“Ở gần đây hình như có lớp dạy ảo thuật vừa khai trương thì phải, hơn nữa nghe nói thầy dạy ảo thuật vô cùng tuấn tú đẹp trai…”Sonoko vẫn thao thao bất tuyệt, Conan và hai người kia cứ như làm nền, ngậm miệng nghe không chen vô được lời nào.
Đối với ba cái tin này, Conan luôn luôn giả điếc dù có lỡ nghe vào tai, cậu trước giờ chỉ hứng thú với ba cái hiện trường án mạng thôi.
Trong rạp, Conan để ý phát hiện nhiều khuôn mặt nhìn rất quen, trong đó có không ít là cảnh sát và thám tử tiếng tăm Nhật Bản.
“Bọn họ không giống vô đây để xem ảo thuật, kì lạ thật.”
Conan đối với tình huống này cảm thấy rất nghi hoặc. Sonoko nghe vậy không khỏi cười trộm, đem lý do nói cho cậu biết, tiện thể châm chọc cậu đúng là cái đồ mù tịt thông tin.
“Nhóc chưa nghe sao? Nghe đồn Kaitou KID đêm nay sẽ xuất hiện ở đây, cho nên mọi người mới hiếu kỳ tới xem biểu diễn lần này. Hoá ra nhóc ngốc tới mức tin này cũng không biết sao? Tiểu quỷ”
Conan lập tức để ý những người đang nói chuyện gần đó, phát giác ngoại trừ những ảo thuật gia đang nói chuyện bên ngoài, còn có không ít chính là đang nói về Kaitou KID.
Nghi vấn đã được giải đáp, nhưng lại xuất hiện một vấn đề mới, nếu thật như vậy, vì sao Kaitou KID lại chọn chỗ này tái xuất?
Câu hỏi đặt ra, Conan bất đắc dĩ có chút buồn bực khi cảm thấy bản thân đã chậm nắm bắt tin tức của KID.
“Hừ…mình đã thực sự thành trì độn rồi.”
“Chuyện này rõ ràng quá mà. Đến tớ cũng còn nghe ngóng được, mà cậu thì chả hay biết gì cả.”
Giọng Osaka đáng ra không thể nghe thấy ở đây lại vang lên bên tai, quay đầu lại thì thấy Heiji đứng ngay phía sau mình.
“Hat…Hattori?” Bị kinh hách đến không khỏi lùi ra sau một bước, không nghĩ tới cả Heiji cũng biết tin này, bất chấp đường xa lội tới đây.
“Buổi tối tốt lành, Kudo.” Heiji vui vẻ chào hỏi, xem ra tâm trạng không tồi, Conan theo thói quen giật tay Heiji một cái nhắc nhở.
“Sao tớ cũng không biết cậu tới Tokyo?”
Đối với việc Hattori đến Tokyo mà không báo mình một tiếng, Conan đã cảm thấy có chút khó chịu rồi.
“Thì không nói cho cậu biết, muốn cho cậu một chút kinh hỉ, cậu đêm nay cùng tớ xem biểu diễn ha.”
“Kinh hỉ? Tớ thấy kinh hách thì có.” Conan rất không vui mà nói.
Hai người cứ như vậy chen qua đám đông đi tới vị trí của mình, lúc đi có rất nhiều người đụng trúng bọn họ, cho nên khi gần tới chỗ ngồi rồi, Conan cảm thấy ơi là phiền phức.
Chỗ ngồi của bọn họ ở ngay sau Ran một ghế, vì chỗ ngồi kế bên Ran đã bị Kazuha chiếm mất.
“Tin đồn về Kaitou KID truyền ra như thế nào?”
Thời gian không còn nhiều, Conan trong người máu thám tử lại bắt đầu sôi trào lên, bởi vì đối thủ lâu năm Kaitou KID của cậu lần thứ hai xuất hiện, khiến cuộc sống buồn chán bình ổn thường ngày của cậu tăng thêm sắc màu.
“Tớ cũng không rõ lắm, chỉ biết có người tung tin là đã gặp hắn trong rạp biểu diễn, nói thật không đáng tin cậy lắm. Tớ tới đây… là vì nguyên nhân khác. Kazuha cứ nằng nặc đòi muốn đi xem nên tớ đành đi theo.”
Dù miệng nói “đành đi theo”, nhưng Conan thấy trong mắt Heiji cũng giống như cậu, ánh ra tia hưng phấn khó nhẫn lại.
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi không lâu, hội trường bỗng nhiên cúp hết đèn, âm nhạc vang lên, bốn phía tràn ngập khói trắng.
Một chùm ánh sáng nổi lên phía sân khấu.
“LADIES AND GENTILEMEN!! This is a show time!!”
Hơn chục con bồ câu trắng từ sân khấu bay ra, hiện ra một người đứng trên sân khấu.
Anh ta chính là ảo thuật gia. Mọi người trong rạp đều đem hết lực chú ý tập trung vào trên đài. Nam tử trên đài mặc một kiện lễ phục đen tuyền, đầu đội mũ chóp cao, trên mặt vương dáng tươi cười sáng lạng, mang theo tâm trạng vô cùng thoải mái dễ dàng.
“Là người hồi sáng?” Conan lập tức nhận ra anh ta chính là người mình gặp ở công viên hồi sáng, bởi vì dung mạo giống mình như vậy thật không có nhiều người. Cậu lập tức nghĩ đến lớp học ảo thuật mà Sonoko nói đến có thể đều là anh ta truyền ra.
Lúc rảnh rỗi chắc phải tới xem qua rồi. Suy nghĩ này bất giác hiện lên trong lòng Conan.