“Cậu đã tìm thấy bức tranh?” cô thì thào khi rời mắt khỏi vẻ mặt kích động của Emily tới cửa sổ phòng vũ hội. Ở đó, Tristan đang đứng bên lề sàn nhảy nói chuyện với một người đàn ông cô không thể nhìn rõ mặt trong đám đông nhốn nháo.
“Không,” Emily đáp. “Mình chưa thể chắc chắn, nhưng mình nghĩ nó không có ở đây.”
Toàn thân Meredith cứng lại với niềm vui không mong muốn trước khi cô kiềm chế được. Tội lỗi của Tristan chưa chứng minh được hoàn toàn. Cô bất chợt lo lắng trước nỗi nhẹ nhõm đang ào ạt chảy qua người. Cảm xúc không được có chỗ ở đây. Không phải trong nghề nghiệp của cô.
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Emily lẳng lặng hỏi.
Meredith vội quay về phía Emily. Mắt bạn cô gặp mắt cô với sự chăm chú kiên định.
“Ý của cậu là sao?” cô hỏi với nụ cười ngây thơ.
Emily nhướng mày và lắc đầu. “Cậu… có điều gì đó bất bình thường trong hành vi của cậu. Cậu có nói chuyện được với Hầu tước Carmichael không?”
Meredith gật đầu khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi của họ diễu qua đầu cô, hành hạ cô với những thắc mắc nó khuấy lên. “Có, bọn mình nói chuyện được một chút.”
“Anh ta có nói gì hay làm gì gây rắc rối cho cậu không?”
Meredith dừng lại cân nhắc. Rõ ràng Emily đã nhìn ra phần nào sự thật trong thái độ của cô, nhưng cô không chắc mình có thể chia sẻ được bao nhiêu. Chuyện đó gây ảnh hưởng đến tư cách đạo đức của cô cũng nhiều như của Tristan. Tại sao cô lại muốn giấu những sự thật quan trọng với người cộng sự và người bạn tốt nhất của mình nhỉ?
Cô hắng giọng. “Bản thân lời nói của anh ta hoàn hảo không chê vào đâu được,” vừa nói cô vừa nhún vai. “Nhưng thái độ của anh ta mới có vấn đề.”
Emily chạm vào tay cô. “Và điều đó làm cậu lo lắng?”
“Hơn mức cần thiết.” Meredith thở dài liếc vào phòng vũ hội lần nữa. Giờ Tristan đã ở ngoài tầm mắt cô, nhưng chắc chắn không ở ngoài tâm trí cô.
Emily lưỡng lự một lúc rồi lên tiếng, “Cậu muốn tin anh ta vô tội.”
Meredith gật đầu. Cô sẽ không nói dối.
“Ừ, mình thừa nhận điều đó. Mình nên bước vào một vụ án mà không đưa ra bất cứ quyết định nào về tính cách của đối tượng tình nghi, nhưng mình biết Tristan.” Cô ngập ngừng. Cô có thực sự biết chút gì về anh không? “Mình ghét phải nghĩ rằng anh ấy có thể phản bội những thứ mình gìn giữ.”
Emily thở dài. “Vậy cậu không nên như thế này. Lúc sắp đi gặp cậu, mình đã thấy một loạt cái tên trong danh sách của Ana.”
Meredith cau mày. Dạo gần đây Tristan kết giao với một số phần tử cực kỳ nguy hiểm trong xã hội. Ý nghĩ những tên tội phạm đó đang ở trong nhà anh ngay lúc này xuyên thấu tâm can cô, khiến nó trĩu nặng.
“Và?” Cô hỏi.
Emily nhăn nhó gật đầu. “Tristan đã có một cuộc trao đổi gay gắt với Augustine Devlin.”
Mắt Meredith mở lớn đến nhức nhối. Devlin. Hắn là phó thủ lĩnh của một toán những kẻ phản động nguy hiểm nhất. Hai tay hắn nhúng chàm sâu đến độ hắn sặc mùi tai tiếng và đồi bại.
Tổ chức của cô và những tổ chức khác có cùng tiêu chí đã theo dõi băng của Devlin mấy năm trời, nhưng chưa bao giờ tìm được đủ bằng chứng kết tội chúng hay xác định được thân phận tên cầm đầu. Rất có khả năng chúng đã gây ra những cái chết và thương tật cho những người chính nghĩa phục vụ đức vua, cả trong quân đội lẫn hàng ngũ điệp viên.
“Cậu có chắc đó là Devlin không?” cô hỏi, giọng run rẩy.
“Mình đã bám theo tên khốn đó lâu chừng ấy, làm sao mình không nhận ra hắn chứ!” Emily nói qua hàm răng nghiến chặt. “Carmichael trông không hề vui mừng khi gặp Devlin, nhưng cũng không ngạc nhiên gì. Anh ta cũng không khinh rẻ hay lạnh nhạt với hắn.”
Tim Meredith chùng xuống, nhưng cô vẫn giữ thẳng đôi vai.
“Vậy thì mình không tránh khỏi cái sự thật mà mình không muốn tin rồi,” cô nói. “Mình phải tiến về phía trước và điều tra một cách nghiêm túc thôi. Có lẽ Tristan thực sự dính líu đến những âm mưu gây nguy hiểm cho đất nước. Nếu đúng như thế, anh ta và đồng bọn phải bị ngăn chặn trước khi bọn họ kịp chuyền đi bất cứ thông tin nào có thể giấu trong bức tranh.”
Cô day day mắt. Làm sao người đàn ông danh giá từng bảo vệ cuộc đời cô lại trở thành một kẻ phản bội như thế?
Emily vỗ vỗ lên cánh tay cô trấn an. “Mình rất tiếc, Merry. Mình biết cậu không muốn một điều như thế xảy đến với bạn mình.”
Nhún một bên vai, cô đáp, “Nếu quả Tristan đã làm những điều anh ta bị buộc tội, thì anh ta không phải bạn mình nữa.”
Emily gật đầu, nhưng dường như cô không chắc chắn lắm về quyết tâm của Meredith. “Mình nghe lỏm được mấy cuộc nói chuyện. Có vẻ gia đình Carmichael sẽ rời London vào đầu tuần tới và về điền trang của họ ở nông thôn để tổ chức một bữa tiệc thường niên. Cuộc tụ tập sẽ kéo dài nửa tháng. Sau đó, họ thường về nghỉ ngơi ở Bath hoặc những địa điểm khác bên ngoài. Mình không biết khi nào anh ta quay lại London.”
Môi Meredith mím lại. “Mình phải tìm mọi cách đi theo họ tới điền trang Carmichael. Nếu bức tranh không ở trong thành phố, có khả năng nó sẽ ở đó. Vùng nông thôn biết đâu lại chính là nơi trung chuyển thông tin.”
“Đồng ý. Carmichael có nhắc đến bữa tiệc với cậu không?”
Cô lắc đầu. “Không, và mình nghĩ nếu tiếp cận anh ta lần nữa, mình sẽ làm anh ta dấy lên nỗi hoài nghi bởi chúng mình đã không nói chuyện với nhau từ lâu lắm rồi. Nhưng bà Carmichael hiện có mặt ở đây. Có lẽ bà ấy chính là cơ hội tốt nhất để mình kiếm được một lời mời.”
Emily nhíu mày, nhìn cô thận trọng. “Mình có nên tham gia cũng cậu không?”
“Tham gia bữa tiệc ở điền trang Carmichael ư?” Meredith hỏi. Khi Emily gật đầu, cô thối lui một bước trong sự ngạc nhiên. “Không đâu. Cậu cần phải ở đây để lục soát ngôi nhà một khi gia đình họ rời thành phố. Và Ana sẽ cần sự trợ giúp của cậu để giải mã bất cứ thông tin nào mình gửi về từ nông thôn.”
“Được rồi, được rồi.” Emily xua tay ngắt lời cô. “Nhưng mình lo cho cậu. Mình chưa bao giờ thấy cậu day dứt đến thế khi bắt đầu một vụ mới. Vẻ mặt cậu cho thấy cậu đang bị dằn vặt ghê gớm. Có lẽ tốt hơn mình nên ở đó để giúp cậu.”
“Không!” Meredith quay lưng lại với bạn để chuẩn bị bước vào trong. Nhận xét sắc sảo của Emily khiến cô lảo đảo. Bạn cô quá dễ dàng thốt ra những nghi ngờ và lo lắng về sự vướng mắc của cô trong vụ điều tra này. “Đừng có ngớ ngẩn. Mình hiểu nhiệm vụ vủa mình chứ.”
“Nhưng cậu có hiểu con tim cậu không?” Emily gọi với theo.
Meredith đờ người, hai tay siết chặt lại bên hông khi cô quay lại phía bạn mình. Cô chầm chậm lắc đầu. “Con tim mình không liên quan gì đến chuyện này, Emily. Không một chút nào. Cậu thứ lỗi, mình phải đi tìm bà Carmichael.”
Nhưng khi rảo bước khỏi hàng hiên, cô không thể ngó lơ sự thật rằng con tim cô đang đập quá dữ dội đến mức cô không thể nghe được âm thanh gì khác.
Constance Archer, Hầu tước quả phụ Carmichael, vẫn y hệt như trong trí nhớ của Meredith. Tristan đã thừa hưởng mái tóc sẫm màu và đôi mắt sắc sảo của bà. Nhưng không giống con trai mình, quý bà Carmichael hay cười và xem ra rất thích những đòi hỏi cấp bách mà bữa tiệc gây ra đối với thời gian và khách khứa của bà. Khi Meredith băng qua phòng, cô thấy bà bị một đám những cô gái và mẹ của họ vây quanh. Tất cả đều có vẻ mê mẩn trước bất kỳ câu chuyện nào bà đang chia sẻ với họ.
Meredith có thể hiểu tại sao. Gương mặt Carmichael đầy sinh động khi bà kể chuyện. Cặp mắt bà sáng bừng và đôi tay vung vẩy như một chú chim ruồi để nhấn mạnh cho lời nói. Không giống Tristan, ở bà không có nỗi u uất hay gánh nặng bí mật nào đeo quanh cổ.
Meredith rướn thẳng vai lên để chuẩn bị. Kiếm được lời mời dự tiệc từ một người phụ nữ có khả năng không nhớ ra cô sẽ là một thử thách. Cô không được quên nhiệm vụ của mình hay mối nguy hiện nay. Nếu cô mất dấu Tristan trong nửa tháng, anh có thể tống khứ bức tranh đi. Cơ hội để cô chứng minh sự vô tội – hay có tội – của anh sẽ tan thành mây khói.
Cẩn thận lách qua đám phụ nữ đang say sưa chuyện trò, Meredith giữ ánh mắt không rời mẹ Tristan khi cô len đến gần. Trước khi cô nghĩ cách để xen vào, thì mắt bà đã nhìn trúng cô và bà há hốc miệng, hai tay đưa lên ôm lấy má.
“Ôi trời! Northam phu nhân, là cháu phải không?” bà cười rạng rỡ đón chào làm tim Meredith giật mạnh. “Cháu thân yêu, đã bao lâu rồi nhỉ?”
Meredith gạt đi nỗi sung sướng bất ngờ khi được nhớ tới. “Bà Carmichael, thật tốt vì bà còn nhớ cháu. Đã bao nhiêu năm rồi cháu với có vinh hạnh được làm khách của bà.”
Bà Carmichael gật đầu với nụ cười tươi tắn, rồi lại lắc đầu. “Ồ, ta vô ý quá đi mất. Ta chắc là cháu biết những quý bà, quý cô ở đây?”
Meredith nhìn quanh đám đông và ngạc nhiên nhận ra mình biết tất cả bọn họ. Cô đã gặp họ ở vài bữa tiệc và thấy buồn cười trước tính phù phiếm của họ. Họ là những cô gái mới ra mắt mùa vũ hội năm nay, với những bà mẹ đi kèm.
Cô nhướng một bên mày nhìn từ các cô gái sang bà Carmichael. Các con gái của bà đều đã trưởng thành và lập gia đình, thế nên bà sẽ không biết những cô gái này qua mối quan hệ xã hội của họ với các con bà. Tại sao hiện giờ bà lại được họ vây quanh?
Trừ phi…
Tristan. Cô tìm được anh trong đám đông bằng một cái quét mắt chớp nhoáng. Anh chưa kết hôn. Hiển nhiên là bà Carmichael đang đóng vai bà mối.
Một luồng ghen tị vừa mạnh mẽ lại vừa bất ngờ xuyên qua người Meredith trước khi cô kịp quyết liệt đẩy nó ra.
“Vâng, thưa bà.” Cô gật đầu với đám phụ nữ. “Xin chào mọi người.”
Họ lịch sự gật đầu và chào đáp lại cô. Meredith hướng sự chú ý trở lại bà Carmichael. “Cháu rất tiếc vì đã lâu không được nói chuyện với bà. Có lẽ từ sau khi chồng cháu mất.”
“Chuyện đó xảy ra cách đây nhiều năm rồi, đúng không?” Bà Carmichael hỏi. “Xem ra chúng ta đều là hai con tàu cô đơn. Chúng ta đã đi qua nhau, nhưng chưa bao giờ chung một hướng.”
Meredith gật đầu. “Vâng. Cháu rất mừng vì chúng ta đã hướng mũi tàu về nhau tối nay.”
Hầu tước quả phụ khẽ thở dài. “Nhiều lần ta đã báo Tristan rằng ta hết sức băn khoăn về cháu trong mấy năm qua.”
Meredith tự hỏi Tristan cảm thấy ra sao về lời nói đó, bởi chính anh là người đã muốn giữ khoảng cách giữa họ, nhưng rồi cô mỉm cười, và đó không phải là một nụ cười cô phải nặn ra. Những kỷ niệm của cô về phu nhân Carmichael đều đáng mến. Bà lúc nào cũng tử tế với cô trong những lần bà đến thăm. Với sự chăm sóc gần như một người mẹ.
“Cháu vẫn ổn cả, thưa bà,” cô nói.
“Ta mừng khi nghe vậy.”
Meredith cúi đầu. Bà Carmichael đang đăm đăm nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ. Giống như cô đang được ước lượng vậy. Và đột nhiên cô nhận ra… đúng như thế thật. Phạm vi mai mối của bà hình như đã vươn đến cả cô, bất chấp độ tuổi đã hai mươi sáu và tình trạng góa bụa của cô. Điều này thật đáng kinh ngạc. Nhưng Meredith lấy lại tự chủ một cách tốt nhất có thể.
Cô có thể tận dụng niềm mong mỏi của bà Carmichael muốn thấy con trai bà kết hôn, dù điều đó trái với mong muốn của cô… cũng như của Tristan. Ý nghĩ ấy để lại một vị chua gắt trong miệng Meredith, nhưng cô nuốt nó xuống.
“Cháu vừa trò chuyện với con trai bà hồi đầu buổi tối, chỉ vài câu thôi nhưng khá vui vẻ ạ,” cô nói với mái đầu cúi gằm ngượng ngùng trái ngược hoàn toàn với tính cách của mình. Ngay cả khi ra ngoài xã hội, cô cũng chưa bao giờ giỏi mấy trò tán tỉnh. Cô thích sự thẳng thắn hơn – thứ cô hiếm khi được thể hiện trong vai trò một điệp viên. “Trông anh ấy rất tuyệt. Và điển trai như cháu còn nhớ nhiều năm về trước.”
Đôi mắt sáng lên vui thích, bà Carmichael bước lại gần cô, khép lại cuộc nói chuyện đang dở dang với đám phụ nữ kia một cách hiệu quả. Bà nắm lấy tay Meredith và dắt cô đi mà không thèm liếc nhìn lại.
“Tuyệt quá,” bà vừa nói vừa khéo léo dẫn cô lách qua đám đông. “Hai đứa hồi nhỏ rất thân nhau, đúng không? Tristan thường nói về những ngày thảnh thơi ở nhà bác cháu.” Một bóng đen thoáng lướt qua gương mặt hằn nét lo âu của bà. “Hồi đó nó hay cười hơn.”
Vậy là nữ Hầu tước cũng cảm nhận được vấn đề ở con trai mình. Bà biết được bao nhiêu về những mối giao thiệp của anh? Bà có thể là một nguồn thông tin giá trị, chỉ cần Meredith có được lời mời quý báu tới điền trang Carmichael.
“Cháu nghĩ cả hai chúng cháu đều dễ dàng cười hơn khi còn nhỏ,” cô nói. “Không có những trách nhiệm, những mối lo đè nặng lên chúng cháu. Giờ con trai bà đã là Hầu tước, có lẽ công việc đã ngăn anh ấy tham gia rất nhiều buổi tối như hôm nay.”
Nữ Hầu tước nhún vai. “Cả lúc ở cùng khách khứa, nó cũng hiếm khi để một nụ cười lướt qua môi. Ta đang cố khuyến khích nó bằng những sự kiện như thế này.”
Meredith gật đầu. Tristan luôn luôn nghiêm túc và kiệm lời. Cô không thấy ngạc nhiên chút nào khi anh chẳng mấy mặn mà với tiệc tùng hay vũ hội. Tuy nhiên, cô phải khích tiếp. “Có lẽ anh ấy không quan tâm đến xã hội London, thưa bà.”
Mánh khóe đó nhằm từ từ lái cuộc trò chuyện sang bữa tiệc ở nông thôn, rồi cô sẽ tìm cách mở đường đến lời mời. Nhưng nó giống như điều khiển một con tàu lớn. Cần đến sự thận trọng và quyết tâm, từng chút một.
Bà Carmichael cười lớn. “Xã hội nước Anh nó còn chẳng mấy quan tâm nữa là,” bà nói. “Kể cả cuộc tụ họp hàng năm của gia đình Carmichael chúng ta nó cũng chỉ hơi hứng thú.”
“Nhà ta có cuộc tụ họp gia đình hàng năm ạ?” Meredith hỏi với vẻ ngạc nhiên giả đò. “Thật hay quá. Cháu nghe nói vùng nông thôn ở đó rất đẹp. Chắc chắn nó sẽ có tác dụng tốt với anh ấy. Cháu rất thích không khí ở miền quê.” Cô nín thở khi lén nhìn bà Carmichael qua khóe mắt.
Nữ Hầu tước chớp một ánh nhìn vào gương mặt Meredith và đôi mắt xanh lục của bà lấp lánh. “Cháu được hoan nghênh tham gia cùng chúng ta, cháu thân mến. Chúng ta sẽ lên đường vào thứ Hai tuần tới. Sau một thời gian dài, ắt sẽ rất vui khi làm mới lại mối quan hệ của chúng ta.”
Meredith nén một tiếng kêu chiến thắng. Cô cố làm vẻ mặt phân vân khi đặt một đầu ngón tay mang găng lên môi. “Thứ Hai tuần tới ạ? Cháu không chắc lắm. Bà biết cháu ở trong nhóm Chị em hội Nhân ái vì Quả phụ và Trẻ mồ côi rồi đấy.”
Bà Carmichael gật đầu. “Cháu đang làm một công việc rất đáng khen. Nhưng buổi tụ họp của chúng ta chỉ kéo dài nửa tháng. Ta chắc cháu có thể được miễn khỏi những công việc tốt đẹp của mình trong quãng thời gian ngắn như vậy.”
Cô im lặng một lúc như thể đang cân nhắc lời đề nghị thêm chút nữa, rồi gật đầu. “Vâng, bà nói đúng. Nếu cháu định khiển trách con trai bà, dù có là nói đùa, vì cung cách quá ư nghiêm nghị của anh ấy, thì cháu cũng không thể lấy công việc làm lẽ sống được. Cháu nghĩ cháu sẽ đi cũng bà.”
Bà Carmichael vỗ hai tay vào nhau. “Tuyệt vời! Ôi, Tristan sẽ mừng lắm đây.”
“Con mừng vì chuyện gì, hả mẹ?”
Meredith cứng người. Rõ ràng cô cần điều chỉnh lại những kỹ năng của mình. Cô chẳng hề hay biết Tristan đã đến đằng sau họ và đang đứng ngay sát cô. Cô chật vật kìm nén thôi thúc muốn tháo chạy khỏi anh bằng cách khéo léo quay sang nhìn anh.
“Thưa ngài, ngài làm tôi giật mình,” cô nói với tiếng cười xen lẫn tiếng thở mạnh… thở quá mạnh đối với bản tính của cô.
“Tristan, phu nhân Northam vừa nhận lời tham dự bữa tiệc nhỏ của chúng ta ở điền trang Carmichael tuần tới,” mẹ anh nói với nụ cười rạng rỡ. “Điều đó có tuyệt không?”
Trong một khắc phản ứng của Tristan trước tin tức này hoàn toàn không kịp che đậy, và Meredith có thể hiểu từng cảm xúc của anh. Sự ngạc nhiên làm mắt anh tối lại, cộng với một nỗi lo lắng khiến dạ dày cô quặn thắt vì nghi ngờ.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Sâu trong đáy mắt anh, ở những nơi tối đen đến mức cô suýt quay mặt đi, cô nhìn thấy một khao khát. Nóng bỏng và bùng cháy vượt khỏi vòng kiểm soát. Khao khát đối với cô.
Nỗi khao khát ấy được cơ thể phản phúc của cô đáp trả tương tự, khiến Meredith choáng váng. Và càng choáng váng hơn khi nhận ra Tristan có cảm xúc như vậy với mình. Cô chưa bao giờ đoán được niềm say mê của anh, ngay cả trong những ngày cô mải miết tìm kiếm nó. Những năm tháng anh tránh mặt cô một cách lộ liễu đã giết chết mọi hy vọng trong cô rằng anh sẽ muốn hoặc chí ít là thích cô.
Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh và đẩy phản ứng đó đi.
“Ồ,” Tristan cà lăm khi đưa mắt sang mẹ mình. “Chuyện đó thật… thật…”
“Bất ngờ, tôi biết.” Meredith nghe thấy nốt run run trong giọng mình. “Tôi hy vọng ngài không thấy phiền với sự xâm phạm ấy, thưa ngài.”
Sự lưỡng lự của anh đủ lâu để cô biết rằng anh có phiền. Nhưng vì anh không thể biết thân phận điệp viên của cô, nên Meredith không rõ vì lý do gì anh muốn giữ khoảng cách với cô. Nhất là khi sự say mê của anh đối với cô quá rõ ràng, và xem chừng anh đấu tranh với nó khá vất vả. Thế nhưng, đã bao giờ cô hiểu được sự xa lánh của anh đâu.
“Dĩ nhiên là không, thưa cô,” anh vừa đáp vừa nghiêng mình thi lễ. “Tôi trông đợi sự có mặt của cô ở đó. Mong hai vị phu nhân thứ lỗi, tôi thấy có người đang ra hiệu gọi tôi.”
Meredith im lặng gật đầu trong khi bà Carmichael bắt đầu nói liến thoắng về chuyện bữa tiệc ở miền quê sẽ thú vị ra sao khi có cô tham gia. Mặc dù Meredith cảm thấy mình đang trả lời các câu hỏi của bà theo đúng cách thức, song cô gần như không chú tâm. Cô còn mải nhìn theo đôi vai rộng của Tristan mở đường đi qua đám đông, và cảm thấy một luồng kích động đang rạo rực trong bụng mình.
Một cơn run rẩy chẳng liên quan gì đến công việc.