Ngày sáu tháng sáu, tiết Mang chủng.
Hứa Xuyên Hòa mở mắt ra, cơ thể yếu ớt đến mức không cảm nhận được tay chân. Từng khớp xương đau nhức tê dại, huyệt thái dương giật nảy liên tục. Hứa Xuyên Hòa nhìn đồng hồ trên điện thoại, hóa ra hắn đã ngủ li bì suốt mười bốn giờ.
Không ai đánh thức hắn dậy. Thôi, âu cũng là chuyện bình thường. Hắn trốn học, chạy về nhà ông nội; hay hắn nép mình ở nơi thâm sơn cùng cốc, xung quanh thậm chí không có sinh vật sống; và dẫu cho hắn chết đi thì cũng chẳng ai hay biết.
Hứa Xuyên Hòa không thể chịu đựng những lời sỉ vả và châm biếm của bạn học bèn quyết định tránh xa sự hối hả và nhộp nhịp của thành phố. Hắn không màng đến thế sự, chết gí trong một căn nhà gỗ ở nông thôn trải qua tháng ngày ăn no chờ chết.
Khi hắn xuất hiện trước mặt ông nội với cặp sách và hành lý, ông nội chỉ biết thở dài và quẳng cho hắn một câu: “Không nên người.”
Hắn có thật là một kẻ không nên người? Hứa Xuyên Hòa của năm mười tám tuổi thường tự vấn bản thân như thế.
Đối mặt với sự ơ hờ, ngôn từ thô tục và bạo lực học đường, Hứa Xuyên Hòa từng nghĩ đến việc phản kháng bằng cách dùng bạo lực khống chế bạo lực. Về khoản đánh nhau, hắn luôn là người chiến thắng. Song không biết tự lúc nào, tâm trí của chàng thiếu niên bỗng chốc hóa thành vũng nước lặng. Mọi thứ đều mất đi phần tốt đẹp và thú vị trong hắn. Hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ và chán nản.
Tránh thị phi, tránh những kẻ mất thiện chí, giữ gìn bản tâm và lương tri. Đây là cách Hứa Xuyên Hòa lựa chọn cốt chống lại thế giới.
Ngoài kia có biết bao nhiêu tên khốn kiếp, nhưng vì sao chỉ có cuộc sống của hắn là trở nên hỗn độn? Chỉ vì hắn không có cha mẹ, từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, trải qua hết thảy tủi nhục… Hay chẳng lẽ vì hắn là người đồng tính?
Hứa Xuyên Hòa ngồi dậy khỏi chiếc giường ván ép, uốn cong sống lưng thành con tôm. Hắn giữ nguyên tư thế này trong chốc lát, đoạn hô: “Ông!”
Chẳng ai đáp lại, có lẽ ông đi câu cá với trưởng thôn. Hứa Xuyên Hòa nghĩ.
Hứa Xuyên Hòa đẩy cửa căn nhà gỗ ra, đôi chân buông thõng xuống dưới mép bậc tam cấp. Dáng ngồi lười biếng chẳng ra giống ôn gì, còn có điếu thuốc đang cháy giữa đôi môi hắn. Hứa Xuyên Hòa thẫn thờ nhìn những ngọn núi trập trùng trong màn sương. Trời bên kia đã nhá nhem tối, cơn mưa nặng hạt đang chực đổ xuống. Hắn chán nản vuốt tóc mái, chống tay xuống nền đất rồi ngả ra sau nhả từng vòng khói.
Gió mùa hạ phả vào mặt, xung quanh lặng ngắt như tờ. Hứa Xuyên Hòa nhắm mắt lại muốn ngủ thoáng chốc. Bỗng, hắn nghe thấy một tiếng chuông lanh lảnh.
“Đinh đang ——”
Không có ai đạp xe trên cánh đồng, trên sườn đồi hoặc trong bụi rậm. Vậy chuông của ai đang reo? Hay một thứ gì đó khác? Hứa Xuyên Hòa đưa mắt săm soi trên mái hiên, ông nội không treo chuông gió cơ mà? Hơn nữa âm thanh này dường như không phát ra từ gần đây.
Khi ánh mắt dừng lại ở lối vào rừng sâu, Hứa Xuyên Hòa đã mấy lần cố gắng quay đầu nhưng suy nghĩ và sự chú ý vẫn bị thu hút bởi phương hướng đó. Cứ như có người nào ở cuối rừng đang không ngừng vẫy gọi hắn.
Sau này mỗi khi Hứa Xuyên Hòa nhớ về cảnh tượng này, hắn không còn cho rằng tiếng chuông kia là một lời “vẫy gọi”. Mà là, sự “chỉ dẫn”. Nó tựa như ngọn hải đăng đứng lặng trong bóng tối. Và cuộc sống của Hứa Xuyên Hòa chính thức bắt đầu khi hắn bước ra bước đầu tiên đi về phía khu rừng. Đó cũng là lúc cuộc sống của hắn có ý nghĩa thực sự.
Phải nói rằng hắn đã quá quen với khu rừng gần nhà gỗ. Thuở còn bé, hắn thường xuyên chạy vào đấy đào trứng chim và hái quả hồng. Nhưng, hắn chưa bao giờ đặt chân đến nơi sâu nhất. Hứa Xuyên Hòa chạy như bay vào đó, cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi về sau trong tầm mắt. Sự nôn nóng và bất an chẳng thể giải thích khiến hắn cứ tăng tốc, chạy như điên vào rừng sâu.
Đến hồ, đã không còn đường để đi nữa. Tim đập dữ dội trong lồng ngực, Hứa Xuyên Hòa bèn mở to miệng thở phì phò. Không khí trong lành rửa sạch phổi, hắn cũng từ từ lấy lại bình tĩnh. Hắn đi loanh quanh khắp nơi, chợt trông thấy nhành Linh Lan sắp khô héo mà không rõ lý do.
Hứa Xuyên Hòa ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra sự sinh trưởng của thân và lá hoa. Đoạn hắn chạy đến hồ, vốc nước đầy cả hai tay. Sau đó hắn chạy tới tưới nước lên bụi Linh Lan, và cứ thế lặp đi lặp lại những chục lần. Đến khi từng cánh hoa đã thấm nước, hắn mới yên tâm ngồi phịch xuống đất. Hứa Xuyên Hòa dựa vào một phiến đá, khoác cánh tay lên đầu gối chân phải. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt bị chia cắt thành từng mảng rải rác bởi hàng cây tươi tốt.
Ánh nắng chan hòa rụng rơi trên mặt hắn. Bóng mát từ tán cây phủ xuống xua tan cái nóng oi ả của ngày hạ. Vầng trán Hứa Xuyên Hòa lấm tấm những hạt mồ hôi, hắn thích thú cảm nhận làn gió mát rượi từ hồ thổi tới.
Cơn buồn ngủ nuốt chửng lấy ý thức, Hứa Xuyên Hòa chìm vào giấc mộng an yên. Một tia sáng trắng xóa chậm rãi tỏa ra từ trong bụi Linh Lan. Thoáng sau, thiếu niên áo trắng xuất hiện bên cạnh Hứa Xuyên Hòa. Cậu tựa đầu vào vai hắn, nở nụ cười mãn nguyện.
“Đinh đang ——”
“Em chờ được anh rồi, A Xuyên.”