- Dạ..dạ...em...-Phong ấp úng ko biết nên nói thế nào thì liền bị cô Hằng nhéo lỗ tai kéo ra bên ngoài rồi đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại 3 đứa-3 việc cần phải làm.Đầu tiên là với tôi.
- Em làm gì mà lại té nhào xuống dưới đất như thế hả? Hên là cái mũi ko bị gãy đó!
- Hì..dạ..!
Vừa nói cô Hằng vừa lấy miếng bông gòn đưa cho tôi để chậm ngay mũi.[Hiz..chảy máu mũi rồi >"<] Rồi cô lại xoay qua sứt dầu lên cục u trên đầu của con em tôi và cuối cùng là kiếm 1 cái áo cho Vi mặc đỡ.Xong xuôi, cô ngồi xuống ghế nhìn 3 đứa để chờ 1 lời tường thuật mọi chuyện thật rõ. Chưa biết bắt đầu từ đâu thì Vi đã lên tiếng thuật lại chuyện của tôi và Vi sao có mặt ở đây rồi sau đó thì con em tôi cũng nhảy vào kể chuyện của nó.Mọi chuyện đã rõ ràng,cô nhìn 3 đứa nói:
- Lần sau lên đây mà ko có cô thì qua phòng giáo viên ấy. Cô hay qua đó ngồi nói chuyện với mấy cô giáo kia.
- Dạ!-3 đứa đồng thanh rồi tiếng reng chuông vào học cũng vang lên.Cả 3 chào cô rồi chạy về lớp.Tường Vi và Tú Vi đi cùng 1 hướng,còn tôi 1 hướng nhưng trong đầu 3 đứa lại đang có 1 suy nghĩ. 1 suy nghĩ gì đó mơ hồ chưa rõ ràng được. Có lẽ chiều nay học quân sự thì sẽ rõ thôi...
...1h, tại sân trường. 2 lớp tập hợp lại thành 1 tập trung thành 4 hàng ở 1 góc.2 lớp trưởng được cử ra điểm danh.Nhìn lớp người ta nghiêm túc bao nhiêu thì lớp tôi lại quậy phá bấy nhiêu.
....Đám con trai bên lớp tôi cứ nhìn mãi 2 Vi xinh đẹp bên kia, huýt sáo ra vẻ galăng, thả dê chạy loạn xạ đụng với
đám con trai bên lớp của Vi ra sức bảo vệ 2 nàng công chúa. Hiz..hà, con trai là thế, con gái cũng chẳng vừa. Các nàng ra sức tám về tôi và về anh chàng tên Phong đẹp zai chơi bóng rổ giỏi. Họ ngồi đố nhau tôi là trai hay gái rồi so sánh tôi với Phong ai bảnh hơn. 1 câu thôi "đời học sinh là thế!"
Nhưng rồi sự nhốn nháo của 2 lớp phải ngưng lại khi ông thầy đảm nhiệm lớp là 1 người có gương mặt sắt thép ko 1 nụ cười xã giao. Cả đám đều im phăng phắt, đóng băng hết Ông thầy dõng dạc nói, giọng đầy nghiêm nghị:
- Chào các em! Tôi tên là Lê Hữu Nghị. Nghị là của nghị lực và nghiêm nghị. Chắc các em hiểu rồi chứ? Tôi ko nói nhiều. Trong quá trình học quân sự, bất cứ ai có vi phạm gì dù là nam hay nữ đều sẽ có chung 1 hình phạt. Mong là các em sẽ nghiêm túc. Tất cả hiểu rõ chưa?
- Dạ rõ!!!
- Tôi nghe ko rõ! Rõ chưa?
- DẠ RÕ....O..O.O...O.O.O...!!!
- Tốt! Hôm nay chúng ta sẽ học các động tác lăn, lê, bò, lếch khi cầm súng. Sau buổi học hôm nay thì ngày mai chúng ta sẽ kiểm tra lại. Các em đừng cho kiểm tra là để vui mà điểm này sẽ là 1 cột điểm 1 tiết trong môn Quân sự của các em. Nếu đầu năm học mà điểm này kém thì các em dù học giỏi đến đâu cũng sẽ bị kéo điểm xuống hết các em có biết ko?
- Dạ biếttttttttt.....!!
- Tôi muốn trả lời dứt khoát hơn!
- DẠ BIẾT!!
- Ừm! Sau khi làm kiểm tra lấy điểm,chúng ta sẽ chuyển sang học tháo và ráp súng. Đương nhiên cũng sẽ có kiểm tra. Thời gian học của chúng ta rất ngắn ngủi. Chỉ có 4 buổi chiều nên mong rằng các em tiếp thu thật nhanh và thực hành thật đúng. Tôi ko muốn có em nào tuột lại phía sau hiểu chưa?
- YES SIR!!
- Ừm, tôi thích nghe thế hơn đấy! Vậy bây giờ chúng ta điểm danh trước. Tôi đọc đến tên ai thì người đó bước ra 1 bước cho tôi xem mặt. Đầu tiên là lớp 10a4.Em....
Ông thầy bắt đầu điểm danh và đứa nào cũng đứng nghiêm ko dám nhúc nhích đợi đến tên của mình. Sau 10p thì mọi cái tên đều đã được xướng lên. Tôi chắc rằng trong lòng mỗi đứa có mặt ở đây đều có 2 cái cảm giác. 1 là cảm giác chán nản vì gặp đúng ông thầy khó. 2 là cảm giác bất ngờ khi biết tôi và Tường Vi là chị em sinh đôi.
Rồi buổi học cũng bắt đầu. Ông thầy bắt đầu nói về từng động tác, tư thế và tất cả đều phải làm theo. Sau 1 hồi cố gắng nhìn kĩ từng động tác và làm theo. Ông thầy chia nhỏ lớp ra thành từng nhóm giúp nhau tập. Tôi, em tôi, Vi và tên Phong được sếp thành 1 nhóm với vài đứa nữa thành 1 tiểu đội. Cả đám chọn 1 góc sân tập nhưng chỉ có 1 số tập còn con nhóc nhà tôi thì ngồi than:
- Upa ơi, em ko tập đâu. Lăn lê bò lếch dưới đất dơ quá. Trầy tay hết rồi Đau quá
- Ko tập ngày mai sao kiểm tra? Chút ổng đi lại thấy ko tập lại phạt nữa!
- Nhưng tập mấy cái này đúng là mệt thật. Mới có làm mấy lần quần áo, tay chân dơ hết rồi!-Tú Vi ngồi xuống cạnh con em tôi nói chen vào. Thấy Vi cũng nói thế nên tôi cũng ngồi xuống chịu thì thằng Phong bước lại nói
- 3 cô này trốn ra đây làm biếng hả?
- Ừa, làm biếng đó. Ông làm gì được tụi tôi?-con em tôi nhanh miệng trả lời
- Thầy nói 1 thành viên ko tập sẽ phạt cả nhóm. Tôi ko muốn bị phạt chung nên buộc tôi phải ép mấy người tập thôi.
- plè.. bắt kiểu nào đâu chỉ coi!-nó lại nói giọng thách thức khiến thằng Phong tức dùng vũ lực kéo nó đi. Tôi và Vi ngồi nhìn bật cười trước sự bướng bỉnh và chống trả quyết liệt của nó với thằng Phong. Mặc cho nó cố gọi tôi cứu nhưng tôi cũng làm thinh luôn. Thế là chỉ còn 2 đứa là tôi và Vi ngồi lại. Vi lấy ra khăn giấy đưa tôi lau tay và mồ hôi trên mặt vì trời giờ này nắng nóng quá mà. Tôi nhận khăn giấy rồi nói:
- Cám ơn!
- Hì, có gì đâu!
- Woa..nắng nóng thật. Ước gì trời mưa cho mát!
- Ừm, hay cầu mưa đi!
- Hả? Sao cầu?
- Ko biết
- >__<
- Ưʍ..chán quá, Quân biết hát ko? Hát gì cho Vi nghe đi!
- Hát hả? Quân..Quân..hát hơi tệ!-tôi gãi đầu cúi mặt xuống đất nói
- Hát tệ cũng ko sao. Hát thử đi.Hát cho vui mà.
- Ờ...thế..hát..dở..đừng..cười..nha..!
- Oki, ko cười!
Chẳng biết lúc đó, tôi lấy tự tin ở đâu ra, hít 1 hơi dài rồi bắt đầu cất giọng hát. Tôi hát bài "Chiếc xe hơi thất tình" với cái giọng nghe hơi giống con trai khiến Vi nhìn tôi chăm chú và mọi người đang tập cũng xoay lại tìm tiếng hát đang phát ra. Bài hát thật vui nhộn...Chiếc xe của tôi, nó ngộp xăng..Tự nhiên đang chạy trên con phố, sốc trên đường...Biết tôi đau đầu, nó ko vui khi tình chia đôi over....Chiếc xe của tôi, nó buồn thiu...vì bao nhiêu ngày qua ko thấy dáng em ngồi nhớ em iu nhìu, nhớ em iu khi thường bên nhau...over...bao ngày qua khi ta bên nhau, mong người iu tôi luôn iu tôi....đến ngày đôi ta thành đôi chiếc hôn trao nhau thật êm...thế nhưng ko ngờ...riêng nàng lại nói tiếng bye..bye...