Bạch! Con sói hoang đang nhào tới đột nhiên dừng lại, không tự chủ được run run, cơ thể co lại rồi lui về phía sau.
Những thú hoang còn lại cũng kinh hãi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt giống như ác ma kia, thức thời đều lui xuống. Mặc dù cảm thấy thiếu niên trước mặt này hết sức yếu ớt, nhưng bản năng thú vật nhắc nhở chúng thiếu niên này rất nguy hiểm. Xung quanh lại lần nữa trở nên yên tĩnh, thiếu niên hít một hơi sâu, chậm rãi nhắm hai mắt. Thiếu niên này tên là Trác Phàm, mười lăm tuổi, là một người đầy tớ của Lạc gia ở Quy Vân Sơn Trang.
Vốn hắn đang trải qua một cuộc sống không buồn không lo, nhưng ba ngày trước cả sơn trang bị một đám sơn tặc từ Hắc Phong Sơn giết tới.
Hắn cùng một nhóm hộ vệ bảo hộ tiểu thư và thiếu gia một đường đào thoát tới đây, cuối cùng hắn bị giết ở cánh rừng này. Nhưng trước khi chết hắn mang theo một cỗ chấp niệm.
Chính cái chấp niệm này cùng với oán niệm đang trôi dạt thế gian của Ma Hoàng kết hợp lại, mới giúp cho Ma Hoàng đoạt xá thành công. Nghĩ thông suốt điểm này, Trác Phàm mở mắt, lộ ra một nụ cười tà dị. “Ha ha ha...!Kiếm Hoàng, Triệu Thành, các ngươi tuyệt sẽ không nghĩ đến, Cửu U bí lục có phương pháp không cần tới linh hồn cũng có thể đoạt xá.
Các ngươi hãy chờ, tới khi lão tử về tới Thánh Vực chính là lúc các ngươi đầu thân mỗi thứ một nơi.” Trong rừng rậm u ám, vang lên tiếng cười to thê lương của Trác Phàm.
Bầy thú hoang đang gặm ăn xác chết cũng cảm thấy run lên, vội vã rời đi. Khụ! Khụ! Khụ! Đột nhiên vang lên một tiếng ho nhẹ, tiếng cười của Trác Phàm im bặt dừng lại, hai mắt như chim ưng nhìn về phía thanh âm phát ra. “Cứu..Cứu mạng!” Chỉ thấy nơi đó truyền ra tiếng kêu cứu yếu ớt, Trác Phàm vội vàng đi qua, thì ra có một hộ vệ của Lạc gia đang còn sống nằm ở phía dưới đống xác chết, khóe miệng dính một mảng máu đỏ tươi. “Hừ, chuyện của gia tộc thế tục, cùng ta có quan hệ gì chứ.” Con mắt khẽ híp, Trác Phàm quay người rời đi.
Nếu là Trác Phàm lúc trước, hắn nhất định sẽ cứu người của Lạc gia.
Nhưng bây giờ, hắn là Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, trong mắt hắn Lạc gia chỉ là sâu kiến mà thôi. Ai mà rảnh rỗi đi cứu mạng sâu kiến chứ? Nhưng chưa đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại.
Dường như nghĩ tới điều gì, lập tức khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra lại cái thân thể mới này. Một lúc sau, Trác Phàm mở ra hai mắt, hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. “Tiểu tử này đã mười lăm tuổi rồi, vậy mà chưa từng tu luyện, còn giữ đươc thân thể thuần khiết.” Tại trên Đế Vũ đại lục, tuyệt đại đa số mọi người đều muốn tu luyện, cho dù là một nông dân trồng trọt cũng có tu vi Trúc Cơ tầng một hoặc tầng hai.
Bởi vậy có thể thấy được mười lăm tuổi mà chưa từng tu luyện qua là rất hiếm gặp. Mà bên trong Cửu U bí lục, công pháp mạnh nhất được ghi lại Thiên Ma Đại Hóa Quyết, thu lấy tu vi của người khác để bản thân sử dụng, sau cùng có thể nuốt trời nuốt đất, đạt tới chí cao cảnh giới trong trời đất, cần tới tấm thân thuần khiết nhất mới có thể luyện thành. Mà lại bộ công pháp này sau khi Cửu U Ma Đế tu thành Đế Cảnh mới sáng tạo ra, đang phân vân có nên phế bỏ tu vi tu luyện từ đầu hay không, thì bị các cường giả Đế Cảnh khác liên thủ giết chết. Năm xưa, Cửu U Ma Đế là một trong ba người mạnh nhất bên trong Thượng Cổ Thập Đế, lại có thể làm cho ông ta suy nghĩ phế bỏ tu vi, muốn tu luyện từ đầu, có thể tưởng tượng công pháp này mạnh đến mức nào, có lẽ so với Thiên giai công pháp còn mạnh hơn. Cho nên, khi đạt được công pháp này, Trác Nhất Phàm cũng từng nghĩ đến phế bỏ tu vi, tu luyện lại từ đầu.
Nhưng không chờ hắn thực hiện, thì đã bị Thất Hoàng cùng với Triệu Thành ép tới cửa. Hiện tại, hắn có được thân thể mới chưa từng tu luyện qua này, hiệu quả chắc chắn sẽ cường hãn hơn. Nghĩ tới đây, Trác Phàm vội vàng đi tới trước người tên hộ vệ, kéo những xác chết bên cạnh gã sang hai bên, sau đó lôi gã đi ra khỏi đống xác chết này. Híp mắt nhìn người đã kéo mình ra, gã hộ vệ nở ra một nụ cười cảm kích: “Trác Phàm, thì ra là ngươi, khi nào trở về ta nhất định sẽ báo đáp thật tốt cho ngươi.” “Hắc hắc hắc...!Cần gì trở về hiện tại ngươi liền có thể báo đáp cho ta a.” Khóe miệng nhếch lên, Trác Phàm hiện ra một nụ cười quỷ dị. Nhìn thấy nụ cười này, gã hộ vệ kia không nhịn được sững sờ, không hiểu sao sinh ra từng đợt ý lạnh. Đều là người của Lạc gia, gã không phải lần đầu tiên thấy được Trác Phàm, nhưng chưa bao giờ gã ta thấy Trác Phàm lộ ra khuôn mặt âm hiểm như thế.
Tựa như một con sói đang chăm chú nhìn một con thỏ vậy. “Trác Phàm, ngươi muốn làm gì?” Gã hộ vệ cảnh giác nhìn lấy hắn hỏi. Không có trả lời gã, Trác Phàm nhìn thân thể của gã, trong miệng lẩm bẩm: “Không tệ, thực lực Tụ Khí Cảnh hai tầng, là một nguồn tài nguyên tu luyện tốt.” Thiên Ma Đại Hóa Quyết khác biệt so với công pháp trước đây của hắn, công pháp Trúc Cơ của hắn là hấp thu linh khí trời đất, dần dần rèn luyện cơ thể.
Nhưng Thiên Ma Đại Hóa Quyết là muốn đoạt lấy tu vi của người khác, làm tài nguyên cho mình tu luyện. Nhưng là một người bình thường làm sao có thể đoạt lấy tu vi của người tu luyện chứ? Dĩ nhiên là nhân lúc người tu luyện trọng thương, không động đậy mới làm được. Trác Nhất Phàm lúc trước do dự phải chăng phế bỏ tu vi tu luyện công pháp này, chính là lo lắng có thể gặp được cơ hội như thế hay không.
Nếu như không gặp được, cả đời này hắn sẽ trở thành một người bình thường.
Được chẳng bằng mất, tổn hao quá lớn, có lẽ năm đó Cửu U Ma Đế cũng do dự chính là vì điều này. Thật không nghĩ tới, hắn vừa đoạt xá thành công, ông trời lại cho hắn một cơ hội tập luyện tốt như vậy, chính là đang giúp hắn a. Thấy ánh mắt Trác Phạm giống như là một tên lưu manh gặp được mỹ nữ đang nhìn mình chăm chú, gã hộ vệ kia thấp thỏm trong lòng, cắn môi, quát lớn: “Ngươi...Ngươi không phải là Trác Phàm!” “Hắc hắc..Nói đúng rồi!” Cười lạnh một tiếng, Trác Phàm lộ ra khuôn mặt dữ tợn: “Lão tử là người đứng đầu Thánh Vực Bát Hoàng, Ma Hoàng Trác Nhất Phàm.”.
Danh Sách Chương: