Tô Thần ngâm nga một giai điệu nhỏ trên đường trở về nhà. Khi cô vừa bước vào cửa, tiếng la của mẹ cô ngay lập tức vọng ra: “Con bé chết tiệt kia, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Dì ba của con đã nói với mẹ….”
“Mẹ, khoan đã!”
Nói xong, cô tiến sát lại gần bà với vẻ mặt ranh mãnh, “Chẳng phải mẹ nói muốn có con rể sao? Con mang về cho mẹ một người vừa đẹp trai vừa có công danh sự nghiệp nhé!”
“Sao người ta lại nhìn trúng con hay vậy?”
Tô Thần trợn tròn mắt, “Mẹ cứ chờ đi, mấy ngày nữa con sẽ mang con rể của mẹ tới!”
Vì để tiến thêm một bước trong nhiệm vụ tìm kiếm con rể cho mẹ của cô, mới sáng sớm, Tô Thần đã bắt tay vào nấu món canh gà ác hầm sâm* tràn đầy tình yêu, sau đó cô thăm dò được chuyện Tô Lê đang trực ở bệnh viện.
*Món canh gà ác hầm sâm:
Thế là cô đã chạy không ngừng đến bệnh viện nơi anh đang làm việc.
“Bác sĩ Tô, có người tìm!” Cô y tá nhỏ dẫn theo Tô Thần đến gõ cửa, vẻ mặt vô cùng hóng hớt nhìn chằm chằm hai người, thế nhưng cô ấy cũng chỉ có thể bước thẳng ra ngoài với sự luyến tiếc không ngơi.
Lúc Tô Thần bước vào, Tô Lê đang ngồi tại bàn làm việc ghi chép gì đó. Khác với những gì cô nhìn thấy vào ngày hôm đó, hôm nay, anh khoác trên mình một chiếc áo blouse trắng và đeo cặp kính gọng đen, trông trưởng thành và chững chạc hơn nhiều. Có điều gương mặt đó, vẫn cứ là đẹp trai như cũ.
“Khụ…” Tô Thần khẽ ho một tiếng rồi đặt món canh mà cô đã hầm lên trên bàn của anh, “Ừ thì, đây là món canh do em tự nấu đấy. Sang năm mới rồi mà anh còn phải ở lại bệnh viện trực, chắc là cực khổ lắm nhỉ? Anh nhớ bồi bổ vào nha.”
Tô Thần cảm thấy tính cách của cô hôm nay sao lại kỳ lạ thế không biết, cứ như là một cô vợ hiền đảm đang vậy.
Tô Lê ậm ừ nói lời cảm ơn, thế nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh vẫn không hề rời khỏi tờ giấy trên bàn.
Tô Thần có cảm giác lòng tự tin của cô đã bị đả kích nặng nề, khó khăn lắm cô mới chủ động theo đuổi một người mà lại bị đối xử như vậy sao?
“Mười lăm phút nữa anh có một ca phẫu thuật, em cứ về trước đi.”
Giọng điệu thờ ơ của Tô Lê khiến cho cô hơi nhụt chí.
Phẫu thuật chỉ là một cái cớ mà thôi, hình như anh ấy chẳng hề thích cô một chút xíu nào cả.
Tô Thần ủ rũ ngồi trong xe suy nghĩ vẩn vơ, nhưng mà anh ấy đã đồng ý kết bạn WeChat với cô rồi mà. Quả nhiên, lũ đàn ông đều là loài sinh vật không có khả năng từ chối!
Trong lúc cô đang rầu rĩ không vui, một dòng tin nhắn bỗng hiện lên trên WeChat: “Tối nay chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé.”
Người gửi tin nhắn là [Bác sĩ Tô đẹp trai mà mị vô tình gặp được]!
Đặt tên như vậy thấy xấu hổ thật đấy, nhưng nếu không làm như vậy thì làm sao có thể thể hiện được rõ ràng nội tâm của một đứa gái già sắp được lấy chồng cơ chứ!
Chỉ bằng một câu đã làm cho mọi phỏng đoán vừa rồi của Tô Thần tan thành mây khói. Sự thật chứng minh đây là một thế giới nhan trị*. Chỉ cần nghĩ đến gương mặt cấm dục búng ra sữa của Tô Lê là trái tim bé bỏng của cô cứ đập bang bang không chịu ngừng lại.
*nhan trị: nhan sắc thống trị.
Ngượng quá đi thôi….