Bả vai đột nhiên bị bàn tay một người chộp lấy, bên tai còn truyền đến một câu chọc ghẹo, bất kỳ cô gái nào nửa đêm đi một mình ngoài đường, đều sẽ bị dọa đến mức cả người cứng ngắc, trên mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, Du An An cũng không phải là ngoại lệ.
Cô bị dọa cho sợ đến mức ngay cả tiếng thét chói tai cũng không phát ra được, may là cô còn nhớ phải dùng túi xách da làm vũ khí, hung hăng đánh về phía đối phương, rồi liều chết chạy như điên về phía trước.
“An An!”
Phía sau có người kêu to tên của cô, làm cho cô đang chạy như điên trong nháy mắt khựng lại, sau đó hơi hoài nghi quay đầu lại nhìn về phía sau.
“Là anh mà!”
Hàng xóm của cô, tên Na Nghiêm muốn cô gọi là Na đại ca, đang mỉm cười đi về phía cô.
“Bị dọa sợ sao?” Anh nhìn cô nói.
“Anh dọa em làm gì? Đáng giận!” Du An An nhìn anh chằm chằm, giận không kềm được cầm túi xách da dùng sức đánh anh.
Cô thật sợ đến mức trái tim đến bây giờ vẫn còn đập thình thịch cuồng loạn không ngừng.
“Chẳng lẽ anh không biết rằng người dọa người có thể hù chết người sao?” Cô tức giận chất vấn anh.
Vẻ mặt từ mỉm cười đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Anh không phải đã nói con gái một mình không nên về nhà quá muộn sao? Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh, lửa giận hừng hực trong nháy mắt hồi phục lại, chỉ là vẫn còn có chút oán hận. “Em dĩ nhiên biết bây giờ là mấy giờ, mới hơn mười một giờ thôi mà không phải sao?”
“Mới?”
“Hôm nay là thứ bảy, đối với rất nhiều người Đài Bắc mà nói, mười một giờ vốn là còn rất sớm không phải sao?”
“Em chính là dùng phương thức này để định nghĩa sớm muộn sao?”
Du An An chớp mắt mấy cái, đầu tiên là lộ ra vẻ mặt “không phải sao”, nhưng ngay sau đó lại hiếu kỳ đưa mắt nhìn từ đầu đến chân đánh giá anh.
À, bộ dạng của anh hôm nay rất phù hợp với tưởng tượng của cô, giày da sạch sẽ, quần tây thời trang, áo sơ mi ủi phẳng phiu, cùng với kiểu tóc nhìn như tùy hứng nhưng lại rất mô đen, nhìn thế nào cũng giống như một người dân đô thị tinh anh nhã nhặn.
“Anh muốn đi ra ngoài?” Cô vẻ mặt đầy tò mò đặt câu hỏi.
Na Nghiêm gật đầu.
“Anh xem, anh bây giờ mới bước ra cửa đi chơi, thì giờ này làm sao có thể là muộn đây?”
Anh vẻ mặt nghiêm túc, trầm mặc không nói nhìn cô.
Du An An bị anh nhìn như vậy có chút chột dạ cúi đầu.
Cô dĩ nhiên biết mình nói như vậy là cưỡng từ đoạt lý*, nhưng giá mà cô có thể về nhà nghỉ ngơi ăn ngủ sớm một chút, ai mà không muốn về nhà sớm nằm ngửa ở trên giường a? Nhưng mà cô là không có cách nào khác nha! Cô phải kiếm tiền trả nợ nhà cùng với phí sinh hoạt, còn phải ‘phồng má giả làm người mập’ cầm ít tiền đem về nhà dì, để tránh bị dượng gán cho cái đại danh vong ân phụ nghĩa.
(*cưỡng từ đoạt lý: giống như là cãi cùn, ko có logic)
Cô cũng là vạn bất đắc dĩ a!
“Lần sau nếu như hẹn hò trễ như vậy, nhớ gọi bạn trai của em đưa em về nhà.”
“A?” Du An An bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Anh cho rằng cô là cùng bạn trai hẹn hò nên mới về nhà trễ như thế? Cô cũng thật hy vọng mạng mình được tốt như vậy, nhưng mà cô cũng không cần phải tuyên truyền nỗi khổ của khắp nơi.
“Được rồi.” Cô gật đầu đáp ứng.
“Đi thôi.” Anh trầm lặng nhìn cô một lát, rồi lại nói.
“Đi đâu?” Cô ngây ngốc sửng sốt một chút.
“Anh đưa em về nhà.”
“Không cần đâu.” Du An An có chút bật cười. “Chỉ còn cách không tới ba trăm mét, tự mình đi là được, hơn nữa anh không phải là đang có chuyện muốn đi ra ngoài sao?”
“Không tốn mấy phút đồng hồ, đi thôi!”
Anh cũng đã nhấc chân bước về phía trước, cô cũng không thể lôi kéo anh dừng lại, cũng không thể ra lệnh cho anh không được đi về phía trước, không thể làm gì khác hơn là biết điều một chút đi theo sau để anh đưa mình về nhà.
“Na đại ca, em có thể hỏi anh một chuyện không?” Đi được vài bước, cô đột nhiên mở miệng hỏi thăm.
Na Nghiêm nhìn cô một cái, bày ra một vẻ mặt “hỏi đi” hơi lạnh lùng.
“Công việc của anh làm đi làm tùy theo ca sao?” Cái vấn đề này cô đã nghĩ hết mấy ngày, thật khó mới gặp được anh, cô cần phải lên tiếng hỏi cho rõ, tránh tiếp tục làm khó đầu óc của mình.
“Tại sao lại muốn biết?” Anh như có điều suy nghĩ nhíu mày hỏi.
“Tò mò.” Cô trả lời thành thực. “Mỗi sáng sớm em ra cửa đi làm chưa bao giờ từng gặp anh, cho nên em nghĩ anh hẳn không phải là công nhân viên chức đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, còn có, em mỗi lần gặp anh, phong cách ăn mặc của anh cũng không giống nhau, bạn bè dường như cũng không phải là người bình thường, cho nên…”
“Không phải là người bình thường là có ý gì?” Anh cắt đứt lời của cô.
“Chính là… Mà, em nói ra anh không thể tức giận đó?” Cô muốn nói rồi lại thôi, cẩn thận nhìn anh.
Anh gật đầu, ý bảo cô nói ra.
“Bạn bè của anh mang giày thật bản quá, bộ dạng thật giống như tám trăm năm chưa từng giặt qua, làm sao anh có thể chịu được bọn họ đi vào nhà a?” Cô cau mày vẻ mặt khó hiểu.
Na Nghiêm bị cô hỏi như vậy, nhất thời không biết nên trả lời cái vấn đề này của cô như thế nào.
“Bọn họ đều là đồng nghiệp của anh.”
“Đồng nghiệp?”
“Làm xi-măng, sơn dầu, trang trí, sửa nước sửa điện, công việc của bọn hắn đều ở trong công trường tương đối nhiều, cho nên giày mới biến thành bẩn như vậy, hơn nữa công việc nặng nhọc ra mồ hôi, giày cũng khó tránh khỏi cũng sẽ có chút mùi như vậy.” Anh giải thích. “Thật xin lỗi.”
“Không không không…” Du An An vội vàng khoát tay, đột nhiên có cảm giác mình trông mặt mà bắt hình dong thật rất quá đáng. “Người nên nói xin lỗi là em, em không biết… Em không nghĩ tới… Em… Ai, thật xin lỗi, Na đại ca, làm ơn quên đi lời em vừa nói có được không?” Cô vừa nói vừa đưa tay cốc một cái lên đầu mình, thanh âm chán ghét tự mắng. “Em thật là ngu ngốc.”
Na Nghiêm thấy thế không nhịn được bật cười.
“Em không có sai, những tên kia đúng là quá lôi thôi lếch thếch.” Anh cười nói. “Sau này anh sẽ kêu bọn hắn giặt giày định kỳ, lau giày hoặc là đổi lại giày mới.”
“Không nên a!” Cô lập tức hai mắt tròn xanh khóc thét lên tiếng. “Anh làm như vậy có khi sẽ hại em sau này đi trên đường, bị người ta trùm bao bố kéo vào trong ngõ mà đánh một trận mà không biết tại sao, làm ơn đi, không nên a!” Cô chắp tay trước ngực cầu xin.
“Ha ha…” Na Nghiêm nghe cô vừa nói như thế, lại càng cất tiếng cười to.
“Anh sẽ không nhắc với đồng nghiệp về chuyện giặt giầy, đổi giày đó chứ?” Cô khuôn mặt lo lắng.
“Đến rồi, mau vào nhà đi.” Na Nghiêm dừng bước lại, cười cười dùng ngón tay chỉ về hướng cửa nhà bọn họ.
“Na đại ca?” Cô tiếp tục cầu khẩn.
“Anh sẽ không nói là do em yêu cầu.” Anh mỉm cười bảo đảm với cô.
Ý là anh vẫn muốn nói sao?
Ô… Tại sao có thể như vậy a? Cô sau khi hại anh xen vào việc của người khác, có khi nào sẽ làm cho anh trở thành nhân vật không được hoan nghênh nhất của tất cả công nhân hay không a?
“Na đại ca…”
“Vào nhà nhanh, bạn bè của anh đang chờ.” Anh nhẹ giọng thúc giục.
Du An An vẻ mặt đưa đám thê lương, đáng thương nhìn anh.
“Yên tâm, không sao đâu.” Anh tự tay vỗ vỗ đầu cô, sau đó đột nhiên xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh đi xa, trong lòng cô chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là nhờ cậy ông trời đừng làm cho anh bởi vì quan hệ của mình, trở thành người không được các đồng nghiệp hoan nghênh nhất nha. Nhờ cậy.
* * *
Làm xi măng, sơn dầu, trang trí, sửa nước sửa điện, vậy anh rốt cuộc là làm cái gì?
Làm xi măng thì sẽ là công nhân xây nhà, sửa điện sửa nước là thủy điện công… Nói nhảm! Trang trí… Ai, nhà cô vô cùng cần được trang trí, đáng tiếc là năng lực kinh tế hiện tại của cô thật sự không có tiền để trang trí, không biết anh có nguyện ý cho cô trả góp hay không, chia ra thành hai mươi, ba mươi kỳ hoàn trả? Tốt hơn là có thể giảm giá cho cô một chút, chỉ tính phí cơ bản là được nhất.
Suy nghĩ đột nhiên khựng lại, Du An An không nhịn được đưa tay cốc một cái lên đầu mình.
Bệnh thần kinh, cô hiện tại ngay cả việc anh là thợ xi măng, thợ sơn dầu, làm gỗ hay là sửa nước sửa điện cũng còn chưa rõ, còn ở nơi này suy nghĩ lung tung muốn lợi dụng người ta, cô từ khi nào trở kẻ đầu cơ trục lợi như vậy?
Bất quá nói thật, nếu như cô thật sự mở miệng với Na Nghiêm, anh khẳng định sẽ không nói hai lời lập tức giúp cô, anh chính là một người nhiệt tâm như vậy, quả thật lời bình luận ban đầu của hàng xóm lầu trên lầu dưới đối với anh đúng là sự thật.
Mà, có câu nhận của người ta một chút ơn, tất phải báo đáp gấp mấy lần. Anh lần trước giúp cô khiêng đồ rồi còn hộ tống cô về nhà, bản thân còn chưa có cảm tạ anh, hơn nữa quan trọng nhất là, có được một hàng xóm tốt bụng nhiệt tâm giúp người như vậy, cô không hảo hảo hoà thuận với láng giềng một chút thì thực quá lãng phí, bởi vì ai biết được sau này cô còn có bao nhiêu chuyện phải nhờ cậy phiền toái đến anh?
Ừm, càng nghĩ càng cảm giác mình với Na Nghiêm hẳn là nên thành lập một quan hệ tốt đẹp mới đúng.
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, cô đứng dậy đi tới phòng bếp mở cái tủ lạnh vừa mua mấy ngày trước.
Cô chính là nghèo rớt mồng tơi, không có quá nhiều tiền để có thể mua lễ vật tặng anh, nhưng mà nấu ít đồ ăn mời anh dùng hẳn là không làm khó được cô. Vừa đúng lúc hôm nay là ngày nghỉ sinh lý* của cô, không cần đi làm, vậy cô có thể nấu bữa ăn tối mời anh ăn, dù sao chính cô cũng muốn ăn a.
(*tức là hàng tháng được nghỉ vào ngày ‘dì Nguyệt’ ghé thăm đó mà)
Nghĩ xong, cô xem lại thời gian, sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra đồ ăn buổi sáng mới đi chợ mua chuẩn bị cho cả tuần, bắt đầu bận rộn.
Cô mở vòi nước rửa đồ ăn, những động tác này đối với cô mà nói đã sớm tập mãi thành thói quen, bởi vì lúc còn ở nhà dì, để ngăn cái miệng đi xa cũng còn nghe thấy của dượng và chị họ, cô còn phải giúp bọn họ làm chuyện nhà, bất quá đây đều là chuyện đã qua, bởi vì cô bây giờ đã chuyển ra ngoài, còn có nhà của mình, không cần ăn nhờ ở đậu nữa.
Nhẹ ngâm nga hát, cô khoái trá làm việc, trong lúc bất chợt cảm thấy lòng bàn chân truyền đến một cảm giác ẩm ướt, cô hoài nghi cúi đầu xuống, chỉ thấy sàn nhà một mảnh ướt nhẹp.
“Trò quỷ gì đây?” Cô lui về phía sau một bước, cẩn thận dò xét xung quanh. Nước này rốt cuộc là từ đâu tới nha, có khi nào là cô mới vừa rồi lúc rửa rau, không cẩn thận làm cho nước từ trong thau đổ ra ngoài sao?
Nhưng mà không giống nha, xung quanh bồn nước rõ ràng là vẫn khô ráo, đây không phải là rò rỉ đường ống nước đó chứ?
Nhưng mà không giống nha, xung quanh bồn nước rõ ràng là vẫn khô ráo, đây không phải là rò rỉ đường ống nước đó chứ?
Cô hai mắt tròn xanh, nhanh chóng ngồi xổm xuống, mở ra cái nắp đường ống nước ở dưới tủ bát, bên trong đã sớm thành đại dương mênh mông.
“Trời ạ, tại sao có thể như vậy?” Cô nhìn chằm chằm một mảnh ngập nước kia, hoàn toàn không biết làm sao.
Cô lúc ở nhà dì, mặc dù chuyện gì trong nhà cũng đều đã làm qua, nhưng mà cô chưa từng làm qua chuyện thuộc phương diện sửa chữa, những chuyện này đều là do người đàn ông duy nhất trong nhà, chính là dượng làm, cho nên cô vốn một chút cũng không biết.
Làm sao bây giờ? Vấn đề là ở chỗ nào? Tại sao lại bị rỉ nước? Đường ống nước bị vỡ sao?
Cô nhíu chặt chân mày, do dự một chút, quyết định tự mình thử xem qua một chút.
Cô cầm khăn lông khô, trước hết lau khô sàn nhà cùng phía dưới nước đường ống, suy nghĩ một chút, lại nhìn theo dấu vết loang lổ của nước, như thế này tương đối dễ dàng nhìn ra chỗ bị rò rỉ nước, sau đó mới đứng dậy, mở vòi nước phía trên.
Bởi vì nước chảy quá nhỏ hoàn toàn không nhìn ra đường ống nước bị rỉ ở đâu, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là đem vòi nước mở lớn một chút, không ngờ tới vừa mở vòi lên, nước phun ra một trận, đường ống nước phía dưới bung cả lên.
“A!” Cô bỗng nhiên hét to một tiếng, theo phản xạ lập tức đóng kín cái vòi nước, nhưng đã không còn kịp rồi, sàn nhà phòng bếp một lần nữa bị chìm trong biển nước.
“Ông trời của ta a, tại sao có thể như vậy? Làm sao bây giờ?” Cô vẻ mặt ngây ngốc, đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm ống nước bị bung lên đầy đất đầy nước lẩm bẩm tự nói.
Không cần hỏi, ngoài trừ việc tìm người tới sửa, cô còn có thể làm sao đây? Cô không hiểu một chút gì về thuỷ điện…
Khoan đã!
Thuỷ điện?
Thuỷ điện công*?
Thuỷ điện công Na Nghiêm!
(thủy điện công: thợ sửa điện sửa nước)
Mặc dù cô vẫn chưa biết rõ anh cuối cùng có phải là thuỷ điện công hay không, nhưng mà đàn ông đối với mấy chuyện tu sửa này so với phụ nữ vẫn am hiểu hơn, anh hẳn là sẽ có biện pháp giúp cô mới đúng.
Nghĩ xong, cô lập tức xoay người chạy ra khỏi nhà, đến cửa nhà đối diện nhấn chuông cầu cứu.
“Chiếp… Chiếp…”
Sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa từ bên trong nhà anh vang lên, cô mới đột nhiên khựng lại, hậu tri hậu giác* nhớ ra hôm nay không phải là ngày nghỉ, anh thì đương nhiên là không có ngày nghỉ sinh lý như cô, thời gian này làm sao có thể ở nhà? Cô thật là quá ngốc a!
(hậu tri hậu giác: suy nghĩ lại mới phát giác ra)
Đưa tay cốc đầu mình một cái (tỷ thích tự hành hạ bản thân ghê a), cô chán nản xoay người, không ngờ tới phía sau lại truyền đến tiếng mở cửa, khiến cho cô trong nháy mắt vừa mừng vừa lo quay người trở lại.
“Anh có ở nhà?!” Cô kêu lên giống như nhìn thấy vị cứu tinh, suýt chút nữa cao giọng vỗ tay hoan hô.
“Sao vậy?” Na Nghiêm tò mò nhìn cô hai mắt tỏa sáng.
Nghe vậy, hai mắt đang phát sáng lập tức ảm đạm xuống. “Đường ống nước ở phòng bếp của em bị rỉ, em không biết nên làm sao bây giờ, anh có thể giúp em xem một chút được không?” Cô dùng vẻ mặt phiền não, đầy thành ý thỉnh cầu nhìn anh nói.
“Có thể!” Anh không chút do dự nào lập tức đáp ứng.
“Cám ơn.” Cô lập tức mừng rỡ dùng sức gật đầu, sau đó xoay người dẫn đường.
Sau khi cùng cô đi vào phòng bếp, Na Nghiêm trực tiếp ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn xuống đường ống nước hỏng bét đánh giá mức độ hư hao.
“Chỗ mấu nối đường ống bị nứt, nối lại là được rồi.”
“Thật tốt quá.”
“Nhưng mà vấn đề không chỉ ở đường ống.”
Nghe được câu này, cô sửng sốt. “Là có ý gì?”
“Chỗ này trên tường bị rỉ nước.”
“Chỗ nào?” Cô bắt chước anh cúi đầu xuống đường ống nước.
“Chỗ này.” Anh chỉ vào nơi đường ống nước tiếp xúc với vách tường. “Thấy không? Mặc dù nước chảy không lớn, nhưng là có rò rỉ.”
“Cũng là bị nứt sao?”
“Phải sau khi kiểm tra hoàn toàn đã mới biết được, anh đi lấy thùng dụng cụ tới đây, em đi đóng kín chốt mở hệ thống cung cấp nước.” Anh đứng dậy dặn dò.
“A?” Cô vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
“Sao vậy?”
“Em không biết chốt mở ở đâu.” Cô lúng túng trả lời.
“Ở lầu trên cùng.”
“Ô, vậy… Vậy phải làm thế nào?” Cô thật không muốn bị người ta phát hiện là mình không biết gì hết, nhưng mà nếu như không hỏi, cô sẽ chỉ tự làm mình phải đi lên đi xuống nhiều chuyến mà thôi.
“Trước hết tìm ra cái chốt mở thuộc về nhà em, sau đó theo chỉ dẫn phía trên vặn chặt vòi nước lại.”
“Được.” Cô lập tức ra ngoài chạy, hai người phân công hợp tác, một người lên lầu trên vặn vòi nước, một người trở về nhà đối diện đem sang tất cả công cụ và vật liệu cần dùng.
Sau khi hai người trở lại trong nhà, Na Nghiêm chỉ dẫn Du An An trước hết đem nước bên trong đường ống toàn bộ đổ đi, sau khi xác định vòi nước đã tắt, lập tức cuồn cuộn xắn tay áo lên bắt tay vào tu sửa.
Bởi vì cô hoàn toàn giúp không được gì, cho nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục công việc rửa rau cắt đồ ăn lúc nãy, chẳng qua là phải đem công việc từ phòng bếp chuyển sang phòng khách.
Cô hy vọng sau khi chờ anh sửa chữa xong chuyện rò rỉ nước ở phòng bếp rỉ nước, có thể trực tiếp ra tay rang thức ăn, mời anh dùng cơm.
“An An.” Ước chừng khoảng 20 phút trôi qua, anh đột nhiên gọi cô.
“Dạ.” Cô lập tức đứng dậy chạy vào phòng bếp.
“Em lại đi trên lầu mở vòi nước ra.”
“Được.” Cô xoay người muốn đi, lại bị anh gọi lại.
“Chờ một chút, em mang theo di động đi, sau khi mở nước thì lập tức gọi điện thoại nói cho anh biết, em đừng đi xuống trước.” Na Nghiêm cẩn thận dặn dò.
“Được.” Cô gật đầu, sau đó cất bước rời đi.
“An An.” Na Nghiêm một lần nữa gọi lại cô. “Em có số di động của anh sao?”
Cô giật mình sững sờ quay đầu lại nhìn, sắc mặt trong nháy mắt ửng hồng. “Không có.” Cô ấp úng trả lời.
Anh cười khẽ đọc số di động của mình cho cô, sau đó nhìn cô đỏ mặt nhanh chóng chạy đi.
Thật là một cô gái nhỏ khả ái, nếu không phải ngày hôm qua anh đi xuống lầu hai giúp sửa ống nước, nghe thấy Trương mụ khẳng định vị Du tiểu thư mới dọn đến này đã hai mươi lăm tuổi, anh thật sự không cách nào tin tưởng nha đầu xinh xắn, kiểu tóc uốn như mì sợi, trên mặt không chút son phấn, ăn mặc đơn giản hợp tính cách này, cư nhiên đã hai mươi lăm tuổi.
Hai mươi lăm tuổi, chỉ xê xích bảy tuổi so với anh mà thôi, cái chênh lệch này hình như là không quá lớn nha?
Anh vốn tưởng rằng cô nhiều lắm cũng chỉ có hai mươi tuổi mà thôi, so với anh có thể xê xích đến một con giáp, không ngờ tới cô đã hai mươi lăm tuổi, so với anh ba mươi hai tuổi thì chỉ kém bảy tuổi.
Bảy tuổi mà thôi, nếu anh theo đuổi cô, liệu có bị nói là trâu già gặm cỏ non không?
Bất quá điểm quan trọng ở đây không phải là người khác nói như thế nào, mà là cô suy nghĩ như thế nào, hơn nữa cô cũng nhìn thật giống như đã có bạn trai.
Na Nghiêm dùng sức vò loạn mái tóc của mình, nghĩ như thế nào cũng không hiểu nổi bản thân tại sao lại đối với một cô gái nhỏ cách anh nhiều tuổi như vậy, hơn nữa chỉ mới gặp mặt vài lần, nói chuyện mấy câu, đã kìm lòng không đậu, tim đập thình thịch? Anh trước giờ hình như chưa từng xảy ra chuyện như vậy, chứ đừng nói chi sau khi biết đối phương có thể đã có bạn trai, trong đầu lại còn đầy những suy nghĩ làm sao để đem cô biến thành của mình, anh thật là bị quỷ bắt mất hồn.
“Linh linh…”
Lúc này điện thoại di động trong túi áo anh vang lên, anh lấy ra nhấn nút nghe máy.
“A lô?”
“Na đại ca, em đã mở vòi nước ra rồi.”
“Anh biết rồi, em chờ anh một lát.”
“Được.”
Na Nghiêm vặn vòi nước ra, chỉ sau chốc lát, nghe thấy bên trong ống nước có tiếng không khí bị nước theo đuổi vội vã, phát ra thanh âm cách cách cách cách.
“Sao rồi, còn có bị rỉ nước không?” Du An An ở đầu bên kia điện thoại căng thẳng hỏi.
“Nước còn chưa xuống tới.”
“Ồ.”
Sau mấy tiếng nổ cách cách càng lúc càng lớn, cuối cùng nước từ vòi cũng chảy ra, anh mở nước tối đa, sau đó lại ngồi xổm xuống, dùng đèn pin cầm tay kiểm tra chỗ bị rò rỉ lúc trước, chờ trong chốc lát, sau đó duỗi tay sờ sờ quanh đường ống một chút. Khô ráo, hẳn là không còn vấn đề gì.
“An An, em có thể trở về rồi.” Anh đứng dậy đóng kín vòi nước, đồng thời nói với cô ở đầu bên kia điện thoại.
“Tốt rồi sao? Sẽ không bị rỉ nước nữa sao?”
“Đúng vậy.”
“Thật tốt quá!” Cô không nhịn được lớn tiếng hoan hô. “Cám ơn anh, Na đại ca, anh thật là ân nhân cứu mạng của em, nếu như không có anh, em thật không biết nên làm cái gì bây giờ.” Cô khoa trương khen ngợi.
“Cần khoa trương như vậy sao? Ân nhân cứu mạng?” Na Nghiêm không khỏi khẽ mỉm cười.
“Cần, cho nên anh nếu như không chê, em mời ăn bữa ăn tối có được hay không?”
“Thì ra ân nhân cứu mạng chỉ trị giá bằng một bữa ăn tối thôi sao?” Anh vừa thu dọn hộp dụng cụ trên mặt đất, vừa cùng cô nói giỡn.
“Ừm, vậy hai bữa cũng được.”
Không ngờ tới cô lại trả lời như vậy, anh không nhịn được cười ra tiếng.
“Anh cho là ân cứu mạng hẳn là nên lấy thân báo đáp.” Anh cười chế nhạo.
“Đó là ý nghĩ của người cổ đại, bây giờ đã không còn lưu hành.”
“Vậy sao? Nhưng mà anh chỉ tiếp nhận loại phương thức báo ân này, em nói xem làm sao bây giờ?”
“Xem trình độ anh nhiệt tâm giúp người như vậy, khẳng định đã thê thiếp một đoàn, cho nên thiếu em cũng không sao. Thật tốt, em còn có thể tiết kiệm một phần cơm nha!”
Na Nghiêm lập tức cười to ra tiếng, không ngờ tới mình lại bị cô phản lại một đòn, thật đúng là không thể xem thường cô nha!
Không bao lâu, từ phòng khách truyền đến thanh âm mở chốt cửa, anh đi ra phòng bếp, nhìn thấy cô đang nở nụ cười chân thành đi vào trong cửa lớn nhìn anh.
“Em mới vừa rồi nói là sự thật, mời anh ăn bữa ăn tối có được hay không? Đồ ăn em cũng đã chuẩn bị xong.” Cô chỉ vào đồ ăn đã được cắt rửa trên bàn.
“Em muốn nấu?” Anh kinh ngạc nhìn cô, còn tưởng rằng cô ý nói mời ăn cơm là muốn đi ra ngoài ăn.
Du An An gật đầu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. “Tài nấu nướng của em cũng không tệ, bảo đảm anh sau khi ăn xong sẽ khen không dứt miệng.”
“Tự tin như vậy sao?”
“Anh không tin?”
“Không tin.” Anh lắc đầu.
“Không sao, như thế này rồi anh sẽ tin.” Cô cuồn cuộn xắn tay áo, chuẩn bị ra tay thi triển kỹ năng.