Công việc cô bắt đầu thấy không phù hợp với mình ư?
Cô quấn chăn kín quanh người, mơ hồ như một tấm giáp sắt.
Tại sao anh không phải là một người lang thang tốt bụng, cho cô đi nhờ xe và không đòi hỏi bất cứ thứ gì quá đáng? Cô vùi đầu vào đống gối lần nữa, vừa bối rối vừa bực bội không yên. Với vài tia sáng le lói, cô thấy anh lăn qua cái khoảng nhỏ xíu ngăn cách giữa 2 chiếc giường.
Tường ở đây khá mỏng. Cô mở mắt thao láo theo dõi. Chỉ cần anh nhích thêm một chút nữa thôi cô sẽ hét lên. Chắc chắc là kể cả ở cái nhà nghỉ ọp ẹp tồi tàn này cũng sẽ có người nghe thấy tiếng cô.
Anh đang nằm ngửa với hai chân vắt chéo với nhau tại mắt cá, chiếc điều khiển tivi trên ngực và mái tóc anh xõa tung trên chiếc gối dựng sau gáy. Anh chuyển từ kênh về những chiếc xe sang kênh câu cá vược và lúc này anh trông hoàn toàn thư giãn, không giống một người với suy nghĩ về việc cưỡng bức cô trong đầu.
Hoàn toàn, cực kỳ thư giãn…
Hay có lẽ đó là do mấy thứ ánh sáng nhá nhem từ màn hình tivi, nhưng cô thề rằng mình nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt thoải mái ẩn hiện ở khóe môi mỏng ấy.
Cô liếc nhìn anh kỹ hơn. Lướt nhẹ chiếc gối trong yên lặng. Không như những gì cô tưởng tượng. Anh trông có vẻ đang tự mãn hơn là đang suy tính gì đó nham hiểm. Anh nhìn như một gã đã lên kế hoạch loại bỏ kẻ gây phiền toái không mong muốn và đồng thời trở thành một người giàu có với cả nghìn đô.
Cô thay đồ trong phòng tắm sáng hôm sau và không nói với anh một câu nào cho tới khi họ ăn pancake ở một quán nhỏ nằm giữa một cửa hàng sửa chữa bảo dưỡng và một tiệm đồ giá rẻ.
Một vài trong số những khách hàng ở đây là phụ nữ còn lại họ toàn là những người đàn ông đội mũ lưỡi trai lụp xụp từ lái xe trở hàng tới dân chơi thể thao, đủ cả. Họ nhìn Panda ái ngại, nhưng không ai chú ý tới cô hay là cả cái bụng bầu giả của cô cũng không.
Anh tạo ra những tiếng xì xụp khi uống cà phê, sau đó ngấu nghiến đĩa pancake của mình, nhai chúng và không có ý định ngậm miệng lại giữ ý. Anh nhận ra cô đang nhìn mình đăm đăm nên cau mày. Những đánh giá của cô về hành động hôm qua của anh lung lay có hướng thay đổi. Cô gần như chắc chắn rằng hôm qua anh đã cố ý thử dọa cô sợ hãi, nhưng những ngày này mấy thứ bản năng cô mách bảo thường không chính xác lắm.
Cô nghiên cứu anh bằng cách nhìn thật kỹ, chú ý đặc biệt vào đôi mắt anh và cô lên tiếng. “Chắc là anh đã cưỡng bức rất nhiều cô gái?”
Cô đã thấy nó. Cái sự khinh khỉnh anh giấu đi ngay lập tức chỉ chưa tới một cái chớp mắt và anh lại húp cốc cà phê xùm xụp. “Còn phục thuộc vào cách cô hiểu từ cưỡng bức ở đây.”
“Anh đã dự tính hết khi làm điều đó.” Cô đánh liều. “Tôi phải công nhận là tối qua rất thú vị.” Anh nhíu chặt lông mày. “Thú vị! Cô nghĩ chuyện đó thú vị ư?”
Lúc đó thì hiển nhiên là không. Nhưng bây giờ? Hoàn toàn có. “Có lẽ nếu anh là một diễn viên tài năng hơn, anh đã có thể lừa được tôi.” Anh trở nên thận trọng. “Tôi không hiểu cô đang nói về cái gì.” Cô lơ đi cái quắc mắt của anh. “Dường như là anh muốn tống cổ tôi, nhưng đó có thực sự là thứ tốt nhất anh có thể diễn sao?” Đôi môi dữ dằn của anh mím chặt và biểu cảm của anh trở nên vô cùng nguy hiểm, cô phải gom góp tất cả dũng cảm để giữ cho khuỷu tay mình vẫn chống trên bàn và nhìn thẳng vào đôi mắt anh. “Tôi sẽ không đi đâu hết Panda. Anh kẹt với tôi rồi.” Cô chỉ lên khóe miệng mình. “Anh dính thức ăn ở đây này.”
“Tôi không quan tâm.”
“Anh ư? Một người kỹ tính trong ăn uống như anh ư?”
“Nếu cô không thích thì biết mình có thể làm gì rồi đấy.”
“Đúng thế. Bay về nhà và gửi cho anh hóa đơn 1000 đô và thanh toán các chi phí khác.”
“Chuẩn rồi đấy, thanh toán các chi phí khác nữa.” Anh lau miệng bằng chiếc khăn ăn, một hành động mang tính phản xạ nhiều hơn là tính toán.
Cô cuộn tay quanh cốc cà phê của mình. Anh có thể tống cổ cô xuống xe bất cứ lúc nào và biến mất, nhưng anh thích tiền nên anh sẽ không làm như thế đâu. Giờ thì anh đang lên kế hoạch dọa cô bỏ đi còn mình thì vẫn có tiền. Quá tệ cho anh rồi.
Cô đặt cốc cà phê xuống. Cô đã giả vờ rằng anh là người có quyền ở đây nhưng thực tế là ngược lại. “Anh to xác và gàn dở, Panda. Tôi biết điều đó. Và giờ tôi đã biết được anh rồi thì hãy bớt những thứ đó đi.”
“Tôi chẳng hiểu cô đang nói cái gì.”
“Cái cách anh liếc mắt khinh khỉnh. Và cả việc luôn ám chỉ về “tình dục”.” Anh đẩy chiếc đĩa, bỏ dở cả nửa chiếc bánh pancake còn chưa ăn rồi nhìn cô với sự chán ghét. “Đây là cái tôi thấy. Một cô nàng giàu có muốn thêm chút kích thích vào cuộc sống của mình bằng cách đi tìm hiểu cuộc sống lang thang của mấy gã như tôi. Không sai chứ?” Cô tự nhắc nhở rằng mình mới là người cầm trịch ở đây. “Theo như kinh nghiệm thì rõ ràng tôi nên cân nhắc lại về tầm quan trọng của lối văn hóa đứng đắn khi ăn rồi.” (Theo nhiều nước phương Tây, cách giáo dục trẻ em có những thói quen ăn lịch sự, tao nhã sẽ khiến chúng trưởng thành với đạo đức tốt.) Cô nhìn anh nghiêm nghị như cái cách cô nhìn lũ em của mình khi chúng mắc lỗi. “Nói cho tôi biết chúng ta đang đi đâu.”
“Tôi đang dự định tới hồ Caddo. Và trong trường hợp biết điều gì là tốt dành cho mình, cô nên đang trên đường tới sân bay.”
“Xin thứ lỗi.” Một phụ nữ khoảng 60 tuổi trong một bộ vest nữ màu hồng tiến đến gần bàn của họ. Bà ta nhìn về phía chiếc bàn gần đó nơi một người đàn ông với bộ râu quặp trên cái nằm nọng mỡ đang giả vờ nhìn đi hướng khác. “Chồng tôi, Conrad, ông ấy nói rằng tôi không nên quan tâm tới chuyện của người khác nhưng tôi không thể không chú ý…” Bà nhìn chằm chằm Lucy. “Đã có ai từng nói với cô rằng cô trông rất giống con gái của tổng thống không? Cô Lucy ý.”
“Cô ấy nghe như vậy thường xuyên ý chứ.” Panda nói. Anh nhìn về phía cô và nói bằng thứ tiếng Tây Ba Nha vô cùng trôi chảy. “Lại một người nữa nghĩ em giống Lucy Jorik.” Và sau đó là với người phụ nữ, “Tiếng anh của cô ấy không được tốt cho lắm.”
“Đúng là ngạc nhiên,” người phụ nữ nói. “Đúng là khi tôi nhìn gần hơn như thế này thì cô trông trẻ hơn cô ta rất nhiều. Mong rằng cô không trở thành một người như cô ta.”
Panda gật đầu. “Cô ta hành động như một đứa trẻ hư hỏng và coi rằng cả thế giới như đang nợ mình vậy.”
Lucy thấy chẳng thoải mái chút nào, nhưng người phụ nữ trong bộ vest hồng đó thì hành động như đang gặt hái được thành công gì vậy. “Tôi từng vô cùng ngưỡng mộ cái cách Tổng thống Jorik nuôi dạy những đứa trẻ của mình nhưng theo như mọi người thấy thì dường như bà ấy quên mất vài thứ với cô Lucy đó. Bỏ trốn khỏi đám cưới với cậu nhà Beaudine. Tôi xem chương trình tivi của mẹ cậu ta mọi lúc. Và Conrad chồng tôi là một tay golf cừ. Ông ấy chưa bao giờ bỏ bất cứ một giải đấu nào có Dallas Beaudine tham gia.”
“Tôi đoán rằng một vài phụ nữ không biết thứ gì là tốt cho mình,” Panda hùa vào.
“Thú thực là Conrad nhà tôi cũng thế đây.” Bà mỉm cười với Lucy. “Một ngày tốt lành với cả hai người nhé. Xin lỗi vì đã làm phiền các bạn.”
“Không phiền chút nào đâu,” anh nói, lịch sự và nhã nhặn cứ như một nhà thuyết giáo tại một thị trấn nhỏ vậy. Nhưng ngay cái giây người phụ nữ kia đi khuất, anh vò nhàu cái khăn ăn của mình. “Mau chóng ra khỏi đây ngay trước khi nhiều người hơn trong cái đám hâm mộ kia xuất hiện. Tôi không cần thêm bất cứ một phiền phức nào nữa.”
“Cứ càu nhàu bất cứ khi nào anh muốn,” cô nói với anh. “Chính anh là người đã đề nghị đưa tôi đi cùng còn tôi chỉ không từ chối nó thôi.” Anh quẳng tiền lên bàn nhiều hơn nhiều so với số cần trả. “Cô sớm thấy hậu quả thôi.”