• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào sâu bên trong núi, không có ánh sáng mặt trời, bầu trời đêm xuân cũng không có lấy một vì sao, Phượng Cửu phải lấy một viên minh châu để soi đường đi, may sao cũng có thể nhìn được cây cối bên đường, coi như là ngắm phong cảnh.

Dòng suối nhỏ sắp tới là Phượng Cửu biết được từ một cuốn sách cổ, trong đó cũng có cả bản đồ chỉ dẫn. Lúc này Phượng Cửu đang cầm bản đồ đó trong tay tìm phương hướng. Qua một đoạn đường núi thì thấy những cây đuốc rực rỡ, kèm theo đó là rất nhiều tiếng ca hát, xem ra đoạn đường này là đoạn đường tương tư, qua đêm nay không biết sẽ có bao nhiêu cặp uyên ương tìm được nhau nữa.

Trong núi rất náo nhiệt, nhưng Tô Mạch Diệp phía sau nàng lại yên lặng vô cùng, Phượng Cửu thông cảm, hiểu được điều này bởi tối nay hắn đã bị kinh sợ, bèn chiều theo hắn, không hề hỏi hắn một câu nào. Nhưng đoạn đường núi này đang có lễ hội, bọn họ đi sâu vào bên trong, khó tránh được việc phải gặp gỡ các đôi uyên ương.

Chuyện nam nữ, trừ chữ ‘thân’ đã nghiên cứu ra, những điều khác Phượng Cửu không hiểu cho lắm. Qua một con đường mòn, ánh sáng của viên minh châu thi thoảng chiếu tới mấy đôi uyên ương tay trong tay cuốn lấy nhau, nàng lắng tai nghe, lại nghe được mấy tiếng thở dốc. Phượng Cửu nghi ngờ, đưa tay chỉ ra, hỏi Tô Mạch Diệp: “Bọn họ đang làm gì vậy?”.

Tô Mạch Diệp nhìn theo nơi nàng vừa chỉ tay, có chút sững người, nói: “Đánh nhau”. Phượng Cửu nghe tới đánh nhau liền cảm thấy hứng thú, túm lấy áo của Tô Mạch Diệp, đề nghị: “Đi nhiều ta đã cảm thấy đau chân rồi, chi bằng chúng ta đánh cuộc xem bọn họ đánh nhau ai sẽ thắng, ai sẽ thua, tiện thể nghỉ chân một lát ở đây”.

Tô Mạch Diệp trầm mặc. Phượng Cửu hăng hái, khí thế bừng bừng, lấy từ trong tay áo ra một thỏi vàng, lại thấy bộ dạng cau mày của Tô Mạch Diệp, cao giọng nói: “Tại sao ngươi không nói lời nào? Chê ta ít tiền sao?”. Đôi uyên ương đang dây dưa trong rừng nghe thấy giọng nói của nàng vang lên, cả kinh nhìn ra, thấy Phượng Cửu đang cười hì hì ngoắc tay với bọn họ, đôi uyên ương lập tức ôm xiêm y bỏ chạy.

Đôi mắt Tô Mạch Diệp sâu thăm thẳm, hồi sau mới nói: “Người đã chạy rồi, làm sao biết được ai thắng ai thua, nên đi thôi”. Người đã chạy, việc xem náo nhiệt coi như không thành, đương nhiên nên chịu khó đi tiếp cho kịp giờ. Có điều, hai người khi nãy đang đánh nhau, tại sao khi thấy nàng lại vội vã bỏ chạy? Trước giờ nàng đều thấy, mỗi khi đánh nhau không phải là có người tới cổ vũ sẽ càng hưng phấn sao? Nhưng nếu không phải đánh nhau, hai người họ quấn lại một chỗ làm gì? Phượng Cửu nghi ngờ, khẽ lắc đầu, lại thấy Tô Mạch Diệp đã đi trước liền vội vã đuổi theo.

Càng đi vào sâu bên trong núi, khung cảnh càng tịch mịch, thi thoảng lại có vài tiếng hổ gầm thét, Phượng Cửu cảm thấy lần này mang Tô Mạch Diệp cùng đi quả là quyết định sáng suốt. Những tiếng ca hát đã dần mờ nhạt ở phía sau, khi tới được khe suối, xung quanh đều mang một màu đen của màn đêm, không gian tĩnh lặng không có một tiếng động, so với thanh sắc phồn hoa ở trước núi quả nhiên là khác biệt rất nhiều.

Phượng Cửu cất viên minh châu vào trong tay áo, nằm xuống bãi cỏ xanh mướt, đồng thời bảo Tô Mạch Diệp nằm xuống cùng mình. Mạch Thiếu tối nay khá im lặng, Phượng Cửu cho rằng là do sự cố khi nãy, vừa rồi trên đường đi nàng mới nghe được một khúc ca gồm bốn câu chính là ‘Kết tóc thành phu thê, ân ái không nghi ngờ.

Sống thì luôn hòa thuận, chết sẽ nguyện tương tư một đời’, nghe xong khúc hát đó, Phượng Cửu đột nhiên hiểu ra. Mạch Thiếu là ai? Một người phong lưu như hắn, cho dù có trải qua chuyện khi nãy cũng đâu thể cả kinh tới mức suốt dọc đường không hề nói tiếng nào? Mạch Thiếu không nói chuyện, có lẽ bởi vì những gì vừa diễn ra gợi cho hắn nhớ lại A Lan Nhược.

Nếu như vị bằng hữu Mạch Thiếu của nàng chỉ vì chuyện này mà buồn rầu, tốt nhất không nên để cho hắn nghĩ thêm nữa, nàng cần tìm cách chuyển chủ đề nói chuyện với hắn. Bóng tối đập vào mắt, Phượng Cửu nhẹ ho một tiếng, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Hoa nguyệt lệnh đến cuối giờ Tuất mới bắt đầu nở hoa, chúng ta có lẽ còn phải chờ thêm một lát nữa.

Có bài ca dao nói về hoa nguyệt lệnh, ngươi đã nghe bao giờ chưa?”, vừa nói vừa gõ tay theo nhịp hát lên: “Hoa nguyệt lệnh, tuyết trên trời, bị hái xuống, mới héo tàn, một khắc sinh, một khắc diệt, trăng không thấy hoa, hoa nở không thấy trăng, nguyệt lệnh hoa không biết, hoa cũng không biết trăng, hoa nở một khắc sinh, hoa tàn một khắc diệt”.

Phượng Cửu hồi còn nhỏ rất lười học mấy việc liên quan đến sổ sách, khiến Bạch Chỉ Đế Quân hết sức đau đầu, nhưng về ca múa lại có khả năng thiên phú, rất hay khoe khoang, mãi sau này khi thấy mấy cuốn sách của cô cô nói ca múa là việc của con hát, nàng liền thôi luôn. Tối nay vì an ủi Tô Mạch Diệp mà nàng không tiếc công trở thành ca cơ, Phượng Cửu nghĩ bản thân mình vì giúp bạn bè có thể không tiếc cả mạng sống, quả thực đủ hào hùng, đủ trượng nghĩa.

Khúc ca ưu thương, Phượng Cửu hát rất truyền cảm, nhưng Tô Mạch Diệp sau khi nghe xong lại chỉ nói một câu: “Hát cũng không tệ”, sau đó không nói gì nữa. Phượng Cửu cảm thấy Mạch Thiếu tối nay không hề bình thường, nhưng với bộ dạng hiện tại của hắn, nàng nên an ủi hắn thì hơn.

Phượng Cửu nhìn vào bóng tối, tiếp tục nói: “Ta vốn không có hứng thú với hoa cỏ, nhưng vừa rồi cũng có xem qua một số chuyện kể về hoa nguyệt lệnh. Có lẽ ngươi không biết, theo truyền thuyết, hoa nguyệt lệnh nở vào những lúc không có trăng, cho nên hằng năm mỗi khi hoa nở đều không thấy có ánh trăng.

Thực ra thì hoa nguyệt lệnh khi nở, cũng giống như ngươi và A…”. Khóe miệng vừa định nói tới A Lan Nhược, Phượng Cửu đã vội vàng ngừng lại. Mạch Thiếu lúc này đang thương tâm, mà nguyên nhân là bởi vì A Lan Nhược, theo kinh nghiệm của nàng, lúc này tốt nhất là không nên nhắc tới tên của A Lan Nhược.

Nàng tự cho rằng bản thân mình rất sáng suốt, liền lấy một chữ ‘nàng’ để thay thế: “Ngươi và nàng, hai người đã có một quá khứ đẹp, ngươi xem, hoa nguyệt lệnh, thực ra nó cũng rất muốn được thấy ánh trăng một lần, nhưng là khi trăng sáng thì hoa không nở, khi hoa nở thì không có trăng, hữu tình lại vô duyên, đây chẳng phải là một chuyện bi thương hay sao?”.

Một lúc lâu sau, Tô Mạch Diệp vẫn không trả lời, Phượng Cửu lại muốn gợi chuyện, nhưng đột nhiên đôi mắt bừng sáng nhìn về phía trước. Bên bờ suối bát ngát những bụi cây hoa nguyệt lệnh, trong chốc lát những bông hoa bừng nở, tỏa ra bạch quang mông lung, những cánh hoa phiêu diêu trong gió, tựa như trên cánh hoa đang có những màn sương trăng bồng bềnh.

Cả một vùng hoa nở như thể một đóa hoa lớn trải rộng khắp một góc trời. Cảnh đẹp như vậy, Phượng Cửu chưa được thấy ở Thanh Khâu hay ở Cửu Trùng Thiên cả, quả nhiên diệu kỳ. Phượng Cửu kích động quay đầu lại nhìn Tô Mạch Diệp, thấy Mạch Thiếu đang gối đầu lên tay, vẫn hết sức trầm mặc, trầm mặc theo đúng nghĩa của nó, không khỏi trong lòng muốn than thở.

Có thể khiến cho một lãng tử phong lưu nổi tiếng trên tình trường thương tâm suốt hai trăm năm, A Lan Nhược thực là một nhân tài. Nhìn Tô Mạch Diệp chán nản không hề nói một lời, Phượng Cửu không nỡ, đưa tay lên như đón lấy những bông hoa nguyệt lệnh, nói: “Ngươi xem, vì sao hoa nguyệt lệnh khi nở lại đẹp đến như vậy? Bởi vì nó nở lúc đêm khuya, chỉ một mình nó tỏa ánh sáng, khiến chúng ta chỉ có thể nhìn thấy nó, cho nên nó là đẹp nhất”.

Nàng quay mặt lại nhìn chiếc mặt nạ trên mặt Tô Mạch Diệp, chân thành khuyên nhủ: “Nhiều năm như vậy mà ngươi chưa thể quên được nàng, bởi vì trong hồi ức của ngươi không có ai ngoài nàng, thời gian trôi qua đi, càng lúc càng khắc sâu, lại càng khiến ngươi đau khổ”, nàng khoa tay múa chân, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc: “Nhưng kỳ thực như vậy là không đúng, ngoại trừ nàng ra còn có rất nhiều người khác, có nhiều khi bởi vì bản thân mang chấp niệm quá lớn mà không chịu buông tay.

Mạch Thiếu, không phải ngươi không hiểu được điều này, chỉ là ngươi không muốn hiểu mà thôi”, nàng đã nói hết lời, nếu như Mạch Thiếu còn không thể ngộ ra, nàng cũng hết cách. Thật không ngờ Mạch Thiếu lại mở miệng: “Chỉ đặt một người trong ký ức của mình có gì không ổn? Những người khác có gì đặc biệt mà ta phải chú ý?”.

Mạch Thiếu có thể thản nhiên nói như vậy khiến cho Phượng Cửu trong lòng rất bội phục. Khâm phục tự trong đáy lòng, không khỏi mềm giọng nói: “Nhưng chấp niệm của ngươi như vậy sẽ chỉ khiến cho ngươi thêm đau khổ…”. Mạch Thiếu cắt ngang lời nói của nàng, trong lời nói hàm chứa chút bất mãn: “Ta đau khổ khi nào?”.

Phượng Cửu cảm thấy Mạch Thiếu là kẻ có chết cũng không nhận rằng bản thân mình yếu ớt, liền phụ họa: “Ta biết, ta biết đây mặc dù là đau khổ, nhưng là một loại đau khổ ngọt ngào, nhưng đau khổ ngọt ngào thì sẽ bám chặt lấy con người ta, bám chặt lấy trái tim…”.

Mạch Thiếu lại cắt đứt: “Ta cảm thấy ngươi còn chưa biết rõ”. Phượng Cửu nhíu mày: “Aiz, nam tử hán đại trượng phu, nếu như đau đớn thì thừa nhận, đâu có điều gì mà phải lo?”, chợt nhận ra muốn an ủi người khác cần phải nhẹ nhàng, liền hạ giọng nói: “Ngươi như vậy là đang trốn tránh.

Nếu như ngươi không đau khổ, vì sao tối nay ngươi lại ít nói như vậy?”. Mạch Thiếu đưa mắt nhìn nàng một cái, sau đó trở mình, không nói lấy một lời. Phượng Cửu ngạc nhiên, không phải là nàng nhìn thấy tâm sự của hắn, khiến hắn thẹn quá hóa giận rồi đấy chứ? Mạch Thiếu này cũng thật là hẹp hòi.

Coi như hắn đang tức giận, có lẽ nàng nói chuyện hắn cũng chẳng thèm để ý, đành phải gác chuyện này sang một bên. Có điều nàng vẫn tò mò, nàng đã nghe người ta nói rất nhiều về A Lan Nhược, nhưng A Lan Nhược thực sự trông như thế nào, nàng vẫn còn chưa rõ, chi bằng nhân lúc hắn đang tức giận lừa gạt một chút xem sao.

Phượng Cửu tỏ ra bình thản, lơ đãng nói: “Ngươi vừa mới nói chỉ muốn để một người trong ký ức của mình, bộ dạng của nàng trông thế nào?”. Đêm tĩnh lặng, không biết từ đâu nơi trước núi truyền đến tiếng ca mơ hồ xa vời. Nàng nghe được giọng nói trầm lặng mà chân thành của Mạch Thiếu.

“Rất đẹp”, hắn nói: “Càng lớn lại càng đẹp”, dừng một lát lại bổ sung: “Tính cách cũng tốt”, dường như chợt nhớ ra gì đó: “Lại rất có tài, mặt nào cũng tài năng”, tổng kết lại: “Điểm gì ở nàng cũng tốt”, cuối cùng tự lầm bầm: “Ta đã chọn, đương nhiên phải điểm gì cũng tốt”.

Phượng Cửu suy đi ngẫm lại câu nói của Mạch Thiếu. Ngoại hình đẹp, tính tình tốt, lại rất tài năng, không trách được A Lan Nhược là hồng nhan bạc mệnh. May mà nàng và cô cô, mặc dù ngoại hình khá được nhưng tính tình cũng chưa hẳn được coi là tốt, lại không có tài cán gì, không cần lo lắng.

Phượng Cửu cảm thấy lời nói chân thành của Mạch Thiếu, muốn phụ họa một câu, lại không biết nói gì, đành buột miệng: “Ta trước kia từng thích một người, trong ấn tượng thì cũng là một người khá đẹp, nhưng thực sự là kẻ đáng ghét”, thêm một câu: “Cho nên hắn có thể sống rất lâu”.

Mạch Thiếu như vô tình nói: “Có ta rồi, nàng ấy cũng có thể sống lâu”. Phượng Cửu thở dài trong lòng. Năm đó nếu Mạch Thiếu ở đây, với khả năng của hắn chắc chắn có thể giữ được mạng của A Lan Nhược, đáng tiếc vận mệnh lại trêu ngươi. Mạch Thiếu nói ra lời này, không biết trong lòng hắn đang xót xa tới nhường nào.

Mạch Thiếu thực si tình, cũng thực đáng thương. Chợt thấy những bông hoa nguyệt lệnh phiêu dạt trong gió đang mờ nhạt dần, Tô Mạch Diệp đứng lên nói: “Đi thôi”. Phượng Cửu đứng dậy sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu, bỗng nhiên sửng sốt. Vừa rồi khi nằm trên bãi cỏ nàng cũng không chú ý cho lắm, lúc này đứng dậy mới thấy khuôn mặt tuấn tú trước mắt mặc dù được che bằng mặt nạ nhưng mái tóc lại mang một máu trắng bạch.

Một ý niệm bỗng nhiên hiện ra trong đầu khiến Phượng Cửu giật mình. Một hồi lâu sau, nàng tiến tới giơ tay lên trước mặt tử y thiếu niên, run rẩy tháo chiếc mặt nạ xuống, minh quang của hoa nguyệt lệnh chiếu thẳng vào hai người bọn họ. Phượng Cửu kinh ngạc nói: “Tức Trạch Thần Quân?”, thấy hắn không nói gì, lại hỏi: “Tại sao ngươi lại gạt ta?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK