“Quái Quái, con không sao chứ, nếu không làm được thì vào nhà nghỉ a.”
Mộ Dung Dăng thấy thế thì lo lắng lên tiếng khuyên ngăn.
“Con không sao Dung Dăng thúc thúc, con chỉ là, chỉ là thấy có cái gì đó sục sục trong người thôi, thúc thúc đừng lo a.” Quái Quái nói xong, quay qua phía phụ thân.
“Phụ thân, bắt đầu thôi.”
Dương Thịt Lợn gật đầu một cái, đưa dao lên bắt đầu cắt cổ con heo.
Quái Quái theo hướng dẫn của Mộ Dung Dăng, đưa dao nhỏ cắt một vòng quanh cổ heo. Tiếp theo, Quái Quái đổi một con dao lớn sau đó rạch từ từ vào trong, làm đứt xương cổ con heo.
Công việc này khiến Quái Quái đau nhức hết cả tay, xương rất cứng nên nhờ sự hỗ trợ của Mộ Dung Dăng mới có thể để đầu heo lìa khỏi cổ.
Quái Quái thật không hiểu nổi vì sao nàng “Quái Quái” kia có thể đề nghị làm việc này cơ chứ, nhưng mà nàng cũng có vấn đề a, tự nhiên đang yên đang lành nổi hứng tò mò.
Sau khi cắt được đầu heo, Quái Quái dùng con dao nhỏ lúc nãy rạch từ cổ xuống gần hậu môn của heo, sau đó rọc phần đuôi, hậu môn và bộ phận kia của nó để ra một bên.
Quái Quái dùng hai tay banh phần xương ức con heo ra nhưng không nổi nên để cho Mộ Dung Dăng làm. Hắn chỉ cần ấn nhẹ một cái là ra liền, Quái Quái nhìn thấy mà thán phục.
Đưa tay lấy phần gan ra, lấy dao cắt đứt mớ dây dưa, cảm nhận của Quái Quái là lá gan heo này thật to lớn và ấm nóng, cầm rất thoải mái.
Quái Quái móc hết phần lòng phèo ra khỏi bụng con heo, rút cái phần ống khí ra hết từ mông nó (không biết có phải ống khí không nữa, nó cứng cứng, có rằn, hình ống. Ai biết chỉ Phan với, ahihi, quên hỏi người ta). Rút cái ống khí này ra quả thật khó khăn, nhờ nó mà nàng bị ê hết mông và trằn đầy máu heo.
Rút hết phần phổi còn lại ở trên phần bụng, Quái Quái dùng tay múc hết máu tim ra bỏ qua một cái thau khác, vì máu tim này rất tốt, nấu cháo thì quả không sai.
Sau khi làm xong phần ruột, rửa sạch bên trong bụng heo, Quái Quái theo hướng dẫn cắt xương sống, dọc từ cổ xuống mông. Cái này làm cũng vui tay lắm, nhưng mỗi tội nó đau tay quá.
Cuối cùng là cắt giò, cắt thịt heo ra từng thớ, từng thớ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
“Quái Quái, con giỏi lắm”
“Quái Quái, thế này thì nối nghiệp cha được rồi”
“Quái Nhi, con thật giỏi, sau này không lo không kiếm ăn được rồi, haha.”
“... .....”
Sau khi mổ heo xong, từng lời khen đổ dồn vào Quái Quái tấp nập làm nàng ngại ngùng.
“Mọi người cứ làm con ngại, cũng nhờ Dung Dăng thúc thúc hướng dẫn với giúp con bẻ xương, nếu không con bây giờ vẫn chưa xong con heo.”
“Haha, thì từ từ rồi quen a, nếu con cảm thấy thích mổ heo thì tập luyện tay và cổ tay, thúc thúc có mấy bài sách hay lắm. Hôm nào con muốn học thúc liền dạy cho con.” Mộ Dung Dăng cười vui vẻ nói.
“Thật a, vậy chiều nay thúc mà rãnh, liền dạy cho con luôn đi. Hihi”
“A, tướng công, chàng đừng làm con bé trở nên mạnh mẽ quá, không ai thèm tới rước kiệu hoa được thì chết.” Một nữ nhân hào sãng vỗ cái bốp lên vai Mộ Dung Dăng.
“Nương tử, sao không có ai rước được chứ, không phải nàng cũng đã có ta tới rước sao.”
Mộ Dung Dăng âu yếm ôm vợ, hạnh phúc búng mũi nàng một cái.
“Này này, hai người làm cái gì mà âu âu yếm yếm. Nhanh nhanh đi dọn dẹp, hôm nay phải nhậu một bữa thật đã mới được, mừng Quái Nhi của chúng ta khỏi bệnh a.”
“Được được, dọn dẹp nào.” Dương Thịt Lợn vui vẻ nói.
“Quái Quái, con vào nhà thay đồ sạch sẽ, chúng ta dẫn con ra ngoài ăn uống. Dù sao con cũng phải biết đường xá. Ai, ông trời thật không có mắt, sao lại lấy đi trí nhớ của nữ nhi ta chứ”
Quái Thú nhìn thấy Quái Quái bắt tay vào dọn dẹp thì ngăn lại, không quên than thở cho nữ nhi tội nghiệp của mình. Mọi người nghe thế cũng hưởng ứng, bảo Quái Quái nhanh nhanh vào nhà sửa soạn.
Quái Quái gật đầu vâng dạ, trong lòng lại thầm cười khoái chí “cũng may ông trời ban phước, cho con cái sấm sét, lấy đi cái trí nhớ của con, a hô hô”
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ===
Trong phòng, Quái Quái lục tung cái tủ đồ để kiếm bộ đồ nào dễ mặc nhất, tìm lui tìm tới, rốt cục thì chả tìm được cái nào. Nàng đành lấy đại một bộ màu xanh nhạt, sau đó quấn thành một cục, ì ạch chạy ra nhà làm việc gọi mẫu thân vào phòng giúp mình mang y phục.
Quái Thú thấy con gái nhờ vả thì cũng nhanh chóng chạy vào, nhìn nữ nhi của mình lật đật vì bộ y phục thì bật cười. Nàng vào phòng tắm, giúp Quái Quái cởi hết đồ ngoài, còn mỗi cái quần và yếm.
“Nương, nương ra ngoài chờ con chút, con tắm rửa một cái xong nương vào giúp con thay y phục a.”
“Ân, con vào tắm đi, nương ra ngoài đứng đợi.”
“Vâng, yêu nương nhất, hihi”
Quái Quái quan sát phòng tắm, trong này có một cái lu chứa nước lớn, chỉ cần dùng gáo múc nước tắm như hiện đại là được. Xà phòng gội đầu thì được thay thế bởi một loại lá nhỏ, mềm mềm, chỉ cần xa nhẹ trên tóc là tạo bọt ngay.
Ì à ì ạch rốt cục cũng tắm rửa sạch sẽ, Quái Quái í ới gọi Quái Thú đang đứng ở ngoài.
Quái Thú đi vào, thấy nữ nhi đã mang quần, còn nửa phần trên chưa mang gì thì đỏ mặt mắng.
“Nữ nhi lớn rồi, phải biết ý tứ chút, sau này có nhờ ai thì cũng phải mang yếm vào đàng hoàng.”
“Nương, nhưng mà con không biết mang yếm.”
Quái Quái tội nghiệp nhìn mẫu thân.
“Biết là thế, là nương nhắc con thôi, bây giờ nương giúp con lần này, con nhớ cho kĩ nha. Mặc y phục mà cũng nhờ người mang giúp, nhất con rồi.”
Quái Thú nhìn Quái Quái mỉm cười dịu dàng, tay nhanh chóng giúp Quái Quái mặc y phục, mang tới đâu, hướng dẫn tới đó.