Một hàng dài những thiếu nữ đang độ thanh xuân, trẻ trung, tươi tắn, thướt tha, yểu điệu đang đứng chờ đợi trước sân rồng. Cánh cửa sơn son thiếp vàng chầm chậm mở ra, hết người này ra, người kia lại tiến vào.
Ba năm một lần tuyển tú, nàng – nhi nữ của một viên quan nho nhỏ chuyên chăm sóc cây cối, hoa cỏ trong cung cũng bị liệt vào danh sách. Hai mươi tám vị hồng nhan, mỗi người một vẻ, từ hồn nhiên, trong sáng, thiện lương cho đến quyến rũ, mị hoặc tất cả đều có. Do được kế thừa khả năng hội họa từ cha mà bức tranh hoa điểu ngư trùng sống động của nàng được đánh giá rất tốt. Nàng nghiễm nhiên được chọn.
Do gia thế thường thường nên nàng không được tuyển vào vị trí phi tần bên cạnh hoàng đế mà bị phân đến ở Đan Tâm các, chuyên sao chép văn thư. Đan Tâm các này nằm ở một nơi hẻo lánh, tĩnh lặng nhất hoàng cung. Bên cạnh lại lãnh cung vì vậy thường xuyên nghe thấy tiếng than khóc nỉ non của các vị phi tần thất sủng, người có chút địa vị cũng sẽ không bao giờ lui tới đây.
Các cung nữ theo hầu bên người ai nấy đều lên tiếng oán than dậy đất mà nàng thì lại cảm thấy như vậy là quá đủ rồi, vì vậy chỉ chọn lấy kiếp sống an phận thủ thường, chờ đợi cho qua tám năm, khi ấy nàng hai mươi lăm liền có thể rời khỏi cung. Đại ca nhà Thế bá đã nói sẽ chờ đợi cho đến khi nàng xuất cung, cũng chẳng biết được lời người kia nói là thực hay hư nữa.
Ngày ấy, sau giữa trưa, gió nhẹ thổi tới cuốn đi mất bức họa tiểu hà chuồn chuồn đồ ra ngoài cửa sổ. Nàng chạy ra ngoài tìm liền bắt gặp một tiểu nam hài mặc áo xanh đang cầm trên tay bức họa của mình. Đứa nhỏ kia xinh xắn đáng yêu tựa như một tiểu tiên đồng, hai mắt to tròn, mở lớn coi bộ có vài phần khiếp đảm, chăm chú nhìn nàng.
Nàng giật mình, ôn nhu cười nói, tiếp nam hài kia tiến vào trong phòng, đem điểm tâm, trái cây đẩy tới trước mặt. Tiểu hài tử tiếp nhận và ăn ngon lành, tiện đà kêu nàng một tiếng tỷ tỷ.
Sau mới biết được đứa nhỏ này là hai tử duy nhất của thái tử đã bị phế. Thân phận hoàng tôn kia chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi, họ để nó lại trong cung tự sinh tự diệt. Cung nhân bên người đối xử tệ bạc ra sao, hắn cũng không để bụng. Hôm nay hắn buồn chán liền nghĩ muốn ra khỏi tẩm cung, kết quả chưa ra đến ngoài liền gặp được nàng.
Tiểu hoàng tôn tuy chỉ mới có mười hai nhưng nàng đối với nó cảm tình có thừa, hết mực yêu quý mà tự mình dạy nó đọc văn, viết chữ. Khả năng hội họa của nàng cuối cùng cũng có đất dụng võ, nàng lấy họa giải tự [ vẽ tranh minh họa cho từ ] vừa linh hoạt lại vừa sinh động khiến cho đứa nhỏ kia thích tới nhìn không chớp mắt. Sau khi học được từ rồi liền đem những bức họa kia cẩn thận cất đi.
Cung nữ xung quanh đều chê cười nàng. Họ nghĩ nàng ngốc nghếch, muốn tiếp cận hoàng tộc thế nhưng lại tìm đến một con phượng hoàng trụi lông là vị tiểu hoàng tôn kia. Thời đại ngày nay đã khác nhiều, mạng sống của tiểu hoàng tôn kia liệu có thể giữ được hay không là một vấn đề, nàng với nó, tỷ đệ không phải, bề trên cũng không phân phó nàng chăm sóc nó, nàng làm vậy là có ý gì?
Nàng thì chẳng nghĩ nhiều được như vậy, chỉ an phận cùng một tiểu hài tử ở nơi hoang lạnh này bầu bạn qua ngày đoạn tháng, sống an nhàn mà tự tại.
Từ đó về sau hai người sớm chiều ở chung, cùng đọc sách, cùng chơi đùa, tả hữu không rời, hình bóng hai người dần quyện lại hòa hợp thành một khó có thể phân biệt được.
Trong viện có một vườn hàn mai, khi trời vào đông, nàng đem tiểu nam hài ôm vào trong lớp áo choàng, dựa sát vào nhau ngồi trong đình viện, vừa ngắm tuyết rơi vừa thưởng mai.
Nàng bỗng nhiên nói: " Hàn mai héo tàn nhường chỗ cho muôn hoa của ngày xuân khoe sắc, đáng tiếc người thưởng mai cũng đều vô tâm, hoa rụng hoa rơi cũng đều chỉ lưu luyến lũ hàn hương? "
Đứa nhỏ cảm thấy lời nói kia của nàng là điềm xấu liền ôm chặt lấy thắt lưng nàng.
Hoa nở, hoa tàn mấy độ xuân, trở mình nhìn lại, người phía sau đã muốn trở thành một thiếu niên anh tuấn, cao to vời vợi, ánh mắt thâm thúy kia thủy chung đuổi theo thân ảnh nàng.
Lúc nay ở bên ngoài, trời long đất lở, thế sự vô thường, hoàng đế bệnh tình nguy kịch, hoàng tử kéo binh làm phản, huyết nhục tương tàn, lòng người hoảng sợ, hoang mang mà cuộc sống nơi tiểu viện hoang vắng vẫn bình lặng an ổn như trước.
Đợi cho sóng yên biển lặng, một ngày nọ, Tả thừa tướng cầm thánh chỉ chậm rãi hướng Đan Tâm các đi đến, vừa nhìn thấy thiếu niên liền quỳ xuống, tung hô ba tiếng vạn tuế.
Tân quân trước khi đi, nắm tay nàng nói. " Hiểu Mai, ta sớm đã ở trước linh bài phụ thân tuyên thệ, ngày sau nếu có thể đăng cơ nhất định lập nàng làm hậu. Nàng cứ ở đây chờ ta trở lại nghênh đón. "
Lời nói kiên định mà tràn ngập thâm tình vạn chủng của thiếu niên khiến nàng động dung mà trầm luân trong bể tình.
Nhưng nàng không đợi được đến khi chiếu chỉ kia được bạn ra, lại chờ được một ly chẫm tửu [ rượu độc ] Tả thừa thướng mặt không đổi sắc nói: " Phụ thân ngươi ủng hộ đại hoàng tử tạo phản, sớm đã bị chặt đầu đền tội. Ngươi cũng nhanh nhanh uống hết li rượu này, xuống cửu tuyền tận hiếu đi. "
Nàng không chút sợ hãi cùng lo ngại, biểu tình bình thản giống như sớm đã nhìn thấu thế sự hồng trần. Chính là khi nâng chén rượu đột nhiên tự hỏi: " Về sau chàng phải làm sao bây giờ? "
Tả thừa tướng cười mà nói: " Tiểu nữ của ta đoan trang hiền thục cũng không giống với hạng nữ nhân như ngươi, tin tưởng hội có thể chăm sóc, hầu hạ điện hạ tốt hơn ngươi nhiều. "
Nàng than nhẹ một tiếng, một hơi uống cạn chén rượi độc.
Diêm Quân nhìn thấy nàng, mở đầu là câu nói: " Năm năm sau người kia chỉnh đốn lại triều chính, tru di cửu tộc Tả thừa tướng, truy phong người làm hậu. "
Nàng gật gật đầu không nói, biểu tình không vui mà cũng chẳng buồn.
Diêm Quân cảm khái nói: " Tiên tử, người biết rõ, bất luận trải qua bao nhiêu kiếp, người cùng hắn cũng chỉ có thế hữu duyên vô phận, không thể ở cùng một chỗ. "
Ánh mắt trong suốt của nàng khẽ lay chuyển, than nhẹ: " Ngược gió như giải ý, đừng dễ dàng tàn phá. Đã có chàng giải ý, ngược gió có là chi? "