Nhưng được chứng kiến ngọn lửa bừng bừng trong nàng rồi bị nó cuốn hút. Cô nàng biết giận dữ, thế nên cô nàng không hoàn toàn là Quý cô Thánh thiện mà anh nhầm tưởng - cái Quý cô Thánh thiện đã khiến anh cảm thấy tội lỗi vì đã dồn ép cô ta quá đáng trước tòa, cái Quý cô Thánh thiện khiến anh cảm thấy tội lỗi vì đã cướp đứa bé đi.
Cho dù có giận dữ thế nào chăng nữa, cuối cùng rồi nàng cũng sẽ đồng ý cưới anh thôi, anh chắc cú điều này. Tâm thức anh nhẩn nha ca hát khi khám phá ra nàng không hẳn là kẻ bại trận đầy độ lượng như những gì anh từng nghĩ, dù anh đã định tưởng tượng nàng xứng đáng vì đã cúi đầu trước anh. Nàng sẽ sẵn lòng nuôi nấng thằng bé và biết ơn anh vì điều đó, nàng sẽ tận hưởng một nếp nhà xinh xắn và cả những món tiền nàng cần.
Dù có lẽ ngay hôm nay nàng chẳng thể nào hiểu được lối cư xử của anh nhưng anh biết cách chiều chuộng phụ nữ như một nữ hoàng, anh biết cách làm cho người ta thỏa ao ước ái ân.
Miễn là không việc nào trong số đó buộc anh phải vướng víu con tim, anh sẽ rộng lòng đáp ứng. Thêm nữa, dù cho từ giờ anh lãnh phần trông nom con trai của cậu em anh - Cliff, thằng bé sẽ yên ổn dưới mái nhà anh, Logan còn muốn nối dài danh sách thừa kế dòng dõi mình. Anh phiền lòng bởi anh và Cody là hậu duệ cuối cùng của dòng họ Pierce vùng Texas. Biện pháp cứu vãn duy nhất sót lại là có thêm con. Ngoài Cody, thêm hai hay ba đứa nữa sẽ là một bước khởi đầu đáng kể.
Anh dự định trải qua ba tháng đầu cuộc sống hôn nhân với Claire rồi mới phôi thai đứa con đầu, Cody sẽ đủ cứng cáp khi con họ chào đời. Sau rốt, khoảng cách ba năm giữa các lần sinh là tạm chấp nhận được đối với các bà mẹ. Giờ Claire Ryan đang hiện diện tại đây, cô nàng rất đẹp lòng anh, còn gì mà phải lần chần nữa, Cody cũng đã sắp tròn hai tuổi rồi.
Anh dành cho Claire vài phút riêng tư bên thằng bé, rồi anh sẽ lái xe chở cả hai vào thị trấn để đăng ký kết hôn trước khi ủy ban hết giờ làm việc. Có thể bởi lòng tự tôn cao ngất, Claire sẽ không muốn họ hàng thân thích của mình tọc mạch lý do khiến nàng đột ngột kết hôn như vậy, chắc chắn cô nàng không muốn tổ chức đám cưới cầu kỳ làm gì.
Chần chừ có nghĩa sẽ phải xa thằng bé Cody, anh đảm bảo cô không hề muốn thế chút nào. Nếu hôm nay họ làm xong giấy đăng ký kết hôn thì trong vài ngày tới, họ sẽ có thể lo liệu các thủ tục còn lại. Anh quen biết hầu hết các thẩm phán quanh khu vực này của Texas. Nếu Claire muốn có mục sư cử hành hôn lễ, anh cũng sẽ lo xong xuôi ngay.
Hài lòng trước thành quả đạt được, Logan nhặt túi hồ sơ cho trở vào ngăn tủ khóa lại. Anh khựng lại, thoáng nhìn thỏa ước tiền hôn nhân mà anh đã nhờ luật sư của mình thảo ra vào hồi đầu tuần, rồi tặc lưỡi khóa nó trong ngăn tủ cùng túi hồ sơ.
Trong bản thỏa ước đó có lời hứa chấp thuận để Claire nhận nuôi Cody. Nếu cô nàng thuận cưới anh mà không bắt anh ký cọt, anh sẽ thấy thoải mái hơn. Thậm chí anh muốn cuộc hôn nhân giữa họ bắt đầu mà chẳng cần giấy tờ thỏa ước gì, chỉ cần lời hứa danh dự là đủ. Lỡ mà anh hoàn toàn nhìn lầm về con người Claire thì sao, chuyện này luôn có thể xảy ra cơ mà. Nếu thế, khi cô nàng giả bộ phớt lờ lời thề, anh cũng có quyền xóa bỏ lời hứa của mình với cô ta.
Anh cảm thấy có phần ăn năn vì nghĩ về cô nàng như thế, nhưng trước nay cũng đã có bao nhiêu là phụ nữ tày liếp không thể nào tin tưởng được. Trông Claire hoàn toàn đáng tin cậy, nhưng mà, trước kia mẹ anh đã chẳng thế sao? Anh cũng đã từng tin tưởng bà, cho dù lúc ấy anh chỉ mới là đứa trẻ ngây thơ vô tội. Một lần anh đã quá tin, quá ngây ngô dù đã bước qua cái tuổi đôi mươi, nhưng giờ anh đã khôn ra rồi. Ở tuổi ba mươi hai, anh đã qua cái thời ngu dại ấy hàng bao năm nay rồi.
Hiện tại, anh luôn gán nỗi nghi ngại và ngờ vực lên bất cứ cô nàng nào khơi gợi hứng thú trong anh, chỉ trừ khi bản thân cô ta chứng tỏ được cô ta không đáng bị như vậy. Farrah, mẹ đẻ thằng bé Cody, không có được niềm vinh dự đó, vì thế anh có lý do chính đáng để thận trọng với Claire, cho dù những gì anh tìm hiểu được về cô nàng đều thơm tho cả.
Claire Ryan vẫn phải chứng tỏ cho anh thấy vài điều mới có thể khiến anh yên tâm để cô nàng nuôi nấng Cody. Cho dù anh đã nhắc nhở bất cứ điều gì về khả năng giữ cam kết của cô nàng, anh vẫn bắt gặp ánh lửa nổi loạn trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của nàng. Ngay khoảnh khắc đó, anh biết nàng dám đệ đơn xin ly hôn một khi Cody đã trở thành con nàng về mặt pháp lý.
Thế thì mục đích cưới nàng nhằm giải quyết mớ bòng bong quanh thằng cháu anh và có vợ, có con nối dõi sẽ thành hỏng bét cả. Claire không phải là tuýp cả thẹn dễ bảo mà anh đã nhầm tưởng. Vài lời đối đáp của cô ta đã khiến anh hết sức lúng túng.
Nhưng rồi anh đã bất ngờ tấn công cô ta, đẩy cô ta vào nỗi thất vọng chán chường. Anh đã để cô bộc lộ vài nét giận dữ, bởi vì cơn giận của cô đối với anh chẳng nghĩa lý gì sất. Bản thân anh vốn rất sợ nước mắt, thế nên thật nhẹ nhõm biết bao khi cô nàng chỉ đơn thuần biểu lộ cơn giận. Ít nhất anh cũng biết được lòng tự tôn của cô nàng khá cao, đủ để cô nàng không viện đến nó làm phao cứu sinh.
Logan giải quyết nốt những công việc sổ sách mà anh đang làm dở khi Claire và thằng bé về đến nhà, rồi anh đi tìm vị hôn thê của mình. Anh nhớ nàng đã để đồ của nàng cạnh chiếc ghế bành, thế nên anh trở lại thư phòng lấy chúng.
Anh tìm thấy nàng trong phòng thằng bé Cody, nàng đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà, thằng bé ngồi trong lòng nàng, cả hai say sưa xem một cuốn sách tranh quá khổ mà anh đã nhờ nhà thiết kế nội thất chọn giùm.
Claire ăn vận khá kín đáo với một chiếc áo kiểu tay dài màu trắng xếp nếp đoạn thắt lưng và một chiếc quần kaki là lượt chỉnh tề. Đôi giày xăng-đan nàng mang có kiểu đơn giản nhẹ nhàng, móng chân nàng sơn màu hồng dễ thương. Mái tóc nàng dày và đen, nhưng da nàng tái nhợt theo kiểu người sống trong lồng kính.
Mặt nàng có nét, thậm chí có thể nói là xinh, răng đều tắp, có điều cô nàng không chịu trang điểm chút nào. Nếu tóc được tỉa tót điệu đàng hơn kiểu thẳng lưng lửng bờ vai, cô nàng sẽ vô cùng quyến rũ. Anh ngắm thân hình thon thả, cân đối của nàng lần nữa, nhưng chính cặp chân dài và đôi gò bồng đảo đầy đặn đầy khiêu khích mới khiến anh mê nhất.
Không cần cậy đến nguồn tin của tay thám tử tư, anh cũng biết thừa nàng khác cô em gái lang chạ một trời một vực. Dù anh không được dễ nhìn cho lắm, nhưng anh nắm thóp được biểu hiện của các nàng khi họ cùng nghĩ về chuyện à ơi. Claire chẳng mảy may có chút biểu hiện nào trong số đó. Có lẽ cô nàng chẳng hề để ý đến anh, cũng có thể cô nàng không quen thói dò xét xem người ta có đáng làm đối tượng tiềm năng hay không.
Thế là có thêm một lý do để anh chọn nàng. Phụ nữ khi biết anh giàu có và chưa lập gia đình liền ngay tức khắc bàn mưu tính kế. Claire hầu như chẳng màng đến anh hay tiền của anh, chỉ trừ những gì liên quan đến thái độ đối xử với thằng bé. Anh hết sức trân trọng lối sống tiết hạnh của nàng.
Căn cứ vào những phản ứng của nàng trước hành động của mình, anh đoán nàng sẽ chẳng bao giờ yêu anh mãnh liệt. Thế lại tốt. Anh sẽ không phải cảm thấy mình đang lừa gạt nàng bởi vì anh không thể đáp lại bằng một tình yêu cuồng nhiệt được.
Claire ngước nhìn khi anh đến cửa, anh nhận thấy khuôn mặt nàng hơi đanh lại. Chắc hẳn thằng nhỏ cũng cảm nhận được điều này, bởi vì nó nhổm khỏi tầm che của cái bìa sách ngoại cỡ. Ngay khi nhìn thấy Logan, thằng bé Cody lanh lẹ trở lại ngồi trong lòng Claire, ngượng ngùng giấu mặt trong vạt áo nàng. Nàng từ tốn gấp sách lại, đặt nó lên cái giá ngay sau lưng.
Ngờ rằng mình đã làm thằng bé hoảng hốt, Logan hạ thấp giọng. “Tâm trạng thằng bé khá hơn chưa?”
Claire mỉm cười yếu ớt. “Giờ cháu nó đỡ quấy hơn nhiều rồi. Có lẽ nếu anh đến đây ngồi, thằng bé sẽ bớt ngợp trước thân-hình-hộ-pháp của anh.”
Cái cách nàng nhấn nhá mấy từ cuối khiến anh thấy ngồ ngộ. Anh mang theo mấy túi đồ của nàng đặt cạnh đó. Nhưng thay vì ngồi xoài ra như cô nàng và đứa bé, Logan ngồi xổm và đánh mắt cầu cứu Claire. Dù sao, nàng là chuyên gia trong lĩnh vực giao tiếp với trẻ con, nàng cũng rất rộng lòng khuyên vài lời. Cho dù có thể nàng làm thế chỉ để giúp thằng bé, Logan vẫn là người hưởng lợi.
“Anh thử cười với thằng bé xem, anh Pierce. Cười như thế này này,” nàng nói thêm rồi nở nụ cười có phần gượng gạo.
Logan cảm thấy bị chạm tự ái. Cô ta đang đùa anh chắc? Anh quan sát khuôn mặt nàng, khó có thể tin tưởng hoàn toàn ở cái vẻ chân thật quá độ của nàng. Anh không biết nên hiểu sao nữa. Nếu cô nàng đang chọc tức anh, chắc chắn anh sẽ nhận ra ngay. Dù có cố đến mấy, anh cũng chỉ có thể chắc cú rằng đó là dấu hiệu thỏa mãn.
“Chào cháu, Cody.” Lời chào của anh nghe có vẻ ngượng nghịu, tức thế kia chứ. Anh đã nghĩ mình sẽ chào theo kiểu đàn ông với nhau, tự khắc thằng bé sẽ cảm nhận được bởi nó là máu mủ của anh, lại là một thằng con trai nữa.
Nhưng anh cũng phải nhớ một điều là thằng bé trước nay toàn được phụ nữ săn sóc, thế nên có lẽ họ phải mất thời gian lâu hơn mới gần gũi nhau được.
Cody quay đầu lén nhìn anh trước khi tiếp tục ngượng ngùng giấu mặt đi. Claire hơi đẩy thằng bé ra khỏi người nàng.
“Nào, con yêu, con chào bác Logan đi nào,” cô dỗ dành. “Bác ấy đã mua cho con cuốn sách đẹp ơi là đẹp này đấy.”
Như thể được tặng sách là sự kiện to lớn của đời nó, thằng bé lại nhìn anh, bớt đi cái vẻ nghi ngại một chút. Nhưng nó vẫn không cất tiếng chào, thế nên Logan thử thêm lần nữa.
“Cháu thử cưỡi ngựa bập bênh chưa thế?”
Thằng bé Cody chỉ chớp chớp mắt, Claire lắc đầu đáp lời anh.
“Thế cháu đã thấy ngựa con chưa, một con ngựa sống ấy?” anh mớm thêm chút nữa, cảm thấy dòng máu rần rần chạy làm ngứa ran cả gò má. Anh thấy cái kiểu trò chuyện thế này với thằng bé mới thật kỳ cục và giống đàn bà quá. Đã thế anh còn phải diễn trước mặt Claire nữa chứ, cô nàng dỗ dành thằng bé mới dễ dàng, âu yếm làm sao, anh đột nhiên nhìn thấy chưa có ai nhìn anh với vẻ dịu dàng như thế.
Điều này không chỉ nhắc anh về mối gắn kết thân thiết giữa nàng với thằng cháu anh, dù gã thẩm phán ngu ngốc phán thế nào chăng nữa thì chỉ có Claire Ryan mới đủ sức nuôi nấng thằng bé. Có thể Logan thắng về lý, nhưng về tình, Claire mới là người được cuộc. Thế mới đau!
Biết thế nhưng anh không cách nào trút hết cảm giác tội lỗi vì đã giành giật thằng bé. Thêm nữa, thứ khiến anh bực hơn cả là cảm giác hối hận vì đã dùng thủ đoạn với Claire, anh đang cố bơ đi nhưng nó vẫn không ngừng châm chích anh. Trước đây anh hành động xuất phát từ những động cơ tốt, anh cũng nghĩ lời đề nghị của anh sẽ mang lại kết quả đẹp đẽ, nhưng anh phải chịu trách nhiệm trước những cảm xúc riêng tư và đặc biệt bởi anh đã tự cho mình có quyền định đoạt số phận thằng bé, anh đã dùng nó để ép buộc một phụ nữ phải kết hôn với anh.
Anh đã nhân nhượng Claire để nàng lựa chọn trước số phận thằng bé và cuộc hôn nhân với anh. Một khi nàng cưới anh, anh sẽ cho nàng thêm nhiều thứ khác nữa mà chắc chắn bản thân nàng không bao giờ chịu nhường anh. Giờ đây, đó là tất cả những gì anh có thể làm để lương tâm anh được yên ủi.
“Chúng ta sẽ đi xem một chú ngựa bằng xương bằng thịt sau khi đi phố về,” giọng anh khàn khàn. Anh liếc nhìn Claire, tự buộc lòng tiếp tục ép nàng bất chấp cảm giác tội lỗi giày vò. “Cô đã nghĩ kỹ về lời đề nghị của tôi chưa? Tốt hơn hết chúng ta nên vào thị trấn trước giờ ủy ban đóng cửa.”
Claire vẫn đang nhâm nhi cảnh người đàn ông to lớn như anh lân la kết thân với thằng bé, vô tình nàng thật sự rất cảm động. Rõ nàng Logan đang hết sức nỗ lực, rõ hơn nữa là trước đây anh ta chưa từng chuyện trò gì với một đứa bé hai tuổi. Nàng đã nhận thấy vẻ ưng ửng hiện lên trên làn da ngăm ngăm gió nắng của anh. Một lần nữa nàng cảm thấy như thể mình đã nắm bắt được điều gì đó - có lẽ là cái vẻ ngượng ngùng - khiến cho anh ta giống người bình thường hơn, khiến cho anh ta bớt đáng chê trách hơn. Cho đến khi anh ta nhắc đến ủy ban.
“Chắc hẳn anh nhận thấy ý định đó rất khôi hài, phải không anh Pierce? Người ta khó khăn lắm mới có thể tạo dựng và gìn giữ đời sống hôn nhân khi họ đã hiểu hết con người cũng như hết lòng yêu người bạn đời của mình. Anh và tôi hoàn toàn là người xa lạ. Thậm chí hai chúng ta còn chưa hề để ý đến nhau. Chẳng lý nào như thế.”
Cặp mắt tăm tối đó có phần dịu lại. “Những điều đó cô chỉ nên nói với riêng bản thân cô mà thôi, cô Ryan. Về phần tôi, tôi thấy cả hai chúng ta có cơ hội tốt đẹp trong khi những kẻ ngốc nghếch cứ ảo tưởng chúng ta đang yêu và không thể nào rời xa người yêu của mình. Ít nhất thì không ai trong hai chúng ta sẽ rên rỉ ỉ ôi những thứ như thế để rồi đùng đùng xỉ vả nhau khi ngọn lửa tình yêu tắt ngóm ngòm.”
Cặp lông mày Claire nhướng lên. “Lời của anh thật cay độc đến siêu đẳng.”
“Tôi chỉ siêu đẳng bởi nói đúng sự thực mà thôi. Thằng bé Cody cần cả bố lẫn mẹ. Tôi vừa cầu hôn cô như thế đấy.”
Claire lại cảm thấy mình sập bẫy lần nữa, chỉ có điều lần này cái bẫy dành cho nàng thít chặt tàn độc. “Thế,” giọng nàng bắt đầu lạc đi, “nếu chúng ta không kết hôn thì sau ngày thứ Hai sẽ chẳng còn gì đáng lưu tâm nữa?”
Ánh nhìn khắc nghiệt của anh nhẹ nhàng chảy trượt khỏi nàng. Đó là dấu hiệu hối lỗi khiến nàng nhen nhóm một tia hy vọng, nhưng rồi ánh mắt đó quay trở lại chăm chú nhìn nàng, tàn nhẫn vây lấy nàng.
“Đầu đuôi câu chuyện của chúng ta cũng chỉ có thế mà.”
Claire cảm thấy đời rí rách vui tươi trở lại. Nàng nhận ra nàng đã ủ ê muộn phiền lâu quá rồi, lại phải luôn đối đầu với áp lực; thế nên giờ đây nàng đã ở một bên bờ cuồng loạn.
Cái gã hung thần này nhất nhất làm theo ý mình. Bởi cái được anh ta gọi là lời cầu hôn quá sức điên khùng, nàng thấy mình tuyệt vọng quá thể, khó lòng chống đỡ được bền bỉ. Nếu nàng có thể thuyết phục bản thân chấp nhận thì điều duy nhất khiến cho cuộc hôn nhân với Logan Pierce vừa tầm chịu đựng và đáng để hy sinh chính là việc nàng được phép nuôi nấng Cody. Và rồi nàng sẽ đưa con trai nàng đi mất mà Logan Pierce sẽ chẳng có quyền bắt nàng và thằng bé làm bất cứ điều gì.
Nhưng trước khi chấp nhận để anh ta kéo mình đến nơi đăng ký kết hôn, nàng phải được nghe anh ta hứa đảm bảo đôi điều đã. Xét cho cùng, nhận giấy hôn thú không có nghĩa là họ đã cưới hỏi. Nàng có thể khất anh ta một vài ngày, trì hoãn lễ cưới một thời gian nếu như lúc này, nàng tỏ ra nhã nhặn đôi chút.
Claire nâng Cody dậy, chỉ cho thằng bé thùng đồ chơi. “Con thử xem có những món đồ nào trong thùng đồ chơi nhé, để mẹ và bác nói chuyện.” Ngay lúc thằng bé làm theo chỉ dẫn của mình, Claire nhớ ra phải tạo dựng thói quen ứng xử cho Cody, nàng giữ thằng bé lại.
“Trời đất, mẹ quên mất.”
Cody nhìn nàng với vẻ chờ đợi, nàng cười động viên thằng bé. “Con có biết nên nói gì để tỏ lòng biết ơn bác Logan đã mua cuốn sách và cả căn phòng xinh xắn này nữa không?”
Cody nhìn về phía Logan. Đúng lúc Claire nghĩ thằng bé không cản nổi cơn ngại ngùng thì nó lặng lẽ thì thầm, “Cát ơn bác.” Thằng bé cố kìm một nụ cười bẽn lẽn trước khi quay người lao bổ đến thám thính thùng đồ chơi.
Claire nhẹ nhàng đứng lên trước khi Logan vươn thẳng người, phòng khi anh ta nhớ lại quy cách lịch sự mà đề nghĩ đỡ nàng dậy. Nàng không muốn chạm vào người anh ta, cũng không muốn anh ta chạm vào mình.
Giờ đây, khi thằng bé Cody đã mê mải với chiếc xe tải bằng gỗ mà nó vừa tóm được trong thùng đồ chơi. Claire nhích người tránh Logan và bước về phía hành lang. Nàng muốn ở gần gần đó để trông chừng Cody, nhưng nàng lại không muốn thằng bé nghe lỏm câu chuyện giữa nàng và Logan. Chắc chắn anh ta và nàng đều có thể hạ tông giọng.
Logan bước theo nàng, rõ ràng không hài lòng khi nàng ngừng bước ở ngay cửa. Anh không hiểu được tại sao cả hai lại chỉ đứng quanh quẩn ở đó.
“Tôi muốn nghe anh trả lời đôi ba câu, nhưng tôi chợt nhớ ra chúng ta có rất ít thời gian,” nàng mở đầu hùng hồn. “Tôi rất coi trọng sự thật, anh Pierce.”
Anh có vẻ giận dữ. “Cô sẽ có những gì cô muốn.”
Claire nhướng mày lên nhưng không đôi co thêm về điều đó. “Anh có thể chung thủy trong hôn nhân không?”
“Thời trẻ tôi đã chơi bời trác táng,” anh nói, giọng lại cộc cằn.
Cặp lông mày của nàng rướn cao hơn. “Tôi thực lòng mong muốn cái lối ăn chơi đó không quay trở lại nữa. Tôi còn đã cam kết nuôi nấng một đứa trẻ mà trước đây tôi chưa từng gặp.”
Vẻ mặt anh bắt đầu lạnh lùng như đá khi cô đặt ra câu hỏi tiếp theo. “Lấy gì đảm bảo anh sẽ để cho tôi nuôi dạy Cody?”
“Chúng ta có thể ký một bản thỏa ước.”
Claire gật đầu. “Anh có thể cùng tôi đến dự lễ ở nhà thờ vào các ngày Chủ nhật không, hay anh hoàn toàn ngoại đạo?”
Chắc hẳn câu hỏi đó khiến anh bớt phòng ngừa, bởi nó cuốn trôi đi vẻ cứng rắn trên gương mặt anh. “Tôi có thể đi lễ cùng cô, thêm nữa, tôi không hẳn thế.”
“Không hẳn gì cơ? Một người ngoại đạo chăng?”
“Đúng thế. Tôi sẽ cùng cô đi nhà thờ.”
“Tôi hy vọng anh sẽ là tấm gương tốt cho thằng bé.”
“Được rồi.”
“Liệu anh có để tâm đến những suy nghĩ của tôi và coi trọng chúng hay anh sẽ chỉ coi tôi là một tấm thảm chùi chân?”
Giờ thì nàng đã khiến cho miệng Logan Pierce he hé gần giống một nụ cười. “Tôi đồ rằng mọi tâm nguyện của tôi đều mờ nhạt trước yêu cầu của cô rồi.”
Claire suýt bật cười. Câu trả lời của anh khiến nàng thấy thích anh, mà nàng thì không hề mong muốn điều này. Dầu sao, nàng cũng đã tạo ra một sự thay đổi tinh tế đánh bật mọi thứ khác.
“Chúng ta đã bàn đến vấn đề chung thủy nhưng tôi hy vọng anh hiểu cho rằng hai ta sẽ không chung đụng với nhau cho đến khi mỗi người hiểu rõ và tin tưởng vào người kia. Hết sức tin tưởng.”
“Tôi thấy cũng chẳng vấn đề gì,” anh nói và Claire cảm thấy như muốn trút một hơi thở dài nhẹ nhõm. Cho đến khi nàng nghe những lời anh nói tiếp đó.
“Nhưng sau lễ cưới, chúng ta sẽ ngủ chung giường. Tôi không muốn nghe người ta đồn thổi rằng tôi cưới vợ nhưng vợ tôi không chịu ngủ cùng tôi.”
Claire không giấu được nỗi sợ hãi. “Làm sao người ta biết được? Đấy có phải là việc của họ đâu.”
“Nhà tôi có quản gia. Trừ khi cô muốn sa thải một bà già sắp về vườn vào năm tới và gánh cả phần coi sóc thằng bé lẫn căn nhà này, mọi chuyện sẽ theo ý cô.”
Claire cảm nhận một cơn run rẩy khiếp hãi khắp toàn thân khiến miệng nàng trở nên khô khốc. Nàng không thể nào ngủ chung giường với một người lạ mặt, nhất là cái gã người lạ này. Nếu chỉ vì lo bà quản gia Elsa phát hiện ra, chắc chắn nàng sẽ tìm được cách khiến bà Elsa chẳng bao giờ có lý do mà nghi ngờ. Đấy chỉ là vấn đề nhỏ như con thỏ mà thôi.
“Cô còn muốn biết thêm gì nữa không?” Giọng anh ta cộc cằn. “Chúng ta chỉ còn có trên dưới một giờ đồng hồ nữa thôi, mà từ đây xuống trung tâm thị trấn mất tới bốn mươi lăm phút.”
Claire ấp ủ câu hỏi cuối này mãi, hy vọng sẽ trì hoãn được tình thế. “Thế tôi không phải mang theo giấy khai sinh à?”
Câu hỏi của nàng làm anh khựng mất một lúc nhưng nó không mấy tác động đến anh như nàng đã mong đợi.
“Để đến đó xem sao. Tốt hơn cô nên bế thằng bé đi thôi,” Logan bảo, rồi hất đầu về phía Cody, thằng bé đã lấy ra thêm hai chiếc xe đồ chơi và vẫn đang đàu nghịch với chúng trên thảm sàn. “Nếu thằng bé muốn mang theo món đồ nào thì cứ để nó cầm. Tôi không muốn nó quấy khóc ở ủy ban.”
“Thằng bé sẽ chẳng gây phiền hà gì đâu,” nàng nói, rồi quay trở lại phòng lấy thêm cái tã mới dự phòng từ chiếc túi vải mà Logan vừa mới mang vào.
Khi đã chuẩn bị xong đồ của Cody trước chuyến đi, Claire thành tâm cầu nguyện rằng họ sẽ không được cấp giấy hôn thú nếu thiếu giấy khai sinh của nàng. Phải có cách gì đó để vừa trì hoãn vụ đổi chác này vừa không phải mảy may xa thằng bé Cody mấy khắc đồng hồ.
Claire thấy mình thật khốn khổ. Hình như hạt này, người ta không yêu cầu phải có giấy khai sinh, bởi nàng có giấy phép lái xe đúng quy cách của bang Texas, đủ để xác nhận tên tuổi và tư cách công dân Hoa Kỳ. Thậm chí trước khi nàng kịp ổn định nhịp tim đập loạn xạ, họ đã lại bon bon trên đường về trang trại rồi.
Cody ngồi trên ghế sau của chiếc SUV, thỏa thuê giả vờ tiếng động cơ xe tải khi đang “lái” chiếc xe đồ chơi nhỏ theo gờ cửa trong xe. Thậm chí thằng bé đã để cho Logan bế ra khỏi ủy ban, dường như Cody còn thích thú khám phá tầm cao chênh vênh mới mẻ khi người đàn ông cao lớn này công kênh nó.
Claire bị giằng xé giữa mong muốn để thằng bé gần gũi chỉ với mình nàng và ước vọng cháu mình sẽ luôn thấy thoải mái và được chở che dưới vòm bảo trợ của người đã được tòa án chấp nhận giao quyền giám hộ. Nàng hiếm khi thấy ghen tị với ai khác, thế nên cảm giác hờn mát lúc này đây thực là một điều ngạc nhiên khó ưa.
Nếu Logan tiếp cận nàng theo cách khác và bày tỏ nỗ lực vun đắp mối quan hệ gia đình gắn bó với thằng bé, để nàng khỏi phải rơi vào tình thế oái oăm này - giá như anh ta chưa từng dọa dẫm nàng - nàng chắc mẩm thế nào nàng cũng tử tế cùng anh ta chăm sóc thằng bé và vui mừng khôn tả vì được làm như thế. Hẳn nàng sẽ để Logan trở thành một phần tất yếu của cuộc đời thằng nhỏ, nàng sẽ làm mọi thứ có thể để trở thành trợ thủ đắc lực của anh.
Thay vì thế, Logan Pierce đã dồn ép nàng, ức hiếp nàng để giành lấy thứ anh ta muốn. Nàng còn không hài lòng bởi một nỗi là biểu hiện chấp thuận nho nhỏ của Cody lại thêm một lần nữa khích lệ anh ta hành động chuyên quyền.
Thật khó lòng chấp nhận thực tế mà giờ đây Logan hầu như đã đạt được tất cả mọi thứ, kể cả nàng, nhưng nàng cố xua đuổi điều đó bằng cách tập trung dồn suy nghĩ của mình, rằng Cody sẽ được hưởng nhiều mối lợi nếu được bác nó yêu chiều. Bởi phiên tòa đã không để nàng cũng như thằng bé có bất kỳ sự lựa chọn nào khác, vì Cody nàng sẽ sẵn sàng gắng hết sức.
Trừ khi có cách nào đó để buộc Logan rút lại đòi hỏi kết hôn của anh ta, Cody sẽ được yêu chiều hơn cả nếu nàng cố gắng hòa hợp với người đàn ông này. Có vẻ lựa chọn duy nhất hợp lý mà nàng có được đó là làm tất cả những có thể để cuộc sống của ba con người được thuận đường trôi chảy.
Cho đến khi nàng trở thành mẹ của Cody về mặt pháp lý. Luôn khắc ghi điều này trong lòng sẽ giúp nàng chịu đựng cuộc hôn nhân dễ dàng hơn. Ngay khi nàng có được địa vị pháp lý ở tòa, Logan Pierce sẽ chẳng còn được hăm dọa, tung hứng nàng một cách dễ dàng như thế này. Anh ta phải cố mà học lấy một vài nét tính cách đích thực của con người nếu như anh ta muốn thuyết phục nàng tiếp tục cuộc sống vợ chồng với anh ta.
Cho đến giờ, theo những gì nàng quan sát được thì cách duy nhất để Logan Pierce sở hữu được những nét tính cách đích thực của con người là lùng mua chúng và quấn chặt vào người anh ta.