-ahh,xin chào cô giáo ,chúng ta thật có duyên ,cô đang đi về nhà à ?-seji ns luyên thuyên
-ừ ,nhưng dù sao tôi cũng là tiền bối và là gv của cậu nên hãy ra chỗ khác ngồi và hãy dùng kính ngữ khi nc đi !-tôi bảo
-vâng ,e xin lỗi cô ,mà cô đã ăn tối chưa hay là chúng ta cùng đi ăn nhé !-seji đề nghị
-tôi ăn rồi ! bây giờ tôi phải về nhà ,cậu về cẩn thận đấy !-ns rồi tôi đi thẳng xuống xe làm cho seji ngây người ra
bước trên cn đường về nhà ,tôi lại cả thấy nó dài thênh thang ,lại rất cô đơn và tĩnh lặng .tôi bất chợt cảm thấy cô đơn vô tận và rất nhớ gđ và wonhun(huân ) thật nhiều !
Giữa mùa hè năm đó
Lời hứa lớn lao từng ước hẹn
Chúng ta tay nắm tay cũng thành thuyền
Tiến nhanh qua con sông khổ đau
Cậu từng nói sẽ không xa cách
Muốn mãi mãi bên cạnh nhau
Giờ đây tôi muốn hỏi cậu
Phải chăng chỉ là đồng ngôn vô kỵ (lời nói vô nghĩa của trẻ thơ)
Không nỡ rời bỏ năm tháng hồn nhiên
Thanh xuân hoang đường tôi không phụ cậu
Tuyết rơi dày, xin cậu đừng xóa đi
Vết tích chúng ta ở cạnh nhau
Tuyết rơi dày cũng không thể xóa đi
Dấu vết chúng ta để lại cho nhau
Đêm nay đêm nào
Cỏ xanh thưa thớt
Đêm trăng sáng tiễn cậu đi nghìn dặm
Chờ năm tới gió thu sang(đây là 1 đoạn trích trong bài time boils the rain )
Hẳn là cũng được 6 năm rồi , không biết giờ họ ntn ,tới bây giờ tôi vẫn thật sự ko hiểu sao ba mẹ lại hất hủi tôi đến vậy ,chảng phải họ rất thương tôi sao ???/ cả tá câu hỏi đặt ra trong đầu tôi 6 năm qua chưa có lời giải đáp
*xin chào m.n , vì lần đầu nv nữ xưng tôi ,nên kể từ chap sau ,tg sẽ kể và ko xưng tôi nữa ,nếu xưng tôi thì ;làm sao đưa các nv khác vào truyện đuôc nên mong m,n thông cảm , *
xin hãy ủng hộ nhé ,đây là 1 câu chuyện buồn nên ko có nhìu chi tiết vui vẻ , tg ns trc nhé ,còn cảnh H thì ko có ,nhưng thân mật thỳ có nhé ,ko giới hạn tuổi đâu !