Hàn Hiểu không biết mình có chọn đúng không, cậu quay đầu lại, phát hiện con đường phía sau không biết tại sao đều biến mất hết, cậu từng bước từng bước đi về phía trước, bóng tối phía sau cũng tăng thêm một phần.Hàn Hiểu sợ tới mức càng bước nhanh chân hơn, nhưng bóng tối phía sau cũng thôn tính nhanh hơn, tăng tốc theo sát phía sau.Có điều cậu phát hiện ra, tốc độ thôn tính tỉ lệ thuận với bước chân của mình, cậu dừng lại, không gian hắc ám phía sau cũng không tăng thêm.
Hàn Hiểu thoáng yên lòng, bước chân từ từ chậm lại, có điều cậu lại lo lắng cho đứa bé nói chuyện với cậu lúc trước.
“Nhóc còn ở đó không? Này…nhóc không sao chứ?”.
Gọi vài tiếng, bốn phía vẫn là một khoảng không vắng lặng.Hàn Hiểu nóng nảy, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, tay gắt gao đặt lên bụng, nhưng phát hiện ra nhiệt độ ở chỗ đó thấp hơn nhiệt độ cơ thể cậu! Cậu suốt ruột đi loạn xạ như rồi mất đầu, con đường này không biết phải đi đến bao giờ, không biết đứa bé kia có chờ được đến lúc đó không.
Hàn Hiểu cảm thấy một trận hoảng hốt không rõ tại sao, chẳng biết vì sao, cậu không chút nghi ngờ đó là con của cậu, tuy rằng không thể chấp nhận nhưng cũng không có chút nghi ngờ nào……
Chết tiệt! Rốt cuộc những chuyện này vì sao lại xảy ra chứ! Cậu là một người đàn ông thực sự sao lại có con, lại là con của một vị thần! Hàn Hiểu ôm đầu rên rỉ, dứt khoát ngồi xổm xuống không đi nữa! Cậu lại một lần nữa tức giận nguyền rủa cái kẻ lập kế hoạch chuyến du lịch Ai Cập, nếu như không có chuyến du lịch chết tiệt ấy, cậu cũng không rơi vào tình huống như thế này! Còn cái cái tên Minh Thần đáng ghét kia nữa, đang yên đang lành lại nhét con vào người mình!
Từ từ, không đúng…Tại sao cậu một chút ấn tượng cũng không có? Hàn Hiểu nhăn mặt nhăn mày cố nhớ lại, ngoại trừ một lần trong thần miếu kia,cậu vốn dĩ không có gặp Anubis, chẳng lẽ là cái lần hôn mê gần nửa ngày đó? …Chính nó, lúc ấy hình như cậu có nhìn thấy hình ảnh mở nhạt của một người đàn ông, có điều không chắc lắm. Cẩn thận suy nghĩ lại, người đó thật sự rất giống Anute!
Hàn Hiểu tức giận nghiến răng, thầm nghĩ: giỏi cho một Minh Thần, trước đem cậu ăn sạch sành sanh không nói, còn làm cho cậu mang cái gì mà ‘huyết thống của thần’ khiến cho bọn yêu quái không ngừng đuổi giết, bây giờ lại ngụy trang thành bạn cùng phòng ở bên cạnh cậu.
Không phải nói Thần đều rất lợi hại sao? Tại sao lúc gặp nguy hiểm lại hết lần này đến lần khác không thấy bóng dáng đâu?
Tức giận rồi lại tức giận, Hàn Hiểu nghỉ ngơi một lúc, rồi lấy lại tinh thần đứng lên.Cậu đã không còn hi vọng gì ở cái tên Thần vô dụng kia nữa rồi, cậu phải tự cứu lấy bản thân! Không riêng vì bản thân, mà còn vì sinh mệnh bé nhỏ sắp mất kia nữa.
Hàn Hiểu hít một hơi, tiếp tục đi về phía trước……Đang lúc hoảng hốt, một cảm giác lạnh lẽo trắng mịn từ dưới chân truyền đến.
Cậu cúi đầu, kinh ngạc mà phát hiện mình đang đứng ở giữa một chiếc ao tinh khiết!
Bầu trời là một màu xanh thẳm trong suốt, bốn xung quanh là bóng dâm, một sức sống dồi dào, xa xa, là một màu vàng tịch mịch hoang vắng mờ mịt, gió cực nóng thổi vang lên như tiếng kèn lệnh, mang theo bụi cuồn cuộn gào thét đi về nơi xa……
Nơi này…là chỗ nào vậy?
Hàn Hiểu đưa mắt đánh giá bốn xung quanh.Chỗ cậu đang đứng, là một chiếc ao hình chữ nhật được xây bằng những khối đá cẩm thạch vuông vức. Nước ao vừa sạch vừa trong, có thể nhìn thấy được hoa văn của bích họa dưới đáy.Nụ sen chưa nở sừng sững ở trên mặt ao, nụ hoa hồng nhạt nhẹ nhàng lắc lư theo gió…
Hàn Hiễu khẽ ‘Ơ’ một tiếng, bụng dần dần nóng lên.Cậu muốn đưa tay chạm vào đóa sen kia, nhưng mà vừa mới bước chân một cái, cả người chật vật té về phía trước…
Trong nháy mắt, cái ao xinh đẹp không còn nữa, những mà thay vào đó là một quang cảnh mà cậu cực kì quen thuộc.
Dưới người truyền đến cảm giác mềm mại, Hàn Hiểu chả biết gì mà chớp chớp mắt, phát hiện ra bản thân đang nằm trên chiếc giường lớn nhà mình.
Đầu giường có một con mèo đen tao nhã đứng dậy, nhìn Hàn Hiểu ‘meo meo’ mấy tiếng, rồi thân hình loáng một cái đã từ từ biến mất trong không khí….
+++++++++++++++
Trên đầu truyền đến tiếng hừ nhẹ, sắc mặt của Hàn Hiểu lập tức thay đổi.Cậu ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt phóng to của một người đàn ông ngoại quốc anh tuấn hiện lên trước mặt, cách mũi cậu vẻn vẹn có 1 cm.
Hàn Hiểu kinh hãi thở gấp, giống như thỏ từ trên giường nhảy lên, nhào mình qua chỗ khác.Bốn góc giường dường như xuất hiện một bức tường vô hình, mặc kệ Hàn Hiểu dùng cách nào cũng không thoát khỏi chiếc giường Kingsize đó.
“Anh…anh đừng đến đây nha!”.Hàn Hiểu hét to lên, cực kì giống một đại cô nương sắp bị cường bạo.
Anute tựa vào đầu giường, nghiêng đầu, đôi mắt tự tiếu phi tiếu nhìn thẳng vào Hàn Hiểu, nửa trên của hắn trần trụi, lộ ra khuôn ngực ngăm đen rắn chắc, trên ngực đeo một chiếc vòng hình chim ưng được vàng tết thành. Tay hắn thon dài mạnh mẽ, lúc này đang đặt ở trên đùi.
Hàn Hiểu chú ý thấy, lúc này bên hông Anute chỉ quấn một chiêc quần xếp li đơn giản màu trắng, cực kì giống với những người Ai Cập trên những bích họa trong thần miếu.
“Anh …anh thật sự là…..”.Hàn Hiểu cảm thấy tim mình như đập nhanh gấp đôi, chỉ cần tiếp xúc với ánh mắt của đối phương đã khiến thân thể cậu không ngừng run rẩy.
Anute chậm rãi gật đầu, vươn tay ý bảo Hàn Hiểu lại gần bên hắn, không ngờ đối phương lại ‘nhích nhích’ về phía sau vài bước, mãi đến khi không thể lui được thêm nữa, mới cứng người lại, giống như một con thằn lằn, dùng một tư thế hết sức buồn cười dán lên trên kết giới trong suốt.
Anute thở dài, ngón tay khẽ khều khều…Hàn Hiểu chỉ cảm thấy trước mắt như trời đất quay cuồng, chẳng hiểu tại sao lại đụng vào khuôn ngực rắn chắc của đối phương.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm em tổn thương”.
Giọng nói từ tính trầm thấp, giống như kì tích, có tác dụng làm người ta yên lòng. Hàn Hiểu ngẩng đầu, hai tay không tự chủ được mà nắm chặt lại.Trong đầu cậu là một mảng hỗn loạn, những chuyện kì bí liên tục xảy ra quấy nhiễu tinh thần và thể xác cậu mệt mỏi đến nỗi không chịu nổi.
“Anh……”.Hàn Hiểu theo thói quen liếm liếm cánh môi khô của mình, chỉ cần bị căng thẳng là cậu sẽ vô ý làm ra hành động này.
Một ngọn gió mãnh liệt trong con ngươi đen nổi lên, Anute rũ mắt xuống, lấy tay nhẹ đặt lên vai Hàn Hiểu, ngón tay thô ráp từ từ chạm lên ngọn tóc của cậu: “Em muốn biết gì, ta đều nói hết cho em biết”.Giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng, như là sợ sẽ làm Hàn Hiểu sợ, hoặc là muốn mê hoặc cậu mở rộng lòng mình.
“Anh…..có phải anh ở trong thần miếu…đã…đã….đáng ghét, anh, sao anh lại muốn ‘đè’ tôi!”.Hàn Hiểu quay đầu đi, không quan có thời gian quan tâm đến sĩ diện của đàn ông, tức giận nghiến răng chỉ vào bụng mình.
“Bởi vì em đối với ta mà nói, là một người đặc biệt”.Anute mỉm cười, đưa tay đặt lên bụng Hàn Hiểu, động tác xoa vô cùng nhẹ nhàng: “Tình huống của nó không tốt lắm, có điều, bây giờ không làm sao rồi”.
“Tôi không có hỏi ‘nó’ có sao không, mà tôi hỏi là ‘nó’ sao lại có!”.
Không thể phủ nhận, khi nghe thấy đứa bé không việc gì, tảng đá lớn trong lòng Hàn Hiểu cũng được buông xuống.Nhưng cậu càng muốn làm rõ ràng mọi chuyện, vừa nghĩ tới bản thân mình bị Anute làm làm cái gì ấy, Hàn Hiểu liền nhịn không được mà muốn hét to lên.
“Nó có huyết thống của ta, cho nên có thể dùng linh thể cùng em nói chuyện.Em đừng sợ, thần tử đều là như thế, từ lúc chúng ta bắt đầu tiếp xúc, linh thể của thần tử cũng được hình thành ”.
_____________________o0o______________________
Chú thích:
Linh thể: cơ thể dạng linh hồn.
Thần tử: con trai của thần.
_____________________o0o______________________
“Thần tử….Linh, linh thể…..”.Hàn Hiểu bất ngờ trợn to mắt: “Tôi, tôi thật sự mang thai con của anh?!”.
Anute gật đầu, không hiểu sao vẻ mặt đối phương như ngày tận thế vậy, chẳng nhẽ vẫn còn trách lúc trước mình không tới sao? Hắn cũng không còn cách nào khác mà, thần giới hiện tại đang hỗn loạn.Hắn một mặt vừa phải khống chế cục diện hỗn loạn bất kham của minh giới, mặt khác lại muốn chuẩn bị chu đáo trước khi đứa bé ra đời, quyết không thể để bọn tà ma phát hiện và làm tổn thương Hàn Hiểu.
“Tôi …tôi là đàn ông đấy….Sao có thể có thai được chứ?”.Sắc mặt Hàn Hiểu trắng bệch, ôm lấy đầu mình lẩm bẩm. Chẳng lẽ cậu là phụ nữ….hay là gay….không, nếu là như vậy, cậu thà chết cho xong!
“Là nam hay nữ cũng không khác biệt mấy”.Sự lựa chọn của thần, đây mới là chuyện quan trọng.
“Nếu nam nữ đều không sao, vậy anh chọn tôi làm gì hả”.Hàn Hỉ đâu khổ rên rỉ, ôm lấy chăn ngửa mặt ngã xuống giường.
“Đó là vì em…..”.Anute chầm chậm nói, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ tươi cười cưng chiều. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Hiểu, cái ánh mắt ngó nghiêng tứ phía kia đã in sâu vào trong lòng hắn.Trái tim lạnh lùng sắt đá ngàn năm, cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
…Giữ cậu lại, không cho cậu rời đi! Đây là tiếng nói vô cùng mãnh liệt từ trong đáy lòng Anute phát ra. Minh Thần cai quản cái chết và hắc ám, dùng cách trực tiếp để biến Hàn Hiểu thành người của mình.Nhưng mà vị Minh Thần cao cao tại thượng này hiển nhiên đã quên mất một điều, đối phương cũng có quyền đáp ứng hoặc từ chối.
Câu trả lời này của Anute như đúng mà lại sai, khiến cho Hàn Hiểu tức ói mói.Cậu vỗ vỗ ngực, trấn an bản thân không cần chấp nhất đối phương nữa….Đó là Minh Thần, không phải người thường, hắn muốn làm cái gì thì làm cái ấy, muốn có cái gì thì có cái ấy! Cho dù đem mày như cây cỏ mà dẫm đạp cũng không có nửa lời oán thán, nói không chừng phải ôm lấy bắp đùi hắn, cầu xin hắn cho mày kiếp sau được vinh hoa phú quý….Đệt …đệt mụ nội Minh Thần! Ông đây là người Trung Quốc, anh, một động vật nửa người nửa sói tự cho mình là giỏi lắm sao hả!?
“A a a…Ồn chết đi được ~~~ Có để cho người ta ngủ không hả ~~~”.
Giọng nói trẻ con mềm mại từ trong đầu vang lên, Hàn Hiểu trợn hai mắt, trong phút chốc quên mất cả thở…..trước mắt xuất hiện một bé con nửa trong suốt, mũm mĩn mịn màng, nhìn chiếc mông trần trụi chắc khoảng tầm 3 tuổi, tóc đen mắt đen, chính là một Anute thu nhỏ…Ờ, được rồi, đôi mắt và chiếc mũi cũng có một chút giống cậu.
Tên nhóc con loạng choạng bay vào lòng Anute, câu đầu tiên nó nói khiến cho Hàn Hiểu suýt nữa tức muốn chết.
“Cha ơi, cha ơi, ba ba ngốc nghếch vừa nói người là loại động vật nửa người nửa sói đấy!”.
“Chẳng lẽ nhóc cho là không đúng?”. Anute nhướn mày, ngón tay nhẹ búng lên chiếc trán của nhóc con.
Tiểu Tiểu Minh Thần trừng mắt, lảo đảo giống như say rượu, rồi ngã xuống giường. Hàn Hiểu nhân cơ hội nhào tới, biểu cảm trên mặt chỉ có hai chữ hung dữ để hình dung. Mới có nói có một chút mà nhóc con này đã tố cáo, sau này biết làm sao! Chi bằng bây giờ bóp chết nó đi!
Tiểu Minh Thần hiển nhiên là nghe được ‘tiếng lòng’ của Hàn Hiểu, sợ tới mức kêu thảm, cong mông lên chạy loạn trên giường.Vất vả lắm mới tránh được ‘ma trảo’ ào tới, chạy đến mép giường thì lại bị kết giới cứng đầu cứng cổ đánh bật trở lại.
Anute chống tay, dựa vào đầu giường, không có chút ý nào muốn lên giúp. Rất nhanh, tiểu nội tặc (*) trần truồng rơi vào tay Hàn Hiểu hung ác.
(*) nội tặc: kẻ trộm trong nhà, trộm nội bộ.
“Ba ba ~~”. Tiểu Tiểu Minh Thần chớp chớp đôi mắt to, nịnh hót mà cọ cọ trên người Hàn Hiểu, cực kì giống một con chó săn nhỏ muốn thân thiết cùng chủ nhân.
“Nhóc lầm rồi”.Hàn Hiểu nhếch môi, đối với tên nhóc con trần truồng này nhe ra hàm răng trắng lạnh lẽo, “Ba ba của nhóc ở kia”.Cậu chỉ chỉ vào Anute đang nhàn nhã, không để ý đến tiếng hét chói của nhóc con, năm ngón tay mở ra ‘đét đét đét’ vào cái mông mũm mĩn trắng mịn hồng hào kia, để lại vài dấu tay đỏ đỏ ở trên đó.
“Hu hu òa …”.Thằng bé đạp đạp chân, nước mắt như nước lũ cuộn chảy. Nó vừa nghẹn ngào khóc vừa rúc đầu vào trong chăn.
Hàn Hiểu đánh xong cũng có chút ân hận, cậu nhất thời tức quá mà không tỉnh táo, tuy đánh có vài cái nhưng mà là đánh toàn lực: “Đừng khóc”. Cậu hắng giọng vài cái che dấu đi sự mất tự nhiên của bản thân, nắm lấy hai chân của thằng bé xách lên. Tiểu Minh Thần giận rỗi xoay đầu đi, quay trái quay phải nhất định không cho Hàn Hiểu chạm vào.
Hàn Hiểu thở dài, ôm lấy nhóc con mềm mại này đặt lên đùi, tay xoa xoa nhẹ lên cánh mông vừa sưng vừa đỏ của nó.Mình cũng thật là, lại đi so đo với một đứa nhỏ làm gì….Tên nhóc con thông minh lanh lợi, biết cái gì gọi là ‘thức thời mới là trang tuấn kiệt’, hơn nữa lại là con của Anute, cùng với cha thân thiết cũng chẳng có gì lạ, chỉ có điều, vừa mới thấy mặt đã mách lẻo, thật sự làm cho cậu có chút ghen tị, cứ như thế thì cậu còn có cái gì gọi là riêng tư trong lòng nữa, đừng nói là oán giận, mà ngay cả lặng thầm oán giận trong lòng cũng không được.
Con ngươi của thằng nhóc đảo qua đảo lại một cái, sau đó xoay người lại, chọc chọc cái mũi nhỏ vào đùi Hàn Hiểu, vén cái miệng nhỏ đáng thương hề hề nhìn Hàn Hiểu nói: “Ba ba, người không vui sao, con sau này sẽ không nghe trộm tiếng lòng của người nữa”.
“Đừng giận nữa có được không ~~~? ”.Cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩn nắm lấy Hàn Hiểu lay lay, đôi mắt ướt sũng vừa to vừa sáng, dúng ánh mắt kiểu đã làm chuyện sai lấy lòng nhìn chằm chằm Hàn Hiểu.
Thấy một bé con làm người ta vừa cảm thấy đáng yêu vừa cảm thấy đáng thương nhiều như vậy, Hàn Hiểu làm sao có thể tức được nữa. Cậu đưa tay lên xoa xoa mái tóc xoăn của nó, cảm thấy bùi ngùi, sao mình lại có thể thực sự dễ dàng chấp nhận thằng bé như thế.Cho dù cậu muốn đấu tranh cũng vô dụng, đối phương chính là một vị thần cao cao tại thượng.Hàn Hiểu nhịn không được lại bắt đầu thở dài, nói cậu đến bây giờ vẫn chưa có một kết giao nào cũng không sai, nhưng mà cũng không cần thiết liền một lúc đưa đến hai sinh vật giống đực như thế này chứ.Nói thật, những vị ‘nữ vương đại nhân’ trong công ty khiến cho cậu cảm thấy sợ sợ, nhưng so với đàn ông rắn chắc thì cậu vẫn thích phụ nữ hơn một chút.
Nói đến cũng là tại Anute không tốt, không nên chạy theo trào lưu đồng tính gì đó chứ, lại còn thình lình làm cho cậu có một……nghĩ đến đây, cơn tức của Hàn Hiểu lại từ từ nổi lên.Đáng ghét thật! Ngay cả lúc cậu bị thất thân mà bản thân cũng không biết, bây giờ lại xuất hiện một đứa con ba phần kiêu ngạo bảy phần xảo trá nữa chứ! Cái trò đùa này thật quá vui a!
Hàn Hiểu khóc không ra nước mắt, chính đang lúc cậu bi ai cho số phận lắm truân chuyên của mình, thì cái khu nhà trọ nhỏ của cậu được xưng là có thể chống được động đất cấp 7, bây giờ lại giống như tàu lượn siêu tốc bắt đầu kịch liệt lắc lư, nghiêng ngả trái phải không nói làm gì, lại còn lên xuống xoay vòng.
Anute thu hồi lại dáng vẻ tươi cười, đưa tay ôm Hàn Hiểu vào lòng, mắt lạnh nhìn chằm chằm vào một góc phòng, Tiểu Minh Thần dùng cả tay chân bò lên vai cha, ‘chíu’ một cái biến thành một luồng sáng chui vào bụng Hàn Hiểu.
Lắc la lắc lư khoảng một phút, chấn động đáng sợ cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại. Căn phòng của Hàn Hiểu lập tức thay đổi hình dạng.Cậu sắc mặt trắng bệch, chỉ vào đống lộn xộn trước mắt, tay run rẩy nói không lên lời.
“Nơi này đã không còn an toàn nữa rồi, chúng ta phải nhanh quay về thôi”.
“Quay về, về đâu?”.Đầu của Hàn Hiểu âm ỉ đau, cậu có dự cảm, bây giờ những chuyện đáng sợ mới bắt đầu.
“Ai cập”.Anute rũ mắt xuống, lộ ra nụ cười ‘ý vị thâm trường’: “Nói một cách chính xác, là Ai Cập vào thời đại của các vị thần”.