Cái gọi là uống trà trong miệng Phú Sát Nhĩ Tế chắc chắn không phải như văn nhân phong nhã vào quán, vừa thưởng thức trà thơm, vừa đàm luận thơ văn.
Với bộ trang phục ăn mày quái lạ thế kia, chẳng biết hai ngày qua hắn trốn ở đâu và đang làm gì nữa.
Hắn nói muốn vào quán trà của người ta, cơ mà có mười nghìn người gác cổng cũng không cho hắn vào.
Cho nên theo lẽ hiển nhiên, hắn gặp được Đoàn Hào ở đây, còn muốn tâm sự nói chuyện thì chỉ có thể tìm một chỗ khác.
"Anh đã bao giờ tắm ở nhà tắm công cộng chưa?"
Đây không phải là một vấn đề mà người bình thường thuận miệng hỏi, Đoàn Hào hoài nghi rốt cuộc tại sao mình lại để ý đến hắn trên đường cơ chứ.
"Chưa, sao vậy?" Đoàn Hào thản nhiên, híp mắt trả lời.
"Ồ, thế hay là mình tắm trước rồi uống trà nhé?"
"..."
Tắm này, ý là đối phương đi tắm ấy à?. Truyện Điền Văn
Suy nghĩ đầu tiên trong lòng Đoàn Hào là không phải.
Bởi vì dựa trên giao tình giữa hai người xa lạ bọn họ thì cỡ nào cũng không thể tùy tiện nói mấy lời như là đi tắm không như thế.
Có lẽ vì bộ dạng ăn mày vô lại, quần áo rách rưới của Phú Sát Nhĩ Tế nên hắn không hề ngần ngại dẫn y vòng tới vòng lui trong các ngõ hẻm ở huyện Tùng Dương, cho tới khi bắt gặp một cánh cửa có vẽ chiếc lư đồng nấu nước và một tấm biển hiệu thì dừng lại.
Kết quả là, hai người họ thật sự tìm nhà tắm công cộng để tắm.
Bể nước nóng Trần Tam Đại, đây là một nhà tắm công cộng chuyên dùng lư đồng nấu nước ở ven đường huyện Tùng Dương, nó mở cửa đón khách từ sáng đến tối.
Tên của ông chủ nơi đây là Trần Tam - một ông lão mặc áo vải, đầu đội mũ vỏ dưa, mình đeo túi tiền, khi thấy khách đến thì tươi cười chào đón, chắp tay gọi một câu, mời hai cậu vào.
Có một vài tấm thẻ bài nhỏ treo trên tường ở lối vào.
Tốn chừng mấy đồng là có thể vào tắm nước nóng bên trong.
Ngoài ra, ở đây còn có mấy tay thợ lâu năm chuyên cạo gió, chà lưng và se lông mặt đang nghỉ ngơi ở phòng cách vách, bọn họ sẵn sàng đặt ly trà xuống đến phục vụ bất kỳ lúc nào. Dịch vụ se lông mặt cung cấp cho nữ giới chưa lấy chồng, cạo gió, chà lưng thì Đoàn Hào không có hứng thú.
Về chuyện dăm ba người bạn cùng kéo tới nhà tắm công cộng như này thì từ thời Đường Tống, đây đã là một địa điểm phổ biến trong dân gian.
Nghe nói trước kia, cái nghề này do bách tính nghèo khổ tự mình nghĩ ra, nó đã sớm lan rộng ở triều đại hiện tại. Chẳng hạn như giới văn sĩ thường dậy sớm uống trà, sau đó hẹn qua đây tắm một phen rồi ra ngoài tìm chút tiêu khiển.
Đoàn Hào có biết chuyện này, nhưng nó không đồng nghĩa với việc y muốn đi tắm cùng người bên cạnh.
"Trần Tam, bên trong có người không?"
"Ấy, hôm nay cậu lại tới nữa à, còn mang cả bạn theo nữa sao? Ở đây không có ai hết, mấy bể tắm đang trống, nước trà đã chuẩn bị sẵn rồi nhé."
Cuộc đối thoại diễn ra trước mặt Đoàn Hào.
Nhìn qua thì chắc là Trần Tam có biết Phú Sát Nhĩ Tế, hai ngày qua đối phương còn thường xuyên đến đây nên lúc này bọn họ mới tỏ ra quen thuộc như thế.
Phú Sát Nhĩ Tế nghe vậy thì cảm ơn, sau đó không nói gì nữa mà quay đầu nhìn Đoàn Hào, bảo: "Đi thôi, tôi mời, đừng khách sáo."
Ai kia nói thế, cái túi trông có vẻ xẹp lép mà hắn lại lấy ra hơn mười đồng tiền đặt lên mâm, sau đó quen cửa quen nẻo cầm một tấm thẻ viết chữ suối nước nóng rồi vén mành vải bên cạnh đi vào.
Từ đầu tới cuối, điệu bộ quái lạ của hắn khiến người ta thật khó hiểu.
Nhưng hai người bọn họ đều là đàn ông trưởng thành, nếu thật sự muốn so đo ở đây thì mất mặt lắm, vậy nên Đoàn Hào không nói gì, y cũng cầm một tấm thẻ rồi vén mành đi vào.
Cơ mà nhà tắm công cộng vào buổi sáng khá là yên tĩnh, nó không đông đúc như quán trà, hai người vừa bước vào thì nháy mắt chặn lại tiếng ầm ĩ ở bên ngoài.
Phòng tắm đầy hơi nóng khiến người ta đổ mồ hôi không có một bóng người.
Một bên là nước nóng bốc lên khói trắng, một bên là gáo gỗ dùng để múc nước, còn có cả mấy cái xơ mướp để sẵn cho khách xài, bên cạnh có hai giá gỗ vững chãi đặt một bình trà lớn, khi sử dụng thì lát ra ngoài tính tiền.
Phú Sát Nhĩ Tế cởi bỏ bộ quần áo bẩn thỉu và hôi hám, để lộ bờ vai rộng với vóc dáng cường tráng của đàn ông độ trưởng thành, đập vào mắt là hình ảnh chân thực và sống động.
Trước khi vào, hắn thuận tay cởi áo lót trắng bên trong ra rồi vớ bộ quần áo bên cạnh mặc vào, khi trở ra thì thấy Đoàn Hào đã cởi quần áo và đang ngâm mình.
Bởi vì không thân, hắn cũng nói là mình bỏ tiền nên Đoàn Hào không khách sáo với hắn nữa.
Hai người bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, lại là người thường xuyên đi lại bên ngoài nên đương nhiên cơ thể không quá yếu ớt được.
Trên ngực và chiếc eo gầy, rắn chắc của Đoàn Hào dính vài giọt nước, lúc cởi đồ ra trông không giống người bệnh chút nào mà trái lại, cánh tay và bờ vai y chẳng kém cạnh so với Phú Sát Nhĩ Tế.
Nước trong lư đồng cao quá đầu người không ngừng chảy xuôi từ ống trúc xuống.
Bên ngoài là tiếng đun nước, đổ nước của Trần Tam và tiếng bước chân lộp bộp.
Hai người, mỗi người chiếm cứ một bên, không ai nói gì cả.
Tắm nước nóng ở đây không chỉ khiến người ra mồ hôi mà còn khiến người ta cảm thấy sảng khoái, suốt cả buổi trời, Đoàn Hào thấy người nào đó ngửa đầu đang lau nước trên mặt thì bèn chủ động gợi đề tài hàn huyên vài câu với hắn.
"Anh cũng biết, ngày mai thi thể Thụy Cung sẽ được phía quan phủ và cô cậu ta niêm phong quan tài rồi hạ táng đúng không?"
"Hả? Biết."
Nghe y hỏi, Phú Sát Nhĩ Tế trả lời, ngẫm nghĩ bèn rót cho mình một ly trà, rồi suy tư xem nên nói như thế nào: "Cậu ta tử vong đã bảy ngày, tính ra cũng nên hạ táng, huống hồ không phải phía quan phủ đã xác định Vương Sính biến mất ở thư viện là hung thủ rồi sao?"
"Quý ngài thám tử đây trốn suốt hai ngày không gặp ai, anh cảm thấy Vương Sính là hung thủ à?" Đoàn Hào ôm tay, nhướng mày hỏi.
"Ồ, sao tôi nghe câu này quen quen, chẳng lẽ lần này Đoàn ngỗ tác lại định dụ tôi nói gì hả?" Khi Phú Sát Nhĩ Tế dùng đôi mắt mang màu xám kỳ lạ hỏi như vậy, thật ra hắn đang muốn xem Đoàn Hào sẽ có phản ứng gì.
"Tôi không làm chuyện nhàm chán như thế." Lường trước người nọ đang thử mình, Đoàn Hào cũng quay sang nhìn hắn.
"Tôi chỉ quan tâm vật chứng trên thi thể, những chuyện khác không liên quan gì đến tôi." Không lâu trước đó ai kia cũng mới nói như này, giờ Đoàn Hào dùng nguyên văn đáp trả lại hắn, thỏa đáng vô cùng.
"À, vậy Đoàn ngỗ tác cũng phải hiểu, tôi phá án dựa vào suy luận, không phải đoán mò, nếu không có chứng cứ xác thực rõ ràng thì tôi sẽ không tùy tiện tiết lộ cho phía quan phủ, tăng thêm phiền phức làm chi."
Phú Sát Nhĩ Tế đã nói như vậy, Đoàn Hào lập tức hiểu ý của hắn.
Bởi vì Trát Khắc Thiện là người trong quan phủ, tuy tìm hắn ta là tiện nhất, nhưng nếu nói người tránh bị hiềm nghi nhất trong vụ án này thì e là chỉ có Đoàn Hào - Thụy Cung đã chết trước khi y đến.
Quả nhiên, hai người bát tự không hợp nhau vừa đi chung là đốp chát nhau ngay, ngoài chuyện đứng đắn này ra thì hai người họ phải đâm chọt nhau cái đã rồi mới nói vào chuyện chính.
Hóa ra hai ngày qua, Phú Sát Nhĩ Tế thật sự cố ý trốn không gặp ai.
Huyện Tùng Dương vốn không lớn, nhà tắm nho nhỏ thế này là địa điểm trốn tốt nhất. Nhưng hiển nhiên Đoàn Hào không tin có người vô duyên vô cớ chạy tới đây để giả dạng ăn mày đi tắm.
Hắn làm thế, đơn giản là để tìm một người, người Phú Sát Nhĩ Tế tìm cũng chính là người mà quan phủ ngoài kia đang lùng sục - Vương Sính đã biến mất trước Thụy Cung mấy ngày.
Vương Sính là người thế nào?
Trước đây Phú Sát Nhĩ Tế không biết hắn ta, chỉ nghe sơ qua từ chỗ Trát Khắc Thiện và quan phủ vài câu về cuộc đời người này.
Kẻ nọ là thư sinh bảo thủ và kiệm lời hơn cả Thụy Cung nữa.
Tuổi chừng hai bốn, hai lăm, là một người đàn ông với diện mạo bình thường, hắn ta và Thụy Cung học cùng trường, rất ít qua lại với người ngoài, ngoại trừ hay lui tới thư viện thì không chủ động nói chuyện với đồng sinh cùng lớp.
Hắn ta mất cha mẹ từ sớm, không có thân thích gì cả.
Bởi vậy, nếu không phải vì án mạng của Thụy Cung thì với cái tính thường xuyên thoắt ẩn thoắt hiện của hắn ta lúc trước, dù mười ngày nửa tháng cũng không ai phát hiện hắn ta đi đâu.
Nhưng nếu hỏi trên người hắn ta có chỗ nào khiến người khác chú ý thì đó là tên Vương Sinh này thật ra không phải cậu học trò nghèo, nhà hắn ta cũng có chút của cải và sản nghiệp mà tổ tiên để lại. Nghe nói tổ tiên mấy đời nhà hắn ta đều làm buôn bán, khá là khá giả.
Tổ tiên hắn ta kinh doanh cá biển ở Tùng Dương, năm ấy thuê thuyền ra biển đến vùng duyên hải nhưng lại bị vây trong sóng gió, già trẻ lớn bé trong nhà gặp nạn, chỉ còn lại duy nhất một mình Vương Sính.
Với số gia tài trong lời đồn kia, một thư sinh chất phác như Vương Sính lại không thường lấy ra khoe khoang, phương diện ăn mặc cũng luôn chắt chiu từng đồng. Người ta nói tiền tài nhà họ Vương để lại đã bị hắn ta lặng lẽ tiêu xài hết nên thường ngày hắn ta mới nghèo khổ như thế.
Vương Sính và Thụy Cung thân nhau, hễ có được chút tiền là Vương Sính sẵn sàng giúp đỡ người bạn này.
Nay, một người sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất, Thụy Cung thì chết thảm kỳ lạ.
Trong vòng ba ngày ngắn ngủi phải tìm một người đã biến mất nhiều ngày như vậy chắc chắn không dễ.
Nhưng cái tên Phú Sát Nhĩ Tế kia cũng lạ.
Hình như hắn có rất nhiều bạn bè, có vài kỹ nữ, ăn mày mắc bệnh ngoài da và cảm mạo đều đến Phòng Sự Vụ tra án rách nát của hắn nhận canh thuốc, mấy canh thuốc này không quá đắt, nhưng đủ để giúp người rồi.
Ăn mày, kỹ nữ, những người này nghe ngóng được nhiều chuyện, thường xuyên qua lại nhiều năm như vậy, người buôn bán nhỏ rồi đủ hạng người ở huyện Tùng Dương đều là bạn của hắn.
Vừa hay hắn có một người quen tên là Quế Đông Lâm, tự Đông Đường. Nhà người này ở thành Tây Tùng Dương, công việc thường ngày là tính sổ và may vá cho người ta, nhưng thật ra kẻ kia là một tên vô lại mang kính râm tròn hay lui tới uống trà và bài bạc sau tiệm cầm đồ, rất quen thuộc chuyện ở sòng bạc và kỹ viện vùng này.
Mấy hôm trước, Phú Sát Nhĩ Tế bèn tới tìm hắn ta hỏi chuyện Vương Sính, trùng hợp thay, người này cũng nói với hắn bí mật liên quan đến Thụy Cung và Vương Sính.
...
Ba ngày trước.
Phía sau Thủy Yên Lâu, lầu dưới sòng bạc nhỏ ở huyện Tùng Dương.
Phú Sát Nhĩ Tế đặc biệt chọn thời gian ban ngày ban mặt đến đây, lại mời Quế Đông Lâm một mình ra ngồi ở chỗ tối lén lút uống trà.
Tính ra thì bọn họ là người quen cũ, mỗi khi Quế Đông Lâm nhận tiền của hắn làm việc thì đều mang đến những tin tức ít mà người biết.
Bây giờ Phú Sát Nhĩ Tế cải trang thành thế kia đến thành Tây thì gã biết ngay hắn định hỏi thăm mình chuyện này, bèn cười quái dị.
Cái người thường lui tới tìm thú vui trên người kỹ nữ nay lại nhoài thấp người sang, rướn cơ thể gầy guộc, bày ra tư thế có chút hạ lưu nói bên tai Phú Sát Nhĩ Tế: "Ha hả, Phú Sát Nhĩ Tế, anh tìm đúng người rồi đấy, anh cũng biết, Thụy Cung kia tuy là đồng sinh, nhưng thật ra kinh, sử, tử, tập cậu ta chả biết gì cả, đúng là khúc gỗ mục. Tiếc thay, người bạn Vương Sính của cậu ta mới là khúc gỗ mục tám đời..."
"Ồ? Ý anh là gì?" Phú Sát Nhĩ Tế thản nhiên nhìn gã, đôi mắt một âm một dương mang ý dò hỏi.
"Vào một ngày nọ, tôi ở ngoài sòng bạc ăn uống rồi đánh một chầu rượu xong thì tìm tí việc vui, bèn thấy cái cậu Thụy Cung kia đang bị mấy người vây quanh đánh trong ngõ nhỏ. Cậu ta thường thích lui tới sòng bạc chơi mấy bàn, vì là người đọc sách nên tôi mới quen mặt cậu ta."
"Dạo này cậu ta không được may mắn lắm, cứ cược rồi lại cược, lần nào cũng có cách kiếm tiền trả nợ. Tôi chỉ nghe nói cậu ta có một người cô lớn tuổi, vợ cũng chưa cưới, không hiểu cậu ta kiếm đâu ra tiền để mà trả nữa, vậy nên tôi đoán cậu ta có người tình bao nuôi."
"Phải nói người tình của cậu ta đúng là rất tình cảm, mỗi khi nghe cậu ta thổi phồng chuyện gì là dỗ dành hết, còn cho cậu ta tiền ăn mặc nữa, nói rằng muốn lo chuyện học hành cho cậu ta. Nhưng tên Thụy Cung này lại thường nói với người khác là người nọ là đồ xấu xa, trong lòng cậu ta ghê tởm, không muốn nhắc đến nữa."
Quế Đông Lâm chống tay, giọng điệu lén lút, cứ để mặt đối mặt như thế nói chuyện với Phú Sát Nhĩ Tế.
"Đã thế có lần, cậu ta lại thiếu nợ không có tiền trả, vừa hay bị chủ sòng bạc bắt quả tang, bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập. Lúc ấy tôi nghe người này quỳ trên đất kêu khóc nói "Thưa ông, thưa ông, bây giờ tiểu nhân không có tiền, nhưng xin ông đừng làm lớn chuyện lên, chờ mấy ngày nữa là tôi có tiền rồi, chờ tôi có được Thạch Đầu Bồ Tát vô giá kia, tôi nhất định sẽ trả hết số nợ còn lại cho ông!"
"Thật à?" Phú Sát Nhĩ Tế chồm lên, vội hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi, đó là những gì mà Thụy Cung nói với người đòi nợ hôm ấy."
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Chắc là... hai ngày trước khi cậu ta chết." Quế Đông Lâm đáp.
Thạch Đầu Bồ Tát.
Nói đến đây lại khiến người ta sực nhớ đến tượng đá kỳ quái trong ngôi miếu đổ nát. Tại sao lúc ấy Thụy Cung lại nói như vậy, thật khiến người ta tò mò.
Vậy nên quay lại hiện tại ở bể nước nóng Trần Tam, Phú Sát Nhĩ Tế kể những chuyện mà mình nhìn thấy khi giả làm ăn mày bên đường mấy ngày qua cho Đoàn Hào nghe.
"Nghĩa là, cái chết của Thụy Cung còn có nguyên nhân khác." Đoàn Hào nói.
"Trước đó tôi thấy thi thể cậu ta có cạo qua lông tóc, lại có dấu hiệu quan hệ với nam giới. Nhưng hôm nay tôi vừa gặp cô của cậu ta, triều ta khi làm quan có yêu cầu về râu tóc đối với nam, nếu như không đạt là không vào quan trường được. Thụy Cung vốn định thi Thu vi, không thể nào cậu ta không rõ quy củ này được, cho nên lông tóc trên cơ thể cậu ta hơi kỳ lạ."
Đoàn Hào lại tiếp tục nói: "Cậu ta đã muốn thi cử công danh mà lại lén có sở thích này, tôi thật sự không hiểu rốt cuộc có liên quan gì đến tên hung thủ kia hay không."
Khi đề cập đến chủ đề này, hai người cùng ngâm mình trong bể nước nóng đều ngửa đầu nhắm mắt, Phú Sát Nhĩ Tế gác một tay lên thành, hỏi một câu: "Anh có biết tại sao tôi lại muốn đến nhà tắm này không?"
"..."
"Vương Sính thường lui tới đây ba ngày một lần, Trần Tam cũng quen hắn. Bể nước nóng Trần Tam Đại mở ở đầu đường, người đến kẻ đi rất nhiều, ai cũng vào trong được. Nếu Vương Sính thật sự là người tình của Thụy Cung thì sao có thể đến nơi này được cơ chứ?"
"Vậy hung thủ không phải Vương Sính, người tình vẫn luôn bao nuôi Thụy Cung cũng không phải hắn."
Suy luận về vụ án của hai người nhất trí một cách bất ngờ.
Trong vụ án Thạch Đầu Bồ Tát, tức là tại hiện trường đêm đó ngoài Thụy Cung và Vương Sính ra thì nhất định còn một người nữa. Người này đã ẩn mình trong bóng tối ngay từ đầu, không chỉ dẫn ánh mắt của mọi người sang chỗ khác, mà e hắn ta còn có mục đích ẩn giấu.
"Như những lời tôi nói trước đó, động cơ của mỗi kẻ sát nhân rất rõ ràng, nếu chỉ là nhất thời kích động giết người thì chắc chắn phải có nguyên do."
"Thông qua lời nói và hành động của hung thủ có thể thấy, đây là một người tự ti và hay dồn nén cảm xúc, có lẽ bẩm sinh hắn thiếu hụt gì đó, hoặc nói thẳng ra là yếu sinh lý."
"Trong gia đình hẳn có rất nhiều chị gái lớn hơn nhiều tuổi, hoặc một người mẹ nghiêm khắc quản giáo. Thời thiếu niên hắn yếu đuối, chịu ảnh hưởng của nữ quyến trong nhà nên có sở thích bất thường ở phương diện ăn mặc, cho đến khi trưởng thành vẫn không từ bỏ."
"Chỉ có lặng lẽ mặc đồ nữ vào thì hắn mới cảm thấy mình đang tồn tại. Hắn nhận định mình là nữ, một khi có gì đó muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn thì hắn lập tức muốn giết người."
"Hắn và Thụy Cung vốn biết nhau từ trước."
"Đêm hôm ấy, bọn họ hẹn gặp nhau trong núi nhất định là vì "Thạch Đầu Bồ Tát" trong miệng cậu ta. "Thạch Đầu Bồ Tát" là gì, e chỉ có hai người họ mới biết. Giờ Thụy Cung đã chết, vậy trên đời này cũng chỉ có mình hung thủ kia hiểu được."
Phú Sát Nhĩ Tế phân tích, chỉ từ động cơ gây án và tâm lý của hung thủ lại khiến suy luận về án Thạch Đầu Bồ Tát này rõ ràng hơn không ít.
"Nên là, anh có muốn cược không?" Phú Sát Nhĩ Tế đột nhiên hỏi.
"Ồ, cược gì?"
"À, hay là cược tôi và Đoàn tiên sinh, ai có thể bắt sát nhân Thạch Đầu Bồ Tát và vạch trần bộ mặt thật của hắn trước, được không?" Phú Sát Nhĩ Tế nói.
Đoàn Hào ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái.
Hai người không vội mở miệng, chờ Đoàn Hào giơ tay lấy một ly trà đặt kế bên, thấy mình bị khơi lên ham muốn thắng bại, y chậm rãi trả lời: "Được, vậy cược một ván."