Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng cũng kết thúc! Tôi hào hứng rời khỏi phòng thi lên đại học, đứng trước cổng trường ôm bạn bè. Chúng tôi cười nói một lúc rồi quyết định đi liên hoan, bàn tán về cuộc sống sau này.

Đến lúc nộp giấy điền nguyện vọng, Ly Minh gọi điện cho tôi, bảo tôi qua nhà cô ấy cùng bàn bạc xem.

Trông mòn con mắt, kết quả trúng tuyển cũng ra. Đương nhiên tôi đậu vào thành phố A, phải rời nhà đi xa, còn Ly Minh thì rời nhà tới một thành phố khá gần.

Sau khi tạm biệt ba mẹ, tôi liền bước vào hành trình học đại học.

Tuyển sinh xong sẽ tới mùa huấn luyện quân sự, đương nhiên tôi chẳng phải ngoại lệ. Sau khi làm quen với bạn cùng phòng mới xong, chúng tôi chuẩn bị chào đón mùa huấn luyện quân sự sắp tới.

Huấn luyện quân sự thật sự rất nhàm chán. Hằng ngày, nếu không phải luyện tập tư thế quân đội thì sẽ tập dậm chân tại chỗ, phiền chết được. Hơn nữa mặt trời nắng chói chiếu trên đỉnh đầu, làm gì có ai chịu được. Được cái là huấn luyện viên của tôi không nghiêm khắc cho lắm.

Huấn luyện viên: “Các anh chị cứ cố gắng đi, lát nữa tôi qua đại hội bên cạnh dắt về vài nam sinh đẹp trai giới thiệu cho.” Nghe vậy, đương nhiên chúng tôi mừng muốn chết.

Sau đó huấn luyện viên có tìm vài nam sinh về thật, bảo bọn họ tự giới thiệu.

“Tôi tên…, là…, lớp…”

Tôi ngạc nhiên tới nỗi ngây người nhìn qua, là cậu ấy! Tôi còn chẳng dám tin vào mắt mình, thậm chí bỗng thấy hoài nghi về ký ức của bản thân. Đã hai năm rồi, đó thật sự là cậu ấy ư? Bởi vì mãi đắm chìm trong thế giới nội tâm nên tôi không nghe thấy lời giới thiệu của cậu ấy, càng không biết tên cậu ấy là gì.

Sau khi kết thúc buổi huấn luyện quân sự hôm đó, tôi trở lại ký túc xá, bắt đầu nghe ngóng khắp nơi. Cuối cùng quả là ông trời không phụ người có lòng, hóa ra cậu ấy tên là Giang Trạch Dịch. Tên hay ghê á!!!

Tôi không phải người chủ động, nhiệt tình gì, nhưng sự xuất hiện của Giang Trạch Dịch đã phá vỡ phong ấn của tôi.

Trở lại ký túc xá, tôi lập tức gọi điện cho Ly Minh, “Ly Minh, mình nói nghe nè, mình gặp được cậu ấy rồi! Là cậu ấy, cậu ấy đó!”

“Thi Dật, mới khai giảng mà sao cậu hóa ngốc luôn rồi? Cậu ấy cái gì? Cậu ấy cậu nói là ai?”

“Hai năm trước, lúc tụi mình đi du lịch gặp phải một chàng trai đó! Người này học cùng trường với mình!”

“Ôi vãi luôn! Thật hả? Đây là duyên phận đấy! Thi Dật, cậu không yêu chứ?”

“Đi đi đi, không thèm nghe câu nói nữa, cúp nha.”

Ly Minh cũng không biết, tôi đã chờ ngày này hai năm rồi.

“Thi Dật, nhất định phải tỉnh táo, chỉ là mày muốn biết tên người ta thôi chứ có gì đâu. Có lẽ chỉ là thấy người ta đẹp trai nên mới nhớ lâu như vậy, như vậy đâu đồng nghĩa là mày thích người ta.”

Đúng! Nhất định là thế! Tôi đồng tình với ý nghĩ nội tâm của mình.

Mấy ngày trôi đi, trong lòng tôi cứ luôn khó chịu, tôi rất muốn liên lạc với cậu ấy. Tôi còn kiềm lòng không đậu, đi hỏi số của cậu ấy nữa.

“Xin chào, mình có tham gia huấn luyện quân sự bên cạnh đội của cậu á, từng thấy cậu tự giới thiệu.”

“À à, xin chào.”

Dần dần, chúng tôi ngày càng trò chuyện nhiều hơn. Khác hẳn sự lạnh nhạt ban đầu, chúng tôi trở thành đôi bạn già tựa như đã quen rất nhiều năm, không giấu gì nhau, có gì cũng kể. Mặc dù có lẽ cậu ấy không nhớ rõ tôi đâu, nhưng mọi việc liên quan tới cậu ấy, tôi đã khắc sâu vào tâm trí mình từ lâu. Không biết vì sao cứ rảnh là tôi sẽ muốn gửi tin nhắn cho cậu ấy, muốn cho cậu ấy biết mọi chuyện xảy ra quanh mình.

Trời tối, hết giờ tự học, tôi trở về ký túc xá, vội vàng mở khung chat Wechat của cậu ấy ra.

“Về ký túc chưa?”

“Ừm, mới về tới.”

“Bình thường ở ký túc xá, rảnh rỗi không có gì làm thì câu sẽ làm gì?”

“Thì nghe nhạc thôi.”

“Cậu cũng thích nghe nhạc à? Mình cũng thích cực!”

“Cậu hay nghe nhạc gì?”

“Nhạc gì cũng nghe hết, thể loại nào cũng có điểm đặc biệt riêng.”

“Vậy để mình hát cậu nghe.”

Tôi không dám tin vào mắt mình, vậy mà Giang Trạch Dịch lại muốn hát cho tôi nghe. Còn chưa kịp hào hứng thì đã nhận được một đoạn tin nhắn thoại, tôi kích động ấn mở.

“Nghe tiếng mưa rơi, từng giọt tí tách. Hô hấp của em như giọt mưa rót vào tình anh, mong rằng mưa có thể rơi mãi không ngừng…”

“Hay ghê!”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, cậu ấy đi ngủ sớm, còn tôi cứ phát đi phát lại đoạn tin nhắn thoại kia, nghe hoài không chán. Tôi còn lưu đoạn tin nhắn thoại đó vào Wechat của mình…

Tôi cũng kể Ly Minh biết tin vui này, cảm giác như bản thân là người hạnh phúc nhất thế giới này. Ly Minh cũng kể tôi nghe cô ấy hẹn hò rồi. Giỏi đấy, chị em tôi là phải nhanh chóng như thế chứ. Lúc đó cũng mới khai giảng không lâu thôi mà cô ấy đã hẹn hò rồi. Không hổ là bạn của Thi Dật tôi. Cô ấy nói bạn trai đối xử với mình rất tốt, đã cao ráo, đẹp trai lại còn săn sóc. Nghe kể mà tôi ghen tỵ quá trời!

Kỳ huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc, tôi và Giang Trạch Dịch hẹn nhau ra gặp mặt một lần. Giờ hẹn là trước buổi tự học tối. Tôi chạy tới trước mặt cậu, vẫy tay, “Này.”

Cậu ấy lập tức đưa tay lên chào lại, “Chào.”

Cứ như vậy, chúng tôi gặp mặt trực tiếp nói chuyện. Sau này lại càng nói chuyện thường xuyên hơn, thậm chí còn nhắc tới chuyện tương lai. Đương nhiên sau khi tôi trở nên chủ động, thời khắc nào cũng gửi tin nhắn cho cậu ấy, mà Giang Trạch Dịch cũng kiên nhẫn trả lời tôi.

“Cậu có sở thích gì thế, Giang Trạch Dịch?”

“Mình thích chụp ảnh.”

“Trùng hợp vậy! Mình cũng thích chụp ảnh.”

“Vậy sau này chúng ta đi chơi, mình sẽ chụp hình thật đẹp cho cậu.”

Lúc nhìn thấy tin nhắn này của Giang Trạch Dịch, tôi phấn khởi tới mức nói không nên lời. Chưa từng có chàng trai nào nói sẽ chụp ảnh cho tôi, cũng chưa một chàng trai nào chụp hình cho tôi.

Ảnh đại diện Wechat của chúng tôi đều là mèo con, vì thế tôi hỏi cậu ấy, “Cậu cũng thích mèo con hả?”

“Đúng thế.”

Tôi lại hỏi tiếp, “Vậy sau này chúng ta nuôi một con đi.”

“Được.”

Tôi cầm điện thoại, bật cười ngây ngô. Đột nhiên lại có cuộc gọi đến, tôi nhìn tên thì thấy là Ly Minh. Dạo này chỉ chú tâm vào Giang Trạch Dịch nên tôi suýt quên luôn Ly Minh rồi.

“A lô.”

“Thi Dật ngu ngốc kia, cậu bị ngốc thật hả? Sao lâu vậy không gọi mình? Có còn nhớ mình không đó?”

“Đương nhiên là mình nhớ Ly Minh bé nhỏ của mình rồi.”

Chúng tôi lại bắt đầu kể lể những chuyện mấy ngày nay của mình, toàn là chuyện vui cả. Quan hệ của tôi và Giang Trạch Dịch coi như không tệ. Ly Minh và bạn trai cô ấy thì hẹn hò rất hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK