Tiếng sóng vỗ vang vọng trong tai cô và cảnh biển trước mắt đã giúp đầu óc cô thanh sạch – giúp cô rũ bỏ mọi thứ - mọi thứ trừ niềm vui giản dị của lần đầu trải nghiệm Thái Bình Dương.
Trong khi Georgeanne bước những bước đầu tiên dọc theo bãi biển, những ý nghĩ đen tối lăm le xâm chiếm lấy cô. Cảnh không xu dính túi của cô, thảm họ của một đám cưới bất hạnh ngày hôm nay, và việc phải dựa vào một kẻ như John, một kẻ dường như không mảy may có lấy nổi hai gam lòng trắc ẩn, tất cả đè nặng lên vai cô. Nhưng tồi tệ hơn cả chuyện tiền bạc, John, hay Virgil, là cái cảm giác đơn độc tột độ trong thế giới rộng lớn mênh mông này, nơi chẳng có gì gợi cảm giác quen thuộc. Vây quanh cô là cây và núi, khiến mọi thứ đều có màu xanh lá. Quang cảnh nơi đây thật khác, cát thô hơn, nước lạnh hơn, và gió dữ dội hơn.
Khi đứng đó trân trân nhìn đại dương, cảm giác mình là người duy nhất còn sống, cô đấu tranh với nỗi sợ hãi đang dâng trào tự bên trong, nhưng đành chịu thua. Giống như một tòa nhà chọc trời sắp phụt tắt hết đèn, Geeorgeanne cảm thấy và nghe thấy những tiếng vo vo quen thuộc của bộ óc đang dần ngừng hoạt động. Theo những gì cô còn nhớ được thì đầu óc cô vẫn luôn tự trở nên trống rỗng mỗi lần có quá nhiều chuyện ồ ạt xảy đến với mình. Cô ghét mỗi lần như thế, nhưng không đủ sức ngăn cản. Những sự kiện trong ngày cuối cùng cũng bắt kịp cô, khiến cô quá tải, và để những ngọn đèn bật sáng trở lại thì sẽ mất nhiều thời gian hơn lệ thường. Khi chúng ùa đến, cô nhắm mắt, hít thật sâu những hơi thở trong lành, rồi tống mọi ưu phiền khỏi đầu.
Georgeanne rất biết thanh lọc tâm trí rồi tập trung trở lại vào một điểm nhất định. Cô đã có nhiều năm luyện tập. Cô đã có nhiều năm học cách đối mặt với một thế giới nhảy theo một nhịp khác với mình – một nhịp điệu mà cô không lúc nào biết hay hiểu được. Nhưng là một nhịp điệu mà cô mà cô đã học được cách giả dối để bắt chước theo. Ngay từ hồi lên chín cô đã chăm chỉ rèn luyện để có được cái vẻ như mình cũng đang cất bước hoà nhịp hoàn hảo với mọi người khác.
Kể từ buổi chiều mười hai năm về trước, khi bà bảo cô mắc chứng rối loạn chức năng não, cô và bà đã cố che giấu khuyết tật ấy với cả thế giới. Cô được đăng ký vào học tại các ngôi trường nơi người ta dạy cô nấu nướng và cư xử lịch thiệp, nhưng cô chưa bao giờ được đưa đi học văn hoá. Cô hiểu rõ các hoạ tiết thiết kế và nhắm mắt cũng có thể cắm được những lọ hoa đẹp đẽ, nhưng khả năng đọc lại chẳng vượt quá trình độ của học sinh lớp bốn. Cô giấu những dị biệt của mình sau sự duyên dáng và những cuộc tình phút chốc, sau khuôn mặt xinh đẹp và thân hình gợi cảm. Giờ đây dẫu đã biết mình mắc chứng khó đọc chứ không phải là bị thiểu năng trí tuệ, cô vẫn che dấu điều đó. Và dù cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm với phát hiện này, cô vẫn quá xấu hổ để có thể tìm kiếm sự giúp đỡ.
Một con sóng lớn đập vào trước đùi cô, nhấm ướt gấu quần soóc. Cô giạng hai chân rộng hơn và vùi chân sâu hơn dưới cát. Rất gần phía trên trong danh sách quy tắc sống của Georgeanne, ngay dưới quy tắc đảm bảo chắc chắn mọi người thích mình, ngay trên quy tắc phải là một bà chủ tiệc nồng hậu, là quyết tâm tỏ ra giống với mọi người. Chính vì thế, cô đã cố gắng học và nhớ hai từ mới mỗi tuần. Cô thuê đĩa phim dựng theo các tác phẩm văn học kinh điển, và sở hữu một đĩa video của thứ mà cô cho là bộ phim hay nhất từng được dựng, Cuốn theo chiều gió. Cô cũng có sách, nhưng chưa bao giờ đọc. Tất cả các trang sách ấy và tất cả các con chữ ấy đơn giản là đều quá sức với cô.
Cô đưa tay chạm tới một ngọn cỏ chân ngỗng màu xanh ngả vàng, nhẹ nhàng vuốt ve mép lá. Những tua dinh dính cuốn quanh ngón tay cô. Giật mình, cô nhảy lui lại. Một con sóng lớn khác đập vào đùi cô, đầu gối cô khuỵu xuống, và cô ngã chúi ra sau, nước bắn tung tóe vào con sóng vỗ. Một con sóng lớn ùa vào bờ, đẩy cô xa khỏi tảng đá, xô cô đi đôi lần, rồi đẩy cô thẳng về phía bờ biển. Đại dương buốt giá ập vào ngực cô, nuốt chửng hơi thở của cô. Nước muối trộn lẫn cát tràn vào miệng cô khi cô vùng vẫy để giữ đầu mình không bị ngụp dưới nước. Một cọng tảo biển nhơn nhớt cuốn quanh cổ cô và một con sóng lớn hơn nữa xô tới hất cô lên bờ như thể một cuộc tấn công bằng ngư lôi. Tới khi cô vững lại được thì con sóng đã lùi lại, tan ra, gặp con sóng mới. Cô chống một tay nâng mình dậy và lồm cồm bò lên bờ. Khi lên tới bờ an toàn, cô khuỵu gối quỳ xuống, chống tay và hít thở sâu. Cô khạc cát khỏi miệng, giật túm tảo biển khỏi cổ vứt sang bên. Răng cô bắt đầu va lập cập, và khi cô nghĩ tới tất cả những sinh vật phù du mình vừa nuốt phải thì dạ dày chợt cồn lên như biển Thái Bình Dương sau lưng. Cô có thể cảm thấy sạn cát khó chịu ở khắp mọi chỗ trong cơ thể và nhìn thẳng về phía ngôi nhà của John, thầm mong không ai thấy tai nạn bất ngờ vừa xảy ra.
Nhưng không. Kính râm che ngang mắt và đôi tông cao su đá tung cát lên, John thong dong tản bộ về phía cô, trông hoàn hảo từ đầu đến chân. Georgeanne muốn bò lại xuống biển mà chết.
Nổi lên trên tiếng sóng vỗ và tiếng kêu của đám chim mòng biển, tiếng cười trầm vang của anh vang tới tai cô. Trong phút chốc, cô quên đi cái lạnh, cát và tảo biển. Cô quên đi bộ dạng của mình và quên mất mình muốn chết. Cơn giận bừng bừng vọt qua huyết quản, châm ngòi cho cơn tam bành phụt lên như một ngọn lửa đèn hàn. Cô đã luyện tập cả đời mình để không bị chế giễu, và chẳng có gì cô ghét hơn là bị cười nhạo.
"Đó là trò buồn cười nhất mà tôi từng được xem kể từ lâu lắm rồi," anh nói, cười khoe hàm răng trắng bóng tăm tắp sáng lóa.
Cơn giận dữ của Georgeanne bùng nhùng trong tai, thậm chí lấn át cả tiếng sóng biển. Hai nắm bàn tay siết chặt quanh hai nhúm cát ướt thành nắm đấm.
"Chết tiệt, lẽ ra cô nên nhìn thấy chính mình," anh nói với cô, lắc đầu. Làn gió thổi rối bù mái tóc sậm màu quanh tai và trán anh khi John cười rú lên.
Georgeanne nhỏm dậy, ném tung nắm bùn cát vào ngực anh với một tiếng bụp hả hê. Chưa bao giờ cô là người đặc biệt hoạt bát nhanh nhẹn, nhưng lúc nào cô cũng là một tay ném cừ khôi.
Tiếng cười của anh lập tức vụt tắt. "Cái quái gì thế?" anh chửi thề, rồi cúi nhìn vạt áo trước. Khi anh nhướng mắt lên sửng sốt, Georgeanne nhắm vào trán anh. Nắm cát bùn sượt qua chiếc kính Ray-Ban trước khi rơi xuống chân anh. Phía trên gọng kính đen, đôi mắt màu lam của anh nhìn cô trừng trừng, lăm le đòi trả đũa.
Georgeanne mỉm cười, với lấy một nắm cát khác. Còn lâu cô mới sợ bất cứ chuyện gì John có thể sẽ làm. "Sao anh không cười nữa đi, đồ cầu thủ ngu ngốc?"
Anh tháo kính ra chỉ vào cô. "Tôi sẽ không ném thứ đó."
Cô đứng dậy và, bằng một cái hất đầu, hất một mảng tóc ướt ra khỏi mặt. "Một tí bẩn cũng sợ à?"
Một bên mày anh nhướng lên trán, nhưng anh vẫn đứng im.
"Anh sẽ làm gì nào?" cô chế nhạo người đàn ông bỗng trở thành hiện thân của nỗi bất công và những lời thóa mạ từng chĩa vào cô. "Thứ gì đó thực sự nam tính chăng?"
John mỉm cười, rồi trước khi Georgeanne kịp hét lên, anh di chuyển chẳng khác nào một vận động viên – anh chính là vận động viên – và hạ đo ván cô. Cát bay từ tay cô. Kinh ngạc, cô chớp mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt anh chỉ đang cách mặt mình vài phân.
"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với cô vậy?" anh hỏi, nghe có vẻ ngờ vực hơn là tức tối. Một món tóc sậm màu rủ xuống trán anh, chạm vào vết sẹo trắng chạy ngang hàng lông mày.
"Tránh xa tôi ra," Georgeanna hét lên, và đấm vào cẳng tay trên của anh. Bên dưới nắm đấm siết chặt của cô, làn da ấm áp và cơ bắp săn chắc của anh mang lại cảm giác thật dễ chịu, rồi cô lại tiếp tục đấm anh xả giận. Cô đánh anh vì đã cười nhạo cô, vì đã móc máy rằng cô lên kế hoạch cưới Virgil chỉ vì tiền, và vì anh đã đúng. Cô đánh anh vì bà mình, người đã ra đi bỏ cô lại một mình đơn độc – đơn độc đưa ra những lựa chọn sai lầm.
"Quỷ tha ma bắt, Georgie," John rủa, nắm lấy cổ tay cô và giá mạnh xuống đất gần đầu cô. "Thôi đi."
Cô ngước nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của anh, và cô ghét anh. Cô ghét chính mình, và cô ghét làn hơi ẩm phả ra làm mờ tầm nhìn của cô. Cô hít một hơi thật sâu đê ngăn mình không bật khóc, nhưng tiếng nấc nghẹn ngào đã nức lên trong cổ họng.
"Tôi ghét anh," cô thì thầm, rồi đưa lưỡi liếm khắp đôi môi mặn chát. Ngực cô căng phồng lên khi cố kìm lại những giọt nước mắt trong mình.
"Trong khoảnh khắc này," John nói, khuôn mặt anh gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh trên má mình, "tôi cũng không thể nói là tôi thực sự thích cô."
Hơi ấm từ người John thấm vào cơn giận dữ trong cô, và ngay lập tức Georgeanne nhận thức rõ vài chuyện. Cô nhận ra chân phải anh đang kẹp gọn giữa hai chân cô và háng anh áp vào mặt trong của đùi cô. Khuôn ngực nở nang của cô che kín ngực cô, dù sức nặng của anh thì không hoàn toàn dễ chịu. Người anh rắn chắc và ấm áp lạ thường.
"Nhưng sẽ vui vẻ hơn nếu cô không gợi cho tôi ý tưởng," anh nói, một nụ cười khẽ nhếch nơi khóe môi. "Những ý tưởng ngu ngốc." Anh lắc đầu như đang cố gắng thuyết phục chính mình điều gì đó. "Vô cùng ngu ngốc." Anh dùng ngón cái vuốt ve mặt trong cổ tay cô trong khi ánh nhìn mê đắm lướt khắp mặt cô. "Cô không nên trông tuyệt thế này. Trán dính bẩn, tóc tai bù xù, còn người thì ướt nhoẹt như chuột lột."
Lần đầu tiên trong suốt chuỗi ngày dài Georgeanne có cảm giác đáp xuống một miền đất thân thuộc. Một nụ cười thỏa mãn hé nở trên môi. Dù John có cư xử ngạo ngược thế nào chăng nữa thì rốt cuộc anh cũng thích cô. Và với chút mánh lới nho nhỏ, biết đâu anh sẽ sẵn lòng để cô lưu lại cho đến khi cô biết phải làm gì với cuộc đời mình. "Xin anh buông tay tôi ra."
"Cô định đấm tôi tiếp à?"
Georgeanne lắc đầu, thầm nhẩm tính xem chính xác cần dùng bao nhiêu trong số sức hút đáng kể của cô để hấp dẫn được anh.
Một bên mày anh nhướng lên. "Hay là ném cát?"
"Không."
Anh buông tay nhưng vẫn không nhấc người khỏi cô.
"Tôi có làm cô đau không?"
"Không." Cô đặt lòng bàn tay lên vai anh, bên dưới tay cô những bó cơ săn chắc cuồn cuộn vạm vỡ khiến cô không khỏi nghĩ tới sức mạnh nơi anh. Với cô John không có vẻ gì là loại đàn ông sẽ đè ngửa một phụ nữ ra, nhưng cô đang ở trong nhà anh. Chỉ điều đó thôi cũng đủ mang lại cho bất kỳ người đàn ông nào những ý nghĩ lầm lạc. Trước đấy, khi anh thậm chí còn tỏ vẻ không ưa gì cô, cô chẳng mảy may nghĩ đến chuyện John có thể đòi hỏi ở cô điều gì hơn cả lòng biết ơn. Giờ thì cô đã nghĩ đến.
Rồi cô nghĩ tới Ernie và một nụ cười nghe rõ cả hơi thở bật khỏi cổ họng. "Tôi chưa bao giờ bị đè xuống thế này. Anh vẫn hay làm thế này khi tiếp cận một phụ nữ à?" John chắc chắn sẽ không mong cô ngủ với anh trong khi Ernie ở phòng bên. Cơn nhẹ nhõm bất chợt ào qua cô.
"Có vấn đề gì với cách đó à? Cô không thích sao?"
Georgeanne mỉm cười nhìn sâu vào mắt anh. "Ừm, tôi có thể gợi ý cách khác."
Anh quỳ nhỏm dậy, nhìn cô. "Tôi cá là cô có thể."
Bất chợt cảm thấy hơi ấm cơ thể anh không còn sưởi ẩm cho mình, cô cố gắng ngồi dậy. "Hoa. Tinh tế hơn, mà vẫn chuyển tải được thông điệp của anh."
John chìa tay về phía Georgeanne, giúp cô đứng dậy. Anh đã thôi gửi hoa cho phụ nữ kể từ cái ngày anh ta đặt cả tá hoa hồng để trên nắp quan tài màu trắng của cô vợ đầu.
Anh buông tay Georgeanne ra, và gạt bỏ ký ức trước khi nó làm anh đau đớn. Anh dồn hết chú ý vào Georgeanne, nhìn cô quay lại phủi cát phía sau. Anh cố ý đưa ánh mắt lướt xuống người cô. Tóc cô rối nùi, đầu gối vấy cát, và bộ móng sơn đỏ tương phản lạ kỳ với đôi chân bẩn. Chiếc quần soóc màu xanh lá dính bết vào đùi, còn cái áo phông cũ màu đen của anh thì trông như bị dát mỏng dán vào ngực cô. Đầu núm vú của cô cứng lên vì lạnh, lồ lộ dưới làn áo như những quả dâu tây nhỏ. Nằm dưới anh, cô cảm thấy thật tuyệt – quá tuyệt là đằng khác. Và anh đã nằm thế thật lâu, ép chặt vào cơ thể mềm mại và nhìn đăm đắm vào đôi mắt xanh lá xinh đẹp.
"Cô đã liên lạc với bà chưa?" anh hỏi khi cúi người nhặt chiếc kính dưới đất lên.
"À… vẫn chưa."
"Thế thì, cô có thể gọi lại ngay khi chúng ta về nhà." John đứng thẳng người lên, rồi bước dọc bãi biển về phía nhà mình.
"Tôi sẽ thử gọi," cô nói, chạy theo anh và bước những sải chân dài sánh bên anh. "Nhưng tối nay Lolly ra ngoài chơi bingo, trong vài tiếng nữa chắc bà ấy không có nhà đâu."
John liếc nhìn cô, rồi đeo kính Ray-Ban vào. "Bình thường bà ấy chơi đến bao giờ mới về?"
"Ồ, cái đó còn tùy xem bà ấy mua bao nhiêu số. Nếu chơi trong phòng hội trường lớn cũ ấy thì Lolly sẽ không chơi lâu vì ở đó cho phép hút thuốc, mà Lolly thì cực ghét khói thuốc, và dĩ nhiên là Dorelle Hofferman cũng chơi ở hội trường ầy. Lolly và Doralee có một mối bất hòa lớn kể từ năm 1979 khi Doralle ăn cắp công thức làm kẹo lạc của Lolly rồi cứ cãi là của mình. Hai người từng là bạn tốt nhất của nhau, anh biết đấy, cho tới khi…"
"Lại thế rồi đấy," John thở dài, cắt ngang cô. "Nghe này, Georgie," anh nói, rồi dừng lại nhìn cô. "Chúng ta sẽ không bao giờ qua được đêm nay nếu cô không thôi làm thế."
"Thôi làm gì?"
"Lải nhải."
Khuôn miệng hờn dỗi của cô chợt há hốc, cô đặt lòng bàn tay thơ ngây lên giữa ngực. "Tôi mà lải nhải ư?"
"Đúng thế đấy, và nó khiến tôi phát ốm. Tôi cóc quan tâm đến thạch Jell-O, mấy người Baptist nhìn đâu cũng thấy tội lỗi ấy, hay kẹo lạc. Cô không thể nói chuyện như một người bình thường sao?"
Ánh nhìn của cô hạ xuống, tất nhiên là sau khi anh nhận ra vẻ tổn thương trong mắt cô. "Anh không nghĩ tôi đang nói chuyện như một người bình thường ư?"
Cảm giác tội lỗi cắn rứt lương tâm anh. Không muốn làm tổn thương cô, nhưng anh cũng không muốn phải nghe hàng giờ đồng hồ những chuyện linh tinh vặt vãnh của cô. "Thực sự thì không phải thế, không hề. Nhưng khi tôi hỏi cô một câu thì cô nên trả lời ngắn gọn trong ba giây thôi, vậy mà tôi lại cứ phải nghe tới ba phút về những chuyện ngớ ngẩn chả cái gì liên quan tới cái gì."
Cô cắn môi dưới, rồi nói, "Tôi không ngốc, John ạ."
"Tôi chưa bao giờ có ý bảo cô ngốc," John cãi lại, dù anh không nghĩ cô lại là sinh viên tiêu biểu được chọn để đọc diễn văn trong lễ tốt nghiệp ở trường đại học mà cô kể đã theo học. "Nghe này, Georgie," anh nói thêm khi thấy cô khổ sở đến thế, "thế này nhé, nếu cô thôi lải nhải, tôi sẽ cố thôi làm một con lừa."
Khóe miệng cô nhăn lại ngờ vực.
"Cô không tin tôi sao?"
Cô lắc lắc đầu, giễu cợt. "Tôi đã bảo tôi không ngu ngốc."
John cười. Khốn nạn thật, anh đang bắt đầu thích cô. "Thôi nào." Anh lắc đầu chỉ thẳng về ngôi nhà. "Trông cô có vẻ sắp đông cứng rồi."
"Thì đúng thế," cô thú nhận, rồi bước bên cạnh anh.
Họ im lặng bước dọc theo dải cát lạnh trong khi tiếng sóng vỗ ầm ào và tiếng chim biển rít lên trong gió. Khi họ đi tới những bậc thềm dãi dầu mưa nắng dẫn tới cửa sau nhà John, Georgeanne bước lên bậc đầu tiên, rồi quay lại đối diện với anh. "Tôi không lải nhải," cô nói, nheo mắt vì ánh hoàng hôn.
John đứng lại, nhìn vào gương mặt cô ngang tầm với mặt mình. Mấy lọn tóc xoăn đã dần khô và bắt đầu dập dờn đùa giỡn quanh đầu cô. "Georgie, cô có lải nhải." Anh đưa tay lên kéo kính trễ thấp xuống sống mũi. "Nhưng nếu cô có thể kiểm soát được mình, chúng ta sẽ hòa hợp được với nhau đấy. Tôi nghĩ trong một đêm thì chúng ta có thể là" – anh ngập ngừng, nhấc cặp kính Ray-Ban ra đeo lên mặt cô – "bạn", anh kết thúc câu nói bởi đó là từ hay nhất anh có thể tìm ra, dẫu biết đó là điều bất khả.
"Tôi sẽ thích thế, John ạ," cô nói, và nở một nụ cười quyến rũ. "Nhưng tôi nhớ anh từng bảo rằng anh chẳng phải người tử tế."
"Thì đúng thế." Cô đang gần anh, ngực cô gần như chạm vào ngực anh – gần như chạm, và anh tự hỏi có phải cô lại đang khiêu khích anh.
"Làm sao chúng ta có thể làm bạn khi anh không cư xử tử tế với tôi?"
John lướt ánh mắt lên cặp môi cô. Anh thèm được chứng tỏ cho cô thấy anh có thể tử tế đến thế nào. Anh thèm được ngả người tới trước chỉ một chút thôi, chạm môi vào môi cô, nếm vị ngọt của môi cô và khám phá ra những gì đang đợi chờ anh sau nụ cười mê đắm của cô. Anh thèm được đưa tay lên một chút thôi, chạm tới hông cô và ôm cô thật chặt, thèm được tìm hiểu xem cô sẽ để tay anh dò dẫm tới đâu trước khi ngăn anh lại.
Anh bị cám dỗ, nhưng không bị mất trí. "Dễ thôi." Anh đặt lòng bàn tay mình lên vai cô rồi đẩy cô sang bên. "Tôi sẽ ra ngoài," anh tuyên bố, rồi bước qua cô lên cầu thang.
"Cho tôi đi cùng nhé," cô nói khi bước sát ngay sau anh.
"Không." Anh lắc đầu. Không có chuyện anh để mình bị trông thấy đi cùng Georgeanne Howard. Không có chuyện đáng nguyền rủa ấy.
Nước ấm mơn man dê thịt tê buốt vì giá lạnh của Georgeanne khi cô từ từ xoa dầu gội lên đầu. Mười lăm phút trước, khi cô bước vào phòng tắm hoa sen, John đã bảo cô tắm nhanh bởi anh muốn dùng vòi hoa sen trước khi đi chơi tối. Georgeanne đã lên kế hoạch khác.
Nhắm mắt lại, cô ngả đầu về phía sau để xả trôi bọt xà phòng và lo lắng nghĩ tới chuyện dầu gội rẻ tiền sẽ tác động thế nào lên đuôi tóc uốn xoăn của mình. Cô nghĩ tới loại dầu gội xịn Paul Mitchell cất trong va li để sau chiếc Rolls-Royce của Virgil, và mừng muốn khóc khi xé toang miệng gói dầu xả hàng mẫu tìm thấy dưới bồn tắm. Mùi hương thảo mộc dễ chịu thấm đẫm làn hơi nước chảy từ vòi hoa sen trong khi những suy nghĩ của cô trôi từ dầu gội và dầu xả tới vấn đề lớn hơn trước mắt.
Ernie đã đi chơi tối, và John cũng định làm thế. Georgeanne làm sao thuyết phục được anh cho cô ở lại vài ngày trong khi anh thậm chí chẳng thèm ở nhà chứ. Khi anh nói họ có thể là bạn, cô đã thoáng thấy nhẹ người trong giây lát, để rồi lời tuyên bố rằng anh sẽ ra ngoài như gáo nước lạnh dội vào lòng cô.
Georgeanne cẩn thận xoa dầu xả lên tóc trước khi bước trở lại vào dưới làn nước ấm. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô đã nghĩ tới chuyện dùng tình dục cám dỗ John để anh ở nhà tối nay, nhưng rồi lại vội vàng gạt bỏ ý nghĩ ấy. Hoàn toàn chẳng phải vì cô thấy ý tưởng ấy không phù hợp với luân thường đạo lý, mà bởi vì không thích sex. Đôi ba lần cho phép đàn ông gần gũi với mình, để rồi chỉ cảm thấy ngượng ngùng bối rối. Bối rối ngượng ngùng đến mức không thể cảm thấy thích thú.
Khi cô bước ra khỏi vòi tắm, nước đã bắt đầu lạnh và Georgeanne rất lo người mình có mùi như một bánh xà phòng dành cho đàn ông. Cô vội lau khô người, rồi mặc quần lót có ren màu lục tươi và áo lót cùng màu. Cô đã mua bộ đồ lót đắt tiền này cho tuần trăng mật, nhưng không thể nói mình thực sự tiếc cho Virgil vì ông ta sẽ không bao giờ được thấy cô mặc chúng.
Mặc cho quạt hút gió hút hơi nước trong phòng tắm, chiếc áo choàng tắm bằng lụa mượn của John vẫn dính sát vào làn da mướt ẩm của Georgeanne khi cô thắt đai quanh eo. Dẫu chất vải có mềm mại, chiếc áo vẫn là đồ của đàn ông và sực mùi nước hoa cologne. Chất lụa đen thẫm dài vừa qua đầu gối cô, sau lưng áo là hình thêu biểu tượng đỏ trắng của nước Nhật.
Cô lùa chiếc lược răng lớn vào chải tóc và gạt bỏ hình ảnh lọ kem dưỡng ẩm và phấn Estée Lauder cất trong xe của Virgil. Kéo mở các ngăn tủ, cô lục tìm bất cứ thứ gì có thể dùng để chăm sóc sắc đẹp. Cô tìm thấy vài bàn chải đánh răng, một tuýp kem đánh răng Crest, một lọ phấn khử mùi chân, một lọ kem cạo râu, và hai chiếc dao cạo.
"Thế thôi sao?" Cô nhăn trán, quay đi rồi lục tìm trng va li du lịch của mình. Cô gạt hộp nhựa đựng thuốc tránh thai kê đơn mà cô đã bắt đầu uống ba ngày trước sang bên và lôi hết mỹ phẩm ra. Cô cảm thấy thật bất công làm sao khi John chẳng mất công cố gắng mà vẫn có thể đẹp trai ngời ngời đến thế trong khi cô phải đổ cả đống tiền của và thời gian vào chăm sóc cho vẻ ngoài của mình.
Cô đưa khăn tắm lên, lau khô một vết bẩn trên gương và ngắm nghía chính mình. Cô dùng tay lau nước bám trên gương thành hình vòng tròn rồi nhìn vào đó đánh răng, bôi mascara lên lông mày và phớt phấn hồng lên má.
Tiếng gõ của phòng tắm khiến cô giật nảy mình đến nỗi suýt chút nữa đã kẻ một đường trên mặt bằng một thổi son Luscious Peach.
"Georgie?"
"Gì thế, John?"
"Tôi cần vào đó, nhớ chứ?"
Cô nhớ, chắc chắn rồi. "Ồ, tôi quên béng đi mất." Cô lấy tay giũ giũ làn tóc xòa quanh mặt rồi cẩn trọng ngắm nghía vẻ ngoài của mình. Người cô sặc mùi đàn ông và trông không được những khi xinh đẹp nhất.
"Cô có định chui ra khỏi đó vào tối nay không đấy?"
"Chờ tôi một lát," cô nói, và quẳng đống mỹ phẩm của mình vào cái va li đang chễm chệ trên nắp bồn cầu đóng. "Tôi vắt quần áo ướt lên giá để khăn tắm nhé?" cô vừa hỏi vừa gom chúng từ sàn phòng tắm lót vải sơn màu đen trắng.
"Ừ. Được chứ," anh trả lời qua cửa. "Cô còn định ở trong đó lâu không đây?"
Georgeanne cẩn thận vắt đồ lót ướt lên giá nhôm, rồi vắt áo phông và quần soóc xanh lá lên trên. "Xong rồi," cô nói khi mở cửa.
"Có chuyện gì với việc tắm nhanh thế?" Anh giơ hai tay lên như đang hứng mưa.
"Thế còn chưa nhanh sao? Nhanh thế còn gì."
Hay tay anh buông thõng xuống. "Cô ở lì trong đó, tôi ngạc nhiên là da cô lại không nhăn nheo như quả nho khô California cơ đấy." Rồi anh làm đúng điều cô đã thầm mong vào cái khoảnh khắc mở cửa ra. Anh cho ánh mắt dạo bước xuống cơ thể cô, rồi lại dạo bước lên. Một ánh nhìn thích thú lóa lên từ mắt anh, và cô cảm thấy nhẹ nhõm. Anh thích cô. "Cô dùng hết nước nóng rồi à?" nét mặt anh sa sầm lại khi anh quắc mắt hỏi.
Georgeanne mở to mắt. "Chắc thế."
"Đằng nào thì giờ cũng chả quan trọng gì nữa, mẹ kiếp," anh chửi thề khi đưa tay lên nhìn đồng hồ. "Dù tôi có đi ngay bây giờ thì quán bar ấy cũng đã hết sạch lườn gà trước khi tôi kịp đến đó." Anh quay người, bước dọc hành lang vào phòng khách. "Chắc là tôi sẽ lại chén bỏng ngô và đậu phộng thôi."
"Nếu anh đói, tôi có thể làm món gì đó cho anh." Georgeanne theo ngay sau anh.
Anh liến nhìn cô qua vai. "Tôi không nghĩ vậy."
Cô không định để cơ hội gây ấn tượng với anh trôi vuột khỏi tầm tay. "Tôi là đầu bếp cừ khôi đấy. Tôi có thể nếu cho anh một bữa tối ngon lành trước khi anh ra ngoài."
John dừng lại giữa phòng khách và quay lại đối diện với cô. "Không."
"Nhưng tôi cũng đói mà." Cô nói, đù không hẳn thế.
"Ban nãy cô ăn chưa đủ sao?" Anh nhét hai tay vào túi trước quần jeans, lút tới tận khớp ngón tay và chuyện trọng tâm sang một chân. "Thỉnh thoảng Ernie lại quên mất là không phải ai cũng ăn ít như ông. Cô nên nói ra chứ."
"Chà, tôi đã đủ phiền nên không muốn làm phiền thêm nữa," cô nói, rồi mỉm cười ngọt ngào với anh. Cô có thể thấy sự lưỡng lự nơi anh nên lấn tới. "Hơn nữa tôi không muốn làm hỏng cảm xúc của ông, nhưng cả ngày hôm nay tôi chẳng có gì vào bụng nên sắp chết đói rồi. Dù vậy, tôi hiểu người già họ thế nào. Họ ăn xúp hay xa lát và cho đó là bữa chính trong khi những người còn lại trong chúng ta gọi đó là món khai vị."
Anh thoáng nhếch môi lên.
Georgeanne coi nụ cười thoáng qua ấy là dấu hiệu tỏ ý bằng lòng nên đi qua anh vào bếp. Đối với một gã chơi khúc côn cầu tự nhận mình không thích nấu nướng, căn bếp này hiện đại đến ngạc nhiên. Cô mở cửa tủ lạnh màu quả hạnh rồi thầm kiểm kê đồ ăn trong đầu. Ernie từng bảo trong bếp chất đủ đồ ăn thức uống, và ông đã không nói đùa.
"Có thật là cô có thể làm xốt cá ngừ không?" anh hỏi từ ngưỡng cửa.
Các công thức nấu ăn vụt qua đầu cô nhanh như điện khi cô mở chạn đầy ắp các loại mì sợi và gia vị. Cô liếc nhìn John đang đứng tựa vai vào khung cửa. "Đừng bảo anh thích cá ngừ xốt kem đấy nhé? Có người thích món này, nhưng nếu như không bao giờ phải nhìn hay ngửi thấy nó lần nào nữa, thì tôi sẽ hạnh phúc lắm đấy."
"Cô nấu được một bữa điểm tâm hoành tráng chứ?"
Georgeanne đóng cửa chạn rồi quay qua nhìn anh. Cái đai lụa đen nơi eo cô tuột lỏng ra. "Dĩ nhiên là được rồi," cô vừa nói vừa thắt đâi lại thành hình nơ bướm. "Nhưng tại sao anh lại muốn ăn điểm tâm trong khi anh có tất cả những món hải sản tuyệt thế kia trong tủ lạnh?"
"Hải sản tôi ăn lúc nào chẳng được," anh trả lời với một cái nhún vai.
Georgeanne đã tích lũy được vô khối kỹ năng nấu nướng từ những năm học nấu ăn và nóng lòng muốn được gây ấn tượng với anh. "Anh có chắc muốn ăn điểm tâm không? Tôi làm món nước xốt pesto của Ý ngon tuyệt cú mèo, còn món mì trộn xốt hàu của tôi thì đáng thèm đến chết đi được đấy."
"Thế bánh quy và nước xốt thịt thì sao?"
Cô hỏi với vẻ thất vọng, "Anh đang đùa đấy à?"
Georgeanne không thể nhớ từng được học làm bánh quy và nước xốt thịt, đơn giản nó là món gì đó cô luôn biết phải làm thế nào. Cô ngờ là nó cứ thế được gieo vào đầu cô. "Tôi lại tưởng anh muốn ăn lườn gà cơ đấy."
Anh lại nhún vai. "Tôi thích một bữa điểm tâm hoành tráng, béo ngậy. Một bữa ra trò kiểu miền Nam, gồm toàn những chất kiểu dễ làm tắc động mạch ấy."
Georgeanne lắc đầu mở tủ lạnh lần nữa. "Thế thì chúng ta sẽ rán tất cả số thịt lợn tìm được."
"Chúng ta ư?"
"Ừ." Cô đặt miếng đùi lợn muối lên bàn, rồi mở ngăn đá. "Tôi muốn anh thái lát mỏng miếng đùi lợn này trong khi tôi làm bánh quy."
Anh mỉm cười, lúm đồng tiền hằn trên gò má rám nắng, rồi đẩy mình khỏi ngưỡng cửa. "Cái đó tôi làm được."
Nụ cười dễ chịu của anh làm lòng cô xốn xang. Khi đặt một gói xúc xích vào chậu rửa và tưới nước nóng lên, cô hình dung với nụ cười như thế, sẽ chẳng khó khăn gì mà anh không thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào làm bất cứ việc gì vào bất cứ lúc nào anh muốn. "Anh có bạn gái chưa?" cô hỏi khi tắt nước nóng và bắt đầu lôi bột mì và gia vị trong chạn ra.
"Tôi sẽ thái bao nhiêu đây?" anh hỏi thay vì trả lời.
Georgeanne liếc nhìn anh qua vai. Một tay anh giữ miếng đùi lợn, tay kia lóng ngóng cầm dao. "Anh nghĩ mình ăn được bao nhiêu thì cắt bấy nhiêu," cô đáp lại. "Anh có định trả lời câu hỏi của tôi không đấy?"
"Không."
"Tại sao?" Cô đổ bột mì, muối và bột nở vào bát mà không cần đong.
"Bởi vì," anh nói, thái rời một khoanh to đùi lợn, "đó không phải việc của cô."
"Nên nhớ chúng ta là bạn đấy," cô nhắc anh, thèm khát được biết rõ về cuộc sống riêng của anh. Cô xục thìa Crisco vào bát bột rồi nói thêm, "Bạn bè thì nên tâm sự với nhau."
Anh ngừng tay dao thớt và ngước đôi mắt xanh lam lên nhìn cô, "Tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô nếu cô trả lời thắc mắc của tôi."
"Đồng ý," cô nói, tự nhủ mình luôn có thể nói dối một chút nếu cần.
"Không. Tôi không có bạn gái."
Có điều gì đó trong lời tự bạch của anh khiến lòng cô còn xốn xang hơn nữa.
"Giờ đến lượt cô." Anh nhét một lát thịt muối vào miệng, rồi hỏi, "Cô biết Virgil bao lâu rồi?"
Georrgeanne trầm tư suy nghĩ trong khi đi qua John để tới lấy sữa trong tủ lạnh. Mình nên nói dối, nói thật, hay có lẽ là nửa đùa nửa thật nhỉ? "Hơn một tháng trước," cô trả lời thật lòng, và đổ thêm sữa vào bát.
"Ààà," anh nói, hơi nhếch mép lên. "Tình yêu sét đánh."
Nghe cái giọng kẻ cả mỉa mai ấy, cô chỉ muốn đập cái thìa gỗ vào người anh. "Anh không tin vào tình yêu sét đánh ư?" Cô tì bát vào hông trái và khuấy như hàng ngàn lần cô vẫn thấy bà mình làm vậy, và cũng như chính cô đã làm thế nhiều đến mức không đếm xuể.
"Không." Anh lắc đầu và bắt đầu tiếp tục thái lát miếng đùi lợn muối. "Nhất là tình yêu sét đánh giữa một người phụ nữ như cô và một lão già như Virgil."
"Một người phụ nữ như tôi? Điều đó nghĩa là sao?"
"Cô hiểu ý tôi mà."
"Không," cô nói, dù đã loáng thoáng đoán ra. "Tôi không hiểu anh đang nói gì."
"Thôi nào." Anh nhíu mày nhìn cô. "Cô trẻ trung, hấp dẫn và rất sung ma-ããã…" Anh ngừng lại, chĩa dao vào cô. "Chỉ có một lý do duy nhất mà một cô gái như cô lại đi kết hôn với gã đàn ông rẽ ngôi trái rồi chải tóc che kín đỉnh đầu như Virgil."
"Tôi thích Virgil," cô bào chữa, và khuấy bột thành một khối sền sệt.
Anh nhướng một bên mày hoài nghi. "Thích tiền của ông ta, ý cô là thế chứ gì?"
"Không phải thế. Có thể ông ta thực sự có duyên."
"Ông ta cũng có thể thực sự là một gã chó đẻ đấy, nhưng nếu chỉ mới biết ông ta một tháng, có lẽ cô không biết điều đó thật."
Thận trọng để tránh không nổi nóng mà ném thứ gì đó vào anh và phá hỏng cơ hội được mời ở lại vài hôm, Georgeanne từ tốn đặt bát bột lên bàn.
"Điều gì khiến cô bỏ trốn khỏi đám cưới?"
Tất nhiên cô không định xưng tội với anh. "Đơn giản là tôi đổi ý."
"Hay bởi cuối cùng thì đầu óc cô cũng hé rạng mà hiểu ra rằng suốt quãng đời còn lại cô sẽ phải làm tình với một lão già bằng tuổi ông cô?"
Georgeanne khoanh tay dưới ngực và quắc mắt nhìn anh giận dữ. "Đây là lần thứ hai anh nhắc tới chuyện này. Sao anh lại có hứng với mối quan hệ của tôi với Virgil thế?"
"Không phải là có hứng. Chỉ là tò mò thôi," anh đính chính, rồi cắt thêm vài lát thịt nữa trước khi bỏ dao xuống.
"Đã bao giờ anh nghĩ có thể tôi chưa làm tình với Virgil chưa?"
"Chưa."
"Chậc, tôi chưa từng làm vậy."
"Cứt thật."
Hai tay cô buông thõng, nắm lại thành một nắm đấm. "Anh có một cái đầu dơ dáy và một cái mồm tục tĩu."
John thờ ơ nhún vai và tựa một bên hông vào mép bàn. "Virgil Duffy không kiếm được hàng triệu đô bằng cách để mặc mọi thứ cho số phận đâu. Ông ta sẽ không trả tiền cho một người tình chăn gối trẻ trung ngọt ngào mà không thử xơi tái trước."
Georgeanne muốn hét vào mặt John rằng Virgil không trả tiền cho cô, nhưng ông ta đã trả. Chỉ có điều ông ta chưa nhận được lời lãi trong vụ đầu tư này. Trừ phi cô kết hôn với ông thật. "Tôi không ngủ với ông ta," cô cãi cố khi những cảm xúc trong cô trào dâng chuyển từ giận dữ sang đau đớn. Giận dữ vì anh đã phán xét cô và đau đớn vì anh đã phán xét cô thật không ra gì.
Khóe miệng anh thoáng nhích lên và một vạt tóc dày lòa xòa cọ vào lông mày khi anh lắc đầu. "Nghe này, cưng, tôi không quan tâm cô có ngủ với Virgil hay không."
"Vậy sao anh cứ nhai đi nhai lại chuyện này mãi thế?" cô hỏi, tự dặn lòng dù anh có chọc tức đến đâu cô cũng không thể để mình mất bình tĩnh lần nữa.
"Vì tôi không nghĩ cô nhận ra mình đã làm gì. Virgil là một người đàn ông giàu có và quyền lực. Vậy mà hôm nay cô đã sỉ nhục ông ta."
"Tôi biết." Cô cụp mắt nhìn xuống trước ngực áo trắng ba lỗ của anh. "Tôi nghĩ mai mình sẽ gọi điện xin lỗi ông ta."
"Ngớ ngẩn."
Cô lại ngước lên nhìn vào mắt anh. "Quá sớm ư?"
"Ôi, phải đấy. Năm sau có lẽ cũng còn quá sớm đấy. Nếu là cô, tôi sẽ nhanh chóng cuốn gói khỏi cái bang này. Càng sớm càng tốt."
Georgeanne bước tới trước một bước, dừng lại vài phân trước ngực John, và ngước lên nhìn anh như thể cô đang rơi vào cơn khiếp đảm, trong khi, thực lòng mà nói Virgil Duffy chẳng hề mảy may làm cô sợ hãi. Cô cảm thấy tồi tệ trước việc mình đã gây ra cho ông ta hôm nay, nhưng cô biết ông ta sẽ vượt qua được thôi. Ông ta không yêu cô. Ông ta chỉ muốn có cô, và cô không định day đi day lại mãi chuyện về ông ta tối nay. Nhất là khi cô còn một mối bận tâm khác bức thiết hơn, chẳng hạn như làm sao gạ John để nhận được lời mời ở lại cho-tới-khi-cô-ổn-định-lại-cuộc-đời-mình. "Ông ta sẽ làm gì chứ?" cô dài giọng. "Thuê người giết tôi ư?"
"Tôi không chắc ông ta sẽ đi xa đến vậy." Ánh mắt anh đưa xuống miệng cô. "Nhưng ông ta có thể khiến cô thành một con bé khốn khổ."
"Tôi không phải con bé," cô thì thầm, và nhích lại gần hơn. "Hoặc có lẽ anh không nhận ra."
John đẩy mình khỏi mép bàn rồi nhìn xuống khuôn mặt cô. "Tôi không mù mà cũng không ngớ ngẩn. Tôi biết chứ," anh nói, và lướt tay quanh hông lên eo cô. "Tôi nhận ra nhiều thứ ở cô, và nếu cô cởi bỏ áo choàng tắm ấy ra, tôi chắc cô có thể làm tôi hạnh phúc và mỉm cười nhiều giờ đấy." Những ngón tay anh trôi dần lên phía trên xương sống cô và ve vuốt giữa đôi vai cô.
Georgeanne không cảm thấy e sợ dù John đang đứng gần đấy. Khuôn ngực nở nang và đôi cánh tay vạm vỡ nhắc cô nghĩ tới sức mạnh của anh, nhưng bản năng cô mách bảo cô rằng chắc chắn cô có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, "Cưng này, tôi mà cởi áo choàng tắm bây giờ thì có lẽ anh phải đến chỗ bác sĩ phẩu thuật cắt bỏ nụ cười khỏi khuôn mặt anh đấy, cô bỡn cợt, giọng miền Nam rủ rỉ gợi tình.
Anh đưa tay xuống mông cô, và áp lòng bàn tay vào má cô. Ánh mắt anh thánh thức cô ngăn anh lại. Anh đang thử cô, chỉ để xem cô sẽ để anh đi xa tới đâu. "Chết tiệt, có lẽ cô cũng đáng để chịu một cuộc tiểu phẫu thuật nhỉ," anh nói, và kéo cô lại gần. Georgeanne ngây lịm đi trong phút chốc, cảm nhận xúc cảm từ cái ve vuốt của anh. Dẫu tay anh đang sờ soạng mông cô, và đầu ngực cô đang chạm vào ngực anh, cô không hề cảm thấy bị vồ lấy và nghiến ngấu như một chiếc kẹo mềm. Cô hơi thả lỏng người và lần lòng bàn tay lên ngực anh, cảm nhận
"Nhưng cô không đáng để tôi phải hy sinh sự nghiệp," anh nói khi những ngón tay anh ve vuốt khắp lần lụa trên mông cô.
"Sự nghiệp của anh?" Georgeanne kiễng chân, và đặt lên khóe môi anh những nụ hôn thật khẽ. "Anh đang nói chuyện gì vậy?" cô hỏi, sẵn sàng tự giải thoát mình khỏi vòng ôm siết của anh nếu anh làm điều gì đó cô không mong đợi.
"Cô," anh đáp lại dưới làn môi cô. "Cô đích thực là một bạn tình tuyệt vời, nhưng cô không có lợi cho một người đàn ông như tôi."
"Như anh?"
"Tôi đang phải trải qua quãng thời gian thật khó khăn, từ chối bất cứ thứ gì thừa thãi, hào nhoáng, hay tội lỗi."
Georgeanne mỉm cười. "Tôi là cái nào trong số đó?"
John khẽ cười, môi chạm miệng cô. "Georgie, tôi tin cô là cả ba thứ đó, và tôi rất muốn biết cô có thể hư hỏng đến mức nào, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."
"Cái gì không xảy ra?" cô cảnh giác hỏi.
Anh lùi lại phía sau đủ xa để có thể nhìn vào mặt cô. "Cái thứ hoang dã ấy."
"Cái gì chứ?"
"Tình dục."
Cảm giác vô cùng nhẹ nhõm tràn qua cô. "Chắc hôm nay không phải ngày may mắn của tôi," cô dài giọng nói qua nụ cười rộng ngoác mà dù đã cố cô vẫn không thể kìm lại.