Man đầu hàng."
Vết thương trên vai thật sự rất đau, Quân Mộ Ngọc nhíu nhíu mày tựa vào người Huyền Du, "khi nào liền trở về?"
Huyền Du cũng nhận ra Quân Mộ Ngọc khó chịu, hắn liền định lên tiếng gọi Chu Lâm thì tiểu binh canh cửa liền chạy vào: "thưa Nhị hoàng tử, Trương nhị tướng quân bưng thuốc tới, có cho vào không ạ?"
Huyền Du gật đầu, đến đúng lúc lắm: "Bảo hắn mang vào đây!"
Tiểu binh kia liền vâng dạ rồi chạy đi, Trương Mưu liền bưng thuốc bước vào, cũng thật là, Chu Lâm không biết bị gì, thấy gã muốn gặp Nhị hoàng tử liền giao luôn công việc bưng thuốc vào cho gã. Sau đó chạy trối chết như sợ gã sẽ từ chối.
Huyền Du đưa tay lấy một cái áo khoác lên người Quân Mộ Ngọc rồi lên tiếng: "bưng vào đây!"
Nếu là Trương Mưu thì không cần phải giấu giếm làm gì, Huyền Du liền cho phép gã bưng thuốc tiến vào trong giường.
Quân Mộ Ngọc giật mình, lúc này y mới biết mình không mặc áo, mặt bất giác nóng ran. Huyền Du cười cười, lấy chăn quấn lên người Quân Mộ Ngọc, nhỏ giọng vào tai y: "ta chỗ nào cũng đã thấy, có gì mà ngại?"
Quân Mộ Ngọc liền cúi đầu không dám nói gì nữa.
"có lẽ vài hôm nữa, đợi thương thế ngươi đã tốt hơn chúng ta sẽ khởi hành trở về!", Huyền Du bật cười, hôn vào tóc Quân Mộ Ngọc, ngữ khí cực kì ôn nhu.
Trương Mưu vừa tiến vào liền bắt gặp ngay tình cảnh này, khóe mắt gã liền giật giật.
Huyền Du liền đưa tay nhận chén thuốc trên khay của Trương Mưu.
Thấy chén thuốc đen ngòm trên tay Huyền Du, lại nghe được mùi hăng đắng, mày Quân Mộ Ngọc liền nhíu chặt hơn. Y ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút đáng thương, "không uống được không?"
Huyền Du liền lắc đầu, nhẹ giọng dỗ dành: "không được, phải uống thì vết thương mới không còn đau."
Quân Mộ Ngọc mím môi, lại nói: "vậy một lát uống được không?"
Huyền Du lại lắc đầu, vẫn giọng điệu nhẹ nhàng đó mà dỗ dành, múc một muỗng thuốc đưa đến môi y: "một lát thuốc nguội sẽ không còn hiệu quả. Ngoan, há miệng ra."
Quân Mộ Ngọc vẫn cố chấp, y mím chặt môi quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt vạn phần đáng thương nhìn Huyền Du: "Vậy... Vậy chỉ uống một nửa thôi có được không?"
Huyền Du nhìn y, liền suýt gật đầu mà đồng ý, hắn liền ho khan, sau đó dùng giọng điệu cứng rắn nhưng vẫn mềm mỏng mà nói: "Không được, bây giờ Quân Dạ phải uống hết chén thuốc này cho ta, nếu không uống vết thương sẽ không mau lành, chúng ta làm sao trở về nhà được."
Quân Mộ Ngọc nghe câu "trở về nhà" liền cảm thấy ấm áp, ngay sau đó liền chấp thuận mà cưỡng ép bản thân uống hết thuốc trong chén.
Huyền Du thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thật sự đút thuốc thê tử có chút gian nan.
Trương - bóng đèn - Mưu: "......."
Gã vào đây đúng là để ăn cơm giúp Chu Lâm mà. Tên Chu Lâm chết tiệt, ông đây liền không huynh đệ gì với ngươi nữa.
Huyền Du đặt chén rỗng lên trên khay, sau đó nâng cốc nước Quân Mộ Ngọc uống dở khi nãy đút cho y.
Quân Mộ Ngọc uống thuốc xong sắc mặt đã tệ giờ còn tệ hơn, Huyền Du đau lòng ôm y dỗ dành.
Trương Mưu để khay lên cái bàn nhỏ gần đó, rồi ho khan như muốn phóng đại sự tồn tại của bản thân cho hai người kia biết. Huyền Du lúc này mới chú ý đến gã.
Thấy mình như đã "tồn tại", Trương Mưu liền bắt đầu vào đề: "thưa Nhị hoàng tử, Nam Man tuy đã đồng ý đầu hàng nhưng thần thật sự cảm thấy trong chuyện này vẫn còn chỗ bất hợp lí. Không biết ngài đã có tính toán gì chưa?"
Huyền Du vuốt tóc Quân Mộ Ngọc, lạnh lẽo nói: "Nam Man chắc chắn sẽ không kéo quân sang nữa. Ít nhất là từ đây cho đến lúc sinh thần của phụ hoàng được tổ chức."
Hãn Mục Khiêm chắc chắn sẽ không dùng kế này để bắt Quân Mộ Ngọc nữa, chín phần mười chắc chắn gã ta cũng là người trọng sinh giống như hắn. Nếu như dùng lại kế này, Quân Mộ Ngọc có khả năng sẽ lại ra chiến trường, Hãn Mục Khiêm lại không muốn y bị thương. Vì vậy, cách này sẽ không còn khả thi. Bắc Thụy sẽ yên ổn được một thời gian.
Quân Mộ Ngọc nhìn Huyền Du rồi lại nhìn Trương Mưu, "sinh thần của phụ hoàng? Đã sắp tới rồi sao?"
Huyền Du gật đầu, giọng điệu liền trở nên ôn nhu: "đúng vậy, giữa tháng hai liền chính là lúc tổ chức sinh thần của phụ hoàng."
Trương Mưu vẫn còn thắc mắc: "Nhưng làm sao có thể chắc chắn được ạ?"
Huyền Du nâng mắt, "lần này về hoàng cung, Thái tử Hãn Mục Khiêm chắc chắn sẽ không yên ổn với Hãn Khải Lan!"
Trương Mưu giật mình, "gì cơ? Có cả Thái tử Nam Man tham gia?"
Trương Mưu như không tin những gì kình vừa nghe, vậy đây đâu thể chỉ là quân phiến loạn bình thường?
Huyền Du gật đầu, nhẹ nhàng chỉnh tư thế của Quân Mộ Ngọc lại một chút để y có thể thoải mái tựa vào người mình, nói: "Cả ta còn bất ngờ, có thể thấy lần này Nam Man chơi rất lớn, lại mang về kết cục rất ê mặt!"
Trương Mưu tuy là tướng quân, nhưng thường luôn ở lại doanh, nếu thấy tín hiệu sẽ lập tức dẫn quân chi viện đi ứng chiến. Vì vậy nếu không phải là quá thiếu người, Trương Mưu sẽ không ra trận.
Mấy thông tin Huyền Du vừa nói, gã thật sự không biết.
Huyền Du liền đưa mắt nhìn Quân Mộ Ngọc, hắn phẩy tay, nói: "được rồi. Từ đây đến chiều, nếu không có gì thật sự gấp thì tối nói, ta cần phải nghỉ ngơi."
Trương Mưu còn đang mê mang suy nghĩ, nghe Huyền Du nói vậy trán không tránh khỏi chảy xuống ba vạch hắc tuyến.
Tốt, cũng chỉ mỗi Nhị hoàng tử mới có thể thoải mái nổi ở cái nơi này thôi!
Trương Mưu liền cầm chén thuốc lui ra, gã lén đưa mắt nhìn sang Quân Mộ Ngọc, đây là lần đầu tiên được tiếp xúc gần với Nhị hoàng tử phi như vậy. Quả thật xinh đẹp không khác gì lời đồn, dù gương mặt trắng nhợt thì vẫn không thể che giấu được dung nhan khuynh quốc khuynh thành của y.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Quân Mộ Ngọc trong lòng Huyền Du, Trương Mưu liền cảm thấy cay mắt, lẽ ra người phải thấy mấy tình cảnh này là Chu Lâm chứ không phải gã!
Huyền Du thấy Trương Mưu đã đi ra ngoài, liền nhẹ nhàng đỡ Quân Mộ Ngọc nằm xuống. Bản thân mình thì lại dán sát bên cạnh y.
"Ngươi ngủ một chút nữa đi, một lát tỉnh dậy liền không còn đau nữa. Ta ôm ngươi ngủ."
Quân Mộ Ngọc mỉm cười, do vết thương nên y không thể nằm nghiêng được, chỉ có thể nằm ngửa. Huyền Du dĩ nhiên biết việc này, hắn đành đưa một tay choàng qua ôm lấy y. Quân Mộ Ngọc hơi nhích đầu qua một chút, như muốn dán sát vào người Huyền Du.
Huyền Du bật cười, hôn nhẹ lên đỉnh đầu Quân Mộ Ngọc. Cả hai liền dần dần nhắm mắt lại.
__________________________________________