Kí An phát hiện thân thể của mình cũng đã hình thành được bảy tám phần. Vì thế có chút vui mừng quơ quơ cánh tay, đá đá chân. Chỉ nghe Đông Phương Bất Bại thở nhẹ một tiếng, hai tay vỗ về bụng.
– Đông Phương, làm sao vậy? – Trái tim Dương Liên Đình lập tức treo lên.
Đông Phương Bất Bại cười khổ một chút:
– Bảo bối đá ta a. – Trong giọng nói lại mang theo hưng phấn.
– Thật vậy chăng? Để cho ta xem. – Dương Liên Đình vui mừng nhìn bụng cao cao lên của Đông Phương Bất Bại. – Bảo bối động một chút cho phụ thân nhìn xem.
Kí An vừa mới không cẩn thận làm Đông Phương Bất Bại đau, nhất thời không dám lộn xộn. Nhưng nghe lời nói của Dương Liên Đình, nghĩ nghĩ, cũng liền thoả mãn yêu cầu của hắn một chút đi, vì thế lại đá một cước.
– A. – Lúc này không phải Đông Phương Bất Bại, mà là Dương Liên Đình la một tiếng. Hắn thấy bảo bối cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, liền muốn nghe thử. Nào ngờ vừa đưa mặt qua đã bị Kí An đá một cước.
– Tiểu tử này muốn làm phản, dám đá phụ thân của hắn. – Nói là nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại lộ ra nhè nhẹ cưng chiều.
Kí An buồn bực nói, người không biết không có tội, người không biết không có tội…
“Phốc xuy” Đông Phương Bất Bại cười khẽ ra tiếng.
Dương Liên Đình lại giả vờ một bộ thẹn quá hoá giận:
– Xú tiểu tử, con đi ra nhìn xem ta có đánh mông của con hay không.
Kí An bất mãn quơ quơ thân mình, nâng nâng tay nhỏ. Nhất thời, Đông Phương Bất Bại bị đau nhíu mày.
Dương Liên Đình vừa thấy biểu tình của Đông Phương Bất Bại, đau lòng không chịu được. Trong lòng hung tợn nghĩ, tiểu tử này dám gây sự trong bụng Đông Phương Bất Bại, sau này nhất định phải dạy dỗ hắn một chút. Nhưng ngoài miệng lại dỗ dành nói:
– Bảo bối ngoan, phụ thân không đánh con, không được lại gây sự trong bụng mẫu thân.
Ai ngờ, Dương Liên Đình vừa nói xong, bảo bối hơi giật mình, tựa hồ tỏ vẻ chính mình đã thoả hiệp, sau đó liền im lặng xuống.
Dương Liên Đình vừa thấy, trong lòng vui vẻ không chịu nổi:
– Ha ha, tiểu tử này thế nhưng nghe hiểu tiếng người. – Vừa nói xong, liền bị Đông Phương Bất Bại liếc một cái. Dương Liên Đình ngượng ngùng gãi đầu.
– Khụ khụ, ta là nói cục cưng còn nhỏ như vậy đã nghe hiểu lời nói của ta, thật thông minh. – Sau đó lộ ra một nụ cười lấy lòng với Đông Phương Bất Bại. Lấy tay vỗ vỗ bảo bối, vẻ mặt yêu thương.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu cười:
– Ngươi a….
Lúc này Kí An cũng là dở khóc dở cười, hắn đây là phạm lỗi gì a? Bất quá, loại cảm giác này cũng không tệ lắm.
– Đông Phương, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút có được không? – Tất nhiên là Đông Phương Bất Bại không có phản đối. Hai người đứng ở đỉnh núi Hắc Mộc nhai, gió thổi góc áo rung động “Phần phật”. Bóng đêm dần tối, một vòng trăng khuyết sáng rực giữa trời đêm. Dương Liên Đình cởi ngoại bào(áo ngoài)khoác lên người Đông Phương Bất Bại. – Cẩn thận cảm lạnh.
– Nội lực của ta thâm hậu, nào có yếu đuối như vậy. – đông Phương Bất Bại mỉm cười đáp.
– Mặc kệ như thế nào, vẫn là luôn cẩn thận mới tốt, dù sao cũng còn bảo bối đâu. – Dương Liên Đình ôm lấy Đông Phương Bất Bại từ phía sau, hai tay vòng lấy eo Đông Phương Bất Bại, làm cho Đông Phương Bất Bại ngã vào lòng hắn. – Chúng ta lại đi phía sau núi một chút.
– Ân. – Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liền Đình đang hưng trí, tuy có chút mệt mỏi nhưng cũng không muốn làm hắn không được vui.
Nhưng Kí An lại không vui, bắt đầu kháng nghị. Hai người các ngươi tình chàng ý thiếp, còn muốn cho ta ngủ hay không, tay nhỏ chân nhỏ bắt đầu không an phận.
Đông Phương Bất Bại đau đến hút một ngụm khí lạnh, bất đắc dĩ lắc đầu:
– Dường như bảo bối không được vui.
Dương Liên Đình bĩu môi:
– Tiểu tử này động một chút là không thành thật, sau này còn muốn lên trời luôn a.
Bất đắc dĩ thở dài:
– Thôi đi, trở về đi. – Dọc theo đường đi, Dương Liên Đình trừng mắt nhìn bụng Đông Phương Bất Bại, hờn dỗi một hồi lâu.
Đông Phương Bất Bại chỉ làm như không có phát hiện. Ai, hai người phụ tử này thật đúng là… Nhẹnhàng vỗ về bụng, hắn thật hạnh phúc.
Danh Sách Chương: