Từ sáng sớm cô đã nhanh chóng dậy sớm để phụ bà Lâm chuẩn bị cho tiệm mì như mọi ngày. Cô nhanh chóng đạp chiếc xe đạp huyền thoại ra chợ, mua mì,mua thêm các gia vị,chanh, ớt rồi về nhà. Hôm nay, khách bỗng đông hơn hẳn, từ sáng sớm đã có khách vào nườm nượp
-Bà Lâm, cho cháu một tô mì..
-À...ờ có liền
-Bà Lâm, cho vợ tôi một tô mì có nhiều thịt, tôi một tô mì có xương...
-Rồi rồi.
-Bà Lâm ơi, bán cho cháu một tô mì mang về..
-Đây đây...của cháu đây
-Bà Lâm ơi, cho chúng tôi hai tô mì nhiều xương, một tô không bỏ xương mà bỏ thịt, hai tô bỏ thịt không bỏ hành phi...
-Rồi...Rồi
-Bán cho cháu tô mì ít thịt, nhiều mì, bỏ nhiều nước lèo, đừng bỏ hành phi, bỏ nhiều tiêu ạ.
-Rồi ....Rồi....Của con đây...
-Bán cho cháu một tô mì nhiều thịt, nhiều nước lèo nha bà
-À ờ....Của cháu đây...
Không biết hôm nay ông Trời làm phước hay sao mà hôm nay tiệm mì lại đông khách thế.Khách cứ kêu hoài, bưng bê xong nghĩ chút lại vô rửa chén, gần hết ngày mà cô cứ hết bưng ra rồi lại rửa, bưng rồi rửa, cứ như vậy mà làm tới, nó khiến cô mệt lã cả người.Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của bà Lâm thì cô càng thêm sức lực làm việc. Mấy ngày nay, ông Lâm đi vắng nên cô thay ông làm lun cả công việc bưng bê ra cho khách vì vậy mà hao tốn calo nhiều hơn.
-Mỹ Mỹ....
-Dạ....
-Con đã thu xếp đồ đạc về để về bên gia đình chưa?
-Dạ khỏi...Dạ khỏi...Con không về đâu ạ.
-Con bé này....Con nói gì lạ vậy, tại sao lại không về?
-Con muốn sống ở đây với bà và ông.
-Thôi, đừng nói linh tinh nữa....Mau lên phòng thu xếp đồ đạc đi con..
-Nhưng mà.....-Cô ấp úng, hôm qua lỡ miệng nói là về gia đình mà đâu có phải đâu, nói xạo đúng là tai hại mà...huhu
-Nhưng nhị gì....Lên phòng thu xếp đồ đạc đi, chén đĩa bỏ đó tí bà rửa....4h20' rồi đó con....Nhanh lên....
-Dạ.....
Cô làm sao có thể nói cho bà sự thật, bà biết được chắc buồn cô lắm, cô thật sự không mún bà buồn nên đã nói dối vậy mà giờ lại thành ra như thế này. Cô đi vào nhà rồi đi lên phòng, sực nhớ ra chiếc điện thoại thì nhanh chóng tìm nó. Hôm qua, cô ngủ thiếp đi lúc nào đâu hay? Sáng lại dậy sớm mà cũng có để ý chiếc điện thoại đâu? Cô kiếm trên giường, kiếm trong mấy cái khe niệm sợ nó bị mắc kẹt vào đó và cuối cùng là dưới gầm giường. Ôi thôi rồi,khi kiếm dưới gầm giường cô phát hiện ra chiếc điện thoại nhưng nó lại bị nứt màn hình làm nhiều mảnh. Đang định vui mừng khi tìm được điện thoại rồi cô sẽ trả lại khỏi phải làm thuê nữa thì ai dè đâu ông Trời ưu ái cô đến vậy ? Khổ thân cô rồi . Loay hoay với chiếc điện thoại cô chợt quên mất nhìn đồng hồ, lúc nhìn đồng hồ cũng 4h45' rồi. Cô khóc không ra nước mắt, ông Trời đúng là trêu ngươi mà, cô vội vơ vét vài bộ quần áo..rồi đi xuống dưới nhà, rời khỏi phòng, trước khi đi cô nhìn kĩ căn phòng thật kĩ rồi lại nhìn xung quanh nhà đầy lưu luyến.
Lúc đi xuống dưới nhà thì cô chợt nghe tiếng xì xầm, bàn tán và cô té hoả ra là.....chiếc audi màu đen hôm qua quay lại rước mình....Mọi người xầm xì
-Chiếc xe audi kia của ai thế nhờ ? Trông đẹp quá?
-Chiếc xe đó sao lại dừng ở đây?Chiếc audi này đẹp thật ?
Từ trong chiếc audi, tài xế đi xuống rồi nhanh chóng chạy lại về phía cô xách đồ.
-Cô gái ? Đưa cho tôi hành lý để tôi xách phụ cho ...
-Thôi khỏi...cảm ơn anh....với lại chỉ có mang theo vào bộ đồ mà nặng gì anh....hihi
-Vậy giờ chúng ta đi
-Anh có thể cho tôi thêm thời gian không ? Tôi muốn chào tạm biệt bà...
-Được. Tôi ra xe đợi cô, xong việc chúng ta đi.
-Cảm ơn anh
Cô nhanh chóng chạy lại bà, ôm bà thật chặt
-Bà ơi....Con đi rồi.....Con nhớ bà lắm
-Con bé này....Cháu đi theo gia đình mà phải vui lên chứ...Nhớ về thăm ta cháu nhé.
-Dạ....Con sẽ về thăm ông bà....
-Thôi con đi đi....Kẻo ba má con chờ
-Dạ...Tạm biệt bà...
Cô chạy về chiếc audi đen sang chảnh kia, khi cô mở cửa cô lại nhìn bà, nhìn căn nhà bao năm nay, nhìn về phía phòng ngủ rồi hít một hơi thật sâu, sau đó cô đi vào xe.
Bên ngoài mọi người không ngừng bàn tán, bà cô thì vẫn nheo nheo mắt nhìn về phía cô, bà nở nụ cười hiền hậu, vẫy tay chào tạm biệt cô....Cô cũng vẫy tay chào tạm biệt bà, tạm biệt nơi cô sống....Chiếc audi lăn bánh đi, cô chợt hỏi bác tài xế
-Anh cho tôi hỏi? Chúng ta giờ đi đâu?
-Chúng ta sẽ đi về nhà cậu chủ
-Cậu chủ ? Cái cậu hôm qua đi cùng cô gái mặc đầm body đỏ sao ?
-Phải..
-Anh tên gì ?
-Tôi tên Huỳnh Mạnh Mạnh. Tài xế riêng của cậu Thiên Hàn, con trai một của tập đoàn họ Dương, một tập đoàn buông bán kim cương hàng đầu thế giới, thành công khiến ai cũng phải nể..
-Cái...Cái gì ? Buông bán kim cương? Con trai đầu, hèn gì ?....À xin lỗi.... tôi quên chưa giới thiệu tên ....Tôi tên là Mã Mỹ Mỹ...Anh có thể gọi tôi là Mỹ Mỹ cũng được
-Cô Mỹ Mỹ...Chắc cô chưa biết về cậu chủ?
-À....Vâng
-Tôi sẽ nói sơ qua về cậu chủ và quy tắt trong nhà....
-À....Dạ....Anh nói đi
-Cậu chủ là con trai một của tập đoàn họ Dương nên rất được cưng chiều, nhưng không vì vậy mà cậu chủ kiêu căng ngạo mạng. Cậu chủ chỉ mới 19 tuổi nhưng đã đi làm ở công ty và đã tạo ra rất nhiều mẫu mã sản phẩm kim cương đẹp giúp cho công ty phát triển mạnh trên thế giới, có địa vị vững chắc đáng tin. Cậu đi làm từ sáng 7 giờ cho đến 8 giờ cậu về rồi cậu lại đi bar giải trí....
-Quào....
-Và một điều đặc biệt là cậu chủ pro như thế nên được rất nhiều cô gái vây quanh...Cậu cũng hay dẫn bạn gái về nhà nên sau này về làm cô đừng hết hồn....
-Chẳng qua anh ta có tiền nên được con gái bu là đúng rồi....Cô gái hôm qua cũng vậy....Chỉ thích tiền anh ta mà thôi.....
-Cậu chủ là người có quyền thế trong nhà nên cô phải cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình....Đừng dại gì mà chọc giận cậu chủ...Cô sẽ không yên thân đâu....
-Hơ....Tôi biết rồi....
-À ở nhà cô chỉ cần quét dọn nhà cửa, sau đó tưới cây, dọn hồ bơi..Cậu chủ buổi sáng hay ăn sáng ở nhà nên cô vẫn phải làm đồ ăn sáng cho cậu chủ và buổi tối. Buổi trưa cậu chủ không về nên cô khỏi làm..Cậu chủ có sắp xếp phòng riêng cho cô tại nhà rồi nên cô khỏi lo chỗ ở...
-À mà cô không được đụng đến Kì Kì hay bất cứ điều gì về Kì Kì...?
-Ý anh nói là cô gái hôm qua ?
-Phải...Cô ta là em gái nuôi của cậu chủ....Tính tình rất kiêu ngạo....Cô đừng đụng đến cô ta để tránh tai hoạ về sau...Bởi cậu chủ rất cưng chiều cô ta...Cô ta có thể làm bất cứ điều gì cô ta thích...Hãy cẩn thận
-Tôi biết rồi...Cảm ơn anh Mạnh Mạnh.
Két
-Đến nơi rồi....Cô xuống đi....
-Cảm ơn anh....
Cô đẩy cánh cổng màu đen lớn rồi bước theo con đường trải sỏi hai bên là cỏ xanh đi vào nhà....Nhà được xây theo kiểu kiến trúc hiện đại, có lầu. Được sơn bằng màu trắng kết hợp với nâu rất tinh tế. Xung quanh còn được trải cỏ xanh biết, những bụi hoa hồng đỏ, vàng, xanh, hồng đua nhau khoe sắc .Cô không khỏi há hốc mồm, căn nhà này có chết cô cũng không tin được là lại được làm thuê ở đây bởi vì nó quá rộng và đẹp.
Cộp
Cô mở cánh cửa lớn và há hốc mồm lần 2 khi thấy cảnh tượng Kì Kì đang ôm hôn Thiên Hàn....Anh em cái kiểu gì mà thấy ghê vậy? Cô thầm nghĩ. Thiên Hàn áo sơ mi trắng, nới lỏng cà vạt ngồi trên ghế...Kì Kì dây áo bị tụt để hở phía ngực to trắng nỏn, đang ngồi trên đùi của Thiên Hàn. Cô thấy vậy ngượng đỏ cả mặt, nhìn xuống đất
-Cậu chủ, cô Kì Kì...
-Thiên Hàn...Cô ta là ai ?
-Osin
-À lại là osin à....Cô đi lên phòng đi
-Dạ...
-Cô đã biết luật đây chưa?
-Dạ rồi cậu chủ...
-Lên phòng...Thay đồ.....Xuống bếp....
-Dạ....
Khi cô đi lên phòng chẳng giám quay đầu nhìn lại....Thấy ghê chết đi được.....Cơ mà phòng cô đây sao ? Dán hẵn cả cái tên to đùng "Phòng Osin " .....Hết nói nổi mà...Cô nhanh chóng mở cử bỏ đồ đạc rồi nhìn đồng hồ thở dài
-Đã 7 giờ rồi ? Không biết bà bán như thế nào rồi ?
-Ông đã về chưa ? Để bà bán một mình không biết có sao không nữa?
-Nay khách lại đông.....Chắc bà cực lắm....Mình đi rồi còn ai xoa bóp cho bà khi bà đau lưng đâu chứ....
Cô thủ thỉ trong lòng với trái tim nặng trĩu nổi buồn....