Nguyên Bình Chi một bên khinh bỉ thói xấu của mình, một bên ngấu nghiến ăn, Cố Tích Ân lại nhẹ nhàng từ tốn, hiển nhiên được nuôi dạy thật tốt.
Nguyên Bình Chi nói: "Đói bụng cứ ăn thoải mái, không cần đắn đo."
Cố Tích Ân nhìn hắn một chút, khó có thể tưởng tượng một Tứ công tử nhã nhặn, lễ độ trong mắt người ngoài, thật ra cũng không câu nệ tiểu tiết.
Cố Tích Ân nói: "Thiếp quen rồi ."
Nguyên Bình Chi cười cười, nói: "Mẫu thân nàng nhất định muốn đem nàng trở thành tiểu thư khuê tú, ngày thường chắc chịu không ít cực khổ?"
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Nguyên Bình Chi liền cảm thấy có gì đó không đúng, thân thể Trưởng Công Chúa không tốt, chỉ sợ Cố Tích Ân nhớ tới sẽ thương tâm. Hắn vừa ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy Cố Tích Ân ngừng đũa, vành mắt có chút ửng hồng, nhưng nàng cố gắng đè nén tâm tình của mình, không muốn phá hư không khí đêm động phòng hoa chúc .
Qua một lúc lâu, nàng mới nghiêm túc hồi đáp: "Chàng nói sai rồi, mẹ chưa bao giờ cố ý gò bó thiếp, nàng chỉ dạy thiếp một ít đạo lý, chính là thoải mái lớn lên, sống vui vẻ."
Nguyên Bình Chi ngẩn ra, hắn không nghĩ công chúa có thể dạy nữ nhi mình như thế. Nếu biết những gì vị Trưởng công chúa này đã trải qua, đa số mọi người sẽ cho rằng nàng mang lòng oán giận, là một oán phụ hận cuộc đời này mới đúng?
Nguyên Bình Chi cầm tay nhỏ bé của Cố Tích Ân, mỉm cười ôn hòa đối với nàng nói: "Nàng có một mẫu thân rất tốt, cũng được nàng ấy nuôi dạy kỹ lưỡng, luôn làm người khác rất thích."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tích Ân hiện ra một nụ cười sáng rỡ, giống như một đóa hoa e lệ bày ra tư thái hoa mỹ nhất, khiến trái tim Nguyên Bình Chi lo sợ, tiểu nha đầu này thật có bản lãnh làm điên đảo chúng sinh .
Cố Tích Ân lần đầu tiên cười đến ngọt ngào như vậy, nói: "Phu quân cũng cho là như thế sao? Thiếp cũng nghĩ mẫu thân là người mẹ tốt nhất thiên hạ."
Nguyên Bình Chi gật đầu một cái, đáy lòng cũng thở dài. Đúng vậy, Trưởng Công Chúa Thăng Bình có lẽ là một mẫu thân tốt nhất, nhưng lại không phải nữ nhân hạnh phúc nhất . . . . .
Nguyên Bình Chi từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình quyền quý, những năm này ở Tần lâu cũng biết thêm không ít, bao nhiêu hồng nhan bị nam nhân huỷ hoại, thoáng qua trở nên thê lương, làm người ta chua xót không đành lòng.
Đối với nam nhân mà nói, có lẽ chỉ là sai lầm vô tâm, thậm chí trong suy nghĩ bọn hắn chưa chắc có cảm giác hối hận , nhưng nữ nhân theo bọn họ chỉ vì cái vô tâm như vậy mà điêu tàn khô héo.
Giống như mẹ đẻ của tam ca, cũng như Trưởng Công Chúa Thái Bình.
Nguyên Bình Chi cũng mất khẩu vị, để đũa xuống, tự mình rót hai ly trà ấm, đưa cho Cố Tích Ân một chén, nói: "Súc miệng đi, đừng ngồi nữa, chuẩn bị nghỉ ngơi thôi, khuya rồi."
Cố Tích Ân gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mắt đen to lúng liếng chuyển động mọi nơi, chính là không dám nhìn Nguyên Bình Chi một cái.
Nguyên Bình Chi buồn cười, nàng không cho là tối nay bọn họ thật sự "Động phòng" chứ?
Đúng lúc ấy, đại nha hoàn Hoà Băng trực đêm ở phòng ngoài nhẹ giọng bẩm báo: "Thiếu gia, Tôn ma ma tới, nói là phụng chỉ đại nhân truyền đạt mấy lời."
Nguyên Bình Chi nhíu mày một cái, đứng lên, Cố Tích Ân cũng vội vàng đi theo, Nguyên Bình Chi khoát khoát tay, nói: "Nàng nghỉ ngơi trước, ta đi ra ngoài xem một chút. Là ma ma bên cạnh mẫu thân, không có chuyện gì."
Cố Tích Ân khéo léo gật đầu, chỉ là trong ánh mắt có mấy phần bất an.
Làm tân nương, không có mấy người không sợ hãi mẹ chồng.
Nguyên Bình Chi ra khỏi nội thất, bên ngoài đã thấy được Tôn ma ma đầu đầy tóc muối tiêu. Tôn ma ma là nha hoàn hồi môn của mẫu thân, đã lớn tuổi, không biết hơn nửa đêm, có chuyện gì lại làm phiền lão nhân gia nàng đến đây?
Mẫu thân tự mình an bài hôn sự này, sẽ không lại đổi ý, làm khó tiểu nha đầu bên trong nhà chứ?
"Thiếu gia." Thấy Nguyên Bình Chi đi ra, Tôn ma ma vội vàng đứng lên, buông ly trà trong tay, cúi người thi lễ.
"Ma ma." Nguyên Bình Chi hướng nàng gật đầu một cái, Tôn ma ma là người nhìn hắn lớn lên, vì vậy hắn cũng kính trọng nàng một phần."Ma ma đêm hôm khuya khoắt, làm phiền ngươi tới đây rồi?"
Tôn ma ma cũng giống Trịnh thị, cưng nhất tiểu chủ tử này, nàng nhìn Nguyên Bình Chi, từ ái cười, nếp nhăn trên mặt hằn sâu cũng có vẻ hòa ái rất nhiều.
Nàng đến gần Nguyên Bình Chi, nhỏ giọng nói: "Phu nhân có mấy câu quan trọng muốn nói với ngài."
"Ah?" Nguyên Bình Chi nhíu mày, ngay cả chuyện đám cưới cũng gạt hắn, hôm nay lại có lời quan trọng dặn dò?
Tựa hồ hiểu rõ bất mãn trong lòng Nguyên Bình Chi, Tôn ma ma cũng bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Phu nhân nói, Tứ phu nhân mặc dù gả vào nhà chúng ta, nhưng tuổi quá nhỏ, không nên viên phòng, cho nên. . . . . ."
Nguyên Bình Chi nhất thời hiểu ý tứ mẫu thân, hắn cười như không cười liếc Tôn ma ma một cái, hỏi: "Đã như vậy, cần gì phải vì ta chọn một vị tân nương đây? Cưới nàng dâu lại không thể động phòng, mẫu thân muốn ta thành thân cũng không dễ chịu đúng không?"
Tôn ma ma vội vàng lắc đầu, nói: "Ai, tiểu thiếu gia của ta, đừng nói lời này. Trên đời này còn có ai so với phu nhân yêu thương ngài sao? Cho nên việc chọn lựa Cố tiểu thư, phu nhân đã tính toán kỹ, cũng vì muốn tốt cho ngài."
Nguyên Bình Chi"Hừ" một tiếng, vẫy vẫy tay áo nói: "Ta hiểu rõ, ngươi trở về đi ."
Nói xong, hắn xoay người về nội thất, Tôn ma ma vội vàng kéo hắn lại, nói: "Thiếu gia, ý phu nhân là, ngài tối nay nên nghỉ ở phía tây phòng hoặc là thư phòng cũng tốt."
Trịnh thị cho nhi tử ngủ ở tây phòng, hiển nhiên là muốn tách nhi tử và con dâu, không để cho bọn họ cùng phòng.
Trong mắt của Trịnh thị, Cố Tích Ân thật quá nhỏ, nếu như mặc cho nhi tử và nàng ngủ phòng cùng, ai có thể đảm bảo hắn kiềm chế được hay không. Nếu như có cái ngộ nhỡ, vậy giống như chà đạp trẻ con. Nàng dâu mặc dù cưới vào cửa, nhưng cũng muốn đợi nàng đủ mười lăm tuổi, qua tuổi cập kê rồi mới viên phòng.
Nhưng nghe Tôn ma ma nói, Nguyên Bình Chi lại đột nhiên biến sắc, giận dữ nói: "Ta không bệnh không đau, đêm động phòng hoa chúc tại sao muốn cùng tân nương ở riêng? Cưới hay không do các ngươi, ngủ hay không còn phải tùy các ngươi, vậy chú rể như ta có ích lợi gì? Ta nghĩ việc cưới xin cũng không tốt lành gì, tốt nhất đem Cố tiểu thư về phủ công chúa!"
Tính tình kiêu căng, bốc đồng rốt cuộc đại bộc phát.
Hắn thật sự chịu đủ rồi!
Nam nhân sao có thể uất ức như thế, mặc cho đám phụ nữ nhào nặn?
Hắn không cần!
Nếu Cố Tích Ân gả cho hắn, sẽ do hắn an bài!
Cùng nàng động phòng hay không, là chuyện của hắn!
Hừ!
Cho dù hắn muốn bẻ hoa tàn thì thế nào? Ai kêu nàng vội vàng muốn lập gia đình?
Thật sự coi hắn lòng dạ bồ tát? Hắn tốt bụng tiếp nhận một nha đầu đáng thương, lại phải phòng trống thủ thiết ba năm. Tiểu thê tử trong trắng như nước lại không thể động, còn đâu đạo lí? Người tốt phải chịu uất ức?
Tôn ma ma từ nhỏ đã quen tính tình đùa bỡn của hắn, biết hắn chỉ là con cọp giấy, dáng vẻ dù đáng sợ nhưng không có lực sát thương, cho nên căn bản không quan tâm, tiếp tục cười he he nói: "Phu nhân sao lại cam lòng để cho thiếu gia phòng không gối chiếc đây?"
Dứt lời, ánh mắt của Tôn ma ma liếc về phía Hoà Băng, Hoà Ngọc đứng một bên, cùng với Thu thủy, Thu Nguyệt hai Đại Nha hoàn hồi môn của Cố Tích Ân nói: "Không phải có sẵn người sao? Trưởng công chúa cũng không phải người không biết đạo lý, biết khuê nữ nàng gả tới đây, là uất ức thiếu gia, cho nên đã nói rõ Thu Thủy và Thu Nguyệt là cố ý an bài cho thiếu gia thị tẩm."
Nguyên Bình Chi im lặng.
Đây là chuyện gì?
Mặc dù trong những gia đình quyền thế, đại nha hoàn hồi môn của tân nương đa số cam chịu vì cô gia thông phòng, nhưng nhiều người vẫn không chấp nhận việc chủ động an bài thị tẩm thay cô gia. Làm vậy khuê nữ của mình ở chỗ nào a? Dù khó khăn cũng hi vọng nữ nhi mình gả cho một phu quân chung tình.
Nhưng Trưởng Công Chúa Thái Bình thật sự bất đắc dĩ. Bệnh của nàng tới đột ngột lại hung hiểm, có thể không chữa được. Thái y cũng đã tâu với Hoàng đế nàng không còn nhiều thời gian, cho dù Hoa Đà tái thế, chỉ sợ cũng bất lực. Việc này khiến nàng không thể vì nữ nhi mà tính toán cẩn thận, nàng lại không cam lòng giao nữ nhi cho trượng phu trông nom. Nhìn Cố gia trọng nam khinh nữ, Cố Tích Ân đến Cố Gia, không biết phải chịu uất ức như thế nào, sau này không chừng còn tuỳ tiện bị gả đi.
Cố Gia cũng là thế gia, của cải đầy nhà, nếu không cha mẹ chồng Cố Gia sẽ không có lá gan bất kính với công chúa một nước. Mặc dù chỉ là len lén dùng chút thủ đoạn, nhưng nếu so đo, cũng đủ cho hoàng đế trị bọn họ tội coi rẻ hoàng quyền. Hoàng đế Huyền Dục bất đắc dĩ nhịn xuống, bởi vì chiến công trước kia của Cố Gia, mặt khác cũng e dè nghị luận của mọi người. Dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy sinh con là việc thiên kinh địa nghĩa , công chúa cũng không thể làm cho người ta đoạn tử tuyệt tôn đi?
Cố Gia vốn ngang ngược kiêu ngạo, tuyệt đối không để nữ nhi công chúa vào trong mắt. Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Trưởng công chúa thà đem nữ nhi gả ra ngoài, phó thác cho người khác cũng không muốn nhờ cậy Cố gia.
Nhưng bất kể nàng gả con gái cho ai, nữ hài tử mới vừa tròn mười hai tuổi cũng không cách nào lập tức viên phòng. Cho dù có là cầm thú chuyên đùa giỡn các bé gái, Trưởng công chúa cũng tuyệt đối không cho phép người khác đối xử với nữ nhi chưa thành thục của mình như vậy.
Đối với nữ hài tử mệnh thuỷ, không chỉ xương cốt tốt, mà các cơ quan cũng chưa phát triển hoàn toàn, nếu gắng gượng sinh hoạt vợ chồng, chỉ gây tổn thương đối với thân thể nàng, hơn nữa còn phát sinh nhiều bệnh phụ khoa.
Sau khi Trưởng công chúa biết bệnh tình, nhanh chóng suy tính đối sách, hỏi thăm ý kiến của nữ nhi, không ngờ nàng còn nhỏ tuổi đã để ý đến Nguyên Bình Chi, cho dù chưa chân chính biết đến tư vị chữ “Tình”, nhưng chắc chắn cũng có ấn tượng tốt.
Vì vậy, công chúa nhờ cậy hoàng đế, hoàng đế lại đánh tiếng với Trịnh thị. Sau khi gặp Cố Tích Ân, Trịnh thị rốt cuộc cũng chấp thuận hôn sự này.
Trịnh thị cũng vì Cố Tích Ân xinh đẹp mà cảm thán, bà biết đứa con mình thích nhất sắc đẹp, một khi chân chính gặp mặt, chắc chắn sẽ không ghét Cố Tích Ân. Cho nên bà chấp nhận cô con dâu nhỏ này cũng bởi vì Nguyên Bình Chi sẽ không ghét, một khi nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của nàng, nhất định hắn sẽ mềm lòng, cam chịu số phận, nhận thức hôn sự này.
Nếu như tự tiện cưới cho Nguyên Bình Chi một cô nương cùng tuổi, tính tình thiếu gia của hắn chắc chắn sẽ phát tác, tự tiện đuổi con gái nhà người ta ra khỏi cửa, thời điểm nghị hôn trước kia, những chuyện tương tự hắn làm cũng không ít.
Cái gọi là không ai hiểu con bằng mẹ, Trịnh thị bị Nguyên Bình Chi quấy nhiều năm như vậy, mới đắn đo đào hố cho hắn sập bẫy.
Về phần tại sao Nguyên Bình Chi không muốn thành thân, Trịnh thị mơ hồ đoán được một chút duyên cớ, đại khái chắc là quan hệ cùng tiểu thư nhà nào đó có ẩn tình. Nhưng làm người không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nên thành gia lập thất, có một gia đình thuộc về mình .
Trịnh thị định dùng thời gian ba năm, dạy dỗ Cố Tích Ân cho tốt, cũng thuận tiện kiềm chế tâm đứa con nhà mình.
Cho nên, việc hôn sự này của Nguyên Bình Chi cũng không phải là vội vàng nhận, mà là kết quả suy nghĩ của rất nhiều người đứng phía sau.
Lúc Trưởng công chúa và Trịnh thị đàm luận hôn sự cũng đã ước định, trước khi Cố Tích Ân đến tuổi cập kê, an bài cho Nguyên Bình Chi hai nha hoàn thông phòng, chỉ cho họ thị tẩm, tuyệt đối không cho phép họ họ sinh hài tử trước Cố Tích Ân.
Hai nha hoàn thông phòng này là lựa chọn trong Hoà Băng, Hoà Ngọc, Thu Thuỷ, Thu Nguyệt theo ý của Bình Chi.
Các trưởng bối đều đã an bài tốt, nhưng chỉ là họ quên mất thiếu gia bọn họ chưa chắc nguyện ý chấp nhận các nàng.
Nhìn gương mặt âm trầm của Nguyên Bình Chi, hướng về phía Tôn ma ma quát lớn: "Ta khi nào nói sẽ chấp nhận nha hoàn thông phòng rồi hả? Còn ngại trong phủ không đủ náo nhiệt sao? Ngươi trở về đi! Nói cho mẫu thân ta biết, đêm nay ta sẽ ôm vợ ngủ!"