Những thứ này đều là lỗi của cậu, nếu không phải là do cậu... Nếu không phải là do cậu không chịu giúp cô...
Thượng Quan Thiên ngây ngốc đứng nghiêm ở bên ngoài phòng cứu cấp, mất hồn nhìn đèn đỏ sáng lên. Cha mẹ hai nhà nhận được thông báo của nhà trường cũng đi tới bệnh viện, nhưng cậu vẫn hoàn toàn không để ý tới bọn họ.
"Tiểu Nhật, con hãy yên tâm đi! Tiểu Đồng không có việc gì đâu." Bà Thượng Quan ôm Thượng Quan Thiên vào trong ngực, lời nói nhẹ nhàng dụ dỗ sợ con trai nhỏ đang bị hoảng sợ.
Thượng Quan Thiên vẫn không có phản ứng, áy náy đày đọa bản thân.
Nếu không phải là do cậu không chịu giúp cô thì, cô cũng sẽ không bị thương, hiện tại cũng không cần nằm ở trong phòng giải phẫu lạnh như băng, một mình đối mặt với sợ hãi.
Thời gian trở nên thật là dài đăng đẳng, bọn họ chờ thật lâu thật lâu, nhưng Hàn Thiếu Đồng vẫn chưa có ra ngoài.
"Mình à, Tiểu Đồng không có việc gì, có đúng hay không?" Bà Hàn khóc đỏ mắt, mềm nhũn tựa vào trong ngực chồng, sợ hãi nức nở không dứt.
"Tiểu Đồng chúng ta dũng cảm thế kia, không có việc gì. Đợi con bé tỉnh lại, nhất định sẽ cười em khóc đến giống như con thỏ!" Ông Hàn giơ tay lau đi nước mắt trên má vợ, cố làm ra vẻ thoải mái mà an ủi vợ.
Chỉ có trời hiểu được ông có nhiều lo lắng cho cô con gái này từ nhỏ đến lớn đều là trân quý trong nhà.
Ông thậm chí không dám nghĩ, nếu là trong nhà thiếu đi cô con gái nhỏ này, cả nhà bọn họ rốt cuộc sẽ tiếp nhận điều này như thế nào?
Nhìn thấy vợ chồng Hàn gia lo lắng như thế, bà Thượng Quan ôm sát con trai trong ngực, rúc vào trước ngực chồng, sầu lo không dứt giống nhau.
Giống như đã qua hơn nửa thế kỷ, đèn đỏ sáng lên rốt cuộc tắt, một bác sĩ áo trắng đẩy cửa phòng giải phẫu đi ra.
"Bác sĩ, con gái của chúng tôi thế nào rồi?" Ông Hàn ôm vợ đi về phía bác sĩ, vội vàng hỏi tới tình huống con gái.
"Người bị thương không có gì đáng ngại, não không có chấn động, chẳng qua là vết thương trên trán khá sâu, chúng tôi đã may ba mũi. Còn nữa..., cô bé mất máu khá nhiều, hiện tại thân thể vô cùng suy yếu, tôi sẽ an bài cô bé nằm viện quan sát mấy ngày, tình huống ổn định sẽ xuất viện. Bây giờ đã đưa đến phòng bệnh bình thường rồi." Bác sĩ đã bình ổn cao giọng giảng giải tình huống của Hàn Thiếu Đồng, sau đó liền rời khỏi hiện trường.
"Xin người thân theo tôi đến bên này làm thủ tục nhập viện." Hộ lý đối với vợ chồng Hàn gia nói.
"Em trước đi xem Tiểu Đồng, anh theo hộ lý đi làm thủ tục nằm viện." Ôm bả vai vợ, ông Hàn đi theo hộ lý tiến hành làm thủ tục.
"Mẫn Như, chúng ta cùng đi xem Tiểu Đồng đi!" Bà Thượng Quan dắt tay bà Hàn, dịu dàng nói.
"Thật không thể không biết xấu hổ, làm phiền cô rồi." Bà Hàn áy náy nói: “Tôi thấy Tiểu Nhật cũng sợ hãi, không bằng 2 người đi về nghỉ trước, trở lại sau!"
Bà đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu Thượng Quan Thiên. Nghe tình hình con gái đã ổn định, tảng đá lớn trong lòng bà hơi để xuống.
"Con không mệt." Nãy giờ vẫn không nói tiếng nào Thượng Quan Thiên phản bác. "Con muốn thăm cậu ấy."
"Cũng tốt. Chúng ta đi xem Tiểu Đồng một chút đi! Con bé một mình đợi ở trong phòng bệnh nhất định sẽ rất sợ." Ông Thượng Quan nói.
Một nhóm bốn người đi tới phòng bệnh Hàn Thiếu Đồng, vừa mở cửa ra, chỉ thấy Hàn Thiếu Đồng ngồi một mình ở trên giường bệnh, nhìn trần nhà ngơ ngác đần độn.
"Tiểu Đồng, sao con không nằm xuống?" Bà Hàn vội vàng đi lên trước, nhìn thấy trên đầu con gái quấn băng màu trắng, đau lòng nước mắt thiếu chút nữa lại chảy xuống.
"Mẹ, con không sao." Hàn Thiếu Đồng muốn nói lớn tiếng, nhưng còn yếu đuối căn bản nói liên tục một câu nói cũng thành vấn đề. "Mẹ không phải lo lắng nha, xem mẹ cũng biến thành con thỏ nhỏ rồi..."
Bà Hàn không khỏi cười khẽ một tiếng, chồng bà đoán một chút cũng không sai, Tiểu Hầu Tử này vừa tỉnh dậy đã chế nhạo bà.
"Tiểu nha đầu này, phải tới lúc nào mới không gây ra phiền toái cho mẹ đây?"
"Con bảo đảm, sau này vẫn còn biết chọc giận người, thêm rất nhiều phiền toái." Hàn Thiếu Đồng cười đến hữu khí vô lực tuyên cáo, tuyệt đối không sợ mẹ của mình sẽ tức giận.
"Con đó!" Bà Hàn vừa buồn cười vừa tức giận nói, cũng không dám đụng, sợ làm đau vết thương con.
"A... Dì, chú cùng Tiểu Nhật Thiên cũng ở đây?" Lúc này, cô mới phát hiện một nhà hàng xóm cũng ở trong phòng bệnh.
"Tiểu Đồng, có đau hay không?" Bà Thượng Quan đau lòng tiến lên, ân cần hỏi.
"Tiểu Đồng tuyệt không đau..." Mới là lạ!
Trước mặt ông bà Thượng Quan, cô vĩnh viễn đều là cô gái nhỏ hoạt bát sáng sủa lại thiện lương đáng yêu, cho nên coi như hiện tại cô có đau đến muốn bắt Thượng Quan Thiên lại cắn, đạp, đánh, cô cũng sẽ cố gắng nhẫn nại.
Cũng vì vậy, bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết rốt cuộc cô như thế nào lấn át được đứa con ngoan của bọn họ, ha ha!
"Tiểu Đồng thật là dũng cảm đó!" Bà Thượng Quan tán dương.
"Tiểu Nhật Thiên sao cậu không nói lời nào? Bị hù sợ sao?" Hàn Thiếu Đồng nhỏ giọng hỏi Thượng Quan Thiên. "Lá gan của cậu nhỏ vậy sao?" Rõ ràng là khiêu khích.
"Thật xin lỗi." Nhưng Thượng Quan Thiên cũng là thành tâm thành ý xin lỗi.
"Không cần á! Tớ không sao." Chẳng qua là có chút ngất đi mà thôi. Hàn Thiếu Đồng sờ đầu đang quấn băng, nhún nhún vai không quan tâm nói.
"Nhưng là..."
"Không có quan hệ gì mà!" Hàn Thiếu Đồng đưa tay muốn dùng lực vỗ vào bả vai Thượng Quan Thiên, nhưng tay nhỏ bé vô lực cuối cùng chỉ có thể đặt ở trên vai của cậu, một điểm lực cũng không có.
Cậu hiểu được cô không thèm để ý, nhưng cậu vẫn rất để ý.
Bởi vì khi cô té xuống cầu thang, đã khắc sâu trong lòng cậu, vĩnh viễn xóa không được...
Hàn Thiếu Đồng thay đổi.
Cho dù cô cố gắng biểu hiện như trước kia, nhưng cơ hồ từ khi bọn họ trở thành hàng xóm đến nay Thượng Quan Thiên vẫn ở khắp nơi lưu ý cô nàng.
Cái trán của cô có thêm 1 vết sẹo, như ẩn như hiện chôn thật dài dưới trán.
Tóc của cô vẫn như trước, mềm mượt làm cho người khác yêu thích không buông tay, thì ra là mau dài, hôm nay lại trở nên quá ngắn, đem lấy khuôn mặt trung tính nguyên bản của cô càng thêm tuấn dật.
Cô không hề mặc âu phục bà Hàn chuẩn bị nữa, váy con nít, mà là một thân trung tính, quần cụt, thường thường làm người ta không phân biệt ra giới tính thực sự.
Cô vẫn giống như trước đây khắp nơi quan tâm nữ sinh, nhưng thái độ lại càng lúc càng giống nam sinh, trong lớp bắt đầu truyền ra lời đồn như vậy ──
Hàn Thiếu Đồng (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) là một người đồng tính, không thương người khác phái mà đồng tính luyến ái, nữ sinh đối với cô tốt một chút cũng sẽ bị thích!
Nguyên nhân chính là như thế, không còn có người truyền có liên quan cùng cậu; nữ sinh đối với cô kính nhi viễn chi, thậm chí đối với cô chê cười, chỉ có khi muốn cầu cạnh mới có thể làm ra vẻ mặt ôn hoà đối với cô── hơn nữa khi đến sinh nhật, lễ tình nhân muốn đưa quà tặng cùng chocolate, càng thêm tươi cười rạng rỡ.
Cho dù bên người cô chỉ còn lại một đống nam sinh, nữ sinh thái độ ác liệt đối với cô, nhưng cô tuyệt đối không để ý, tự mình cười hì hì trải qua mỗi ngày.
Cô càng thêm cố gắng luyện tập Judo, quật ngã đại sư huynh ở đạo quán, lắc mình một cái trở thành "Đại sư tỷ” trong miệng sư đệ sư muội.
Mà cậu, vì đuổi theo bước tiến của cô, bảo vệ cô, trừ việc cố gắng luyện tập Judo ở ngoài, càng tập Không thủ đạo thêm.
Cậu sẽ không để cho cô bị thương nữa! Cậu thề như vậy, cũng bảo đảm đối với cô.
"Tiểu Nhật Thiên, đừng lãng phí tâm cơ. Tớ về sau sẽ tự bảo vệ mình, không cần những người khác tới bảo vệ. Hơn nữa tớ sẽ trở nên rất lợi hại sẽ không có người nào đánh bại tớ!" Tiểu học năm lớp sáu Hàn Thiếu Đồng rất kiêu ngạo mà hất cằm lên, trong mắt không có người nói.
Chớp mắt thời gian, lời của cô được ấn chứng.
Ở trên đường về nhà, vì bảo vệ một bạn học nữ bị hàng xóm quấy rầy, cô một mình đấu ba tên.
Kết quả, bốn người cùng nhau bị đưa vào bệnh viện, tất cả đều chảy máu.
"Hàn Thiếu Đồng, con là đang làm gì đó hả?" Từ bệnh viện đón con gái về nhà, ông Hàn rốt cuộc không nhịn được tức giận rống to.
"Ông xã, đừng như vậy." Bà Hàn đè lại xung động của chồng, không để cho ông tiến lên dạy dỗ con gái đã bị thương." Tiểu Đồng có lẽ có nguyên nhân của nó, chúng ta nghe lý do của con một chút trước đã."
Bà rất tin con gái của mình sẽ không làm chuyện không có lý do.
"Nó sẽ có nguyên nhân gì?" Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xanh tím tím, muốn ông tiếp tục gắng giữ tỉnh táo như thế nào ?
Thật tốt có một đứa con gái, làm sao chạy đi cùng người ta đánh nhau ? Hơn nữa con gái của ông còn là một mình đấu với ba tên to con.
"Bọn họ khi dễ nữ sinh kia." Mặc dù vừa mở miệng, trên mặt sẽ truyền đến một cơn đau nhưng Hàn Thiếu Đồng vẫn mở miệng vì mình biện hộ. "Con chỉ là vì giúp nữ sinh kia mà thôi!"
Trời sanh tinh thần trọng nghĩa, không cho phép cô ném nữ sinh nhu nhược đó xuống.
"Con có thể tìm những người khác giúp một tay, không cần tự mình cùng người ta đánh nhau a!" Cho dù Hàn Thiếu Đồng có lý do thuyết phục cha, nhưng ông vẫn không thể tiếp nhận việc con gái nhỏ đánh nhau cùng người ta. "Đối phương có ba người, tùy thời đều có thể đánh chết con..."
"Ông xã!" Bà Hàn không chịu nổi rống to, ngăn cản thành công câu oán hận chồng mình sắp thốt lên.
Ông Hàn lập tức im lặng.
"Tiểu Đồng mới vừa vặn trở lại, muốn dạy con cũng phải để con nghỉ ngơi trước. Anh xem, con bé sắp đứng không vững, anh còn phải dạy dỗ!" Đôi tay Bà Hàn chống eo, lửa giận không thua kém so với chồng.
Ông Hàn liếc mắt nhìn con gái, quả nhiên, thân thể nho nhỏ đang run rẩy, tựa hồ sắp té xỉu, trong lòng ông nổi lên lập tức thiếu chút nữa rơi lệ.
Ô ô... Con gái nhỏ đáng yêu của ông làm sao chịu tổn thương nặng như vậy?
Trong mắt ông Hàn hoàn toàn chỉ có vết thương trên mặt con gái, hoàn toàn quên việc con gái đánh nhau với ba tên to con còn ở trong bệnh viện làm kiểm tra.
"Tiểu Đồng, con nhanh trở về phòng nghỉ ngơi một chút, đợi ăn cơm mẹ sẽ bảo con." Bà Hàn vỗ vỗ cái mông con gái, thúc giục nói.
"Dạ!" Rất rõ "biết thời thế là trang tuấn kiệt" Hàn Thiếu Đồng nhanh chóng biến mất, đi vào gian phòng của mình.
"Ô ô ô... mình à... Tiểu Đồng của chúng ta... Tiểu Đồng nó..."
Đi vào trước cửa phòng, Hàn Thiếu Đồng nghe được tiếng ba thương tâm nức nở nghẹn ngào.
"Ông xã, anh thật đúng là cảm xúc mau thay đổi." Bà Hàn bất đắc dĩ nói.
Mới vừa còn giận dữ ngút trời dạy dỗ con gái, vào lúc này cũng đã không bỏ được việc bị thương của con gái.
"Đó là bởi vì Tiểu Đồng của chúng ta... anh không nên khẩn trương sao! Cho nên giọng nói mới có thể nặng một chút..." Ông Hàn vô tội phản bác.
"Con gái thì không phải là ưa thích để trong lòng?" Bà Hàn bắt đầu ly gián khích bác.
"Nào có! Tiểu Phong cũng là của chúng ta!" Ông Hàn ngẩng cao đầu phản bác. "Chẳng qua là nó quá ngoan... Đều không cần người ba này, ô ô ô..."
Hàn Thiếu Đồng đi vào trong phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, điện thoại trong phòng cũng đang vang lên, cô liếc mắt một cái, phía trên có không ít cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là cùng một số điện thoại ── Thượng Quan Thiên.
"Chuyện gì?" Cô cầm ống nghe lên, nằm lại trên giường. Bởi vì đau đớn trên mặt, làm giọng nói của cô trở nên mơ hồ không rõ.
"Nghe nói cậu mới làm một chuyện đại sự?" Giọng Thượng Quan Thiên tràn đầy giễu cợt.
"Đúng vậy, một mình tớ đấu với ba tên to con." Cô liều lĩnh mạo hiểm thuật lại mình mới vừa ‘Phong công sự nghiệp to lớn’. “Bọn họ bị thương so với tớ còn nặng hơn!"
Đây mới là điều cô cảm thấy tự hào nhất.
Hồi này, Thượng Quan Thiên không có trả lời.
"Thế nào? Sao không nói chuyện." Cô nghi vấn hỏi.
"Không có gì." Sau một lúc lâu, thanh âm cậu nhàn nhạt từ ống nghe bên này truyền đến, nghe không ra tâm tình bây giờ của cậu.
"Đó!" Đột nhiên, cô không tìm được đề tài cùng cậu nói chuyện phiếm, hơn nữa khuôn mặt còn đau quá, thật sự rất khó tiếp tục cùng cậu đông tán tây gẫu gạt đi. "Tiểu Nhật Thiên, tớ hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
"Hẹn gặp lại." Thượng Quan Thiên cũng không có nhiều lời, cúp điện thoại.
"Bái bai..." Ống nghe truyền đến một tiếng "Ục ục", nói rõ cậu ấy đã cúp điện thoại, cô buồn buồn để điện thoại xuống, cảm giác mình rất không hiểu rõ người hàng xóm này.
Cô nằm ngang ở trên giường, mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà màu lam.
Trước kia cậu ta đều chờ cô cúp điện thoại trước cậu ta mới cắt thế nào hôm nay đột nhiên khác thường?
Cái vấn đề này, cộng thêm nản lòng, nản chí tâm tình, làm cô tiến vào mộng đẹp.
Mà cũng giống điện thoại bên kia, Thượng Quan Thiên buồn buồn không vui.
Nhìn chằm chằm trần nhà, màu sắc là do một năm trước cô cưỡng ép cậu chọn, màu xanh nhạt cô nàng yêu thích nhất.
Phòng của con trai, tại sao có thể chọn loại màu sắc mềm mại này? Nhưng kì lạ thay ba mẹ cậu cũng không có một chút ý kiến nào, hơn nữa còn rất thích, cho nên cậu không hề phản kháng.
Nhìn chằm chằm màu sắc trần nhà, trong đầu Thượng Quan Thiên tái diễn cùng một cái vấn đề.
"Tại sao... Cậu không tìm tớ?" Cậu lầm bầm hỏi, lại không chiếm được bất kỳ hồi đáp.
Cái vấn đề này nặng nề đè ở ngực của cậu, làm cậu không thể khỏi nghi ngờ. Một đêm, cậu trằn trọc trở mình, cả đêm không thể ngủ say.
Tin Hàn Thiếu Đồng một người đấu ba tên to con không biết làm sao nhanh chóng truyền đi từ ở trong trường học truyền ra ngoài.
Nam sinh đối với dũng khí của cô tán thưởng, kính nể không thôi; nữ sinh lại sợ hãi không dứt, đối với cô càng thêm xa cách.
Tình huống như thế vẫn duy trì không có thay đổi, nam sinh vẫn coi cô như các ca sĩ, hi hi ha ha hoà đồng; nữ sinh vẫn đối với cô nàng ái lý bất lý, chỉ khi muốn cầu cạnh, mới có thể tỏ vẻ mặt ôn hoà đối với cô.
Nhưng cô vẫn là tuyệt không để ý, tóc của cô ngắn giống như sợi gai nhỏ, cho dù trường học nhiều lần đàm phán với cô, thậm chí tới nhà gặp cha mẹ, cô vẫn không chịu để dài.
Đồng phục của cô vĩnh viễn cũng sẽ không mặc chỉnh tề, không phải thiếu nơ con bướm, cũng là không ngoan ngoãn đem tất cả cúc áo toàn bộ cài lại.
Vô luận cha mẹ thuyết giáo như thế nào, thậm chí lợi dụng tất cả phương pháp uy hiếp, cô cũng không chịu thay đổi.
Trong trường bắt đầu xuất hiện một đám nữ sinh chỉ thích đồng tính không thương khác phái, mọi người càng hết lòng tin rằng cô là đồng tính luyến ái theo lời đồn đãi.
Mà cô, đối với các lời đồn đãi này chưa bao giờ làm bất kỳ giải thích nào, hoặc là tự mình biện hộ.
Nhưng Thượng Quan Thiên không tin những lời đồn đãi này.
Cô không có bất kỳ giải thích nào, là bởi vì cô hiểu vô luận mình có giải thích như thế nào, mọi người chỉ biết tin vào hai mắt nhìn thấy tất cả, giải thích đối với bọn họ mà nói chẳng qua là che giấu.
Một nguyên nhân khác, cũng là lý do quan trọng nhất, là bởi vì cô nàng lười chẳng muốn đi giải thích, cũng lười vì mình biện hộ, dù sao cũng không có ai tin tưởng cô.
Đây là việc cô giải thích đối với cậu.
Ở trong trường học, cô hòa đồng vô tâm dốc lòng học tập, mỗi một khoa đều giống như tính toán qua, vĩnh viễn dừng lại ở điểm 60, cũng không nhiều hơn một điểm hoặc là thiếu một điểm, tóm lại chính là vừa lúc đủ điểm.
Mà cậu trên sự nỗ lực, nhân phẩm học vấn đều ưu tú, là sinh viên khuôn mẫu trong sinh viên, mỗi một khoa đều ở đây chín phần mười trở lên. Tại trong mắt tất cả thầy trò, cậu không nên cùng một học sinh không cầu tiến ở cùng một chỗ.
Nhưng là cậu cùng những thứ gọi là học sinh có nhân phẩm và học vấn đều ưu tú xen lẫn trong cùng một chỗ, đối với cậu mà nói, mới là thống khổ lớn nhất.
Quen biết nhiều năm, hiểu rõ cậu nhất chỉ có cô "Lừa đời lấy tiếng" là điều cô thường dùng nhất để hình dung cậu. Cậu thừa nhận, cậu lịch sự ưu nhã trước sau như một tất cả đều là giả vờ, chỉ là vì đáy lòng che giấu phần bất tuân kia.
Mà dần dần, theo năm tháng tăng trưởng, tựa hồ có chút gì bất đồng, nhưng là thế cậu lại nói không ra là cái gì.
Ngày hai mươi chín tháng một, là một ngày Hàn Thiếu Đồng thống hận nhất.
Thượng Quan Thiên cười yếu ớt, nhìn cô như Tiểu Ô Quy gánh quá nặng, cõng bọc sách đầy từ từ đi về phía cậu.
Đợi cô đi tới trước mặt, cậu rất tự nhiên đưa tay thay cô lau đi mồ hôi trên mặt.
Ở mùa đông giá rét, cô lại mồ hôi đầu đầy, có thể thấy được túi đồ trên lưng cô rất nặng nề.
"Thượng Quan Thiên, mau cầm giúp tớ, tớ mệt chết đi được..." Hàn Thiếu Đồng đối với Thượng Quan Thiên run rẩy đưa tay phải ra, rất vô dụng hướng về phía cậu cầu cứu.
Thượng Quan Thiên đưa tay trái ra nhận lấy bọc sách trên lưng Hàn Thiếu Đồng, chịu đựng tất cả gánh nặng. "Năm nay tớ còn là người vất vả rồi."
Hàn Thiếu Đồng lườm cậu một cái, thở gấp thiếu chút nữa nói không ra lời. Đợi hô hấp bình ổn, cô nàng mới oán trách nói: “Tớ nói Tiểu Nhật Thiên cậu là bạch mã hoàng tử ở trường học, cậu cho rằng mình nói mấy câu cám ơn, mọi người đa lễ, đợi chút... Nói nhảm, đám nữ sinh kia điên cuồng ái mộ cậu sẽ không tặng quà cho cậu nữa sao?"
Bị cô làm khó, mỗi năm khi sinh nhật cậu đến cùng lễ tình nhân thì đều giống như trâu chở đầy đồ, thiếu chút nữa bị đống quà tặng, chocolate như núi nhỏ đè chết.
Mà tức nhất chính là cô không thể nào cự tuyệt được những cô nàng đã hết sức năn nỉ cầu mong sự giúp đỡ của cô với vô vàn cảm kích.
Họ thật cho rằng cô là đồng tính luyến ái sao? Coi như cô thật sự là đồng tính luyến ái, các cô kia bình thường tỏ vẻ thùy mị, cô làm sao có thể thấy đập vào mắt?
Cho nên vẫn là những nữ sinh đồng tính luyến ái khá nhiều, ít nhất họ sẽ không đối với cô cất giọng nũng nịu để nói chuyện, hại cô cả ngày cũng ăn không ngon.
"Chính là bởi vì lý do này, cho nên mới nói muốn cậu tha thứ nhiều hơn." Thượng Quan Thiên cười đến rất vô hại.
Đây chỉ là một lý do, chẳng qua là hi vọng trong cuộc sống cô có thể chung đụng nhiều hơn cùng cậu mà thôi.
"Ầy! Tiểu Nhật Thiên ơi cậu quá gian trá rồi." Cô chỉ hướng khóe mắt của cậu “Nếu không phải là nhìn thấy khóe mắt cậu đang cười trộm, tớ đã bị kỹ thuật diễn của cậu lừa! Cậu diễn cũng tốt quá chứ?"
Quen biết nhiều năm như vậy cô dù gì cũng nhìn ra được ánh mắt của cậu đại biểu có ý gì.
"Vậy sao?" Cậu tự tay phủ phủ khóe mắt "Nếu là diễn cũng sẽ bị cậu nhìn thấu."
Trong mắt cậu, cô còn chứng kiến cái gì?
"Cậu chỉ là muốn vì việc họ tặng quà tới làm nhục tớ, có đúng hay không?" Cô giả bộ tức giận hỏi.
Không đúng! Cô sai lầm rồi! Nhưng cậu giả vờ cười "Đúng, cậu nói đúng rồi."
"Hừ! Cậu thật ác. Chỉ là, ai bảo tớ là hàng xóm tốt, mẹ muốn tớ chăm sóc cậu thật tốt. Được rồi, tớ đại nhân đại lượng, tha thứ cho cậu lần thứ nhất." Cô vờ ra vẻ đàn chị, cánh tay vô cùng “Lưỡng Hảo” đặt lên bờ vai của cậu.
"Là thế đó? Cám ơn đại tỷ." Cậu qua loa nói.
"Hử hử hử?" Hàn Thiếu Đồng đột nhiên la hoảng lên.
"Thì thế nào?" Bị nắm vai Thượng Quan Thiên không hiểu nghiêng đầu nhìn về phía cô nàng.
"Tớ nói Tiểu Nhật Thiên cậu thật giống như cao hơn."
Kể từ năm thứ hai bắt đầu trổ mã, người của cô cao hơn mười cm vượt qua cậu, điều này làm cô nàng vui vẻ thật lâu, thường xuyên dùng điểm này tới kích thích cậu.
Nhưng là không nhìn thấy cậu một chút, cậu lại giống như mầm cây lớn dần, đột nhiên cao lên rất nhiều rất nhiều, thậm chí so với cô còn cao hơn, đây không phải là ảo giác của mình à?
Cảm giác được cô không chú ý thân thể đẫy đà đến dán chặt gần cậu, cậu không để lại dấu vết lui ra sau, kéo ra khoảng cách hai người gần sát quá.
"Tớ là cao không ít.” Đi vào thời kỳ trưởng thành, cậu đối với người khác phái chú ý nhiều rồi, nhất là cô nàng.
"Ai nha nha, Tiểu Nhật Thiên ơi, chúng ta là hàng xóm, cậu nên đại nhân đại lượng, có đúng hay không?" Hàn Thiếu Đồng cho là cậu sẽ giống như cô nàng, sẽ ác liệt đi tới cười nhạo mình.
"Nói thế nào?" Thượng Quan Thiên nhíu mày hỏi.
"Ha ha ha, hôm nay là sinh nhật của cậu, chúng ta cùng đi ăn Hamburger có được hay không? Tớ mời khách đó!” Cô rất rộng rãi nói, nhìn cái gáy của cậu đi về phía trước.
"Sinh nhật của tớ mà cậu mời ăn Hamburger, thật rất khẳng khái." Thượng Quan Thiên nhàn nhạt giễu cợt. "Tớ nhớ được lần trước sinh nhật cậu, cậu hung hăng lường gạt tớ đòi ăn thịt bò bít tết."
Nghe vậy, Hàn Thiếu Đồng cười khẽ một tiếng "Tớ nói Tiểu Nhật Thiên cậu là đàn ông không cần nhỏ nhen như vậy thế." Cô đối với cậu đảo đầu ngón tay thon dài "Lại nói, tớ rất nghèo, thường ngày lại không có để dành cái gì, không như cậu có nhiều tiền riêng."
"Vậy tớ còn phải thật là rất cảm tạ cậu."
"Cậu quá khách khí." Làm bộ như nghe không hiểu cậu đang châm chọc, cô nàng cười ha hả kéo cậu hướng tới tiệm Hamburger cách đó không xa.
Nhìn cô nhẹ nhàng cười, cậu không phải không thừa nhận, cậu vui vẻ trên nỗi thống khổ của cô nàng.
Bởi vì cô nàng cực kỳ thống hận ngày ── sinh nhật của cậu cùng với lễ tình nhân ── là cùng 1 ngày.
Lỡ yêu thanh mai trúc mã
Coi như toàn thế giới cũng hiểu lầm em
Cũng không có quan hệ
Bởi vì em còn có anh hiểu em...