• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khương Vân... S... Sao lại là cậu?" Trong một khắc ngắn ngủi đó, cổ họng Tuần Dữu như có cái gì đó mắc kẹt lại, thật khó chịu!

Và chính bản thân cô cũng không biết mặt cô trắng đến mức nào.

"Dữu Dữu, trễ như vậy rồi cậu còn có chuyện gì sao? Xin lỗi, tôi không cố ý nghe điện thoại của Kỳ Ngạn, là vì hiện tại cậu ấy đang..." Đầu dây bên kia, Khương Vân hơi ngập ngừng một lát rồi nói tiếp. Giọng cô mềm nhẹ ôn hòa, không nhanh không chậm, là chất giọng có thể khiến người nghe thấy thoải mái.

Chỉ là Tuần Dữu không chờ cô ấy nói xong đã lập tức ngắt máy.

Cô nắm chặt điện thoại, sắc mặt trầm đến đáng sợ.

Giấc mơ vừa nãy chân thật đến cực điểm. Thân là nữ phụ ác độc trong đó, giờ phút này Khương Vân càng trấn định bình tĩnh bao nhiêu càng khiến cô thấy rõ bản thân chật vật, nực cười đến đó.

"Mày làm sao vậy, chỉ là một giấc mơ vớ vẩn thôi, đừng để nó làm ảnh hưởng..." - Tuần Dữu không ngừng huyễn hoặc bản thân.

Cô là người bình thường, không nên coi nó là thật, cô nên tin tưởng Kỳ Ngạn, cậu không phải người trong mơ kia...

Nghĩ như vậy, Tuần Dữu không ngừng ép bản thân nhắm mắt, nhưng lại cố tình xem nhẹ một điều: nếu thật sự không thèm để ý giấc mơ kia, tại sao... tại sao cô không đợi Khương Vân nói xong đã cúp máy?

Vì sao?

Trong màn đêm đen kịt, Tuần Dữu nhắm chặt đôi mắt nằm trên chiếc giường mềm mại.

Giấc ngủ của cô luôn rất tốt, thường thì nằm xuống liền có thể đi vào giấc ngủ. Nhưng lúc này - vào thời điểm dễ buồn ngủ nhất, cô lại không tài nào ngủ nổi.

Muộn như vậy rồi Kỳ Ngạn và Khương Vân tại sao còn ở cạnh nhau?

Bọn họ rốt cuộc đang làm gì?

*

"Kỳ Ngạn!" Bên này, trong phòng thí nghiệm của trường, Khương Vân nhìn thoáng qua chiếc điện thoại vừa rồi, tầm mắt dừng lại ở cái tên "Dữu Dữu" này một chút mới quay đầu nhìn chàng thanh niên bên kia, nói:

" Là điện thoại của Tuần Dữu. Mình còn chưa nói xong cô ấy đã cúp máy rồi. Hay cậu gọi lại cho cô ấy đi? Mình sợ cô ấy hiểu lầm."

Dưới ánh đèn sí bạch(*) sườn mặt chàng thanh niên như được điêu khắc lại càng tinh xảo thêm một chút. Ngoại hình đẹp trai không mất đi vẻ lạnh lùng, chóp mũi cao thẳng lấm tấm mồ hôi nhưng cũng không có vẻ lôi thôi.

Có lẽ gặp vấn đề nan giải, lông mãy cậu hơi nhăn, mang theo hơi thở thanh lãnh độc nhất vô nhị.

Thế nên cho dù cậu không làm gì, chỉ cần an tình ngồi đó cũng khiến cho người khác không tự chủ được mà theo cậu.

Ánh mắt Khương Vân không khỏi hoảng hốt trong chớp mắt, sau đó, cô mới cuống quít dời tầm mắt.

"Hiểu lầm?" Nghe được lời cô nói, Kỳ Ngạn vốn đang nghiêm túc vùi đầu vào lắp ráp linh kiện trên bàn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ấn đường không tự giác nhíu chặt:

"Cô ấy sẽ hiểu lầm cái gì?"

Giọng cậu cũng không khác ngoại hình là mấy, đều mang theo hơi thở lạnh lẽo, trong mắt đầy sự nghi hoặc.

Khương Vân há miệng thở dốc, đối diện với cặp mắt lạnh băng kia, trong lòng không rõ lànhẹ nhõm hay mất mát.

Không đợi cô nói tiếp, Kỳ Ngạn quay đầu nghiêm túc nhìn đống linh kiện bày la liệt trên bàn, động tác tay thoăn thoắt, trong chốc lát đã lắp lại xong, đúng là con robot nhỏ trong bức ảnh.

Ánh mắt vô cùng chuyên chú.

Cậu trước giờ đều như vậy, một khi đã chìm đắm vào những việc yêu thích sẽ dồn hết tâm sức cho nó, tập trung đến mức dường như không thể bị tác động bởi bất kì chuyện gì hay ai đó.

"Không được, cử động của Lục Hào vẫn quá cứng, động tác cũng quá ít."

Lông mày Kỳ Ngạn càng nhíu: "Nếu chỉ được như vậy nó không có tư cách xuất hiện ở cuộc thi."

Vừa dứt lời, cậu nhanh chóng tháo robot vừa lắp ra, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Mới vào tháng 9, hương vị mùa hạ còn chưa kịp đi, thậm chí ở thành phố A vẫn còn đang là thời điểm nóng nhất. Vì vậy, dù phòng thí nghiệm bật điều hòa nhưng vẫn không thể xua hết không khí oi bức, huống chi bọn họ ở đây cả đêm.

Cả tinh thần và thể xác đều đã cực kì mỏi mệt.

"Kỳ Ngạn, đã 4 giờ sáng rồi, cậu..."

"Không sao, giúp mình lấy thêm một ít linh kiện lại đây." Kỳ Ngạn bỗng nhiên mở miệng, đánh gãy lời Khương Vân. Một lát sau, cậu mới đột ngột nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: "Phải rồi, cậu vừa nói gì?"

"... Không có gì, chúng ta tiếp tục đi." Khương Vân hơi khựng lại, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại đã tắt ngóm, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đặt điện thoại lên bàn.

Đáng lẽ cô nên nhắc nhở Kỳ Ngạn, đã 4 giờ sáng, qua sinh nhật Tuần Dữu mất rồi! Cô biết chắc chắn Kỳ Ngạn đã chuẩn bị quà từ trước.

Khác với Kỳ Ngạn đã chuyên tâm vùi đầu vào nghiên cứu, Khương Vâzn từ khi bước vào phòng thí nghiệm vẫn luôn để ý chiếc điện thoại này.

Lúc Kỳ Ngạn làm thí nghiệm đều tắt máy... tất nhiên, đây là trước khi yêu Tuần Dữu. Khi bọn họ chính thức xác lập quan hệ cậu đã không làm vậy nữa.

Dù đã hơn 1 tháng, Khương Vân vẫn chưa thể quen việc khi cô và Kỳ Ngạn ở cạnh nhau lại thường nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cô nghĩ, có lẽ cả đời này cũng sẽ không quen được.

Bọn họ từ khi sinh ra đã ở bên nhau, từ khi mới bi bô tập nói chưa từng tách xa nhau, rõ ràng hai người họ mới là người thân thuộc nhất. Khương Vân cũng từng cho rằng họ sẽ không bao giờ rời xa.

Là bạn bè hay anh em cũng không sao, chỉ cần luôn ở bên nhau là được. Bọn họ có chung sở thích, chung mục tiêu, con đường cần phải đi cũng giống nhau.

Bọn họ sẽ như vậy cả đời.

Khương Vân chưa bao giờ nghĩ giữa bọn họ sẽ có một ai khác xen vào.

Nhưng khi Tuần Dữu xuất hiện, cô mới biết suy nghĩ của mình ngây thơ đến mức nào. Bạn bè đến một lúc nào đó sẽ chia lìa, anh em rồi cũng sẽ ai đi đường nấy, có thể mãi mãi ở bên nhau chỉ có một kiểu quan hệ...

Nhưng cô hiểu ra quá muộn.

Khi Kỳ Ngạn đưa Tuần Dữu đến gặp cô giới thiệu hai người với nhau, lần đầu tiên Khương Vân cảm thấy sợ hãi và ghen ghét.

- ---

Chú thích:

(*) Sí bạch: mình cũng không biết nghĩa chính xác của từ này, có thể là tên một loại đèn (như kiểu neon, led) chăng?

- --

P/S: Cuối tuần vui vẻ nha mn!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK