Người đứng bên cạnh xe ngựa vẫn là thị nữ ngày trước của Phó Đông Ly – Lạc Mai. Nàng ta trang điểm rất kỹ càng, ánh mắt lợi hại hơn mấy thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng ở sâu trong khuê các vài phần.
Lạc Mai chán ghét nàng, nàng cũng tự hiểu. Nếu không phải vì ngại nàng có liên quan tới Phó Đông Ly, từ trước tới giờ, Lạc Mai chưa từng để nàng vào mắt.
Màn xe được vén lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ đến bức người.
Theo như những gì nàng biết thì năm nay, Phó Đông Ly mới có hai mươi hai tuổi.
Dựa theo số tuổi ở kiếp trước của nàng để tính, tên này còn nhỏ hơn nàng bốn tuổi, nhưng nam nhân trẻ tuổi như thế mà lòng dạ lại đầy tâm cơ, ở trong triều thì “lật tay làm mây, úp tay làm mưa”, ra lệnh cho quần thần.
*Nguyên văn là “phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” – ý nói kẻ giỏi giở thủ đoạn, lộng quyền
Ngày hôm nay, Phó Đông Ly không mặc quan phục. Hắn mặc bộ cẩm bào màu xanh lơ, quả thật rất có dáng vẻ của một công tử thế gia phong lưu.
Trong xe ngựa rất rộng, vô cùng thoải mái, ngoài ra còn có điểm tâm được làm đẹp đẽ, khéo léo, bày ở bên cạnh.
“Công chúa quả là hết lòng tuân thủ lời hứa, ta còn tưởng rằng công chúa không dám đến chỗ hẹn đấy.”
Nói xong, ánh mắt hắn lập tức đánh giá nàng, chẳng hề khách khí một chút nào. Y phục màu vàng nhạt bằng lụa mỏng được khoác lên người nàng, đơn giản mà không mất đi vẻ trang nghiêm, châu ngọc và trâm cài trên đầu nàng chỉ để làm đẹp, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có một chút đẹp mắt, thanh nhã.
Phó Đông Ly chẳng hề che giấu sự thưởng thức nơi đáy mắt, hắn chỉ cảm thấy kể từ lần trước, sau khi tự sát bằng cách cắt cổ tay không thành, nữ nhân này thay đổi đến mức kinh người, báo hại hắn muốn tìm cơ hội bắt nàng đến bên cạnh mình, cẩn thận mà tìm tòi, thăm dò xem rốt cuộc là có chỗ nào không đúng.
Thế nhưng mỗi lần tới gần nàng, hắn đều cảm thấy giống như lại phát hiện ra thêm một ưu điểm của nàng để thưởng thức.
Thông minh, ngang ngược, kiêu ngạo nhưng lại bình tĩnh.
So với ấn tượng của hắn về Thất công chúa nhát gan, phiền phức, động một cái là khóc, nàng hoàn toàn khác biệt.
Tô Mặc Nhu thấy mình bị Phó Đông Ly xem như tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức, nàng nở nụ cười nhạt nhẽo với hắn: “Đại nhân giúp ta một việc lớn, bây giờ chỉ là mời ta xuất cung trò chuyện, sao ta có thể chối từ?”
“Xuất cung trò chuyện là bước đầu tiên, nếu hạ quan muốn nàng lấy thân báo đáp thì sao?”
“Với địa vị và phong thái của đại nhân, chỉ cần ngoắc tay một cái là có vô số mỹ nữ sà vào lòng rồi, đối với một nữ nhân không thích qua lại thân thiết với ngài như bản công chúa đây, tin rằng đại nhân sẽ không quá miễn cưỡng.”
Phó Đông Ly mừng rỡ: “Chiêu lấy lùi làm tiến này của nàng khiến hạ quan cực kỳ thưởng thức đấy.”
“Đây không phải là lấy lùi làm tiến gì cả, sự thật đấy.”
Nghe vậy, hắn đột nhiên dùng cán quạt nâng cằm nàng lên, nói với vẻ trêu tức: “Nếu như hạ quan cố ý muốn thân thể ấm áp mùi hương, mềm mại như ngọc của nàng thì sao?”
Tô Mặc Nhu đáp lại, chẳng hề hoang mang: “Nếu ta đã thiếu ân tình của ngài, ngài cứ việc lấy, ta sẽ vâng theo.”
“Chỉ vì một thị nữ, đáng giá ư?”
“Thị nữ cũng là người, cũng được phụ mẫu sinh ra, nuôi nấng, mạng của chúng ta không hề đáng giá hơn bọn họ.”
Hắn bật cười một tiếng: “Ngây thơ quá đấy!”
Tô Mặc Nhu đẩy cán quạt đang nâng cằm mình sang một bên: “Điều này chứng tỏ lòng dạ bản công chúa rất lương thiện, dù sao thì đó cũng là một mạng người.”
“Xa cách mới có ba ngày, công chúa nhanh mồm nhanh miệng lại khiến hạ quan càng ngày càng yêu thích.”
“Có thể được Phó đại nhân yêu thích là vinh hạnh của bản công chúa.” Cảm thấy xe ngựa chạy lộc cộc xa dần hoàng cung, nàng không khỏi mở miệng hỏi: “Không biết hôm nay, đại nhân có dự định gì?”
“Vốn định bắt công chúa đến phủ Thừa tướng để ôn lại chuyện cũ, chỉ là...” Phó Đông Ly cúi xuống, thấy nàng nhíu mày, hắn cố nén ý cười, xoay chuyển lời nói: “Vậy thì theo ý nàng đi, dưa hái xanh sẽ không ngọt, tuy rằng miệng nàng vừa nói không có ý gì với ta, nhưng ngày trước, nàng đối với ta là tình thâm ý trọng, cuồng dại không đổi.”
“Ta không biết vì sao tính tình của nàng lại đột nhiên thay đổi quá nhiều như vậy, nếu như tất cả chỉ là diễn trò cho ta xem, ngược lại thì ta muốn xem thử một chút, nàng có thể ngụy trang bao lâu nhỉ?”
Không đợi nàng giải thích, hắn lại nói: “Nếu đã như vậy, ngày hôm nay, nàng cứ cùng ta dạo bước ở trên đường đi.”
“Chỉ là đi dạo?” Nàng không thể tin được.
“Chỉ là đi dạo” Hắn gật đầu nhẹ nhàng.
“Nhưng ta không mang bạc theo, lỡ như đại nhân nhìn trúng cái gì đó, sau đó mở miệng sư tử với ta, cho dù là một nửa đồng tiền, ta cũng không có để mà lấy ra cho ngài.”
Phó Đông Ly lại cười to. Hắn phe phẩy cây quạt, nói: “Nàng sợ ta xảo trá rồi hả?”
“Tuy rằng ta là công chúa có địa vị cao quý, nhưng bổng lộc mỗi tháng rất ít.”
Nàng không phủ nhận mình là một công chúa nghèo túng, bởi vì ngày thường, nàng không được hoàng thượng ban thưởng; hơn nữa, lúc chuồn ra khỏi cung, bạc phát mỗi tháng cũng đã bị nàng xài hết. Đường đường là một công chúa mà còn nghèo hơn lúc còn đi làm ở thế kỷ 20, ngẫm lại cũng thật đáng buồn.
*Thú thật thì chỗ này mình cũng không hiểu sao tác giả lại viết thế kỷ 20 nữa ~~~ trong raw ghi rõ thế kỷ 20 mới ngộ chớ ~~~
“Ta không đê tiện đến mức đi dọa nạt một nữ nhân đâu, nếu nàng thật sự không cầm bạc theo bên mình, thích cái gì thì nói, ta cũng không ngại trả tiền thay nàng đâu.”
“Cái này là ngài nói đó nha, đến lúc đấy, tốt nhất thì ngài đừng có khóc rồi tố cáo ta tiêu hết số bạc của ngài nhá!”
Nàng không hề khách khí với hắn một chút nào.
Từ đầu đến cuối con đường, tiếng rao gọi của những người bán vang vọng khắp phường lớn ngõ nhỏ, không tới ngàn quầy hàng cũng có tới mấy trăm quầy.
Tô Mặc Nhu vốn là một nữ nhân cực kỳ nghiện mua sắm, bây giờ lại đi đến thời đại xa lạ, đối với những thứ mới mẻ của người cổ đại, nàng càng cảm thấy thú vị.
Nàng mua không ít tượng đất nhỏ, châu ngọc và trang sức, tơ lụa vải vóc càng được nàng chọn lấy từng cuộn một.
Đáng thương nhất chính là Lạc Mai. Không biết có phải là Tô Mặc Nhu cố ý muốn gây khó dễ cho nàng ta hay không, mỗi khi nàng mua xong thứ này thứ nọ, nàng đều rất tự nhiên bỏ vào trong tay Lạc Mai, thoải mái biến nàng ta trở thành người khuân vác đồ của mình.
Dường như Phó Đông Ly cảm thấy thú vị trước hành động mua sắm điên cuồng của nàng, nhất là khi nàng nghiêm túc, nhẫn nại để mặc cả với người bán hàng, hắn lại chợt nở nụ cười.
Hai người đi dạo suốt cả con đường, sau một hồi đi dạo, tay của Lạc Mai đã chất đầy đủ thứ đồ với mọi kiểu dáng.
Cái gọi là khi dễ người khác cũng cần phải có mức độ, nhất là khi trêu chọc người ta quá đà, đối với Tô Mặc Nhu cũng không có gì tốt.
Thấy tốt hơn rồi thì hãy kiềm lại, điều đó luôn là ưu điểm của nàng, huống hồ lại sắp tới *hưởng ngọ*. Đi dạo hơn hai canh giờ, chân nàng mỏi, bụng cũng đói.
*Hưởng ngọ: Ý nói sắp tới khoảng thời gian từ 11 giờ trưa cho đến 1 giờ chiều
Tô Mặc Nhu suy nghĩ rồi nhắc đến việc tìm một quán cơm để nghỉ chân, lấp đầy bụng rỗng.
Phó Đông Ly lấy ra một xấp ngân phiếu, huơ huơ trước mắt nàng: “Không phải nàng nói sẽ xài sạch sẽ số bạc trên người ta hay sao? Ta đếm một chút, ở đây còn đến tận bảy vạn lượng, nàng có muốn tiêu hết toàn bộ rồi nói lại không?”
Tô Mặc Nhu tức giận, trợn mắt với hắn. Chân nàng nhưng nhức, nàng âm thầm mắng cái tên khoe của này đến 1000 lần.
“Bỏ đi, bụng ta đói lắm.”
Hiếm khi nàng dùng giọng điệu mềm mại như vậy để nói chuyện, Phó Đông Ly cảm thấy da đầu mình tê rần cả đi. Hắn biết nếu như hắn tiếp tục trêu chọc, nữ nhân này nhất định sẽ nổi bão, do đó mới cất ngân phiếu lại, tạm tha cho nàng một lần.
Hắn xoay người, ra lệnh cho Lạc Mai: “Đưa mấy thứ này về cung, sau đó trở về phủ Thừa tướng, bảo Mạc Khiêm đánh xe ngựa tới đây, ngươi không cần theo bên cạnh ta để hầu hạ.”
Lạc Mai nghe vậy thì cảm thấy hơi uất ức, nhưng lời nói của chủ tử còn khó cãi lại hơn thánh chỉ. Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể mang một đống đồ rồi xoay người bỏ đi với vẻ miễn cưỡng.
“Muốn ăn gì?”
Tô Mặc Nhu phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy đủ kiểu quán cơm ở hai bên đường, nàng đột nhiên nhớ tới bánh sủi cảo do mẹ làm mà mình thích ăn nhất.
Từ lúc đến thời đại này, nàng chưa từng ăn sủi cảo một lần nào. Ánh mắt khẽ đảo, nàng chợt nhìn thấy cách đó không xa có một quán sủi cảo tên là Tuyệt Vị. Đó là quán ăn có ba lầu, trông rất khí thế, không hề thua mấy tửu lâu bình thường. Bán sủi cảo mà có thể xây nhà đến mức này, hẳn là họ làm rất ngon. Nàng lập tức chỉ tay ngón mềm mịn về một phía: “Ta muốn ăn bánh sủi cảo có nhân gồm ba loại thịt.”
Phó Đông Ly cười nói: “Được, vậy thì chúng ta sẽ ăn bánh sủi cảo có nhân gồm ba loại thịt.”
Dứt lời, hai người liền bước tới trước cửa quán. Có lẽ đang vào giữa trưa, khách trong quán rất nhiều, bàn nào cũng đầy người, tiểu nhị vô cùng khó xử: “Hai vị khách quan, thật ngại quá, quán của chúng tôi không còn chỗ trống nữa.”
Ánh mắt Phó Đông Ly chợt hiện ý cười, hắn phe phẩy chiếc quạt ngà voi: “Không còn chỗ à? Chuyện này không ổn, làm sao bây giờ? Ngày hôm nay, nếu bản quan không ăn sủi cảo ở đây thì tâm trạng sẽ chẳng tốt, tâm trạng mà chẳng tốt, không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu đấy.”
Hắn vừa nói xong, chưởng quầy lập tức ra chào. Vừa thấy hắn, ông ta đã vội vàng lấy lòng: “Ôi, không phải là Phó đại nhân đây sao? Mời ngài vào trong.”
Phó Đông Ly cười một tiếng: “Không phải tên gia hỏa này vừa mới bảo chẳng còn chỗ đó sao?”
Chưởng quầy lập tức đá cho tiểu nhị một cước: “Đại nhân, tiểu tử này vừa tới không lâu, có nhiều chuyện vẫn còn chưa biết. Đừng nói khách trong quán chưa ngồi đầy chỗ, cho dù có đầy, đại nhân tới đây, tiểu nhân cũng sẽ đuổi vài người đi, đảm bảo không thiếu chỗ của ngài.”
Phó Đông Ly cười cười, đi theo chưởng quầy vào trong quán sủi cảo.
Tô Mặc Nhu không khỏi xuýt xoa. Khó trách ở thời đại này, ai nấy đều bỏ mạng để tranh quyền đoạt thế, chỉ vì những thứ này nọ đó hoàn toàn có thể mê hoặc lòng người, khiến cho người ta mất đi bản tính.
Chưởng quầy dẫn hai người đến một nhã gian* trên lầu ba, có thể nhìn ra rằng chỗ này được chuẩn bị cho những nhân vật lớn, có danh vọng cao.
*Ở hiện đại thì nó chính là mấy phòng ăn riêng, không gian riêng trong một nhà hàng
Tiểu nhị của quán vội vàng đưa danh sách món ăn cho hai người xem qua. Tô Mặc Nhu cảm thấy mình và Phó Đông Ly ở cùng nhau như vậy, hắn quả thật rất giống một tên ác bá không phân rõ phải trái, bởi vì nàng vừa mới nghe loáng thoáng tiểu nhị và chưởng quầy nói với nhau ở bên ngoài, họ nói rằng nhã gian này đã có người đặt rồi.
Chưởng quầy trả lời rất nhỏ rằng, cho dù Hoàng thượng đặt chỗ đi chăng nữa, bây giờ Phó đại nhân tới cũng phải nhường.
Nàng đang ung dung uống trà, chợt nghe có tiếng người quát ở ngoài cửa: “Hai canh giờ trước, bản đại gia đã phái người đến đặt chỗ, bây giờ ngươi lại để cho người ta chiếm lấy? Buồn cười, ngược lại bản đại gia rất muốn xem xem là ai dám to gan lớn mật như vậy, dám chiếm chỗ của bản đại gia...”
Kèm theo tiếng rống to là chiếc màn cửa bị người xốc lên, vài tên hán tử hùng hổ bước vào, kẻ cầm đầu là một tên tầm hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, dáng vẻ tuấn tú, chỉ tiếc mí mắt bị sưng phù, cả người buông thả, mệt mỏi.
Hắn ta vừa nhìn thấy Phó Đông Ly phe phẩy chiếc quạt, hai đầu gối lập tức mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước cửa, vẻ kiêu ngạo ban đầu không còn trên mặt, thay vào đó là vẻ nịnh hót: “Hạ quan tham kiến tướng gia!”
Phó Đông Ly hừ hừ, cười một tiếng: “Liễu Thị lang, bản quan chiếm nhã gian mà ngươi vừa đặt, không phải ngươi muốn tìm bản quan để nói ý kiến sao?”
Đối phương vừa xuất hiện không phải ai khác ngoài Liễu Thanh Thành - ca ca của Liễu Quý phi, hắn ta vội vàng lắc đầu: “Sao có thể chứ? Phó Thừa tướng chiếm nhã gian mà hạ quan đã đặt, đó là vinh hạnh của hạ quan.”
Nói xong, hắn ta liền chớp mắt, vừa nhìn thấy Tô Mặc Nhu, ánh mắt hắn ta chợt sáng ngời.
Khá lắm, mắt ngọc mày ngài, một cô nương có dung mạo như tiên nữ trên trời.
Khó trách Liễu Thanh Thành không biết Tô Mặc Nhu, bởi vì ở trong triều, chức quan của hắn ta không cao, do đó mà trong một vài trường hợp tổ chức cung yến, hắn ta không có tư cách tham dự.
Phó Đông Ly nổi giận trước cái nhìn kinh ngạc, trần trụi của Liễu Thanh Thành dành cho Tô Mặc Nhu. Giống như bảo bối của mình bị người ta nhìn trộm, ánh mắt Phó Đông Ly chợt trở nên lạnh lùng, hắn hừ hừ: “Nếu đã vậy, ngươi còn quỳ ở đó làm gì?”
Liễu Thanh Thành vội vàng đứng dậy, khúm núm mà nói: “Vậy thì hạ quan sẽ không quấy rầy tướng gia dùng bữa nữa.”
Dứt lời, hắn ta và mấy người bằng hữu lập tức xoay người chạy khỏi đó.
Tô Mặc Nhu không khỏi thở dài, xem ra, Phó Đông Ly đúng là một đại ác bá trong kinh thành này.
Nàng gọi vài món ăn, lại dặn bọn họ làm 20 viên sủi cảo. Đợi tiểu nhị rời đi rồi, nàng liền nhịn không được mà nói: “Thật ra thì nếu ở đây không còn chỗ, chúng ta có thể đến nơi khác, cứ chiếm chỗ người ta như vậy thật không hay chút nào.”
“Chỗ này hoàn toàn che giấu bí quyết làm sủi cảo, thậm chí còn nổi danh nhất trong kinh thành, nếu đã muốn ăn, tại sao lại không chọn chỗ ăn ngon nhất?”
“Nhưng ngài rõ ràng ỷ vào thân phận để ức hiếp người khác!”
“Ta có thân có phận, vì sao không lợi dụng chứ?” Hắn cúi đầu xuống, nói rất nghiêm túc, cẩn thận: “Trên thế gian này, quyền thế đại diện cho tất cả mọi thứ. Hôm nay, nàng thấy ta ức hiếp hắn, nhưng ở một nơi nào đó mà nàng không thấy được, hắn càng ức hiếp nhiều kẻ đáng thương hơn.”
Câu nói tựa như một lời cảnh tỉnh.
Đúng vậy, cho dù nàng không có cách nào để nhìn nhận giá trị quan* của Phó Đông Ly, nàng cũng không thể phủ nhận những lời mà hắn vừa nói, bởi vì ý nghĩa đằng sau nó chính là hiện thực.
*Cái nhìn về giá trị
Cá lớn nuốt cá bé, Phó Đông Ly đang dùng phương thức của mình để dạy cho nàng biết một chút.
Không quyền không thế, nàng chỉ có thể ở tình cảnh bị vây đánh.
Muốn có tôn nghiêm để sống sót mà không có quyền lực chống đỡ, vĩnh viễn đều là thế yếu, chìm trong bóng đêm.