Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Erica lúc nào cũng có cảm giác bồn chồn khi bước vào trụ sở của tập đoàn Prentice. Tất nhiên đó là ấn tượng cha nàng muốn khách hàng và đối thủ của ông cảm nhận. Walter luôn muốn mọi người có cảm giác nhỏ bé trước khung cảnh ở đây, vì như vậy ông sẽ luôn có lợi thế tâm lý.

Bản thân ngôi nhà là 1 toà tháp to bằng kính và thép. Những ô kính màu ngăn ánh nắng mặt trời từ vịnh và ngăn những cặp mắt tò mò nhòm ngó từ những ngôi nhà lân cận. Và như thế còn chưa đủ, nội thất thể hiện đúng sự nồng hậu và ân cần của chính người đàn ông vĩ đại. Sàn lát đá lạnh lẽo, tường trắng và cứng, bàn ghế ở sảnh vào theo xu hướng hiện đại và tất cả những tầng khác cũng được bài trí theo cùng một kiểu.

Walter Prentice là người tin tưởng tuyệt đối vào câu nói "Nhận thức là tất cả" . Ông phô ra với thế giới điều mà ông muốn người ta thấy và điều đó phải trở thành sự thật. Erica thoáng nghĩ về cha nàng - hay về người đàn ông nàng luôn coi là cha - và cơn giận bấy lâu bị kìm nén lại trỗi dậy với sự hoảng loạn và nỗi đau trong nàng.

Nàng được giáo dục để gìn giữ tên tuổi của dòng họ. Để trở thành biểu tượng của sự tôn trọng và đúng đắn. Tòa tháp này là trái tim của gia tộc Prentice . Nơi đây các anh trai nàng cùng làm việc với cha. Nơi diễn ra những cuộc họp gia đình mà nàng không bao giờ được mời tới dự. Nơi những người đàn ông của gia tộc lên kế hoạch và những người đàn bà phải tuân theo. Đây là nơi nàng không bao giờ cảm thấy đủ thoải mái để bước vào.

Cha nàng không muốn nàng ở đây. Ông đã thể hiện rõ điều đó. Thậm chí còn không nghĩ đến chuyện cho nàng làm việc trong công ty gia đình, cho dù nàng đã rất cố gắng để thuyết phục ông . Erica không bao giờ hiểu tại sao , nhưng gần như suốt cuộc đời , nàng là kẻ ngoài cuộc. Hôm nay, nàng đã phát hiện ra lý do đằng sau sự xua đuổi.

Liệu các anh trai nàng có biết sự thật? Và có phải vì vậy mà họ không bao giờ thân thiết với nàng? Ngày còn nhỏ, nàng luôn tự hỏi tại sao các anh trai nàng không giống với những anh trai của các bạn. Tất nhiên họ hơn nàng rất nhiều tuổi nhưng dù thế nào, họ chưa từng để ý tới nàng. Họ chưa từng gắn bó với nàng như nàng hằng ao ước. Có phải họ luôn biết sự thật ? Có phải nàng là người duy nhất ở trong bóng tối?

Đã đến lúc nàng phải có câu trả lời.

Đi trên sàn nhà bóng loáng màu be, nàng bước đến bàn an ninh. Người thường chỉ cần bước tới thang máy bên tường phía nam để lên bất kỳ tầng nào họ muốn. Nhưng để lên được tới tầng cao nhất , nơi cha và các anh nàng làm việc, phải qua cửa an ninh và lấy tấm phù hiệu mới có thể tới được chiếc thang máy lên tầng áp mái. Khi còn nhỏ, nàng luôn có cảm giác "đặc biệt" khi đi qua nơi này. Hôm nay, nàng cảm thấy mình lại càng không thuộc về thế giới của Prentice.

"Chào cô Prentice"

"Chào bác , Jerry", nàng nói. Jerry đã làm việc ở chỗ cha nàng 20 năm nay. Khi nàng còn bé , Erica nhớ Jerry luôn để kẹo trong ngăn bàn và mỗi khi nàng đến, bác đều cho nàng vài cái. Giờ nghĩ lại, nàng chợt nhận ra rằng mỗi lần gặp nàng, Jerry luôn tỏ vẻ vui mừng hơn Walter , "Cháu đi lên gặp cha"

"Tốt lắm. Cha và con gái nên gần gũi nhau", ông già vừa nói vừa ghi vào sổ và đưa cho nàng phù hiệu, "Từ lúc Karren nhà tôi lên đại học tôi chẳng mấy khi được gặp nó nữa"

Erica mỉm cười và hy vọng trông nàng đủ sức thuyết phục. Cha và con gái. Nàng đăm chiêu suy nghĩ không biết liệu Don Jarrod có phải là một người cha tốt. Liệu Melissa, chị gái nàng có gần gũi với cha như Erica luôn thèm khát? Hay cha đẻ của nàng cũng chỉ giống Walter . Suy cho cùng, cả hai đều giàu có, quan trọng. Có lẽ bản chất của họ là xa cách với con cái để tập trung vào công việc.

Có những người cha gần gũi với con cái hơn. Và có những người cha, nàng trầm ngâm , nghĩ về người cha mà nàng sẽ không bao giờ được gặp, chẳng gần gũi chút nào cả.

"Chúc cô vui vẻ", Jerry nói khi nàng cầm chiếc phù hiệu và tiến đến cái thang máy riêng.

Vui vẻ. Hai từ vang lên trong tâm trí nàng khi nàng nhấn nút lên. Một ngày lộn xộn. Một ngày khủng khiếp. Vui? Chẳng vui mấy. Chỉ trong vài giây, cánh cửa mở toang, nàng bước vào trong và nghe tiếng nhạc khe khẽ xung quanh mình.

Giờ đã đến đây rồi, bụng nàng bắt đầu cuộn lên. Nàng sẽ nói gì? Có thể nói gì? "Chào cha, hay là con phải gọi là bác Walter ?"

Mắt nàng cay cay, nước mắt chỉ trực trào ra nhưng nàng cố nén. Nàng đã không khóc trước mặt Christian Hanford và bây giờ nàng cũng sẽ không khóc. Thoáng qua, khuôn mặt đẹp của tay luật sư người Colorado hiện ra trong đầu nàng và Erica nghĩ giá như anh ta không đến để hủy hoại cuộc đời nàng, nàng sẽ thật sự bị anh hấp dẫn. Nhưng thật khó có thể nghe theo tiếng gọi của trái tim khi trái tim ấy đang vỡ tan thành từng mảnh.

Ngay cả lúc này, tim nàng vẫn đau nhói và đầu gối nàng run rẩy. Tiếng nhạc tiếp tục ngân nga khi thang máy khẽ khàng chạy lên. Nàng đáng lẽ phải suy nghĩ trước khi đến đây , nàng tự nhủ. Nhưng sự xúc động đã đẩy nàng đến đây. Cơn giận điên cuồng , hoang mang, nỗi đau đang sôi sục trong nàng và chờ đợi cũng chẳng thay đổi được điều gì. Nàng không thể bình tĩnh được. Chờ đợi chỉ làm nàng càng thêm căng thẳng.

Hơn nữa, nàng nghĩ khi thang máy dừng lại và cánh cửa mở ra hé lộ khoảng không thoáng đãng của tầng văn phòng VIP, giờ muốn quay lại cũng đã quá muộn. Nàng đã lên đến đây và đã quá muộn để giải đáp các câu hỏi.

Tấm thảm màu kem dày như trải dài bất tận . Cha nàng không muốn bị tiếng giày gõ trên mặt sàn làm ồn. Và những gì Walter Prentice muốn thì ông phải có. Vì vậy mà thảm thì dày mà nhạc thì nhẹ nhàng. Giống như bước lên chín tầng mây vậy, nàng nghĩ. Cảnh tượng ngoài cửa kính thật hùng vĩ , thành phố trải rộng xung quanh họ và xa xa là vịnh.

Hít một hơi thật sâu , Erica đi dọc dãy hành lang dài đến bàn của trợ lý của cha nàng. Jewel Franks ngoài năm mươi tuổi , rất thực tế và là người nắm huyết mạch của toàn bộ công ty. Bà có mái tóc màu xám cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt xanh bình thản và sự kiên nhẫn của 1 vị thánh. Phải có sự kiên nhẫn ấy mới có thể làm việc hàng ngày cùng Walter trong suốt 30 năm trời.

"Erica! Jewel mỉm cười khi thấy nàng , "Thật là bất ngờ. Cha cháu không biết cháu tới có đúng không? Trong sổ của cô hôm nay không có cháu..."

Erica mỉm cười gượng gạo. Sổ của Jewel là một dạng huyền thoại. Những gì không có trong cuốn sổ ấy có nghĩa là không tồn tại.

"Không, cháu xin lỗi", nàng nói, "Cháu ghé qua không định trước, cô Jewel ạ. Cha cháu có rảnh không?"

Người đàn bà lớn tuổi nháy mắt, "May mắn cho cháu đấy, cưng ạ. Cha cháu vừa kết thúc một cuộc gọi . Sao cháu không vào đi?"

"Cảm ơn cô". Bụng Erica sôi sùng sục như thể tất cả ruột gan nàng đang nhào lộn.

Thêm một hơi thở sâu nữa để củng cố dây thần kinh vốn đã bấp bênh, nàng bước qua hai lần cửa vào phòng làm việc của cha nàng. Gõ nhẹ một tiếng rồi nàng vặn nắm đấm cửa và bước vào.

"Có chuyện gì thế Jewel?" , Walter thậm chí còn không ngước mắt khỏi chồng giấy tờ nằm trên bàn.

Erica ngắm nhìn ông trong ông đang ngồi . Cả cuộc đời nàng, nàng đã nhìn lên người đàn ông này , cố làm ông vừa lòng và luôn tự hỏi tại sao nàng luôn thất bại. Mái tóc ông dày, cắt ngắn giờ đã lốm đốm bạc, và bộ complê màu xanh thẫm vừa vặn đồng phục vậy. Mà đúng là như vậy, nàng nghĩ, bởi nàng hiếm khi thấy cha nàng mặc gì khác ngoài complê và ca-vát. Hôm nay ca-vát của ông có màu đỏ đầy quyền uy và khi ông ngước mắt lên nhìn nàng , nàng thấy mắt ông nheo lại đầy thắc mắc.

"Erica? Con đến đây làm gì?"

Một lời chào chẳng mấy ấm áp , vì Walter có bao giờ mong bị làm phiền ở nơi làm việc đâu, "Chào cha" .

Đầy khó chịu, ông hỏi, "Có chuyện gì không? Sao con không đi làm?"

Nàng nhìn khuôn mặt ông, tìm 1 nét nồng hậu hay vui mừng , nhưng chẳng thấy gì. Rồi nàng bước qua , mắt nhìn ông không chớp. Khi nàng tới trước bàn ông, nàng nói, Hôm nay con gặp một vị khách. Một luật sư đến từ Colorado"

Walter giật nảy mình như thể ông vừa bị bắn vậy.

Rồi ông cứng đờ trong ghế và đặt cái bút bằng bạc lên mặt bàn. Khuôn mặt ông trắng bệch.

"Colorado?", ông nhắc lại không một cảm xúc.

"Cha đừng". Erica nói, nhìn vào đôi mắt xanh xa xăm của ông như nàng vẫn luôn nhìn cả đời, hy vọng tìm thấy sự âu yếm. Nhưng nàng lại thất vọng, "Cha đừng nói cha không biết con đang nói gì"

Mắt ông nheo lại, ông ngả người ra ghế và nôn nóng cho tay vào túi áo, "Cô út ạ, con đừng nói cái giọng đó với cha"

Erica suýt nữa bật cười thành tiếng nếu nàng không bị một cơn đau thắt lấy lồng ngực. Nàng đã từng nghe câu nói đó một lần khi nàng 17 tuổi và xin phép cha nàng cho đi nghe hòa nhạc với các bạn. Tất nhiên nàng không được đi vì cha nàng không cho phép và bắt nàng về phòng. Giờ nàng không còn là cô nhóc muốn nổi loạn nữa , nàng không còn cần đấu tranh với cha để có quyền sải dài đôi cánh . Và nàng không còn cần sự cho phép của ông để làm những điều nàng thấy mình cần phải làm. Nàng đã trưởng thành và nàng xứng đáng có được câu trả lời.

"Cha", nàng nói nhẹ nhàng, "vị luật sư đã nói với con vài điều . Những điều con cần nói chuyện với cha. "

"Con không bảo cha cũng biết nó nói gì rồi. Nhưng cha không định tranh cãi với con về chuyện ấy". Quai hàm ông bạnh ra , mắt nheo lại và im lặng thách thức.

"Con phải biết, cha ạ" , nàng nói, vẫn tiếp tục, "con có quyền được nghe từ cha . Con cần phải biết liệu những gì anh ta nói có phải là sự thật".

"Con muốn nói về quyền ư? Thế còn quyền của cha không muốn cái việc khiếm nhã này lại hiện ra? " ông lẩm bẩm, gõ ngón tay lên bàn một cách bồn chồn, "Con là Erica Prentice. Con gái của ta , và điều đó đối với con là quá đủ"

Trời đất, ước gì điều đó đủ. Nàng muốn điều đó đủ. Nhưng chỉ nhìn khuôn mặt Walter nàng cũng đủ hiểu rằng còn nhiều điều nữa nàng cần biết. Cả cuộc đời nàng, nàng đã yêu quý người đàn ông này. Muốn ông hãnh diện vì nàng. Cố gắng luôn đứng thứ nhất - trong bất kể lĩnh vực nào - chỉ để có được sự chấp thuận của ông.

Giờ đây , nàng muốn ông nói cho nàng biết tất cả chỉ là một sự nhầm lẫn . Một trò đùa ác độc. Nhưng từ trước khi tới đây , nàng đã biết là không phải vậy. "Cha, xin hãy nói cho con biết .Con còn chẳng biết phải nghĩ gì về tất cả những điều này"

Ông nghiến răng, quai hàm ken két trước khi nói, "Thằng cha Jarrod mất dạy. Tất cả là lỗi của hắn. Chết rồi mà còn cố lấy cắp từ dưới mồ những gì thuộc về ta"

"Sao cơ ạ? " nàng thốt lên bất ngờ.

Walter đứng bật dậy, "Hắn viết lại trong di chúc yêu cầu liên hệ với con phải không? " Ông vò đầu bứt tai, làm Erica choáng váng. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ông thật sự mất bình tĩnh.

"Ta biết mà" Walter lẩm bẩm. "Chỉ có cách đó hắn mới lừa nổi ta. Lẽ ra ta phải biết là lão sẽ không giữ lời"

Càng lúc mọi sự lại càng rối hơn lên, "Don Jarrod cho con thừa kế một phần tài sản".

Walter khịt mũi nhạo báng, "Tất nhiên rồi. Hắn biết rằng ta không thể ngăn hắn lại và đây là cách duy nhất hắn có thể chơi lại ta"

"Chơi cha?", Erica lắc đầu và những giọt nước mắt nàng không muốn lại ầng ậc dâng lên trong mắt, "Đây không phải là về cha mà là về con"

"Con đừng có ngốc". Walter chỉ tay vào nàng , "Luôn luôn là về Don Jarrod và những gì hắn có thể lấy của ta . Hắn không hơn gì một thằng kẻ cắp"

Trái tim nàng lại đập loạn xạ, Erica nhìn khuôn mặt Walter đỏ ửng lên đầy phấn khích. Ngay cả khi biết rằng điều đó thật ngớ ngẩn nàng vẫn cố tìm một chút nghi ngờ trong tâm khảm. Hy vọng rằng tất cả những điều này đều sai . Rằng Don Jarrod đã nhầm. Rằng Walter là cha nàng và thật sự yêu quý nàng. Chỉ để hy vọng.

"Vậy ông ta đúng là bố của con?"

"Đúng". Walter thốt lên một cách khó nhọc , "Thằng đểu". Ông liếc nhìn nàng, rồi nhìn đi nơi khác, bước tới khung cửa kính nhìn ra bầu trời xám xịt và biển, "Lúc đó mẹ con và cha đang lục đục. Bây giờ không phải lúc bàn luận về chuyện đó, nó đã trôi qua nhiều năm rồi. Nhưng cha mẹ ly thân một thời gian. Cha sang Anh vài tháng để gây dựng chi nhánh bên châu Âu của công ty. Cha nghĩ rằng như vậy sẽ tốt hơn cho cha và mẹ khi hai người cách xa nhau một thời gian. Một thời gian để cân nhắc xem cả hai muốn gì"

Nàng nhìn tấm lưng rộng lớn của ông trong khi ông vẫn đăm đăm nhìn ra cửa sổ và thế giới bên ngoài tấm kính. Ông thậm chí còn không thể nhìn nàng khi ông nói và điều đó làm trái tim nàng lại có thêm một vết rạn

Ông đã nghĩ rằng rời xa mẹ nàng trong một thời gian là điều tốt nhất. Erica tự nhủ và tự hỏi liệu mẹ nàng lúc đó muốn gì. Rồi Walter lại tiếp tục và nàng lắng nghe.

"Don Jarrod đến San Francisco , định mua một vài khách sạn. Họ gặp nhau ở nhà hát, được mấy người bạn giới thiệu", ông nói những lời cuối một cách khinh bỉ, như thể sự phản bội vẫn còn quá sống động. Rồi ông hít một hơi thật sâu và thở hắt ra, "Thằng cha đó đã lợi dụng tình thế. Cha không có nhà, còn Jarrod thấy mẹ con đang buồn, bị tổn thương. Hắn tán tỉnh nàng, lừa gạt nàng và nàng có mang"

Erica loạng choạng , nhưng vẫn cố đứng. Tất cả những điều này nghe thật kinh khủng. Thật.... thô thiển. Nàng phải cảm thấy thế nào đây? Nàng là kết quả của một cuộc tình vụng trộm , chóng vánh. Chẳng người đàn bà nào có thể thích thú khi nghe được điều này.

Walter vẫn tiếp tục, "Tất nhiên", ông liếc nhìn nàng qua vai, "Cha không biết mẹ con có con cho đến tận khi chúng ta hòa giải.."

Lúc này nàng như chợt tỉnh, "Vậy là khi đó cha mẹ đang ly thân..." Điều này chẳng làm sự việc khá lên, nhưng chí ít mẹ nàng không phải là người lang chạ.

"Có gì khác đâu", Walter nói, "Chúng ta vẫn đang là vợ chồng. Và Don Jarrod chẳng đếm xỉa gì đến chuyện đó. Cha yêu mẹ con. Cha muốn hàn gắn lại. Danielle nói với cha mọi việc đã kết thúc từ lâu. Jarrod đã quay về lại Colorado và chúng ta đã quên đi. Khi mẹ con phát hiện mình có thai, mẹ con đã không nghe cha và nói cho hắn biết bởi vì mẹ con cảm thấy hắn ta có quyền được biết về đứa con của mình"

"Ông ấy biết điều ấy trong từng ấy năm"

Walter khinh bỉ, "Đúng. Tất nhiên hắn tìm cách liên hệ. Hắn muốn có mặt trong cuộc sống của con - làm như cha sẽ cho phép vậy. Nếu cha cho phép , vụ tai tiếng này sẽ làm xáo trộn cả thành phố. Phá hủy công việc làm ăn của cha, cha sẽ mất khách hàng. Cha không thể để điều đó xảy ra"

"Tất nhiên rồi", nàng thì thào, lại cảm thấy tim mình như bị cứa thêm lần nữa . Tai tiếng là điều Walter không chấp nhận được. Ông ta không thể chịu đựng nổi việc bạn bè , đối tác làm ăn biết được về chuyện vợ mình qua lại với người khác. Ông ta không giấu sự thật để bảo vệ nàng và bởi vì ông ta yêu nàng mà chỉ để giữ thể diện.

Điều này nói lên quá nhiều, nàng tự nhủ, tâm trí nàng hỗn loạn, những ý nghĩ vụt qua đầu nàng nhanh đến mức nàng không theo kịp. Khi còn bé, nàng từng mơ về một người cha cưng chiều con gái. Chẳng gì thì nàng cũng là con út. Anh trai kế nàng cũng hơn nàng đến cả 15 tuổi. Erica lớn lên gần như là con một. Khi nàng mới là một cô bé tuổi teen thì các anh nàng đã lập gia đình.

Nhưng walter chưa bao giờ là người cha mà nàng mong đợi. Cuối cùng thì nàng cũng hiểu lý do. Và Erica buồn bã tự hỏi liệu Don Jarrod có khác hơn chút nào. Ông ấy cũng - hoặc đã - giống Walter, một doanh nhân từ đầu tới chân.

Nhưng ....

"Ông ấy muốn con", nàng khẽ nói, với bản thân mình hơn là với Walter.

"Hắn muốn hủy hoại cha", Walter nói thẳng thừng. Mặt ông dần trắng bệch, "Thằng cha đấy muốn thuyết phục mẹ bỏ cha. Đến sống với hắn ở cái vùng quê hẻo lánh ấy. Nhưng mẹ con biết điều gì là tốt nhất. Điều gì là đúng". Ông gật đầu một cách hài lòng, "Hơn nữa cha nói với mẹ rằng cha tha lỗi cho mẹ"

"Không", Erica nói khẽ, "Cha đổ lỗi của mẹ lên con"

Ông nhìn nàng không chớp mắt, "Con nói sao cơ?"

Nỗi đau của Erica dồn dập dâng lên xen lẫn với sự nuối tiếc và buồn bã, "Cha , cả đời con cha xem con như một đứa bỏ đi"

"Không đúng", ông nói, nhưng mắt ông lảng đi, tránh ánh mắt nàng.

Ngay lúc này ông cũng chẳng buồn nhìn nàng. Không thể nhìn nàng mà thừa nhận sự thật. Nhưng nàng không muốn chơi trò này thêm nữa. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu tại sao nàng luôn thua kém các anh trai nàng và bản thân điều đó cũng là một sự giải thoát.

"Vâng", nàng nói, "đúng vậy. Con luôn tự hỏi con đã làm gì, con đã mắc lỗi lầm nào để cha ghét con đến vậy"

"Cha không ghét con, Erica", ông nói, đầy kinh ngạc, "Cha yêu con"

Ước gì nàng có thể tin được điều đó, nhưng với trái tim đang vỡ ra làm đôi, đó là điều không thể, "Cha chưa từng tỏ ra là cha yêu con"

Ông so vai, "Cha không phải là người dễ biểu lộ tình cảm, Erica ạ, nhưng con phải hiểu rõ tình cảm của cha"

"Cho đến tận hôm nay con chưa từng nghĩ cha có chút tình cảm nào", Erica đáp lại, rồi giơ bàn tay lên che lấy miệng, gần như choáng váng vì nàng có thể thốt ra điều đó.

Ông nhìn nàng như thể nàng là một người lạ, và đúng là , Erica nghĩ, nàng có thể hiểu được phản ứng của ông. Trong suốt cuộc đời, nàng chưa từng nói với ông như thế này. Đối đầu với ông. Nàng luôn cố làm cô con gái hoàn thiện, để lấy được của ông một nụ cười hay một cái gật đầu chấp thuận. Nhưng ngay trong lúc này, tất cả những điều đó chẳng còn có nghĩa lý gì với nàng. Sự thất vọng của nàng. Ước nguyện của nàng là mọi thứ sẽ khác.

"Erica", ông nói, giọng của ông rung lên như sấm quanh nàng như từ ngày nàng còn bé, "Cha là cha của con. Chẳng phải lúc nào cha cũng ở bên con sao? Chẳng phải cha đã nuôi dạy con sao? Đã bao giờ cha để con thiếu thốn thứ gì không?"

"Thiếu tình yêu của cha", nàng nói, giọng nàng lạc đi, cuối cùng nàng cũng thừa nhận với ông rằng nàng cả đời chỉ mong có điều đó.

"Sao con có thể nói vậy?" , sự choáng váng của ông đủ để nàng hiểu ông ngạc nhiên thế nào khi nghe nàng nói vậy.

Những giọt nước mắt của nàng cố kìm giữ cuối cùng cũng tuôn trào. Không muốn khóc , Erica vội vàng lấy mu bàn tay quệt nước mắt.

"Con xin lỗi, cha", cuối cùng nàng nói, "Có lẽ con không nên đến đây. Con không muốn làm cha giận. Con không muốn hai cha con ta cãi nhau"

Đã sửa bởi lanyouxuan lúc 11.11.2014, 23:06.

Ông tiến một bước đến chỗ nàng, rồi dừng lại, rõ ràng không biết phải làm gì. Lại là một lần đầu tiên nữa, nàng nghĩ.

"Erica.." Ông dừng lại như để nghĩ xem phải nói gì, "Mẹ con nếu còn sống chắc chắn sẽ không muốn con đi. Mẹ sẽ muốn con ở đây. Ở lại với gia đình mình"

Thật vậy sao? Erica tự hỏi. Hay mẹ nàng sẽ hiểu nàng cần phải tìm hiểu nguồn gốc của mình? Nguồn gốc của mình, nghe thật sáo rỗng. Nhưng không đúng vậy sao? Không phải là nàng cần phải tìm hiểu quá khứ của mình để có thể sắp đặt tương lai sao?

"Con yêu cha, cha ạ", nàng nói với ông, "Nhưng con sẽ đi Colorado. Con phải đi. Để gặp các anh trai và chị gái của con. Để biết liệu con có thuộc về nơi đó hay con thuộc về nơi đây không?"

"Thế là thế nào?", ông bất ngờ gầm lên. Walter Prentice chưa bao giờ mất bình tĩnh. Hay ít nhất ông chưa từng để ai chứng kiến điều đó , "Tất nhiên là con thuộc về nơi này. Đây là nhà của con. Gia đình của con"

"Nhưng họ cũng là gia đình con"

"Con sẽ không được làm thế". Ông khoanh tay trước ngực, "Cha cấm con"

Erica bật cười qua làn nước mắt. Đúng là điển hình, nàng nghĩ. Nếu ông không thống trị được , ông sẽ ra lệnh, chờ đợi đối thủ bị hạ gục và làm đúng theo những gì ông muốn.

Nhưng nàng vẫn yêu ông và ước ao được ông ôm nàng bằng đôi tay to lớn và nói với nàng rằng tất cả những điều này là vô nghĩa. Rằng tất nhiên ông yêu nàng. Lúc nào cũng yêu. Sẽ mãi mãi yêu. Nàng muốn được nép mình vào bộ ngực rộng lớn của ông để ông là chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời nàng.

Nhưng điều đó không xảy ra.

Buồn bã, nàng đối mặt với ông, "Cha không thể ngăn con". Erica bước ra mở cửa nhưng trước khi nàng bước qua ngưỡng cửa , giọng nói của ông ngăn nàng lại.

"Nếu đến đấy mà con không tìm được điều con cần?", ông hỏi, ''Thế thì sao?"

Nàng ngoái lại nhìn ông và bỗng nhiên nghĩ rằng ông trông thật.... cô đơn, trong văn phòng sang trọng bao quanh bởi những biểu tượng thành công của bản thân, "Con thật sự cũng không biết"

*********************

Đã sửa bởi lanyouxuan lúc 11.11.2014, 23:07.

"Trông em gái em thế nào?"

Christian ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc trong văn phòng ở Manor và tươi cười nhìn Melissa Jarrod. Cô mặc chiếc áo lụa màu vàng nhạt sơ vin trong cái váy ngắn màu xanh lá cây sẫm. Đôi xăng đan cao gót làm tăng thêm bảy phân cho cái chiều cao vốn dĩ đã là một mét bảy ba , và đôi mắt xanh của cô ánh lên đầy phấn khích. Cô hất lọn tóc vàng đang rủ dài xuống mặt , chống cả hai tay lên mặt bàn và nghiêng người ra trước về phía anh.

Kiểu này thì lại chẳng làm được mấy việc đâu, anh tự nhủ. Melissa nhất quyết phải tìm hiểu thông tin về cô em gái mới và Christian biết rằng cho đến khi anh chịu đầu hàng, cô gái này sẽ không chịu đi đâu cả.

"Nào, Christian, nói cho em biết đi?", cô giục.

"Anh đã nói với em rằng cô ấy rất dễ thương", anh nói.

"Dễ thương chẳng nói lên điều gì". Cô đứng thẳng dậy và bước quanh phòng, "Có vui tính không hay nhàm chán?"

Anh nhớ mình không thấy nàng nhàm chán. Christian nghĩ. Sẽ đơn giản hơn nhiều nếu nàng là người nhàm chán. Nhưng không, Erica Prentice mạnh mẽ và thông minh và - không được, anh tự nhủ, "Cô ấy .. dễ thương"

Melissa cười lớn, "Đúng thật là, anh chán quá. Anh mà làm thám tử thì."

"Không sao, thế thì anh mới phải làm luật sư", anh nói và nhìn lại đống giấy tờ trên bàn. Hy vọng là anh đã làm thỏa mãn trí tò mò của cô và sẽ được phép trở lại làm công việc đang dở dang sau một giây.

"Được. Vậy với tư cách một luật sư, hãy tả cho em. Nói cho em biết cô bé phản ứng thế nào. Nghĩ gì. Bất cứ điều gì", cô van nài.

Ngả người ra sau ghế, Christian nhìn về phía cô em út trong số anh em nhà Jarrod - chà, giờ thì nhờ có Erica, cô là áp út. Melissa không cần phải suy nghĩ lâu trước khi ra quyết định quay trở về Aspen. Cô thôi việc quản lý ở một spa sang trọng ở Los Angeles và tiếp quản spa ở khu nghỉ dưỡng này. Và vì cô cũng là một giáo viên yoga nên cô cũng có kế hoạch mở các lớp yoga ở spa. Cô về lại với cuộc sống của vùng núi này như chưa từng rời bỏ nơi đây.

"Em muốn anh kể gì nào?"

"Em không biết" , cô nói, lại cười, "Em có một cô em gái em chưa từng được gặp. Cô bé có thú vị không? Có hay cười không? Có cứng nhắc không? Kiểu như là quá coi trọng công việc hơn bất cứ thứ gì khác ấy? Bởi vì thật đấy, mấy anh em em đều hy vọng là không"

"Có vẻ là không đâu" ,anh nói, nghĩ lại ngày mà anh gặp Erica. Ngay từ lần đầu gặp nàng anh đã nghĩ nhiều về nàng. Trong chuyến bay dài về nhà , anh gần như phải thuyết phục bản thân là sự hấp dẫn nhất thời mà anh cảm thấy từ nàng không quá mạnh như anh tưởng. Nhưng rồi Erica gọi cho anh đêm hôm đó để nói với anh rằng chỉ vài ngày nữa thôi nàng sẽ tới.

Nghe giọng nói của nàng anh lại cứng đờ người.... Christian nhanh chóng cắt dòng suy nghĩ. Melissa có linh cảm rất tốt và anh không muốn cô phát hiện được những gì anh cảm thấy với em gái cô .

"Cô ấy", anh nói, trước khi Melissa lại van nài, "ngạc nhiên. Cũng bị sốc như tất cả mấy anh em khi biết mình có liên quan đến gia đình"

" Khổ thân", Melissa lẩm bẩm, để lộ trái tim mềm yếu của mình, "Em mà ở vào địa vị của Erica không biết em sẽ thế nào"

"Địa vị của em cũng gần như thế mà", anh nhắc cô

"Vâng, nhưng em đã biết em là Jarrod. Còn Erica đến nơi hoàn toàn xa lạ và chắc chắn là phải rất khó khăn khi biết được mình không phải là người như cả đời vẫn nghĩ "

Christian lại mỉm cười nhìn cô.Cô sẽ là một đồng minh của Erica. Môt ốc đảo yên bình trên sa mạc. Và đó là điều rất tốt. Anh có cảm giác nàng sẽ cần bạn. Khi nói chuyện với anh, Blake không hẳn mừng rỡ với ý tưởng có một cô em gái mới. Và còn Gavin và Trevor ... anh còn chưa biết thái độ của họ sẽ thế nào khi họ quay về đây.

"Anh nghĩ có thể nói rằng chuyện này làm cô ấy rất bất ngờ. Nhưng cô ấy mạnh mẽ", Christian nói, "Cũng mạnh mẽ như em vậy. Nhưng cô ấy cũng có những điểm yếu mềm", anh trầm ngâm, nhớ lại đôi mắt long lanh ngấn lệ mà nàng cố kìm nén khi họ nói chuyện với nhau.

"Em có cảm giác là anh rất quan tâm đấy", Melissa hỏi.

"Sao cơ?". Anh ngồi thẳng lên và nhìn cô. Khỉ thật, không thể ngừng dè chừng cô nàng này dù chỉ một phút. Cô luôn luôn quá sắc sảo, "Không. Không có đâu. Hơn nữa, điều đó sẽ rất không thích hợp"

"Ôi trời, Christian", Melissa nói, lắc đầu buồn bã, "nghe anh nói cứ như thể anh là một người khắt khe quá vậy"

"Anh không khắt khe và anh cũng không định tranh luận với em về điều ấy. Em không có việc gì làm ở spa à?"

Chán nản, cô cáu kỉnh, "Đàn ông đúng thật là một sinh vật lạ lùng"

"Cám ơn em. Chào em"

"Rồi rồi, em đi đây", cô nói, mỉm cười và đi ra cửa, "Nhưng anh đừng nghĩ là anh với em thế là coi như xong rồi đâu đấy nhé, Christian"

Khi cô đã đi khuất, anh lại tựa lưng vào thành ghế và tự nhủ phải cẩn thận. Anh không thể để bất kỳ người nào trong số anh em nhà Jarrod biết được là anh thích Erica. Hội đồng quản trị sắp sửa có cuộc họp trong vài tháng tới, anh không thể để có tin đồn.

Cặp kè với một thành viên của nhà Jarrod là cách chắc chắn để bị đuổi việc. Trong bản hợp đồng lao động đã ghi rõ ràng như vậy, vì Don rất kiên định bảo vệ gia đình mình. Di chúc của Don đảm bảo rằng điều khoản này của hợp đồng sẽ vẫn còn giá trị. Hội đồng quản trị sẽ làm theo chỉ dẫn của Don cho tới khi điều khoản mới được soạn thảo. Christian không thể mong chờ anh em nhà Jarrod làm bất kỳ điều gì để thay đổi nó. Và anh không định từ bỏ công việc yêu thích anh đã làm cật lực để có cho bất kỳ người đàn bà nào.

Dù cho anh có muốn nàng đến mấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK