Dù không đổi được cũng có thể nướng lên ăn! Vương Cẩm Tài ngáp một cái rồi giụi mắt rời khỏi giường, hôm nay phải tới chỗ Trương Tam ở phố bên kia thu tiền thuê đất nên không thể chậm trễ được.
Trong phòng trống rỗng chỉ có một mình Vương Cẩm Tài, lẽ ra điều này rất bình thường nhưng y cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Đi ra ngoài múc nước rửa mặt, qua cả buổi Vương Cẩm Tài mới nhớ ra tại sao mình lại thấy không đúng! Đêm qua mình đã không còn ngủ một mình nữa, tên ăn xin ngủ bên cạnh chạy đi đâu mất rồi?
Trong bếp sân sau đều không có, Vương Cẩm Tài dạo quanh một vòng đang buồn bực thì chợt nghe trên nóc nhà vang lên một tiếng gào to.
"Ê! Tìm ta hả?"
Tô Thảo Nhi nhàn nhã đeo kính đen nằm nghiêng trên mái hiên phơi nắng, thỉnh thoảng còn có chim sẻ nhảy tới nhảy lui trên đùi hắn.
Vương Cẩm Tài vừa nhìn liền sợ mất mật, "Ngươi mau xuống đi! Nguy hiểm lắm!"
Tô Thảo Nhi đắc ý lắc đầu cười nói: "Cái này đã là gì, ta......".
Truyện mới cập nhật
"Không phải nói ngươi!" Vương Cẩm Tài tức giận ngắt lời hắn, "Mái ngói nhà ta nhiều năm rồi chưa sửa, trời mưa to đều bị dột! Mau xuống đây cho ta, nếu không làm vỡ ngói thì ngươi phải bồi thường cho ta đấy!"
Tô Thảo Nhi trên mái hiên nghe thấy câu này có vẻ như bị đả kích, lập tức nghiêng người lăn xuống nhanh như chớp, mấy mảnh ngói bị đè lên kêu lên răng rắc làm Vương Cẩm Tài sợ hết hồn.
"Ai da!" Thấy người sắp ngã xuống, Vương Cẩm Tài thất kinh hét to một tiếng rồi vội vã đi tới dang rộng hai tay muốn hứng Tô Thảo Nhi.
Nhưng Tô Thảo Nhi đột nhiên xoay người một cái, thân hình nhẹ như chim én đáp xuống bên cạnh, vỗ vỗ cánh tay đang duỗi dài của Vương Cẩm Tài rồi nói, "Lừa ngươi thôi."
"Ngươi!" Vương Cẩm Tài tức giận đến bốc khói, "Ngươi dám chọc lão gia ta!"
"Được rồi được rồi, " Tô Thảo Nhi thuận miệng trấn an, "Bánh bao hấp xong rồi, chúng ta đi ăn thôi."
"Hôm nay không có phần ngươi, ta ăn còn ngươi ngồi nhìn!"
"Phải không đó? Vậy ta liền đi......"
............!
Buổi sáng trêu chọc Vương Cẩm Tài khiến Tô Thảo Nhi cảm thấy hết sức vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi Vương Cẩm Tài muốn đến phố bên kia thu tiền thuê đất, còn hắn không có bát ăn xin vua ban nên tạm thời thất nghiệp, dù sao cũng rảnh rỗi nên muốn đi chung với Vương Cẩm Tài.
Nào ngờ Vương Cẩm Tài lại không đồng ý.
"Không được!"
Vương đại lão gia khí thế hùng hổ đứng chặn ở cổng không cho Tô Thảo Nhi ra, "Nếu ngươi rảnh quá thì giúp ta nuôi gà đi?"
"Ta đâu phải vợ ngươi, mắc gì phải làm chứ." Tô Thảo Nhi sửa lại cặp kính Tây Dương trên sống mũi, "Hay là ngươi muốn bái thiên địa bái cao đường với ta?"
"Ngươi, ngươi......" Vương Cẩm Tài lắp bắp, "Nếu ngươi nhất định đòi đi thì lão gia ta xem như có thêm một tên sai vặt miễn phí vậy!"
"Được thôi."
Sai vặt thì sai vặt, Tô Thảo Nhi thảnh thơi đi theo Vương Cẩm Tài ra cửa.
Trên đường đi hai người đều không mở miệng nói chuyện, chủ yếu là vì Vương Cẩm Tài cuống quýt chạy như bay, cứ như sắp đi đầu thai không bằng, chỉ giây lát sau đã chạy đến phố bên kia.
Đi theo Vương Cẩm Tài vào một tiệm tạp hóa, lúc này Tô Thảo Nhi mới vỡ lẽ ra y muốn đi lấy tiền! Bảo sao lại chạy nhanh như vậy.
Với nhân cách của Vương Cẩm Tài thì đây là điều hết sức dễ hiểu, nhìn quen rồi cũng chẳng kinh ngạc nữa.
"Trương Tam!" Vương Cẩm Tài kéo ghế ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề, "Tiền tháng này đâu?!"
"Vương lão gia ngài tới rồi," Chưởng quỹ Trương Tam vội vàng cúi đầu khom lưng dâng trà, nhìn thoáng qua Tô Thảo Nhi đứng cạnh y tò mò hỏi, "Ủa? Đây không phải kẻ ăn xin mù bất hạnh à? Sao ngươi cũng tới đây vậy?"
"Ta......"
Tô Thảo Nhi đang định trả lời thì Vương Cẩm Tài đã hấp tấp ngắt lời hắn.
"Ngươi quan tâm hắn làm gì, trả tiền cho ta trước đi!"
Dáng vẻ đòi tiền này thật sự còn gấp hơn cả Diêm Vương đòi mạng nữa.
"Không thiếu ngài đâu, ngài đừng nóng!" Trương Tam ôn hoà lấy xâu tiền đã chuẩn bị sẵn từ trong ngực ra đưa cho Vương Cẩm Tài.
Vương Cẩm Tài cũng chẳng câu nệ gì, cầm tiền xong liền đếm ngay tại chỗ, sau khi chắc chắn không thiếu một xu thì sắc mặt y mới dịu lại.
"Đa tạ Trương chưởng quỹ......"
"Không có chi không có chi......"
"Uống trà uống trà......"
"Được được......"
Vương Cẩm Tài bưng chén trà lên.
Vương gia chỉ toàn uống nước giếng nên không có trà, ít nhất Tô Thảo Nhi chưa thấy Vương Cẩm Tài uống trà bao giờ.
Nhìn Vương Cẩm Tài vừa nói chuyện tào lao với Trương chưởng quỹ vừa bưng chén nốc ừng ực, Tô Thảo Nhi cứ sợ y sẽ bị sặc.
Đương nhiên uống kiểu này chỉ cần một hớp là có thể uống hết trà, Vương Cẩm Tài chép miệng một cái uống cạn tới đáy, còn Tô Thảo Nhi tin chắc mình đã nhìn thấy y thè lưỡi quét qua đáy chén liếm sạch bã trà vụn còn sót lại.
Nhai nhóp nhép mấy cái, hầu kết nhấp nhô lên xuống một lượt, cuối cùng nuốt vào bụng.
Biết nói thế nào đây, chứng kiến xong màn này tâm tình Tô Thảo Nhi hết sức vi diệu.
Vương Cẩm Tài uống xong trà liền ra về, Trương chưởng quỹ còn phải buôn bán nên cũng không giữ y lại.
Hai người cứ thế một trước một sau ra cửa.
Sau khi thu tiền xong Vương Cẩm Tài đi chậm hơn nhiều, Tô Thảo Nhi nhàn tản theo sau y, thấy trên đường chẳng có gì thú vị nên muốn tìm chút trò vui.
Đúng lúc này có bầy chim én bay ngang qua.
"Này, ngươi muốn bay không?" Tô Thảo Nhi đi lên phía trước cố ý huých vào vai Vương Cẩm Tài một phát, "Ta mang ngươi bay nhé?"
"Bay cái đầu ngươi á!" Vương Cẩm Tài hậm hực lườm hắn, "Thần kinh!"
Đúng là vô vị mà.
Tô Thảo Nhi bất mãn đưa tay véo mặt y một cái.
Vương Cẩm Tài kêu lên rồi ôm mặt bị véo đỏ ửng giơ chân đạp Tô Thảo Nhi.
Đương nhiên Tô Thảo Nhi sẽ không ngu ngốc đứng yên cho y đạp mà đã sớm chạy xa.
Vương Cẩm Tài căm phẫn đuổi theo hắn, nhất định phải ăn miếng trả miếng tới cùng..